Quan Thần

Lưu Kiệt Huy liền bị nghẹn không thốt ra lời, Hạ Tưởng nói là nói mát, cũng không phải có ý trào phúng, y sao có thể không hiểu? Vốn dĩ y đã bực mình, Mã Quân bị người đánh, một cánh tay suýt nữa là tàn phế, nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn, bởi vì tên khốn khiếp Mã Quân này cứ luôn để cho người ta lật tẩy mình, mấy trăm triệu tham ô nhận hối lộ và cả tòa biệt thự đều bị người ta chụp ảnh lưu lại, đồng nghĩa với việc bỏ mạng vào tay đối phương, không thỏa hiệp không được, nghe nói Ủy ban Kỷ luật thành phố đã nhận được chứng cứ liên quan.

Thật ác độc, Lưu Kiệt Huy giận dữ nổi trận lôi đình, nhưng cũng chẳng có cách nào, y nghi là Hạ Tưởng gây ra, nhưng không có chứng cứ nào mà dám hoài nghi Bí thư Thành ủy, chính là tối kỵ chốn quan trường, nếu y tố cáo lên tỉnh, nói không chừng sẽ rước họa vào thân. Y cũng rõ, bây giờ Hạ Tưởng đang mong sao y xảy ra chuyện để dễ hất cẳng.

Đợi sau khi Hạ Tưởng kiêm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, địa vị của hắn ở Tần Đường sẽ càng được củng cố.

Lưu Kiệt Huy đã hạ quyết tâm, nói gì cũng phải ngồi vững vị trị Chủ tịch Hội đồng nhân dân, phải nằm ngay bên cạnh Hạ Tưởng quan sát hắn như hổ rình mồi, tuy Chủ tịch Hội đồng nhân dân không có nhiều quyền lực hạn chế Bí thư Thành ủy, nhưng chỉ cần Hạ Tưởng muốn điều chỉnh bất kỳ đầu não của cơ quan chính quyền nào thì đều phải qua cửa Hội đồng nhân dân.

Con cóc bu trên chân bạn, không cắn bạn cũng làm bạn lỡ loét đến chết.

Nhưng lúc này không buông tay không được, không buông tay sẽ khó giữ Mã Quân. Buông tay, Mã Quân bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác coi như vật hy sinh, Lưu Kiệt Huy hận sắt không rèn thành thép, nhìn cánh tay phải của Mã Quân máu chảy đầm đìa, vừa thương vừa giận, đầu tiên là tát Mã Quân một cái, rồi lại bảo y lập tức thu dọn hành lý nhanh chóng ra nước ngoài đi Canada tránh sóng gió.

Canada là cảng tránh gió, là nơi vô số quan lại tham ô vẫn hay đến nhất, là nơi phương Tây mượn cờ hiệu dân chủ vơ vét của cải.

Mã Quân vừa bị thương vừa mất mặt, dưới cơn thịnh nộ của Lưu Kiệt Huy đành chật vật trốn đi Canada. Nguồn: https://truyenfull.vn

Lo lắng đề phòng cả đoạn đường, không ngờ đăng ký thuận lợi, Lưu Kiệt Huy cũng hiểu được một điều, Hạ Tưởng không hề có ý nghĩ bắt lấy Mã Quân. Cũng có thể là sợ vừa mới đến Tần Đường, để tránh rêu rao nhiều quá, hoặc cũng có thể hắn có băn khoăn khác không biết chừng, dù sao đi nữa Mã Quân đã ra đi thuận lợi rồi, Lưu Kiệt Huy lập tức ra quyết định bật đèn xanh cho Hồ Thư Dương.

Nhưng với Diệp Phàm y phải đè ép một chút, chuyện nào ra chuyện đó, Diệp Phàm là người của Phạm Tiến, Phạm Tiến không làm y hài lòng, y sẽ không buông tha.

Vốn muốn gọi cuộc điện thoại cảnh cáo Hạ Tưởng, không ngờ lại bị Hạ Tưởng nói trở lại, y giận vô cùng, buông điện thoại xuống uống liên tục mấy ngụm nước mới hạ được cơn tức trong lòng.

