Quan Thần

- Bí thư Hạ, người đã chết rồi.

Chương Quốc Vĩ không để ý đến việc này, thấy Hạ Tưởng không muốn bỏ qua việc này, bên ngoài thống nhất cách giải quyết, bên trong là không muốn để cho Thẩm Quan Tây an nghĩ? Y có chút ưu tư nói.

- Bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, càng không nên dễ dàng phủ nhận công lao của một cán bộ, có công thưởng công, có công có phạt. Đối đãi cán bộ Đảng viên không phải đối đãi như tội phạm, có thể lập công chuộc tội...

Hạ Tưởng nhàn nhạt nói, hắn cũng không muốn khuyếch đại sự tình của Thẩm Quan Tây, là Bí thư Thành ủy Tần Đường, phải giữ gìn hình tượng của Tần Đường là quan trọng nhất, nhưng Chương Quốc Vĩ đã bất chấp mọi thứ đúng sai bao che cho Thẩm Quan Tây, còn ca tụng quá đáng, thật vô liêm sỉ.

Hạ Tưởng nói phân nửa, liền dừng lại không nói nữa, Lương Thu Duệ hiểu ý, lập tức tiếp tục đề tài:

- Thẩm Quan Tây chết ở trong nhà tình nhân, khi chết người trần truồng, trên mặt đất đầy màu lam, hiện trường lúc ấy có không ít cư dân của tiểu khu Động Triệt nhìn thấy, sự tình được truyền đi xôn xao…

- Bịa đặt, bịa đặt, toàn tin nói xấu!

Chương Quốc Vĩ mặt đỏ lên, Lương Thu Duệ quá không nể mặt rồi, trực tiếp phản bác lời nói của y, xem như vạch mặt y trước đám đông, hình tượng của y khó có thể bảo toàn,

- Đồng chí Thu Duệ phải có trách nhiệm trong lời nói của mình, cơm không thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, anh chính mắt nhìn thấy Thẩm Quan Tây chết ở trên giường phụ nữ?

Được, Lương Thu Duệ đang trần tình sự việc, lại bị Chương Quốc Vĩ đỏ mặt tía chất vấn, y cũng nổi giận:

- Tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi nghe chính miệng cấp dưới nói được không? Thị trưởng Chương chẳng lẽ tận mắt thấy? Sự thật chính là sự thật, Thẩm Quan Tây có mấy người tình, những người ngồi đây có ai không biết. Hiện tại dựa theo việc mà xét, người đã chết, khi chết còn nằm sấp lên nhau, còn mặt mũi gì nữa? Đều lộ rõ hết rồi!"

Cừ thật, được xứng danh là người nhân hậu như Lương Thu Duệ, khi nổi giận, cũng là người gây sự, không ngờ làm cho Chương Quốc ngay lập tức á khẩu không nói được.

Phạm Tiến ho khan một tiếng:

- Thị trưởng Chương, anh có ý định tốt bảo vệ giữ gìn hình ảnh cho Tần Đường, cho nên che dấu chân tướng sự thật, tôi có thể hiểu ý tốt của anh. Nhưng hiện tại chúng ta đang làm việc công, mấy vị cán bộ ngồi đây, trong lòng đều có suy nghĩ, cũng không phải quần chúng là những người không phân biệt được đúng sai. Chúng ta có mở lời, mới dễ dàng cho việc trao đổi bàn bạc tiếp theo, đúng hay không? Cũng không phải trong Hội nghị thường vụ, phải chú trọng đến đại cục, phải chú ý ảnh hưởng.

Phạm Tiến nói rất đúng, kỳ thật Hội nghị họp bàn công việc Bí thư là cuộc họp cò kè bớt một thêm hai không công khai, không thể so sánh với Hội nghị thường vụ, hội nghị thường vụ phải có ghi chép biên bản, phải có văn kiện chính thức, cho nên phải chính thức, hơn nữa còn phải sóng yên biển lặng, dù sao cũng là một tổ chức nội bộ tối cao.

Nói không dễ nghe một chút, Hội nghị họp bàn công việc Bí thư bịa đặt sự thật, tự mình thiết lập quan điểm của cuộc họp.

Nhậm Hải Phong thấy tình thế có xu hướng bất hòa, sẽ cãi nhau, cũng vội vàng ba phải:

- Phiền các đồng chí nhường nhịn nhau một chút, Thị trưởng Chương cũng là nhất thời nóng vội, Thẩm Quan Tây là bạn học cũ của y, là bạn lâu năm, đột nhiên chết, cũng khó tránh khỏi kích động, đó là lẽ thường tình của con người. Tôi cũng lý giải tâm tình của Quốc Vĩ, nhưng hiện tại là cuộc họp, phải dựa vào sự thật, bịa đặt sự thật thì không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ gây ra phiền toái.

