Hoàng Đắc Ích lấy ra khí thế năm đó, vung tay lên:
- Đem Kim Cương, Kim Quang toàn bộ mang về cục, chờ chỉ thị tiếp theo. Lập tức mở ra hội nghị đảng tổ cục, nghiên cứu ý kiến xử lý đồng chí Mã Quân
Hoàng Đắc Ích vừa nói xong, Hạ Tưởng giống như mới nghĩ đến y, quay đầu nói với y một câu:
- Đồng chí Đắc Ích, hội nghị khẩn cấp của thành ủy, anh cũng đến tham gia
Hoàng Đắc Ích cảm giác như một tảng đá lớn rơi xuống đất, bí thư Hạ cho y tham gia hội nghị, coi như là cánh cửa lớn đẩy ra một kẽ hở cho y
Bí thư chính là bí thư, có thể quyết định lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp, còn có thể quyết định do ai tham gia. Ai tham gia, người đó có quyền lên tiếng, trước khi sự kiện trọng đại đệ trình đến hội nghị thường vụ, có quyền lợi biết trước một bước
Đừng coi thường hội nghị công việc bí thư, rất nhiều sự kiện trọng đại, tuy nói cũng phải đệ trình đến hội nghị thường vụ thảo luận, nhưng ý kiến của hội nghị công việc bí thư trên cơ bản chính là định luận, chỉ cần đạt thành nhận thức chung, đệ trình đến hội nghị thường vụ, khả năng thông qua là 90%. Bởi vì người có thể tham gia hội nghị công việc bí thư, đều là nhân vật cấp quan trọng có quyền phát ngôn trọng đại trên hội nghị
Nhưng có khi bí thư cũng sẽ cố ý bỏ qua một số người, không thông báo cho người đó tham gia hội nghị công việc bí thư, nhất là một số thường ủy quản hạt phạm vi khá rộng lớn, ví dụ như Trưởng ban thư ký. Bởi vậy nếu Trưởng ban thư ký thất thế, số lần tham gia hội nghị công việc bí thư ít đi, thì có thể khiến phân lượng của ông ta giảm mạnh ở trong thành ủy
Hoàng Đắc Ích trong lòng hiểu được, Bí thư Hạ đối với y không phải vô cùng vừa lòng, nhưng lại cho y một lần cơ hội, y liền vội vàng đến bên cạnh Hạ Tưởng, hơi khom lưng, nhỏ giọng nói một câu:
- Bí thư Hạ, Mã Quân bại hoại hình tượng cán bộ công an, say rượu gây rối, tôi sẽ đề nghị với đảng tổ cục, miễn chức ngay lập tức, khai trừ ra khỏi đội ngũ công an
Hạ Tưởng dường như là nghe được, lại dường như là không có nghe được, không tiếp lời của Hoàng Đắc Ích, hỏi ngược lại một câu:
- Anh định xử lý Lý Niên thế nào?
Hoàng Đắc Ích giật mình, không hiểu rõ bí thư Hạ có ý gì, nhìn mặt đoán lòng, thấy Bí thư Hạ sắc mặt bình tĩnh, liền nói:
- Cũng bắt về cục trước, hỗ trợ điều tra
Khi nói chuyện, Chu Minh Hoành đã gọi xong điện thoại, cùng Chu Tịch Phong đi đến trước mặt Hạ Tưởng, gã giới thiệu Chu Tịch Phong cho Hạ Tưởng:
- Bí thư Hạ, vị này chính là Chu Tịch Phong, là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty hữu hạn thương mại Lam Phong Bắc Kinh, Chu tiên sinh cố ý đến Tần Đường đầu tư, đúng lúc anh ấy cũng quen biết với Kim Quang, Lý Niên, liền gây ra một trận hiểu lầm
Chu Minh Hoành là có ý xé hổ da làm văn, lấy Chu Tịch Phong để phô trương thanh thế.
Chu Tịch Phong rất kiêu ngạo mà chủ động vươn tay hướng về Hạ Tưởng – tốt xấu gì Hạ Tưởng cũng là bí thư thành ủy, cho dù gã có tự cao là Thái Tử đảng tài giỏi gì, cũng không có tư cách giơ tay với Hạ Tưởng trước, ngoại trừ cấp bậc của gã cao hơn Hạ Tưởng – còn tươi cười:
- Bí thư Hạ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi mới từ Bắc Kinh đến Tần Đường, cảm nhận được kinh tế Tần Đường phát triển nhanh chóng, trong lòng rất là vui mừng. Anh có thể đảm nhiệm bí thư thành ủy Tần Đường, là quyết định anh minh của tỉnh ủy tỉnh Yến, tôi ở trong giới Bắc Kinh cũng thường xuyên nghe được đại danh của anh…
Cừ thật, thái độ tỏ ra cao hơn cả Phó Tiên Phong, cái giá còn to hơn Mai Thái Bình, Hạ Tưởng đã hoài nghi về lai lịch của gã từ lâu, vừa rồi đã thầm gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong, trong lòng càng biết rõ. Hắn không bắt tay của Chu Tịch Phong, cũng không tiếp lời của gã, mà quay đầu hỏi Chu Minh Hoành:
- Minh Hoành, Chu tiên sinh là khách của anh sao?
Chu Minh Hoành không hiểu ý của Hạ Tưởng, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, chắc chắn là bí thư Hạ không quá yên tâm với lai lịch của Chu Tịch Phong, gã đang cố ý mượn Chu Tịch Phong để từ trắc diện giảm nhẹ áp lực từ phía Hạ Tưởng, liền thuận thế tiếp lời nói:
- Coi như là khách của tôi, chỉ sợ tôi không dám trèo cao
Chu Tịch Phong cười ha hả:
- Đâu có, đâu có, Phó thị trưởng Chu quá khách khí rồi, có thể làm bạn của Phó thị trưởng Chu, cũng là vinh hạnh của Chu Tịch Phong tôi.
Tuy gã cười, nhưng cũng là có chút ngượng ngùng, bởi vì tay của gã vươn ra giữa không trung, Hạ Tưởng không có tiếp
Hạ Tưởng chỉ thản nhiên trả lời một tiếng, lại quay về nói với Chu Tịch Phong:
- Chu tiên sinh nói ở Bắc Kinh thường xuyên nghe người ta nói đến tôi, không biết đều có những nhân vật quan trọng nào?
Chu Tịch Phong ngây ngẩn cả người, gã vốn chỉ là tùy miệng nói, bởi vì không có ai lại hỏi ra vấn đề hơi ngốc mà Hạ Tưởng vừa hỏi, gặp nhau nói ngưỡng mộ đã lâu đều là vô nghĩa, trong lòng ai không biết rõ? Bí thư Hạ phải hỏi tỉ mỉ, cũng thật là làm khó gã rồi
Nhưng lại không thể không trả lời, gã liền ngượng ngùng ho khan vài câu, suy nghĩ, liền báo ra vài cái tên, trong đó cũng thật sự có một cái tên mà Hạ Tưởng rất quen thuộc – Dương Uy
Hạ Tưởng càng biết rõ trong lòng Bạn đang đọc truyện được tại
- Tên của Chu tiên sinh không sai, tôi nghe Dương Uy nói, anh ở Bắc Kinh rất phong cách, đều gọi anh là Trư phong cách, đúng không?
Hạ Tưởng vừa thật vừa giả nói, khiến người ta nhìn không rõ hắn là đang nói đùa, hay nói thật
- Chu đại thiếu gia được xưng là một trong tứ đại thiếu gia ở Bắc Kinh, tôi cũng muốn biết, ba người còn lại là ai?
Chu Minh Hoành không hiểu ý trong đó, đã lúc nào rồi, bí thư Hạ sao còn khá có kiên nhẫn tào lao với Chu Tịch Phong? Nghe giọng điệu của bí thư Hạ, chẳng lẽ là không tin lai lịch của Chu Tịch Phong? Chu Tịch Phong – Chu phong cách, cũng thật là có chút thú vị. Nhưng hắn rất tin không nghi ngờ đối với lai lịch của Chu Tịch Phong, bởi vì Chu Tịch Phong đến Tần Đường năm ba lần rồi, mỗi lần đều thanh thế lớn, ở trong giới Tần Đường rất có danh tiếng.
Kỳ thật Chu Minh Hoành không biết, Hạ Tưởng nói không phải "Chu phong cách", là "Trư phong cách"
Chu Tịch Phong nhìn thấy bí thư Hạ từng bước truy vấn, vẫn là rất lên mặt nói:
- Mấy người kia so với tôi, khiêm tốn rất nhiều, bọn họ đều thuộc loại có thực lực nhưng không chú trọng danh khí
Hạ Tưởng rốt cục lạnh lùng cười:
- Chu Tịch Phong, anh nợ Phó chủ nhiệm Phó hai chục ngàn tệ, khi nào trả?
Chu Tịch Phong lập tức thay đổi sắc mặt, ấp úng nói:
- Cái gì Phó chủ nhiệm Phó? Cái gì hai chục ngàn tệ? Bí thư Hạ, nếu Tần Đường không chào đón tôi đến đầu tư, tôi đi là được
- Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Phó Tiên Phong, anh dám nói anh không quen biết?
Hạ Tưởng thấy Trư phong cách còn giả danh lừa bịp, nổi giận rồi, nói với Hoàng Đắc Ích
- Trực tiếp bắt đi
Hả? Chu Minh Hoành quá sợ hãi, Chu Tịch Phong là Thái Tử đảng bối cảnh thâm hậu, nghe nói gã quen biết rất nhiều quan lớn cấp tỉnh bộ, còn có vô số lãnh đạo của bộ phận quan trọng, bí thư Hạ hôm nay phát điên gì thế, nói bắt ai thì bắt người đó?
Hoàng Đắc Ích cũng là nhất thời ngạc nhiên, ngơ ngẩn tại chỗ, bí thư Hạ đang đàng hoàng, vì sao muốn bắt Chu Tịch Phong?
Hạ Tưởng thấy Hoàng Đắc Ích ngơ ngẩn, tức giận nói một câu:
- Nếu người chạy mất, hỏi tội anh. Chờ chút sẽ có một phần tài liệu truyền tới cục công an thành phố, anh nhìn thấy sẽ hiểu rõ lai lịch của Trư phong cách
Chu Tịch Phong trợn mắt há hốc mồm, chỉ sửng sốt một lát, cũng không bày ra cái giá nữa, không nói hai lời xoay người bỏ chạy. Hoàng Đắc Ích biết chắc chắn là có vấn đề rồi, ở trước mặt y cho Trư phong cách chạy đi, hôm nay y sẽ hoàn toàn bị mất mặt
Hoàng Đắc Ích dưới tình thế cấp bách, hoạt động tay chân một chút mà nhiều năm không có thi triển, nhanh như hổ đói vồ mồi lao về phía trước, lập tức vồ ngã Chu Tịch Phong xuống đất, vươn tay từ trong tay cảnh sát tiếp nhận còng tay, còng gã lại. Toàn bộ động tác dứt khoát nhanh nhẹn, không giảm phong thái năm đó
Chu Minh Hoành chỉ mở to hai mắt, giống như choáng váng. Vừa rồi bí thư Hạ hỏi Chu Tịch Phong có phải khách của ông ta không, ông ta còn thừa nhận ngay, thì ra là đào hố cho ông ta nhảy vào, ông chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người da đầu run lên, hôm nay xem như mất mặt hoàn toàn rồi, xe công tư dùng, uống rượu lái xe, lại bị người ta lừa, đường đường Phó thị trưởng thường trực, thật sự là không mặt mũi gặp người rồi
Chu Tịch Phong bị người ta đưa đi, còn có Mã Quân, cha con Kim gia, đám người Lý Niên, đều bị bắt về cục công an thành phố, sau đó lại có một đội cảnh sát đến duy trì trật tự hiện trường, Hạ Tưởng hơi hả giận một chút, cùng Hoàng Đắc Ích ngồi xe đến thành ủy họp
Chu Minh Hoành một mình bị bỏ lại ở hiện trường, ông ta nghĩ đến vừa rồi bí thư Hạ khiến ông ta thông báo các ủy viên thường vụ liên can dự họp, căn bản thì không có nhắc tới khiến ông cũng tham gia hội nghị, nghĩ lại cũng phải, ông ta còn không đủ tư cách tham gia hội nghị hôm nay, cho dù tham gia, cũng chỉ có phần bị giáo huấn