Nghĩ nghĩ rồi lại nhấc điện thoại lên gọi cho Chương Quốc Vĩ, Chương Quốc Vĩ còn đang ở thành phố Yến chưa về, bình thường tuy y vô cùng ghét kiểu làm người thâm hiểm của Chương Quốc Vĩ, nhưng bây giờ lại cảm thấy Chương Quốc Vĩ thực sự là trợ thủ lớn nhất khi y đang lâm vào cảnh khốn cùng.

- Chủ nhiệm Lưu, tôi có nghe nói sự tình rồi, Mã Quân ra nước ngoài ở một thời gian là việc tốt, thanh niên mà, không mài dũa không thành người.

Chương Quốc Vĩ rốt cuộc vẫn khôn khéo hơn người, đầu tiên an ủi Lưu Kiệt Huy mấy câu cái đã rồi sau đó lại nói,

- Vài hôm nữa chủ tịch tỉnh Đàm muốn đến Tần Đường thị sát, Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh đồng chí Lư Quốc Viễn cũng sẽ đến cùng, chủ nhiệm Lưu, tôi thông báo trước với anh, anh phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng đi.

Lưu Kiệt Huy cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh cùng với Phó chủ tịch tỉnh tới chơi, là khẳng định đối với công tác của y, y biết Hạ Tưởng khẳng định luôn luôn đang tìm cách lật đổ vị trí của y, hiện tại xem ra, Bí thư Hạ đừng mong thực hiện được

Chờ xem… Lưu Kiệt Huy sờ sờ trên đỉnh đầu ngày càng ít tóc, dù sao thì cũng là kỳ cuối của y rồi, Hạ Tưởng có thể làm gì y? Y sau này liên kết với Chương Quốc Vĩ, không tin không thể khống chế được một tên Bí thư Thành ủy gốc gác không vững.

Hơn nữa, tuổi của y và của Chương Quốc Vĩ cộng lại cũng gấp ba lần tuổi Hạ Tưởng, ăn cơm nhiều hơn bấy nhiêu năm, còn không trị được một tên thanh niên sao? Nếu thực sự như vậy, tuổi tác chẳng phải đều là bỏ xó hết sao?



Hạ Tưởng vừa đặt điện thoại Lưu Kiệt Huy xuống, Thường Công Trị liền một tay xoa bụng, một tay cầm ly trà bước những bước vững vàng đến văn phòng hắn.

Nhìn thái độ nhàn nhã tự đắc của Thường Công Trị thật không giống với việc đến báo cáo công việc, quả nhiên, y vừa mở miệng liền nói:

- Bí thư Hạ, bận không? Không bận tôi với anh nói vài chuyện phiếm.

- Không bận, lão Thường có lời gì cứ nói.

Hạ Tưởng mỉm cười, nhìn ly trà nóng trong tay Thường Công Trị liền cười nói,

- Ly đẹp đấy, có phải ly "nghi sinh thủy" đang nổi gần đây không? Nghe nói có công hiệu chữa bệnh nữa

Thường Công Trị giơ ly nước lên nhìn rồi lại hạ xuống,

- Là đứa con mua cho tôi, nói là có thể giải rượu, có thể hóa giải chất béo trong người, còn các loại công hiệu thần kỳ khác, tôi thì không tin. Một cái ly bình thường có thể chữa trị bách bệnh, vậy còn cần bác sĩ làm gì? Dân mình cứ thích nói quá lên, theo tôi thì cứ niêm phong bọn họ. Chỉ một cái ly mà nói tới vô cùng kỳ diệu, không khác gì những thầy lang đi khắp hang cùng ngõ hẻm trước kia, đều là thuốc chữa được bách bệnh. Thật ra là linh đan thuốc tốt gì chứ? Bên trong chứa toàn mục gỗ thôi.

Thường Công Trị vừa tới đã bực tức liên hồi, làm cho Hạ Tưởng cười thầm, cũng không biết hôm nay y khó chịu ở đâu, trút cả vào cái ly. Nhưng nói đi cũng phải nói trở lại, Hạ Tưởng cũng tán đồng với lý lẽ của Thường Công Trị, những thứ càng được thổi phồng thần kỳ trên thị trường, hơn một nửa là giả.

- Nói đúng rồi, trên đời chẳng có lý luận nào phù hợp với tất cả các quốc gia, cũng không có hình thức nào phù hợp với tất cả các thành phố.

Hạ Tưởng tiếp lời, rồi lại chuyển đề tài sang việc trong nhà.

