Hạ Tưởng an ủi An Đào một chút, nói là kỳ thật cán bộ làm từ cơ sở lên cũng rất dễ ở chung, khi nên hàm súc thì hàm súc, khi cần trực tiếp thì trực tiếp. Đừng làm cho bọn họ cảm thấy mình quá lắt léo.
Hạ Tưởng nói chính là kinh nghiệm bản thân. Trước kia hắn lớn lên ở nông thôn, khi 15 tuổi mới theo gia đình lên thành phố, sau đó học lên đại học rồi ở lại thành phố Yến công tác. Có thể nói hắn có hiểu biết sâu sắc về thói quen và phương thức làm việc của cả dân quê và dân thành thị.
Mượn men rượu, Hạ Tưởng và An Đào nói chuyện cực kỳ hòa hợp. Cuối cùng hai người chén chú chén anh, quan hệ tiến thêm sâu sắc một bước. An Đào thấy Hạ Tưởng tuổi còn trẻ nhưng rất nhiều vấn đề có cái nhìn cực kỳ sâu sắc liền khen không dứt miệng. Lại thêm Lý Đinh Sơn vô cùng tín nhiệm Hạ Tưởng, toàn bộ huyện ủy đều biết rất rõ, y là một người muốn tiến bộ, trong lòng càng nung nấu quyết tâm làm thân với Hạ Tưởng.
Ngày hôm sau Hạ Tưởng tìm Mễ Huyên và Tào Thù Lê. Hắn nói Mễ Huyên mau chóng cho công ty của cô bắt tay vào chuẩn bị, ít nhất cũng phải làm ra công văn xin nhận thầu núi hoang trước. Mễ Huyên không cho là đúng nói:
- Huyện Bá chỉ cách thành phố Chương Trình có hơn hai giờ đi, chờ Tổng giám đốc Phùng đến đây, anh ta khẳng định sẽ có kế hoạch tỉ mỉ, tôi chỉ cần trích ra một phần, chỉnh sửa một chút là được. Đến lúc đó gọi điện thoại bảo công ty cho một, hai người đến làm chút thủ tục là xong, vội cái gì? Tổng giám đốc Phùng sao còn không có động tĩnh?
Nếu bình thường, hôm nay Phùng Húc Quang không tới thì ngày mai hẳn là sẽ tới. Tuy nhiên sau khi Hạ Tưởng gọi điện thoại, nói cho biết tính nghiêm trọng của sự việc, y quyết định tự mình tới huyện Bá một chuyến, tự tay làm việc mới có cảm giác thành tựu. Hạ Tưởng thấy Mễ Huyên giục mình, lại cầm điện thoại gọi cho Phùng Húc Quang, nhận được câu trả lời thuyết phục là, ngày mai nhất định đến.
Mễ Huyên cao hứng nói:
- Tổng giám đốc Phùng trong truyền thuyết, người sáng lập siêu thị Giai Gia, có phải là một người cao lớn, cường tráng, đầy uy vũ không?
Tào Thù Lê cũng không biết tức giận gì ai, từ sau khi Hạ Tưởng vào vẫn không thèm liếc hắn chút nào, giờ lại lườm Mễ Huyên một cái:
- Sắc lang, nữ sắc lang! (Háo sắc, nữ háo sắc!)
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
- Sao vậy cô bé Lê, tức giận à?
- Không giận!
Tào Thù Lê như thể chẳng thèm để ý tới thứ gì, chỉ lườm hắn một cái sau đó quay mặt đi:
- Vì sao em phải giận chứ? Em rất ổn, còn rất cao hứng nữa!
Hạ Tưởng biết cô giận mình liền cố ý nói hùa theo:
- Đúng vậy, cô bé Lê đoan trang hào phóng, khoan dung rộng lượng, sao có thể tức giận chứ? Cô là một cô bé vĩnh viễn không bao giờ tức giận!
- Hạ Tưởng, em hận anh, em ghét anh, em không thèm để ý tới anh nữa!
Tào Thù Lê đột nhiên hô lên, vơ lấy cái gối ở đầu giường, ném vào mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng gỡ cái gối xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói:
- Dường như anh không hề gây ra tội lỗi gì với em thì phải? Anh nói này cô nhóc Lê. Trên thế giới không có ai vô duyên vô cớ yêu và hận. Là người bị hại, anh mãnh liệt yêu cầu em nói ra sự thật, không thể vu oan cho người tốt.
Nói xong, hắn lại liếc Mễ Huyên một cái:
- Cô ấy làm sao vậy? Chưa ăn sáng à?
Mễ Huyên cố nhịn cười, vẻ mặt vô tội nói:
- Phải thanh minh trước, việc này không hề quan hệ tới tôi, thật sự không hề có chút quan hệ nào. Chẳng qua là cô bé đã gặp một người...