Hạ Tưởng không thể không tỏ thái độ gì, hắn cũng không muốn cuộc họp lại trở thành cuộc cãi nhau, chỉ cần Chương Quốc Vĩ kiềm chế một chút, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.

Chương Quốc Vĩ bình tĩnh trở lại, y biết vừa rồi hơi có chút liều lĩnh, nhưng lời đã nói ra rồi, làm sao có thể rút lại, đành phải miễn cưỡng nói:

- Bên ngoài đâu đâu cũng loan truyền Thẩm Quan Tây nằm trên bụng người tình chết, thật hồ đồ. Nhất định là có người bịa đặt kiếm chuyện, về phần các anh tin hay không thì tùy các anh, tôi dù sao cũng không tin. Đồng chí Quan Tây sống rất nghiêm chỉnh, không có sống lung tung lộn xộn. Phải phòng ngừa có người mượn cớ gây rối, nói thêm nói bớt, phải giữ gìn cục diện yên ổn đoàn kết của Tần Đường, tôi chân thành đề nghị Thành ủy, để phòng ngừa tình thế ngày càng khuếch đại, phòng ngừa có người mượn cớ sinh sự, lập tức triệu tập cuộc họp, tuyên bố những quy định liên quan.

Theo lý mà nói, lời đề nghị của Chương Quốc Vĩ phù hợp đại cục của Tần Đường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như biến một quan chức chết trên bụng người tình thành một điển hình của một người vì mệt mỏi trên cương vị công tác mà chết, đừng nói không phù hợp với nguyên tắc làm người của Hạ Tưởng, mà chính là khiến người ta vô cùng ghê tởm với hắn.

Có thể không để cho truyền thông tuyên truyền bậy bạ ra ngoài, có thể che dấu chân tướng sự tình. Nhưng tuyệt đối không thể đem Thẩm Quan Tây làm nhân vật điển hình.

Chương Quốc Vĩ muốn tạo dựng Thẩm Quan Tây là nhân vật điển hình, bao hàm hai ý nghĩa sâu sắc, một là Thẩm Quan Tây dù sao cũng là bạn học và là người mà y tín cẩn. Thẩm Quan Tây chết không quang vinh, ngược lại mất đi thanh danh, y cũng có chút quyền uy, nên cũng lộ rõ quyền uy của y ở Tần Đường. Hai là sau khi Thẩm Quan Tây được xây dựng là nhân vật điển hình, kế nhiệm chức vụ Chủ tịch quận, y sẽ có quyền phát ngôn rất lớn.

Ngẫm lại cũng đúng, Thẩm Quan Tây có quan hệ mật thiết với y, ở Tần Đường không người nào không biết. Sau khi chết nếu Thành ủy không cử hành lễ truy điệu theo như quy định, điều đó chứng minh uy danh của y ở Thành ủy đã giảm đi đáng kề. Sự tình liên quan đến thể diện của Thẩm Quan Tây và cá nhân y, Chương Quốc Vĩ nhất định phải tranh luận đến cùng.

Chẳng qua Thẩm Quan Tây chết quá hèn hạ, Chương Quốc Vĩ cũng không có cách nào, người đã chết rồi, cũng không thể khiến y sống lại để mắng y, chỉ đành cố gắng hết sức giúp y làm tốt mọi chuyện hậu sự.

Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, đưa ra ba ý kiến chỉ đạo:

- Thứ nhất, triệu tập cuộc họp toàn thể Thành ủy, thông báo đồng chí Thẩm Quan Tây chết bất ngờ, yêu cầu toàn thể cán bộ Đảng viên không được tùy ý bàn bạc truyền bá nguyên nhân cái chết của Thẩm Quan Tây. Thứ hai, ban Tuyên giáo Thành ủy chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa giới truyền thông đến phỏng vấn và đưa tin, thứ ba, về nguyên nhân và hình thức cái chết của đồng chí Thẩm Quan Tây, đợi sau khi Trưởng ban Thành ủy Phó Hiểu Bân nhậm chức, mới tiến hành thảo luận.

Kết quả của hội nghị khiến Chương Quốc Vĩ không hài lòng, bởi vì chưa định tính Thẩm Quan Tây, sự việc còn treo lơ lững giữa không trung, y biết, Hạ Tưởng không chịu để yên.

Mẹ nó, sao lại xui như thế này? Chương Quốc Vĩ thầm mắng, Tỉnh ủy sắp có một đợt điều chỉnh nhân sự quan trọng, Tần Đường lại xuất hiện tin gièm pha, chẳng phải làm xấu mặt Tỉnh ủy sao? Tỉnh ủy có thể không tức giận mới là lạ.