Nói chuyện với Thường Công Trị về chuyện con cái và thời tiết một lát, cũng hơi có cảm giác quan hệ gần hơn một bậc, Thường Công Trị mới từ từ đưa ra ý chính:

- Công việc Ủy ban kỷ luật của Tần Đường không dễ làm lắm, bởi vì kinh tế khá phát đạt, mâu thuẫn tập trung, thư tố cáo nặc danh thì nhiều, mỗi ngày đều như tuyết rơi vậy. Không xem thì phụ lòng tin của nhân dân, mà mỗi thư đều xem thì lượng công việc sẽ rất lớn, hơn nữa đa số đều là thư tố cáo không có căn cứ hoặc là trả đũa…

- Công việc của Thành ủy là vô cùng phức tạp, chúng ta vẫn phải làm hết trách nhiệm mới có thể xứng đáng với sự phó thác của nhân dân.

Hạ Tưởng biết Thường Công Trị chắc chắn có việc chính muốn nói, nói chuyện phiếm không thể lựa giờ đang làm mà nói, đều là lão quan trường, nếu là việc gấp chắc chắc sẽ đi thẳng vấn đề rồi, nhưng nếu là vấn đề khó cần một chút trí tuệ mới có thể giải quyết được, thì sẽ thích vòng vo.

- Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên vẫn nghiêm khắc yêu cầu nhân viên Ủy ban Kỷ luật, đàng hoàng xem xét mỗi lá thư tố cáo.

Tay của Thường Công Trị lại xoa mấy vòng lên bụng, rồi mới thong thả nói,

- Có một bức thư phản ánh sự thật một cảnh sát tham ô nhận hối lộ, tự giữ súng riêng hơn nữa còn có một biệt thự, tài liệu tố cáo vô cùng tỉ mỉ xác thực, còn có một lượng lớn hình ảnh, do sự việc quan trọng, nên tôi để lại cái đã.

- Công an cảnh sát tham ô nhận hối lộ là biết luật mà phạm luật, tội nặng gấp đôi.

Hạ Tưởng nói, rồi lại có vẻ nghĩ ngợi gì đó,

- Nhưng suy cho cùng liên can đến công an cảnh sát, phải qua xác thực tỉ mỉ và điều tra lấy bằng chứng, mới có thể kết luận, không được dễ dàng phủ định một cảnh sát, nhưng cũng không để thoát con sâu làm rầu nồi canh.

Thái độ Hạ Tưởng có hơi ba phải cái nào cũng được, không kiên quyết lắm, Thường Công Trị lại liên tưởng đế việc Mã Quân ung dung thoát ra nước ngoài liền đại khái lĩnh hội được ý đồ của Bí thư Hạ, liền cầm ly trà lên cáo từ:

-Sẽ đi điều tra tỉ mỉ, điều tra tới cùng.

Hạ Tưởng đứng dậy tiễn Thường Công Trị, cho y đủ lễ tiết, Thường Công Trị nở mày nở mặt mỉm cười bước đi.

Ngày thứ hai, Tần Đường có hai sự việc truyền đi cùng lúc, việc thứ nhất là Thị trưởng Chương từ tỉnh về rồi, mang theo tin tức là Phó chủ tịch Tỉnh Đàm ba ngày sau sẽ đến Tần Đường thị sát công việc, đồng hành cùng có Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Lữ Quốc Viễn. Phó chủ tịch Tỉnh Đàm đến thăm có thể xem như là sự ủng hộ công khai đối với việc Thị trưởng Chương bán xe ủng hộ giáo dục, bởi vì Đàm Quốc Thụy phân công quản lý giáo dục, chuyến thăm của Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Lư Quốc Viễn còn hơi có ý sâu xa.

Người ngoài cuộc không biết nội tình, nhưng từ khi có người nhanh nhạy tin tức đem sự tình Hội đồng nhân dân thành phố bóp chẹt Bí thư Hạ chọn người bổ nhiệm liên kết với nhau, thì biết sự liên hệ bên trong rồi, đều âm thầm cân nhắc đấu tranh chính trị, khuếch đại lên.

Nhưng việc thứ hai càng làm cho vô số người không hiểu làm sao, Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua việc Hồ Thư Dương nhậm chức, đồng thời chính thức phát bổ nhiệm thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui