Trước khi Lưu Nhất Cửu đến khu vực thực nghiệp Trung Thiên không lâu, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lang - Anh Thành mang đội tiến đến cục Công an thành phố Tần Đường can thiệp, khi Anh Thành nghe nói Lưu Nhất Cửu đã đến khu thực nghiệp Trung Thiên trước một bước, cũng liền theo sau, di chuyển tiến đến. Đi được nửa đường lại nhận được điện thoại của Hoàng Kiến Quân, hóa ra Hoàng Kiến Quân cũng từ thành phố Yến đến.
Lý do của Hoàng Kiến Quân và lý do của Lưu Nhất Cửu, Anh Thành giống nhau — tranh cãi thương mại thường có. Tìm phiền toái của Kim Cương rất dễ, mà khu vực thực nghiệp Trung Thiên không chỉ có hành vi phạm tội ở Tần Đường, bên ngoài khu vực cũng có không ít việc xấu. Tìm lý do gọi đến Gia Cát Phách Đạo cũng không phải là khó —— hành động của cục công an của 3 thành phố, tức thì gây chấn động lớn ở thành phố Tần Đường.
Không chấn động không được, thành phố Tần Đường chưa từng náo nhiệt như vậy, cũng không có gì thu hút mọi người như vậy. Điều quan trọng là điều động của 3 cục công an thành phố đều là nhân vật quan trọng, hơn nữa đều là mục đích giống nhau. Chính là người không có đầu óc chính trị cũng thở ra những hơi thở bất thường, có khả năng nhóm Cục trưởng cục Công an Thiên Trạch, thành phố Lang và thành phố Yến, đến Tần Đường đều vì tìm phiền toái của Kim Cương và Ngưu Lâm Quảng.
Kim Cương và Ngưu Lâm Quảng lần này là phiền toái lớn rồi.
Kim Cương còn nói được, dù sao cũng là người làm ăn, rất phối hợp với công việc của Cục công an 3 thành phố. Tuy rằng bị sai khiến quay vòng quanh, vẫn là cười ra mặt, một câu cũng không oán trách, cũng khiến cho Hoàng Đắc Ích âm thẩm khâm phục tính nhẫn nại của Kim Cương, so với thói kiêu ngao và đường hoàng mà con trai y bị đánh lần trước, thì bây giờ thật sự đã kiềm chế rất nhiều.
Dự đoán cũng là người cố tình châm chích, không cụp đuôi không được, bị mang đi thật thì phiền toái rồi, đau da thịt một chút còn là nhẹ, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến kinh doanh. Kim Cương cũng là người thông minh, biết y không có thế lực và sức mạnh như của Ngưu Lâm Quảng, cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng, ít nhất thì mặt ngoài phải chịu thua.
Đương nhiên y cũng rõ một điểm, trận thế lúc này náo nhiệt như vậy, mục tiêu chủ yếu không phải y, mà là Ngưu Lâm Quảng. Nếu là y, y sớm đã bị dẫn đi rồi, còn có thể yên ổn đứng ở Tần Đường sao?
Sở dĩ các sếp Cục trưởng Công an ba thành phố xa xôi chạy tới Tần Đường gặp y, cũng không phải là vì bộ dạng y tốt đẹp, càng không phải vì tên của y được đặt ra quá ngang tàng, mà đến mỉa mai y, nói trắng ra, trên thực tế là Tần Đường có người muốn nói cho y một sự thật, thành thật chút, đừng làm ầm ĩ, cẩn thận thân hình phì nhiêu bị biến thành thân hình eo thon.
Kim Cương không phục cũng phải nhịn, sau khi y nhận câu hỏi của 3 Cục trưởng, liền vội gọi điện thoại cho Dịch Diễn. Dịch Diễn lại bảo y, Cục trưởng Chương đang họp, tất cả bình thường, không cần hoảng hốt.
Kim Cương liền kiên định hơn rất nhiều, tuy nhiên y đang nghĩ, phỏng đoán lần này Ngưu Lâm Quảng xui xẻo rồi.
Ngưu Lâm Quảng quả thật gặp phải xui xẻo.
Đương nhiên không ai có thể trách, chỉ trách gã bản thân quá đường hoàng, cứ cho bản thân là một bó rau, cho nên Hạ Tưởng liền quyết định trướcthêm chút hành thêm chút muối, thêm chút phụ liệu, dựng cái chảo lớn, trước tiên là một món xào nhỏ.
Hoàng Đắc Ích tới sau khi Hoàng Kiến Quân đến, mới lĩnh hội được ý đồ của bý thư Hạ, lập tức tổ chức lực lượng, cùng 3 Cục công an Thiên Trạch, thành phố Lang và quận Hạ Mã, trong đó tính cả Tần Đường, tổng cộng là bốn địa phương. Tạo ra liên kết bốn địa phương, vì ba Cục trưởng đã đến, liền cho ông ta đủ lý do để điều động lực lượng nagn8 chặn Ngưu Lâm Quảng, đồng thời cũng khiến y có thể trốn sau lưng, khi đó áp lực sau này của Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, lập tức đẩy sang ba địa phương.
Ba địa phương liên kết đến Tần Đường phá án, y thân là Cục trưởng không ra mặt phối hợp và hợp tác cũng nói khôngthông được. Nhỏ là không làm tròn bổn phận, lớn thì không làm tròn trách nhiệm. Hoàng Đắc Ích rốt cuộc lấy hết dũng khí, lần đầu tiên đối mặt với Ngưu Lâm Quảng.
Đồng thời y cũng có ý mượn hành động lần này để cảnh cáo Ngưu Lâm Quảng một lần, cảnh cáo Ngưu Lâm Quảng bất cứ việc gì cũng phải chú ý góc độ, quá đáng dễ bị đánh sau lưng. Hoàng Đắc Ích từ trong thâm tâm không ngờ, giữa bí thư Hạ và Ngưu Lâm Quảng cuối cùng lại đi đến nông nỗi sống mái với nhau, bởi vì đến khi đó nếu chẳng may con chó điên Ngưu Lâm Quảng muốn cắn người, phải đem việc xấu trước kia của y nói ra, y cũng không xong.
Chỉ cần Ngưu Lâm Quảng không chủ động đụng đến Bí thư Hạ, tất cả đều dễ xử lý.
Bốn bên liên kết, chính là muốn nghiêm khắc cảnh cáo Ngưu Lâm Quảng một lần, vừa phải thì thôi, dừng cương trước bờ vực, nếu không khả năng gặp đả kích lần thứ hai càng mạnh hơn.
Hoàng Đắc Ích thầm nghĩ, hy vọng khổ tâm của y, Ngưu Lâm Quảng có thể ngầm hiểu.
Hoàng Đắc Ích nếu quyết định bốn phương liên động, liền để Anh Thành chờ y một lúc, y tổ chức lực lượng có năng lực, cùng với người ngựa của Hoàng Kiến Quân, sau khi nửa đường cùng Anh Thành tụ họp, mấy chục xe cảnh sát từ từ tiến về phía khu vực thực nghiệp Trung Thiên.
May mắn tới kịp lúc, Hoàng Đắc Ích kín đáo lau mồ hôi lạnh, nếu đến chậm một bước, thật sự gây ra vụ án mạng. Nếu chẳng may Lưu Nhất Cửu ở Tần Đường bị bọn cướp tấn công mà bị thương, Cục trưởng cục Công an thành phố Thiên Trạch không bắt Tần Đường nói rõ lý do mới là lạ? Làm không tốt kinh động sở công an tỉnh, thì sẽ thành chuyện lớn rồi.
Trong lòng Hoàng Đắc Ích đối với Ngưu Lâm Quảng càng bất mãn hơn, tục ngữ nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Ngưu Lâm Quảng hiện nay hơi cuồng quá mức, người kiêu ngạo, thì dễ không thấy rõ tình thế.
Trong lòng Hoàng Đắc Ích có tức giận, lúc này hạ lệnh phóng bom cay để xua đám người, phòng ngừa tình thế tiến thêm một bước mở rộng, Gia Cát Phách Đạo coi như thức thời, cũng biết hiện thân đúng lúc.
Tuy nhiên trong hoàn cảnh bốn địa phương liên động, Gia Cát Phách Đạo vẫn là ung dụng mà xuất hiện, đúng là quá xem mình như một bó rau. Chỉ tiếc, Gia Cát Phách Đạo vẫn là đánh giá sai tình thế. Bởi vì hiện nay không phải một mình lực lượng Công an Thiên Trạch, mà là lực lượng Công an ba địa phương Thiên Trạch, thành phố Lang và quân Hạ Mã thành phố Yến, hơn nữa lực lượng Công an bản địa Tần Đường, bốn bên liên động, với lực lượng Công an bốn địa phương, còn không bắt được một tên Gia Cát Phách Đạo nhỏ tí sao?
Anh dù gọi là hống hách (Phách Đạo), hôm nay hống hách cũng không được.
Gia Cát Phách Đạo vừa có mặt, quả nhiên uy phong, đám người xao động lập tức im lặng, mọi người lập tức chia làm hai đội, thành đường hoan nghênh. Gia Cát Phách Đạo liền như anh hùng, từ giữa bước khoan thai, không chút hoang mang tiến tới trước mặt Lưu Nhất Cửu, không ngờ còn có thể cười được:
- Sếp Lưu, tôi đi theo ông một chuyến, xin thả thiếu gia Thang.
- Thật xin lỗi, Thang Tuấn là kẻ khả nghi kích động gây rối, bây giờ tôi phải dẫn anh ta về hỗ trợ điều tra.
Lưu Nhất Cửu được thế không buông tha người, chủ yếu cũng là đối phương quá liều lĩnh. Ông ta xâm nhập hang ổ đối phó với bọn buôn ma túy, quả là vào sinh ra tử. Tình huống hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp phải, khiến ông cũng quá khiếp sợ sự kiêu ngạo của lực lượng xã hội đen Tần Đường.
Gia Cát Phách Đạo mặt trầm xuống:
- Kiệu hoa mọi người cùng kiêng, ông tôn trọng tôi một thước, tôi tôn trọng ông một trượng, sếp Lưu, chúng ta mỗi người lui một bước mới dễ nói chuyện.
- Lui cái đầu của ông.
Lưu Nhất Cửu bỗng nhiên phát tác, lôi thiếu gia Thang ra phía sau, chỉ mặt cảnh sát,
- Bắt lại, dẫn về Thiên Trạch.
Đám người lại xao động, dẫn về Thiên Trạch thì phiền rồi, thiếu gia Thang không chết cũng bị lột da, có người liền hô lên:
- Muốn cưỡi lên đầu Trung Thiên, không có cửa đâu.
- Mẹ nó cảnh sát ở vùng khác lại giương oai ở Tần Đường, thế là cái quái gì? Cảnh sát Tần Đường chúng ta đều chết sạch rồi sao?
- Chặn cửa lại, không cho chúng đi, cho chúng mang người từ Trung Thiên ra, sau này chúng ta còn lăn lộn thế nào?
Quả đúng là kiêu ngạo, dưới sự liên hợp bức bách của cảnh sát bốn địa phương, đối phương còn dám kêu gào, Hoàng Kiến Quân rốt cuộc cũng nổi khùng lên.
Hoàng Kiến Quân lần này đến Tần Đường, một là mượn cớ để lại gần Bí thư Hạ, hai là vì lập uy, dù sao thời gian y ở Hạ Mã cũng quá lâu rồi, không có chiến tích gì, tiến thêm một bước có chút khó khăn, mà y cũng rõ hễ là Hạ Tưởng ra tay, nhất định có lợi lộc. Chủ yếu trong tay y còn nắm giữ chút chứng cứ phạm tội của Gia Cát Phách Đạo, quận Hạ Mã cũng có mấy băng nhóm nhỏ cùng Gia Cát Phách Đạo có chút vướng mắc, y tùy tiện đề xuất ra mấy người, đối phương liền cung cấp một vài chứng cứ của Gia Cát Phách Đạo.
Tay của Gia Cát Phách Đạo đúng là dài, ngay cả quận Hạ Mã cũng có thuộc hạ của gã, đương nhiên, càng xác thực mà nói là thế lực của Ngưu Lâm Quảng. Cho dù là ai, dù sao y cũng có chứng cứ trong tay, thì danh chính ngôn thuận, khiến Gia Cát Phách Đạo không chết, ít nhất cũng có thể khiến gã phải chịu chút đau khổ.
Về việc Hạ Tưởng rời quân Hạ Mã, nhiệt huyết sôi sục trước sau đả kích thế lực Nga Ni Trần ở thành phố Lang, Hoàng Kiến Quân vẫn chú ý chặt chẽ, ngoại trừ hâm mộ và khâm phục ra, nuối tiếc lớn nhất của y là không thể tự mình tham gia, quả thực chính là tình cảm mãnh liệt thiêu đốt thời gian.
Quân Hạ Mã yên tĩnh, quá yên bình, cũng không có hoạt động lớn, bây giờ có cơ hội, y khao khát lập công tiến thêm một bước, hơn nữa y còn trẻ hơn vài tuổi so với Lưu Nhất Cửu, thấy Lưu Nhất Cửu vừa hoành tráng vừa mạnh mẽ, cũng là tình cảm mãnh liệt, tiến lên vài bước, đi thẳng đến trước mặt Gia Cát Phách Đạo:
- Anh chính là Gia Cát Phách Đạo?
Gia Cát Phách Đạo không biết Hoàng Kiến Quân, sửng sờ:
- Là tôi, ông là?
- Tôi là Hoàng Kiến Quân - Trưởng phòng Công an quận Hạ Mã, xin theo tôi đi một chuyến.
- Cục trưởng Hoàng… tôi gần đây đều không đi qua thành phố Yến, chẳng lẽ tôi tiểu tiện ở sông Hạ Mã, cũng đáng ông ở xa như vậy tới bắt tôi?
Gia Cát Phách Đạo vẫn là bộ dạng bất cần đời.
- Nói nhảm ít thôi, có người tố cáo ông, ông đi theo tôi một chuyến sẽ biết.
Hoàng Kiến Quân tức giận. Đã thấy qua ngang tang, chưa từng thấy ngang ngược đến vậy, nếu không phải y tận mắt chứng kiến, còn thật không dám tin có thế lực băng đảng coi trời bằng vung như vậy.
- Thật có lỗi nha, gần đây bận lắm, thực không có thời gian.
Gia Cát Phách Đạo giả vờ giả vịt chắp tay
- Các vị anh em, đường xa đến đây, thật vất vả, tôi đã chuẩn bị một ấm trà, mời uống xong thì về, không tiễn xa được.
Giọng điệu qua loa, thái độ kiêu ngao, ngông cuồng, hoàn toàn coi mấy Cục trưởng ở đó như không có gì.
Hoàng Đắc Ích giận đỏ mặt, mặt của cục Công an Tần Đường, xem như không còn gì.
Hoàng Đắc Ích cho rằng trong ba ông Cục trưởng đó, thì Lưu Nhất Chương vừa có thân thủ vừa có dũng khí, không ngờ tới Hoàng Kiến Quân cũng rất tuyệt vời. Gia Cát Phách Đạo đang ra vẻ tinh tướng trong đám mây nhạt, Hoàng Kiến Quân vừa lật tay, xoay người, rất rõ ràng linh hoạt bắt lại Gia Cát Phách Đạo, sau đó cũng còng hai tay gã lại, ném cho cảnh sát của mình:
- Áp tải đi.
Đám đông lần này bạo động, không ít người gào thét muốn liều mạng, còn muốn kêu gào muốn nổ súng. Hoàng Đắc Ích thấy thế, vội vàng nổ súng cảnh báo, Hoàng Đắc Ích vừa động, toàn bộ cảnh sát Thiên Trạch, thành phố Lang cùng với quận Hạ Mã, rầm một tiếng toàn bộ móc súng ra, tình thế vô cùng căng thẳng.
Hoàng Kiến Quân cười lạnh một tiếng:
- Gia Cát Phách Đạo, ông muốn cho cảnh sát có vũ trang sở công an tỉnh san bằng Trung Thiên, thì ông cứ cho người của mình làm ầm ĩ. Bạn đang đọc truyện được tại
Gia Cát Phách Đạo bất ngờ bị còng lại, cảm thấy mất mặt, nhưng tình thế lúc này không cho gã nghĩ nhiều. Nếu thực sự có bắn nhau, lực lượng cảnh sát bốn địa phương liên động lại không phải là nhỏ, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể mượn cớ xin sở công an tỉnh điều động lực lượng, nhất cử dẹp yên san bằng thực nghiệm Trung Thiên… nguy rồi, trúng kế của Hạ Tưởng.