Chương Quốc Vĩ vốn định tranh luận vài câu, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Tưởng kiên quyết, Phạm Tiến gần như lộ ra vẻ thõa mãn khi thấy y gặp họa, còn Lương Thu Duệ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản bác y mấy câu, y có phần nhụt chí, thôi bỏ đi, Thẩm Quan Tây chết quá xấu hổ, y muốn tranh đấu tới cùng, nhưng lại sợ không đủ sức.

Tuy nhiên không thể dễ dàng bỏ qua sự việc như vậy, tóm lại phải đưa ra một giải pháp cho Thẩm Quan Tây, cho dù không phải cúc cung tận tụy cho đến chết, cũng phải để cho Thành ủy công bố ra bên ngoài là y chết vì mệt nhoài trong công việc.

Hơn nữa, cán bộ Đảng viên có hai người tình chẳng phải là chuyện bình thường sao? Ai mà không có vài người tình? Quan trọng không phải chỗ có hay không, mà khi chết trên giường người tình đừng để trần như nhộng là được.

Thẩm Quan Tây thật là xúi quẩy, Chương Quốc Vĩ ngầm lắc đầu.

Sau cuộc họp, Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống, hơi nhíu mày, trong lòng không mấy thoải mái. Hắn không tùy tiện mắng chửi người, nhưng hôm nay quả muốn mắng Thẩm Quan Tây thật là chẳng ra cái gì.

Kỳ thật cũng không phải mắng Thẩm Quan Tây, Thẩm Quan Tây đã chết, mắng có ích gì? Kỳ thật là đang mắng Chương Quốc Vĩ.

Chương Quốc Vĩ ở sự việc của Thẩm Quan Tây có thái độ quá đáng, quả thực có thể dùng từ vô liêm sỉ để miêu tả, rõ ràng nằm chết trên bụng của tình nhân, còn muốn Thành ủy đi định luận, nói là chết mệt nhoài vì do công tác, muốn thoái thác chẳng cần nói dối như cuội, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Các thành phố cấp địa phương khác cũng từng xuất hiện qua tình huống tương tự, nhưng ở Tần Đường, chỉ cần hắn chủ trì công tác, đừng có nghĩ muốn đổi trắng thay đen, cũng đừng nghĩ đến lưu lại tiếng thơm cho Thẩm Quan Tây.

Căn bản việc này rất sỉ nhục đối với Thành ủy Tần Đường.

Hạ Tưởng không dễ tức giận, nhưng hôm nay quả thật có chút tức giận.

Điện thoại, chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, hắn không muốn bắt, Từ Tử Kỳ liền bắt điện thoại, sau đó lại chuyển qua, hắn liền biết, cuộc điện thoại quan trọng, liền bắt ngay.

- Bí thư Hạ, tôi là Chu Duệ Nhạc

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hân hoan của Chu Duệ Nhạc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Chu Duệ Nhạc có triển vọng giữ chức Thị trưởng ở thành phố Đan Thành, tin này còn chưa được truyền ra ngoài, chỉ nội bộ quyết định Phạm Duệ Hằng, ngay cả cuộc họp bàn công việc Bí thư thảo luân về vấn đề này còn chưa tổ chức, bởi vậy, Chu Duệ Nhạc không biết rõ tình tiết sự việc.

Y gọi điện thoại tới, chỉ đơn thuần chúc tết Hạ Tưởng.

Năm trước kỳ thật y đã gọi điện thoại, tuy nhiên lúc ấy Hạ Tưởng bận không nói chuyện được. Cứ chần chừ như vậy cho đến ngày chính thức đi làm, hôm nay hẳn là không quá bận, nên gọi điện đến.

Hạ Tưởng còn chưa kịp nói đến việc Chu Duệ Nhạc đang phải đối mặt với việc đề cử mới.

Phạm Duệ Hằng đã nói cho y biết rồi, dụng ý rất rõ ràng, chính là y muốn làm người tốt, lấy lòng người. Xưa nay việc đề bạt lấy lòng người, cũng để cho người cảm kích cả đời.

Chu Duệ Nhạc chủ động gọi điện thoại tới, Hạ Tưởng mới lắc đầu cười, một chuyện lớn có thể làm người tốt mà cũng quên mất, xem ra hắn ở trong quan trường vẫn chưa luyện đủ mặt dày tâm đen.

- Duệ Nhạc, chúc mừng năm mới.

Hạ Tưởng giấu đi sự không vui, cười nói:

- Đi làm rồi, thấy thế nào, có phải hồi tâm chuyển ý rồi phải không?

- Sớm hồi tâm rồi, làm sao cảm thấy thoải mái thực sự được.

Chu Duệ Nhạc nói,

- Không bì kịp với Bí thư Hạ trẻ trung năng động, cho nên tôi biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.

Sau đó Chu Duệ Nhạc còn nói khách sáo, ngoài ra còn biểu hiện ý chí quyết tâm đi theo Hạ Tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui