Khi thảo luận vấn đề nhân sự, kiêng kị nhất chính là Bí thư nói ra ba chữ "như vậy đi", bình thường nói vậy đi, trên cơ bản chính là thất bại. Như lần này sắp xếp công tác cho Hạ Tưởng lại có bất đồng, quả thật chưa đạt được sự đồng lòng, có lẽ trong lòng Phạm Duệ Hằng cũng có tính toán, chỉ là thấy thời cơ chưa chín muồi, chưa nói ra mà thôi.
Sau đó Phạm Duệ Hằng trở lại văn phòng, gọi một cú điện thoại.
Nói chuyện khoảng đâu ba phút thì ông ta gác điện thoại, như thoáng chút suy nghĩ rồi sửng sốt trong chốc lát, lại gọi một cú điện thoại nữa. Sau khi chuông reo mấy hồi thì điện thoại thông, bên trong truyền đến tiếng Tống Triêu Độ.
- Triêu Độ, phía thủ đô tạm thời chưa có động tĩnh.
Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ nói chuyện, rất khách sáo, quả đúng vậy, hiện tại Tống Triêu Độ và ông ta ngang hàng nhau, hơn nữa con đường về sau có lẽ so với ông ta còn rộng lớn hơn nên ông ta nhất thiết phải tôn trọng Tống Triêu Độ đúng mực.
Giọng nói Tống Triêu Độ nghe có vẻ không khác biệt so với trước kia, chẳng qua âm lực trước kia hơi chậm một chút:
- Hạ Tưởng vừa mới đến trường Đảng Trung ương, còn thời gian một tháng.
Phạm Duệ Hằng hơi trầm ngâm:
- Áp lực không nhỏ đâu, Hạ Tưởng hiện tại rất được việc, không hề ít người muốn...
- Vậy thì phiền Bí thư Phạm hao tổn tâm huyết rồi, tôi không có ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng còn phải làm lính dưới tay anh. Một lính tốt như vậy, anh cũng không muốn để người khác cướp cậu ta đi chứ, đó sẽ là tổn thất của tỉnh Yến, cũng là tổn thất của Bí thư Phạm.
Tống Triêu Độ nói bằng giọng không đổi rồi tạm dừng một lát, rồi lại nói sang đề tài,
- Dương Biểu Lý làm việc ở dưới, Tỉnh ủy khá vừa lòng.
Dương Biểu Lý là thân tín của Phạm Duệ Hằng, hiện tại đang đảm nhiệm Thị trưởng ở một thành phố cấp 3 ở tỉnh Cát Giang.
Gác điện thoại với Tống Triêu Độ, trong lòng Phạm Duệ Hằng có chút khó hiểu, các thành phố ở tỉnh Yến đều đã điều chỉnh xong, làm sao lại xuất hiện thay đổi nhân sự được? Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy cũng không nắm chắc được hướng đi trong tỉnh, hay là thực sự có chuyện gì phát sinh?
Phạm Duệ Hằng đứng dậy, cúi người đi tưới cây lan quân tử ở văn phòng.
Cây lan quân tử này là Tống Triêu Độ đi rồi để lại cho ông ta, ông ta rất thích nó, bởi vì Tống Triêu Độ chăm hoa rất tốt nên cây lan quân tử mọc khá vừa ý.
Nói thật, ông ta cũng không muốn Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, Tống Triêu Độ vừa đi, Tôn Tập Dân với ông ta phối hợp không tốt lắm, rất nhiều mâu thuẫn bây giờ còn giấu ở dưới nước. Đại đa số thời điểm ông ta cần sự đoàn kết, giữa Hạ Tưởng và ông ta lại có nền tảng tín nhiệm nhất định, bởi vậy ông ta rất bất mãn khi vài lần thấy hành động cố ý lôi kéo Hạ Tưởng của Tôn Tập Dân.
Nhưng chuyển biến ở chỗ nào?
Nửa tháng sau, quả nhiên có phát sinh bất ngờ không lớn không nhỏ, Ban Tổ chức Trung ương bỗng nhiên thông báo cho Tỉnh ủy tỉnh Yến, sau khi tìm hiểu Trung ương đã quyết định, điều Ngả Thành Văn làm Thứ trưởng bộ Nông nghiệp, xin Tỉnh ủy tỉnh Yến phối hợp thủ tục công việc liên quan!
Ngả Thành Văn, trong lòng Phạm Duệ Hằng nhảy dựng, hướng đi của Hạ Tưởng thế là định rồi!
Ngả Thành Văn là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, là nhân vật số một của thành phố kinh tế mạnh thứ hai thuộc tỉnh Yến. Nếu Hạ Tưởng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, coi cũng thật xứng đáng.
Mười năm trở lại đây kinh tế của Thành phố Tần Đường vẫn là một trong những điểm sáng lớn nhất của tỉnh Yến, lờ mờ có xu hướng vượt qua thành phố Yến. Nếu không phải thành phố Yến là thành phố cấp tỉnh, được hưởng các chính sách ưu ái ở tỉnh, thì thành phố Tần Đường đã đứng yên ở vị trí thứ nhất toàn tỉnh.
Lần trước không ngờ Ngả Thành Văn chiếm được ngai vàng Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, lúc ấy Phạm Duệ Hằng khá buồn bực. Ngả Thành Văn kinh nghiệm lý lịch đều đủ nên tiến về phía trước nhanh một bước, nhưng hậu thuẫn của Ngả Thành Văn ở Bắc Kinh, vào thời điểm điều chỉnh Ngả Thành Văn, cũng không chào hỏi, ông ta cũng không bận tâm, thuận nước đẩy thuyền sắp xếp Ngả Thành Văn đến thành phố Tần Đường. Ý định ban đầu là muốn đến thời điểm điều chỉnh Ngả Thành Văn sẽ đem vị trí đó tặng cho Chương Quốc Vĩ. Không ngờ, Tống Triêu Độ đã sớm theo dõi ngai vàng Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, chính là muốn để cho Hạ Tưởng.
Chẳng trách, chẳng trách!
Phạm Duệ Hằng gãi gãi đầu, lại theo thói quen tính sờ sờ cằm, mặc dù cằm ông ta đã cạo sạch trơn, một chút râu cũng không có, nhưng ông ta vẫn vô thức sờ soạng mấy lần, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ phải hy sinh Chương Quốc Vĩ?
Hàng ngày Hạ Tưởng ở trường Đảng trung ương đào tạo căng thẳng mà cũng rất chất lượng, mỗi ngày học rất nhiều bài học lý luận, mặc dù có chút buồn tẻ vô vị, nhưng không khí ở hội nghị thảo luận vô cùng sôi động mà lại thân thiện, có ý tưởng, có sức sống, có điểm thiếu sót. Ấn tượng ban đầu của Hạ Tưởng đối với các bạn học đến từ khắp trời nam đất bắc là khi thảo luận vấn đề cũng khá mạnh dạn và cực đoan, vượt qua tưởng tượng của hắn. Vốn tưởng rằng trường Đảng trung ương là một nơi nghiêm túc và cứng nhắc rập khuôn nhưng thật ra không phải, học viên trường Đảng cũng giỏi, giáo viên cũng giỏi, đều vô cùng tiến bộ. Khi gặp phải vấn đề gay gắt và có tính thử thách, cần nói thì dám nói, tuyệt không không úp mở, thậm chí đôi khi phê bình vô cùng sắc bén đến tận gốc rễ, khiến Hạ Tưởng cũng cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì hắn tuy rằng cũng nghĩ tới một vài vấn đề về thể chế còn có khiếm khuyết, nhưng chưa có dũng khí nói ra trước mặt mọi người.
Hắn không thể không bội phục một số học viên rất có dũng khí và thẳng thắn.
Hơn phân nửa cán bộ trong cùng khóa đào tạo đến từ các nơi trong cả nước, ở thủ đô lại không nhiều lắm. Hơn nữa đại bộ phận đều là Thị trưởng hoặc Bí thư, nhưng cho dù là Thị trưởng hay là Bí thư, thì trong đó hắn tuyệt đối vẫn là người được chú ý nhất, bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất. Lớn nhất là một Bí thư đến từ một thành phố cấp 3 xa xôi, đã luống tuổi, mỗi lần ông ta nhìn thấy Hạ Tưởng, đều cười ha hả trước một hồi, sau đó mới nói Hạ Tưởng và con ông ta cũng chạc tuổi nhau.
Hạ Tưởng cũng biết ông ta muốn bày tỏ sự thân thiết nên mới gọi hắn như con, vậy nên không so đo chuyện cùng cấp bí thư với ông ta. Cũng là bởi vì sau khi nhập học, tất cả học viên đều phải trải qua ba bước chuyển biến, và không thể xưng hô theo chức vụ, cho dù tuổi lớn hay nhỏ, khác biệt vùng miền, cấp bậc cao thấp, thì đều gọi thẳng danh tính của đối phương.
Ba bước chuyển biến là từ lãnh đạo thành học viên, từ trạng thái công tác thành trạng thái học tập, từ cuộc sống gia đình thành cuộc sống tập thể. Đó chính là muốn để cho học viên thích ứng với cuộc sống tập thể, bỏ thân phận trước kia. Gọi thẳng danh tính đối phương là để nhấn mạnh rằng hiện tại là thân phận học viên, không được tự kiêu tự đại như kiểu khi là lãnh đạo, ra ngoài không có tiền hô hậu ủng như cách của lãnh đạo, cần phải học hỏi nhiều hơn mới có thể tiến bộ.
Hạ Tưởng vẫn giữ thói quen tốt là khiêm tốn, tuổi còn nhỏ chính là một ưu thế, có thể trong thời gian ở quan trường giữ một tấm lòng khiêm nhường. Dù sao cho dù là cấp dưới hay là cùng cấp hoặc là cấp trên, thì so với hắn đều lớn tuổi hơn rất nhiều, hắn không tôn trọng cấp bậc của đối phương, cũng phải tôn trọng tuổi tác của đối phương, càng phải tôn trọng kinh nghiệm lý lịch của đối phương. Vì thế, hắn rất được hoan nghênh trong số các học viên, bởi vì hắn là người buông bỏ thói phách lối triệt để nhất.
Không hề ít lãnh đạo không bỏ được thân phận, người khác gọi thẳng tên của anh ta, anh ta còn không kiềm chế được mà nhíu mày. Còn có lãnh đạo năng lực tự lo liệu cho cuộc sống cực kém, không có thư ký không có lái xe, không có cảnh người trước người sau thì có cảm giác mất mát. Chỉ có Hạ Tưởng, hoàn toàn buông bỏ hoàn cảnh trước kia, chú tâm vào cuộc sống học tập, không khác gì một học viên chân chính, khiến cho không ít người âm thầm khen ngợi.
Trẻ như vậy đã đảm nhiệm chức Thị trưởng, còn có thể không kiêu ngạo, không nóng vội, một chút cũng không có thái độ lông bông, nói buông bỏ liền buông bỏ thân phận trước kia, quả là đáng quý.
Trường Đảng trung ương có một tòa nhà nhỏ màu xám, học viên ở bên trong đều là quan lớn cấp tỉnh bộ, ngẫu nhiên cũng có thể gặp được hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở trong nước. Tuy nhiên so với danh tính thật lớn của các quan lớn cấp tỉnh bộ, các giảng viên của trường Đảng trung ương cũng đều chẳng phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Chuyên gia của Viện Khoa học Xã hội thì không cần phải nói, còn có một số người là cố vấn cấp cao tầm trung, sẽ không dễ dàng lộ diện trước mặt công chúng. Bọn họ đều là cán bộ tham mưu cao cấp của Tổng bí thư, Thủ tướng, tuy rằng tên tuổi không còn trẻ, nhưng lực ảnh hưởng đối với kinh tế chính trị trong nước tuyệt đối vượt qua rất nhiều quan to nhất tỉnh.
Là trợ tá thực sự của người cấp cao nhất.
Đáng tiếc, cấp lớp của Hạ Tưởng còn chưa đủ tư cách để được học bọn họ, tuy nhiên Hạ Tưởng rất nóng lòng muốn gặp một vị nghe đồn là tâm phúc bên cạnh của Tổng bí thư, là Mễ Kỷ Hỏa.
Mễ Kỷ Hỏa là một trong hai người Tổng bí thư tín nhiệm nhất. Từ năm đó Tổng bí thư nhậm chức ở một tỉnh xa xôi, thân là giáo sư đại học mà bởi vì gặp hoàn cảnh tốt mà được chọn lựa làm thư ký gắn liền với thời gian Tổng bí thư đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy. Do ông ta cẩn thận và chu đáo nên đã được Tổng bí thư tiếp nhận. Từ đó về sau bước trên con đường làm quan bằng phẳng, 20 năm qua vẫn luôn đi theo bên cạnh Tổng bí thư, chưa bao giờ rời khỏi Tổng bí thư quá nửa bước, theo từ vùng núi Quý Châu gian khổ, đến cao nguyên Tây Tạng không khí loãng, một đường theo tới tận Bắc Kinh, theo vào Trung Nam Hải. Đi theo Tổng bí thư từ khi đảm nhiệm chức quan lớn biên giới mãi cho đến trở thành nhân vật đứng đầu Trung Quốc, đó chính là một truyền kỳ chính trị.
Hiện tại Mễ Kỷ Hỏa là Chánh văn phòng của Tổng bí thư, xứng đáng là một cố vấn túc trí đa mưu của Tổng bí thư.
Người còn lại được Tổng bí thư tín nhiệm là Chủ nhiệm Văn phòng trung ương đương nhiệm. Minh Đắc Mưu là người đầu tiên nhậm chức thư ký Tổng bí thư, tuy rằng không còn đi theo bên cạnh Tổng bí thư, nhưng là người từ trước đến nay được Tổng bí thư vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ, sau khi Tổng bí thư quay về thủ đô, ông ta tự nhiên nước lên thì thuyền lên, cùng với Mễ Kỷ Hỏa trở thành phụ tá đắc lực của Tổng bí thư
Nếu kỹ càng mọi người sẽ phát hiện, ở mỗi lần Tổng bí thư tham dự các hoạt động một dự án, khoảng hai mươi phút trước khi xuất hành, đều có thể nhận ra một trong hai người Minh Đắc Mưu hoặc Mễ Kỷ Hỏa đến hiện trường trước để điều tra nghiên cứu địa hình. Chẳng những kiểm tra công tác an toàn có lỗ hổng hay không mà còn kịp thời phát hiện vấn đề. Tất cả từ chuyện cảnh vật chung quanh ở địa phương Tổng bí thư sắp tới, hay là khoảng cách và góc độ khi Tổng bí thư phát biểu và gặp gỡ người khác, cho đến vị trí đứng của phóng viên và thợ chụp ảnh, thậm chí ngay cả tỉ lệ độ cao của microphone và chiều cao của Tổng bí thư, bọn họ đều phải đích thân điều chỉnh, phải cam đoan Tổng bí thư trăm phần trăm vừa lòng.
Bởi vậy có thể thấy được vị trí của hai người trong cảm nhận của Tổng bí thư.
Tiếc nuối chính là, Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa ở trong trường Đảng tuy rằng thấy mặt nhau, nhưng chỉ là gặp thoáng qua. Hắn gật đầu mỉm cười với Kỷ Hỏa, Mễ Kỷ Hỏa chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau đó liền biến mất vào trong tòa nhà cán bộ cấp tỉnh bộ.
Nếu nói Minh Đắc Mưu là nhân vật của công chúng thì Mễ Kỷ Hỏa vẫn tránh ở phía sau công chúng, là một trong những người nhiều mưu trí thần bí nhất của Tổng bí thư, ông ta và Minh Đắc Mưu là nhân vật mấu chốt nhất trong giới chính trị hiểu được suy nghĩ của Tổng bí thư.
Cho dù Hạ Tưởng học tập ở trường Đảng coi như không tồi, đạt được kết quả mong muốn, hắn vô cùng vừa lòng. Đến khi tốt nghiệp Quan Viễn Khúc rốt cục cũng đã xuất hiện.
Xem như là lần thứ hai Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc gặp mặt.
Trong nghi thức tốt nghiệp Quan Viễn Khúc nhanh tay cầm chặt tay Hạ Tưởng
- Tôi nghe nói cậu rất được hoan nghênh hả? Đúng vậy, người trẻ tuổi, phải tôn kính bề trên. Lần này học tập thế nào, có thu hoạch được gì không?
Khi Quan Viễn Khúc và người khác bắt tay, chỉ nói một câu khách sáo, kém xa vẻ mặt thân thiết, lời nói dịu dàng khi bắt tay với Hạ Tưởng, khiến cho rất nhiều Bí thư và Thị trưởng khác âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm rằng cậu trai trẻ này thật đúng là không đơn giản, đã lọt vào tầm mắt người lãnh đạo lớn mà Hạ Tưởng vẫn tỏ ra khiêm tốn với các học viên cả tháng nay, khiến không ít người đều âm thầm xấu hổ. Thật sự là dấu diếm con người thực, Hạ Tưởng ít phách lối nhất, cũng là bản lĩnh lớn nhất của một người.
So sánh với bọn họ, tuổi thì lớn rồi, trên thực tế đều không có được tấm lòng lớn lao như Hạ Tưởng dù còn ít tuổi. Thật hổ thẹn, hổ thẹn!
Tuy nhiên khiến mọi người về sau cảm thấy vinh hạnh chính là, sau này không ít người trong bọn họ lên các cương vị cấp tỉnh bộ, không cần bảo cũng khoe ra với người khác, bọn họ từng là bạn học cùng lớp với Hạ Tưởng.
Sau nghi thức tốt nghiệp là khóa đào tạo chính thức chấm dứt, việc này có nghĩa là phải trở về Thiên Trạch. Sau khi Quan Viễn Khúc gặp mặt toàn bộ học viên thì còn có chuyện khác. Không ngờ ông ta còn chưa đi hẳn. Khi nghi lễ vừa chấm dứt thì vừa vặn gặp Mễ Kỷ Hỏa, liền nói nói mấy câu với Mễ Kỷ Hỏa, sau đó may mắn thế nào, Hạ Tưởng đi ngang qua.
Quan Viễn Khúc gọi Hạ Tưởng lại, giới thiệu với Mễ Kỷ Hỏa: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Kỷ Hỏa, giới thiệu với anh một người trẻ tuổi nhất, Hạ Tưởng ở tỉnh Yến, Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
Mễ Kỷ Hỏa âm thầm đánh giá Hạ Tưởng rồi mặt không chút thay đổi:
- Tôi đã gặp cậu rồi chăng? Đúng rồi, lần trước cậu đã chào hỏi tôi ở trong viện.
Sau đó ông ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giơ tay lên bắt tay Hạ Tưởng,
- Một người trẻ tuổi, thật sự là tuổi trẻ. Không tồi, được lắm.
Nói rất nhạt, không có mùi vị gì cả, Hạ Tưởng ngoại trừ cười khách sáo ra thì không có gì để nói.
Khi ngồi trên ô tô về Thiên Trạch, Hạ Tưởng hồi tưởng lại một chi tiết vừa rồi, mới thấy kinh hãi một chút. Mễ Kỷ Hỏa thực không đơn giản, ông ta làm việc ở trong viện, mỗi ngày có bao nhiêu người chào hỏi ông ta? Ở mặt ngoài ông ta chỉ ra vẻ tùy tiện gật gật đầu, giống như chỉ để đáp lễ, không ngờ lại nhớ kỹ hắn!
Là do có trí nhớ thật sự là kinh người, hay là có nguyên nhân khác?
Hạ Tưởng không trông cậy có thể kết được mối giao tình với Mễ Kỷ Hỏa, sức lực của một mình hắn không thể kết giao được với tất cả các nhân vật mấu chốt trong thiên hạ. Chẳng qua đã có duyên gặp mặt, để lại ấn tượng luôn là chuyện tốt. Thiên hạ có bao nhiêu người muốn kết bạn với Mễ Kỷ Hỏa còn không có cửa mà vào.
Ở trường Đảng một tháng, nhưng bên ngoài lại giống như đã qua vô số năm. Một tháng ngắn ngủi, tỉnh Yến kỳ thật không có phát sinh bao nhiêu đại sự, chỉ có công bố chính thức mấy việc điều động nhân sự với ngoại giới: đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Bí thư thành ủy thành phố Tần Đường, không còn đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư Thành ủy, ủy viên thường vụ Thiên Trạch nữa. Đồng chí Dương Kiếm đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Phó bí thư thành ủy Thiên Trạch, đề xuất tên để chọn làm Thị trưởng.
Nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường Ngả Thành Văn đã có phân công khác.
Ngày tin tức chính thức tuyên bố ra bên ngoài đúng vào ngày Hạ Tưởng tốt nghiệp, lúc này Hạ Tưởng còn đang ở trên đường cao tốc từ thủ đô đi tới Thiên Trạch. Trước đó, Tỉnh ủy vẫn bị cấp trên giữ bí mật về hướng đi của Hạ Tưởng.
Tin tức một khi đã được công bố, có người hoan hô, có người giận tím mặt. Hạ Tưởng ở trường Đảng một tháng, sau khi ra khỏi liền giống như một nhân vật cá biệt lên chức chỉ sau một năm thậm chí phải nhiều năm mới lên được!
Hạ Tưởng ở bên trong xe sau khi nhận được điện thoại, tâm trạng thật lâu sau mà vẫn khó có thể bình tĩnh được, hắn không thể không bội phục ánh mắt nhìn xa trông rộng của Tống Triêu Độ, bởi vì thành phố Tần Đường sẽ là bước ngoặt lớn nhất trên con đường làm quan của hắn!
Thành phố Tần Đường nằm ở phía đông bắc Bắc Kinh, khoảng 200 km. Nền kinh tế phát triển, là một thành phố duyên hải hiện đại. Thành phố Tần Đường được bao quanh bởi vành đai trung tâm vịnh Bột Hải. Phía nam gần Bột Hải, phía bắc dựa vào Yến Sơn. Phía đông giáp với thành phố Hoàng Đảo. Phía tây tiếp giáp với Bắc Kinh và Tân Thành, là hành lang cực kỳ trọng yếu yết hầu của hai khu lớn của Đông Bắc.
Dựa theo quy hoạch và thiết tưởng tương lai, thành phố Yến là trung tâm chính trị của tỉnh Yến. Thành phố Tần Đường sẽ là trung tâm kinh tế của tỉnh Yến. Đồng thời cũng là một trong những thành phố có tương lai triển vọng tốt nhất của Trung Quốc.
Làm một thành phố hoang tàn trở thành một thành phố mới, thành phố Tần Đường sau khi trải qua trận động đất chưa từng có trong những năm kinh tế kém phát triển, dưới sự viện trợ của khắp nơi lại nhanh chóng trỗi dậy và trở thành thành phố mạnh kinh tế, xếp thứ hai của tỉnh Yến. Hơn nữa còn có hi vọng trở thành trung tâm kinh tế của tỉnh Yến. Trong khoảng thời gian đó đã trải qua một quá trình phấn đầu đầy gian khổ.
Điều khiến Hạ Tưởng cảm xúc mênh mông không phải là địa vị kinh tế mạnh mẽ của thành phố Tần Đường, cũng không phải là điều kiện địa lý ưu việt của thành phố Tần Đường và bối cảnh triển vọng kinh tế gần như có thể đoán được, mà là hắn nhớ rất rõ ràng rằng ngay tại nhiệm kỳ hiện tại này, thành phố Tần Đường bởi vì kinh tế phát triển như vũ bão, lại bởi vì có dự án trọng đại đều ở thành phố Tần Đường, Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường phá lệ thăng tới chức ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng là bởi vì nguyên nhân biết trước được, còn Tống Triêu Độ thì hoàn toàn là kết quả của sự xem xét thời thế. Cho nên mới thận trọng, sắp xếp tỉ mỉ cho hắn đến thành phố Tần Đường đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy. Vì khi có cơ hội thích hợp thì sẽ lên chức.
Bởi vì quy mô kinh tế nâng cao mà nhân vật số một có tiền lệ lên chức ủy viên thường vụ. Nhìn mãi quen mắt, thành phố Yến trước đó không lâu còn có Giang Thiên là ví dụ. Cả nước thì đâu đâu cũng thế. Còn hắn ở thành phố Tần Đường đảm nhiệm Bí thư Thành ủy nâng lên chức ủy viên thường vụ, chẳng khác nào là một bước đến cánh cửa phó tỉnh.
Và là tổ cải tạo thôn nội đô sớm nhất, mượn tổ cải tạo nâng thành cấp bậc hành chính, khi nhẹ nhàng vượt qua một cấp thì đều có hiệu quả như nhau.
Đương nhiên, chỉ có điều quy hoạch viễn cảnh, giai đoạn này vẫn là nên đứng vững ở Tần Đường, kiên định làm tốt công tác của mình là chuyện hàng đầu.
Hạ Tưởng sau khi từ Bắc Kinh về đến Thiên Trạch thì chỉ ở lại đó một ngày thì liền nhận được lệnh điều động ngay. Hắn tức khắc thu dọn hành lý, ngay ngày hôm sau liền bước chân lên hành trình tới Tỉnh ủy.
Lúc rời đi, bốn bộ máy lớn của thành phố Thiên Trạch đều đến đông đủ tiễn hắn. Hiện trường vô cùng náo nhiệt. Không cần phải nói, ngay cả Chiến Kính Bằng lúc đầu có ý thù địch với Hạ Tưởng thì cũng rất cảm động, ánh mắt cũng ươn ướt, cầm tay Hạ Tưởng không buông:
- Thị trưởng Hạ, anh đi là một tổn thất lớn của Thiên Trạch. Tôi đã học được rất nhiều điều từ anh. Anh thật là một thầy giáo tốt của tôi.