Phòng họp lầu 3, trụ sở văn phòng thành ủy, đèn đuốc sáng trưng. Hiếm có chính là, buổi họp hôm nay Chương Quốc Vĩ đến hội trường đầu tiên, sau khi y tới thì ngồi xuống, không lên tiếng, không có tự tin tươi cười dường như mọi thứ nắm vững trong tay giống như ngày thường,
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, vừa rồi khi Chu Minh Hoành gọi điện thoại cho y thì trong lòng y liền trầm xuống, biết đã bị Hạ Tưởng bắt được một cơ hội, tuy nói y vô cùng tự tin, nhưng cũng không rõ Hạ Tưởng sẽ mượn cơ hội phát huy đến mức độ nào
Thư ký Từ bị đánh là chuyện lớn, mà còn là sự kiện chính trị, không dễ xong việc… Chương Quốc Vĩ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một diệu kế, khẳng định phải hy sinh tiền đồ của người cá biệt, người khác hy sinh thì không có gì, chỉ cần có thể vì Hạ Tưởng chôn xuống tai hoạ ngầm là tốt rồi.
Theo sau, Phạm Tiến, Lương Thu Duệ và Thường Công Trị đều đến đông đủ, mấy người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, đều ngơ ngác nhìn nhau, muốn hỏi rõ ràng, đúng lúc, Hạ Tưởng và Hoàng Đắc Ích cùng từ bên ngoài tiến vào
Hạ Tưởng ai cũng không nhìn, đi thẳng đến ghế chủ tọa ngồi xuống, chỉ nói một câu:
- Hôm nay đã xảy ra một chuyện khiến người ta vô cùng tức giận, quá trình cụ thể, mời đồng chí Hoàng Đắc Ích giới thiệu một chút với các đồng chí
Không ít người đều kinh ngạc, Bí thư Hạ vì sao đi cùng với Hoàng Đắc Ích? Nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Đắc Ích nghiêm túc và bi tráng, chỉ biết e rằng không phải chuyện tốt gì, quả nhiên, Hoàng Đắc Ích vừa mở miệng đã nói:
- Đầu tiên tôi thừa nhận sai lầm trên công tác của tôi với bí thư Hạ và các vị lãnh đạo có mặt tại đây, nguyện tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào của thành ủy…
Chuyện gì nghiêm trọng như thế? Mấy người đều mở to hai mắt.
- Quá trình của sự việc là…
Hoàng Đắc Ích đầu đuôi gốc ngọn nói ra quá trình tỉ mỉ của sự việc, cường điệu chỉ ra Mã Quân kiêu ngạo, Kim Quang ngạo mạn cùng với Kim Cương ỷ thế hiếp người, đối với vấn đề của Chu Minh Hoành, y chỉ nói Phó thị trưởng Chu cũng có mặt tại hiện trường thì lướt qua, không nói nhiều. Không phải không dám nói, mà là y biết không đến lượt y nói, bí thư Hạ chắc chắn sẽ nói chuyện của Chu Minh Hoành
Hoàng Đắc Ích vừa nói xong, cả hội trường lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Chương Quốc Vĩ biết trước một chút nội tình, mấy người khác đều khiếp sợ tại chỗ - thư ký của bí thư Hạ bị Phó cục trưởng phân cục công an khu đánh, đây cũng là một sự kiện chính trị có thể lớn có thể nhỏ
Lớn, có thể lên đến xây dựng đội ngũ cảnh sát và môi trường kinh tế, trị an xã hội. Nhỏ, có thể chịu nhận lỗi trở thành hiểu lầm không giải quyết được gì, toàn bộ xem lập trường của Bí thư Hạ…
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của Hạ Tưởng