Phạm Tiến gật đầu, lại nói một câu:
-Đề cập đến lãnh đạo, vẫn nên lảng tránh một chút thì tốt hơn. Ý của tôi và Bí thư Hạ là, vụ án đang trong giai đoạn điều tra lấy chứng cứ, nhất định phải nỗ lực khống chế.
Thường Công Trị đáp:
-Ủy ban Kỷ luật có điều lệ bảo mật, Bí thư Phạm không cần lo lắng.
Thực ra vẫn âm thầm thể hiện sự bất mãn, dường như Phạm Tiến không tin tưởng y, dường như cho rằng y sẽ mật báo với Chương Quốc Vĩ hay Lưu Kiệt Huy vậy.
Phạm Tiến nghe ra sự không vui trong giọng nói Thường Công Trị, biết mình đã lỡ lời, liền cười:
-Lát nữa tôi mời Bí thư Thường uống rượu, mùa đông rồi, ăn cái lẩu uống ly rượu là thoải mái nhất.
Thường Công Trị cũng hết tức giận:
-Đúng lắm, đúng lắm, nên ngồi với nhau một lát.
Ba ngày sau, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Đàm Quốc Thụy, Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh Lô Quốc Viễn đến Tần Đường thị sát công tác. Mặc dù tuyết lớn đường trơn, Chủ tịch tỉnh Đàm và Chủ nhiệm Lô vẫn thể hiện sự nhiệt tình trong công việc, đúng hẹn có mặt ở Tần Đường. Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Lưu Kiệt Huy, Thị trưởng Chương Quốc Vĩ cùng đi thị sát.
Phó chủ tịch tỉnh Đàm và Chủ nhiệm Lô thị sát cảng Kinh Đường.
Tuy tuyết rơi, cảng Kinh Đường vẫn chưa bị đóng băng, Phó chủ tịch tỉnh Đàm đứng trên cảng, đứng đón gió. Gió Bắc thổi cái áo khoác của gã bay phập phồng, thư ký bước lên chắn gió cho gã, bị gã từ chối. Gã một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía biển rộng, xúc động nói:
-Năm đó Tào Tháo để lại ở đây một áng thơ thiên cố - Đông lâm kiệt thạch, dĩ quan thương hải. Nước gợn sóng, hòn đảo sừng sững biểu hiện cho tình cảm dào dạt của người thi sĩ, năm đó Bột Hải nào có được khí chất và sự hào hùng như bây giờ? Cảng Kinh Đường bây giờ, muôn hình vạn trạng, nếu Tào Tháo còn tại thế, nhất định sẽ làm thêm một bài thơ nữa rồi, ha ha…
Chương Quốc Vĩ không đợi Hạ Tưởng lên tiếng, liền đi trước một bước nói phụ họa theo:
-Đã sớm nghe nói Phó chủ tịch Đàm không những thư pháp giỏi, còn có văn chương tài hoa, tôi mạo muội mời Phó chủ tịch Đàm làm một bài thơ cho cảng Kinh Đường, sau này cũng có thể trở thành một áng thơ thiên cổ tuyệt mỹ.
-Ha ha…
Đàm Quốc Thụy lắc đầu cười tự giễu:
-Tôi không thể so nổi với Tào Mạnh Đức, ông ta là anh tài thiên cổ. Nhưng nói đến thơ phú, tôi cũng có chút tâm đắc, xin múa rìu qua mắt thợ trước mặt các đồng chí rồi.
Mọi người liền vội vàng phụ họa, đều nói thơ phú Phó chủ tịch Đàm rất hay, mình theo không kịp.
Hạ Tưởng cũng miễn cưỡng phụ họa mấy câu, trong lòng cười thầm, 《Quan Thương Hải》 của Tào Tháo viết về Bột Hải là đúng, nhưng không phải Bột Hải của Tần Đường, mà là Bột Hải của tỉnh Tề, năm đó lúc Tào Tháo đi qua tỉnh Tề, lúc đứng trên núi Kiệt Thạch đột nhiên nảy ra ý thơ, Đàm Quốc Thụy lại hiểu lầm đó là Tần Đường, làm trò cười cho người khác mà thôi.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, e rằng những người ở đây không phải chỉ có một mình hắn nghe ra lỗi trong câu nói của Đàm Quốc Thụy, nhưng không có ai chỉ ra, cũng là sự kiêng kị tôn nghiêm. Hắn đương nhiên cũng không biết gì đến nỗi chỉ ra lỗi của Phó chủ tịch tỉnh trước mặt các Ủy viên thường vụ, chẳng qua chỉ là thanh âm phụ họa nhỏ hơn một chút mà thôi.
Biểu hiện của hắn lọt vào mắt Đàm Quốc Thụy, liền khiến Đàm Quốc Thụy tưởng rằng Hạ Tưởng cố ý lạnh nhạt với gã.
Đàm Quốc Thụy liền chỉ danh Hạ Tưởng:
-Đồng chí Hạ Tưởng xuất thân từ lĩnh vực xây dựng, có lẽ không có hứng thú nhiều với thơ phú, tôi và đồng chí Quốc Vĩ nói chuyện thơ phú, cậu hãy kiên nhẫn một chút, cho chúng tôi có một cơ hội hoài niệm, được không?
Tuy chỉ là đùa vui thôi, nhưng cũng đã có ý khiển trách.
Không ít nhân viên đi cùng mặt đã đổi sắc.
Hạ Tưởng thấy Đàm Quốc Thụy ám chỉ hắn ngay trước mặt nhiều người, cũng xem thường Đàm Quốc Thụy vài phần, tốt xấu gì cũng là Phó chủ tịch tỉnh, sự việc bình thường có thể cho qua thì cho qua đi, hà tất phải lợi dụng quyền uy để đè ép người khác? Hơn nữa cũng không phải hắn không biết thơ phú, liền nghiêm trang đáp lại:
-Tôi không phải xuất thân từ khoa văn, nhưng cũng luôn thích văn thơ cổ điển, đối với văn hóa cổ điển, luôn kính phục.
-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt.
Đàm Quốc Thụy cười nhẹ,
-Còn nhớ toàn văn bài 《Quan Thương Hải》không?
Nói là kiểm tra cũng đúng, nói là làm khó dễ cũng được, người ta là Phó chủ tịch tỉnh, muốn đè ép anh, anh cũng phải nhẫn nhịn. Cấp quan lớn ép chết người, ở thời đại Tào Tháo cũng vậy, ngàn năm qua rồi, xã hội bây giờ tiến bộ rồi, nhưng kỳ thật chế độ cấp bậc lại không tiến bộ được bao nhiêu.
Nếu Hạ Tưởng đọc lưu loát toàn bộ bài thơ ra, sẽ khiến Phó chủ tịch Đàm mất mặt, nếu không đọc được câu nào, sẽ khiến bản thân mình mất mặt, hắn liền chọn đọc một đoạn chính giữa, còn cố ý dừng lại vài lần nhẩm nhẩm, sau đó cười nói:
-Không được rồi, thực sự nhớ không đầy đủ được, vẫn mong Phó chủ tịch Đàm phê bình.
-Phê bình cậu cái gì? Có thể đọc một nửa cũng không tồi rồi.
Đàm Quốc Thụy cười vui vẻ.
-Các đồng chí, ý thơ cổ điển rất có ích đối với việc tu dưỡng nhân văn của chúng ta, hun đúc tình cảm con người chúng ta, chúng ta không thể xem nhẹ. Bây giờ các trường học bắt đầu coi trọng việc giáo dục Quốc học, là một chuyện tốt, rất tốt. Đồng chí Quốc Vĩ bán xe để ủng hộ cho nhà trường, theo tôi, nên được tuyên dương điển hình trong toàn tỉnh. Giáo dục cái gì chứ? Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người…
Nói một đống đạo lý, nâng cao hình tượng Chương Quốc Vĩ, Đàm Quốc Thụy lại cao giọng ngâm nga 《Quan Thương Hải》, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, dõng dạc, vừa mới ngâm xong, Chương Quốc Vĩ vỗ tay đầu tiên.
Sau đó mọi người cùng khen ngợi Phó chủ tịch Đàm trí nhớ hơn người, khả năng đọc diễn cảm cũng có thể so với MC chuyên nghiệp, Phó chủ tịch Đàm liền tỏ vẻ khiêm tốn, nét mặt rạng rỡ.
Không ít người đều nhìn rõ là cái gì, không những Phó chủ tịch tỉnh ra sức ủng hộ Thị trưởng Chương, còn cố ý chèn ép Hạ Tưởng, hơn nữa Thị trưởng Chương còn có vài lần đi quá giới hạn, trong khi Thị trưởng Hạ chưa vỗ tay trước, y đã vỗ tay rồi. Không phải thể hiện quá rõ ràng sự nịnh bợ Phó chủ tịch Đàm, mà là cố ý hạ thấp thể diện Bí thư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Ngay cả Phó chủ nhiệm Lô của Hội đồng nhân dân tỉnh cũng có thể nhận thấy, biết Chương Quốc Vĩ không xem Hạ Tưởng ra gì, ánh mắt ý vị dừng lại trên người Hạ Tưởng mấy lần.
Phó chủ tịch Đàm đọc xong thơ, lại trầm ngâm một lúc, lại vòng tay nói với mọi người:
-Có rồi, một ý thơ ngẫu nhiên, hôm nay làm trò cười vậy, nếu các đồng chí cảm thấy không hay, cứ phê bình thẳng thắn. Đừng xem tôi là Phó chủ tịch tỉnh, bây giờ tôi là học sinh, phải học tập các đồng chí.
Mọi người lại lớn tiếng nói gì gì đó, nào là Phó chủ tịch Đàm tài cao, đều thẹn mình không bằng…
Đàm Quốc Thụy đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, chờ cho mọi người im lặng hết rồi, gã mới ngâm nga đọc một câu thơ:
-Phù thiên thương hải viễn, hải triều thiên địa khoan. Cổ nhân không hưng thán, lệnh nhân hoán tân thiên!
-Hay!
Chương Quốc Vĩ lại vỗ tay đi đầu:
-Phó chủ tịch Đàm thật sự tài trí hơn người, không kém Tào Tháo. Để tôi chuẩn bị bút mực, nhất định phải lưu câu thơ của anh lại đây, lưu lại ở cảng Kinh Đường, để cảng Kinh Đường có thêm một giai thoại nữa.
Hôm nay Chương Quốc Vĩ có mấy lần giành sự nổi bật với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không nói gì, vẫn như cũ kiềm chế và vỗ tay phụ họa, cũng ca ngợi thơ của Phó chủ tịch Đàm ý thơ hàm súc, ngụ ý sâu xa, cảnh thơ mênh mông. Nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ, tác phẩm của Phó chủ tịch Đàm chẳng qua là do chắp vá lung tung mà thành, câu mở đầu đã sao chép câu thơ thời nhà Đường, câu sau lại càng không tinh tế, dùng từ không chú trọng, cổ không ra cổ, tân không ra tân, nói thật lòng, chỉ có thể nói là một bài thơ tạp nham.
Nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả mọi người, cũng do tập tình của người dân trong nước, kiêng kị sự tôn nghiêm, bất luận đối phương có thật sự có tài hoa hay không, nhưng có chức quan, thì cũng tương đương với việc có tài văn chương. Ví dụ Lý Hạ có câu thơ: "Ta có mê hồn chiêu không được, hùng kê một tiếng thiên hạ bạch"…, được một người sửa lại là "Nhất xướng hùng kê thiên hạ bạch", nếu là người khác, đã trở thành kẻ đạo văn cho người ta bình luận, nhưng đó lại không phải người bình thường, nên nó trở thành một danh ngôn.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, Phó chủ tịch Đàm thị sát công tác thì thị sát đi, còn cứ muốn khoe khoang tài văn chương. Có tài thật mà khoe khoang thì không sao, quan trọng là có trăm ngàn chỗ hở, ngay cả hắn nghe xong cũng phải nóng mặt, lại không thể trái với lương tâm mà vỗ tay khen ngợi, thật sự dày vò bản thân.
Nụ cười của người đồng hành là Lưu Kiệt Huy có vẻ cổ quái, Hạ Tưởng cũng nhìn ra. Đừng thấy Lưu Kiệt Huy có tật lấy việc công để trả thù riêng, nhưng y vẫn có chút tài học, có lẽ nghe được chút vấn đề gì đó. Chỉ có Chương Quốc Vĩ, chẳng những hăng say vỗ tay, dường như không hề nghe ra có chút vấn đề gì.
Đối với việc Chương Quốc Vĩ cón vẻ muốn lấn lướt và bất kính, Hạ Tưởng cũng không quan tâm. Nhưng sau đó trong buổi tiệc, Chương Quốc Vĩ cứ hết lần này đến lần khác mà chọc tức hắn, rốt cuộc cũng chọc giận Hạ Tưởng, khiến giữa hắn và Chương Quốc Vĩ, nảy sinh cuộc xung đột chính diện đầu tiên, dẫn tới một trận sóng không nhỏ!