Vốn tưởng rằng đại hội bổ nhiệm sẽ đi hết quá trình mà không có chút vấn đề gì. Không ngờ đến lúc gần kết thúc thì xuất hiện một khúc đệm ý vị sâu xa, Phó bí thư Thành ủy Phạm Tiến vốn ngồi ở trên đài. Theo như chương trình Hội nghị, nên có phần ông ta phát ngôn. Nhưng đến lượt ông ta phát ngôn thì micro bị hỏng.
Đại sảnh Hội nghị Thành ủy rất lớn, ngồi chật ghế các cán bộ từ cấp trung trở lên. Không có loa thì không thể nghe được người ở trên đang nói gì. Phạm Tiến thấy khó xử, nhưng ông ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại, khoát khoát tay, ý là sẽ không nói nữa.
Phạm Tiến vẫy tay với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thấy thế, bèn lấy micro của mình đưa sang, Phạm Tiến gật đầu tỏ ý cảm ơn Hạ Tưởng. Nhưng ông ta vẫn cứ lắc đầu kiên quyết không phát biểu ý kiến, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà lại hướng về phía Chương Quốc Vĩ.
Các phương tiện của Đại hội trước khi mở cuộc họp thì nên kiểm tra cẩn thận một lần. Công tác này là do Trưởng ban thư ký Thành ủy Lương Thu Duệ và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Tạ Truyền Thắng phụ trách. Thế mà lại xảy ra vấn đề mic bị hỏng. Hơn nữa lại là hỏng khi đến tay Phó bí thư Phạm Tiến thì hơi có chút vấn đề rồi.
Hạ Tưởng liền ít nhiều nhìn ra một điều gì đó.
Sau hội nghị, Mã Tiêu cũng không ở lại mà về luôn. Anh ta quay về Bắc Kinh có việc phải làm.
Hết thảy đã được xác định. Hạ Tưởng cũng bắt đầu chính thức công tác tại thành phố Tần Đường.
Từ trước khi Hạ Tưởng nhậm chức, Từ Tử Kỳ đã đến thành phố Tần Đường trước, bố trí trước các vấn đề phòng làm việc, phòng ở v.v. cho Bí thư Hạ, tiếp xúc nhiều phía với thành phố Tần Đường. Phụ trách tiếp đãi Từ Tử Kỳ chính là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Lương Thu Duệ.
Lương Thu Duệ nhanh nhẹn. Vốn là một giảng viên đại học nhưng sau đó được bí thư Thành ủy phát hiện, nên được làm thư ký, từ đó liền bước lên con đường làm quan. Đến bây giờ đã lên được vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Lương Thu Duệ đeo loại kính cận nặng, hào hoa phong nhã, vẫn là hình tượng tri thức như cũ. Bởi vì Từ Tử Kỳ rất hiểu sở thích và tính cách của Hạ Tưởng, thế nên văn phòng Bí thư Thành ủy được bố trí đơn giản thanh lịch, rất hợp với ý của Hạ Tưởng. Nơi ở của Hạ Tưởng được sắp xếp ở tòa nhà ủy viên thường vụ Thành ủy, Từ Tử Kỳ thì ở tại nhà khách của Thành ủy.
Có Từ Tử Kỳ đã sắp đặt tốt đẹp trước như thế, Hạ Tưởng vừa đến Tần Đường, liền lập tức thích nghi với hoàn cảnh. Qủa nhiên là có đem theo thư ký riêng so với việc tìm thư ký khác thì có cảm giác khác nhau. Chả trách không ít lãnh đạo đến đâu cũng phải mang theo thư ký cũ của mình. Thứ nhất là luôn hiểu rõ mình, thứ hai là không cần phải tốn thời gian.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng sau khi hắn đi vào thành phố Tần Đường thì ít nhất cũng phải có một tuần làm quen. Nhưng không ngờ vừa mới tới nhậm chức thì hai ngày sau đã có phiền toái gõ cửa rồi. Hơn nữa lại không phải là một vụ mà là hai vụ.
Thứ nhất là vấn đề thay đổi nhân sự. Chuyện này có liên quan đến sự bổ nhiệm Phó cục trưởng Bộ Công thương. Trước khi Ngả Thành Văn đi, vẫn chưa thông qua thảo luận. Hiện tại thì lại trở thành vấn đề tồn đọng đến lượt hắn phải giải quyết.
Phó bí thư Phạm Tiến cùng tên với một nhân vật thời cổ đại Phạm Tiến, nhưng ông ta may mắn hơn Phạm Tiến thời đó, đã làm đến vị trí Phó giám đốc cấp sở. Dựa vào sự so sánh thời xưa, Hạ Tưởng là Tri phủ, ông ta chính là đồng tri.
Phạm Tiến có một biệt hiệu là Phạm chấm câu. Cũng không phải là chỉ lúc ông ta mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, giữa hai mắt hình thành một dấu giống như dấu chấm câu. Mà là nói bóng gió khi ông ta nói chuyện thì cuối cùng luôn trịnh trọng cho thêm hai chữ:
"Chấm câu!"
Biệt hiệu của Phạm chấm câu là nghĩa xấu chứ không phải nghĩa đẹp. Hạ Tưởng cũng có nghe nói, là ai đó cố ý bôi nhọ Phạm Tiến nhưng không biết là ai.
Từ Tử Kỳ đã đến Tần Đường trước nhưng không chỉ là về sắp xếp vấn đề nơi ăn chốn ở. Anh ta đã thông minh hơn trước rất nhiều, đã âm thầm tìm hiểu tính cách và sở thích của rất nhiều lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền thành phố Tần Đường. Tuy không nghe ngóng được sự thực chân tướng, nhưng những thứ ở bề ngoài vẫn biết được bảy tám phần.
Hạ Tưởng vừa đến thì trong lòng đã rõ rồi. Tuy nói rằng không phải rất rõ ràng thì ít nhất cũng không phải là mắt nhắm mắt mở không biết gì.
Phạm Tiến đã sắp đến tuổi, không gian để thăng lên không còn lớn nữa. Ông ta là Phó bí thư chuyên trách nhân sự và Đảng – quần chúng. Ông ta nêu ra vấn đề nhân sự mới phù hợp với quy phạm.
- Bí thư Hạ, lúc đó Bí thư Ngả khi đảm nhận chức vụ, sự thảo luận của Phó cục trưởng không đạt được nhận thức chung, liền bỏ lại đến bây giờ. Ngày hôm qua Thị trưởng Chương lại hỏi vấn đề này. Tôi nói là nên đợi Bí thư Hạ quen với tình hình đã rồi sẽ báo cáo sau. Nhưng Thị trưởng Chương thì lại rất thúc giục… Bạn đang đọc truyện được tại
Khi Phạm Tiến nói, trên mặt luôn là nụ cười nhàn nhạt như nước trắng, cảm giác như ông ta đang cười nhưng trên thực tế lại chẳng có ý muốn cười.
Kỳ thật với suy nghĩ của Hạ Tưởng, thời kỳ hắn đến Tần Đường thì phải nắm được quyền lớn nhân sự. Còn về những sự vụ Chính phủ và kiến thiết kinh tế thì cố đừng nhúng tay vào nhiều. Cái đó gọi là bắt cái lớn bỏ cái nhỏ, nắm lấy những cái chính của vấn đề. Chỉ cần nắm trong tay quyền lớn nhân sự rồi thì sẽ không lo không có sức ảnh hưởng đối với các sự vụ kinh tế.
Thứ cần chính là sức ảnh hưởng và sự kiềm chế vô hình, chứ không phải là chỉ tay năm ngón.
Hạ Tưởng nghe xong, chỉ có điều vẻ mặt mỉm cười nhìn Phạm Tiến nói một câu:
- Thị trưởng Chương rất quan tâm đến công tác nhân sự mà.
Phạm Tiến lập tức hùa theo liền nói:
- Đúng, Thị trưởng Chương thường xuyên nói một câu cửa miệng, chính là vấn đề nhân sự là vấn đề đặc biệt quan trọng, bắt đựơc người, rồi thì sẽ làm tốt chuyện.
Hạ Tưởng vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt, một hồi sau mới nói:
- Lão Phạm, còn có một chuyện nữa là…?
Phạm Tiến không hiểu rõ dụng ý Bí thư Hạ là bỏ qua không đề cập tới hay là muốn giải quyết cùng lúc hai chuyện? Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Hạ Tưởng, trong lòng ông có chút hoang mang không hiểu nổi lại cố tỏ ra trấn tĩnh nói:
-Tối hôm qua Thị trưởng Chương và Trưởng ban thư ký Tạ đi ra ngoài ăn cơm. Trên đường khi đi qua nhà hàng Đắc Thắng thì thấy bên ngoài nhà hàng có mấy chiếc xe của Chính phủ, thì Thị trưởng Chương liền nổi giận luôn xông vào trong, lật đổ bàn ghế…
Hạ Tưởng ngây ngẩn cả người. Thật là một Chương Quốc Vĩ khó nắm bắt được.
Vừa lên đảm nhiệm liền có hai trận xung đột, hai vấn đề khó khăn không nhỏ.
Phạm Tiến tuy nói chuyện rất hàm súc nhưng dường như cũng rất khách quan. Nhưng Hạ Tưởng ngay lập tức nghe ra Phạm Tiến rõ ràng có ý nhằm vào Chương Quốc Vĩ.
Hạ Tưởng là người nào cơ chứ? Làm sao mà lại không hiểu được sự bất mãn của Phạm Tiến với Chương Quốc Vĩ cơ chứ? Phó bí thư chủ quản nhân sự, Thị trưởng Chương thường xuyên nói đến vấn đề nhân sự cũng chưa chắc là chuyện bình thường. Theo Phạm Tiến thấy thì, Thị trưởng Chương đã vượt giới hạn quá nhiều rồi. Đối với sự phát ngôn về nhân sự thì ông ta lại lên tiếng chói tai, rồi lại liên tưởng đến màn bị hỏng mic trên nghi thức nhậm chức, rất nhiều vấn đề đã lộ ra một góc núi băng.
Còn không chỉ như vậy.
Ngả Thành Văn khi đảm nhận chức vụ đã đè nén sự bổ nhiệm Phó Bộ trưởng Bộ Công thương, là bất mãn với ai? Chương Quốc Vĩ! Bây giờ Chương Quốc Vĩ lại thúc giục việc này. Hiển nhiên, là Chương Quốc Vĩ muốn thúc đẩy việc thực hiện bổ nhiệm.
Không hề nghi ngờ, danh sách đề cử Phó cục trưởng là do ông ta đề ra.
Thành phố Tần Đường không thể nước lặng yên ả như thành phố Thiên Trạch. Rất nhiều vấn đề khi hắn mới nhậm chức đã lộ ra. Mà Chương Quốc Vĩ vừa có thế mạnh lại vừa tạo thế, thích thể hiện khiến người ta khó mà suy đoán được.
Chuyện Chương Quốc Vĩ quậy phá nhà hàng, Hạ Tưởng mới nghe không biết nên khóc hay nên cười. Nghi kỹ một chút không khỏi thầm nhíu mày.
Phạm Tiến tiếp tục nói:
-Thị trưởng Chương rất căm tức, nói là đã ghi nhớ hết những biển số xe công dùng tiền công đi ăn uống hưởng thụ rồi. Phải họp hội nghị chuyên đề về vấn đề dùng xe công cho việc cá nhân, dùng tiền công để ăn uống. Và lần này phải tiến hành phê bình, quy trách nhiệm và xử phạt. Hiện tại phóng viên Nhật báo Tần Đường đang phỏng vấn Thị trưởng Chương. Ngày mai sẽ lên trang đầu nhật báo.
Dùng xe công cho việc tư và dùng tiền công để ăn uống quả là tật xấu ngoan cố. Không phải chỉ vài lần làm giấy phép, kéo vài cái bàn, trừng phạt mấy người ở đó là có thể giải quyết được căn nguyên của vấn đề. Căn nguyên của vấn đề còn nằm ở chế độ trói buộc. Không có sự gò bó của chế độ trói buộc thì tất cả những tác phong không đúng đắn đều không ngăn chặn được. Nhưng cái thông minh của Chương Quốc Vĩ là ở chỗ dường như lỗ mãng kéo mấy cái bàn nhưng trên thực tế lại có được cái tiếng tốt trong việc làm sạch hóa bộ máy chính trị. Bây giờ lại nhận lời phỏng vấn của phóng viên để tạo thế. Khi Hạ Tưởng mới nhậm chức thì cũng phải thừa nhận đây là một nước cờ hay.
Điều mà Thị trường Chương muốn chính là đè lên đầu Bí thư Hạ, điều ông ta muốn chính, là khi Hạ Tưởng mới đến nhậm chức còn chưa ổn định thì tạo uy danh của mình, lập nên hình tượng công chính liêm khiết, ghét cái ác như kẻ thù.
Thị trưởng chính trực nổi danh sẽ đặt quyền uy của Bí thư ở đâu đây?