- Không cho nói!
Tào Thù Lê ngắt lời Mễ Huyên, giơ tay chỉ vào Hạ Tưởng:
- Để anh ta thành thật giải thích, chủ động thừa nhận sai lầm. Nếu không, hừ hừ...
Hạ Tưởng gãi đầu:
- Anh thật sự rất vô tội. Thật là buồn bực. Anh đây thứ nhất không ăn trộm, thứa hai không cướp giật, thứ ba không đùa bỡn con gái...
- Còn không đùa giỡn con gái? Chính mình tự để lộ.
Tào Thù Lê trào nước mắt, ấm ức nói:
- Anh vừa tới huyện Bá vài ngày đã bị người ta gọi là tiểu lưu manh. Tức anh chết! Em,... Anh làm mất hết mặt mũi nhân dân thành phố Yến!
Việc này đả kích hơi quá. Hắn không thể đại biểu cho nhân dân thành phố Yến được. Tào Thù Lê thật là đề cao hắn quá, không ngờ biến biệt danh tiểu lưu manh lên tầm cao của nhân dân toàn thể thành phố Yến. Hạ Tưởng giật mình, cuối cùng hiểu ra, gật đầu nói:
- Anh hiểu rồi. Mấy người đã tình cờ gặp đệ nhất mỹ nữ của huyện Bá đúng không!
- Cái gì mà đệ nhất mỹ nữ huyện Bá? Nhiều nhất chỉ là có chút nhan sắc tầm trung thôi, so với cô bé Lê nhà cậu, còn kém xa lắm!
Mễ Huyên ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa từ nãy tới giờ, bỗng nhiên nhớ tới vẫn có việc phải cầu Hạ Tưởng, không thể khoanh tay đứng nhìn, cô liền đứng ra hòa giải:
- Cũng là khi chúng tôi ăn cơm ở bên ngoài, vừa lúc ngồi cùng bàn với hai người đẹp. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, không biết thế nào tình cờ lại nói đến cậu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, sao Trương Tín Dĩnh lại như âm hồn không tan thế chứ? Ai tới huyện Bá cũng đều có thể gặp cô. Thật đúng là gặp quỷ.
Kỳ thật chuyện này cũng bình thường, thị trấn của huyện Bá nhỏ bé, làm gì có mấy nhà hàng, khách sạn? Khi ăn cơm tình cờ gặp nhau cũng là chuyện tất nhiên.
Sự việc trải qua cũng không hề phức tạp. Trong hai mỹ nữ, có một người nói rằng tiểu sắc lang thích nheo mắt nhìn mình, nói rằng hắn bề ngoài coi như cũng đẹp trai nhưng bên trong ẩn chứa một trái tim tối tăm, khốn khiếp.
- Nói cũng không tính là quá khoa trương, phù hợp với tính cách của cô ta. Hạ Tưởng cười tủm tỉm, không hề có vẻ lúng túng như Mễ Huyên tưởng tượng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tào Thù Lê đang ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhịn nổi cười:
- Cô bé Lê, mỹ nữ mặt tròn còn nói bậy gì về anh không?
- Không thèm để ý tới anh!
Tào Thù Lê rất nhanh quay đầu lại liếc Hạ Tưởng một cái. Vốn cô chỉ định liếc hắn một cái rồi quay đi nhưng thấy hắn trấn tĩnh tự nhiên, không hề có vẻ kích động vì bị vạch trần chuyện xấu, liền quên mất việc quay người đi mà ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh không hoảng sợ chút nào mà còn có vẻ thoải mái vậy? Da mặt cũng dày nhỉ! Hay là đã chuẩn bị kỹ lời nói dối rồi?
Mễ Huyên ở bên cạnh hốt hoảng la lên:
- Ai chà, hai người này đừng có náo loạn. Có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói chứ. Đều lớn cả rồi mà không hề làm người ta bớt lo chút nào cả. Tôi nói thay lời cô bé Lê nhé. Mỹ nữ mặt tròn dường như cũng quen cậu. Cô ta nói chuyện dịu dàng, giọng rất nhỏ, chúng tôi nghe không rõ lắm, dường như cậu kỳ thật là một người tốt, tâm tính không xấu.
Hạ Tưởng thầm thở dài một tiếng từ đáy lòng. Hắn tính không sai, người đi ăn cơm với Trương Tín Dĩnh quả nhiên là Dương Bối.
Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, kể lại chuyện thị phi giữa hắn và Trương Tín Dĩnh cho hai cô nghe. Mễ Huyên trêu ghẹo Tào Thù Lê:
- Cậu ta nói dối hay nói thật vậy? Tại
Tào Thù Lê đẩy Mễ Huyên một cái:
- Đi, cứ ở bên cạnh khích bác, không phải chuyện của chị!
Sau đó cô đứng dậy, đi một vòng quanh phòng, tự nói:
- Mặc kệ anh ta nói dối hay nói thật, liên quan gì tới mình chứ? Nên đi đâu chơi bây giờ nhỉ? Một vấn đề khó đây.
- Cô bé Lê nhà cậu thật sự là rất nghịch ngợm!
Mễ Huyên cảm khái nói
- Hai người các cô các cậu vừa náo loạn, kết quả là không ai thèm trả lời tôi về vấn đề Tổng giám đốc Phùng.
- Cái gì mà cô bé nhà cậu? Mễ Huyên, em chính thức cảnh cáo chị, không được nói hươu nói vượn nữa.
Tào Thù Lê có vẻ vẫn chưa hết giận, hùng hổ nổi xung lên với Mễ Huyên. Khi cô giả vờ tức giận chẳng những không hề khiến người ta sợ chút nào mà còn vô cùng đáng yêu. Người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy được cô đang giả vờ.
Hạ Tưởng liền cười:
- Tổng giám đốc Phùng cao lớn uy vũ, rất có khí phách đàn ông, tuy nhiên nghe nói hơi sợ vợ.
Mễ Huyên vừa nghe nói lập tức xịt xuống:
- Đàn ông sợ vợ sao có thể gọi là có khí phách đàn ông? Quên đi, không nghĩ nữa. Dù sao đàn ông tốt trong thiên hạ đã sớm bị cướp sạch rồi. Đến ngay cả người bộ dạng đen thui như cậu cũng có người muốn. Thật sự là ông trời không có mắt.
- Hạ Tưởng không đen, đó gọi là da bánh mật, khỏe mạnh. Hiểu không?
Tào Thù Lê kéo tay Hạ Tưởng, quay người bước đi:
- Đi, không để ý tới chị ấy. Thật không chịu nổi chị ấy cứ cả ngày ăn nói lung tung, thích nói bậy sau lưng người khác. Kỳ thật khi gặp Trương Tín Dĩnh kia ở khách sạn, cô ta nói anh là tiểu lưu manh, đùa giỡn cô ta, em căn bản là không tin. Nhưng mà chị Đổng chứ nói phải thử nghiệm anh, nói rằng nếu anh chần chừ, khẳng định là có ý đồ với cô ta. Nhưng cô ta bộ dạng tầm thường như vậy, sao anh có thể coi trọng cô ta chứ? Đúng không Hạ Tưởng?
- Hiểu anh chính là cô bé Lê!
Hạ Tưởng vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, không ngờ câu tiếp theo của Tào Thù Lê suýt nữa khiến hắn nhảy dựng lên:
- Em cảm thấy với cái nhìn của anh, thà rằng đùa giỡn mỹ nữ mặt tròn bên cạnh chứ không thèm đùa giỡn Trương Tín Dĩnh, đúng không nào?
Trực giác của phụ nữ có khi chính xác dạo người, Hạ Tưởng bị nói đúng tâm sự, suýt nữa tim nhảy ra khỏi ngực, mặt đỏ lên, tuy nhiên hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh:
- Đùa cái gì thế? Anh là người tùy tiện đùa giỡn người khác sao? Nói thật, sau khi đến huyện Bá, ngược lại chính anh mới bị Trương Tín Dĩnh đùa giỡn. Thật sự là mất mặt.
- Tuy nhiên em luôn cảm thấy mỹ nữ mặt tròn nói chuyện giọng điệu có gì đó không ổn, hình như cô ta biết anh thì phải. Có phải anh cũng biết cô ta không? Cô ta tên là gì?
Đi xuống dưới lầu, Tào Thù Lê vẫn nắm chặt tay Hạ Tưởng không rời, như thể sợ hắn chạy trốn mất vậy.
Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Tào Thù Lê nắm lấy, muốn né tránh cũng không được, bèn dùng tay kia gãi đầu, nói:
- Thích nói thật hay nói dối?
- Anh tự xem mà trả lời.
Tào Thù Lê cũng rất dứt khoát, ngửa khuôn mặt nhỏ xinh, nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không chớp mắt. Đôi mắt cô trong veo, không hề pha trộn một tia tạp chất, như một dòng suối nước trong tận đáy, làm cho người ta không đành lòng lừa dối cô chút nào.
Hôm nay Tào Thù Lê mặc một chiếc áo trắng, cổ đeo một sợi dây màu tím, trên dây là một chiếc chìa khó bạc rất tinh xảo, trông cực kỳ dễ thương. Bên dưới, cô mặc một chiếc váy bò màu lam, vừa tới đầu gối, lộ ra bắp chân phấn hồng, nhìn cô là thấy tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn chiếc chìa khóa bạc trên cổ cô, nghĩ thầm rằng với thân phận thiên kim tiểu thư nhà giám đốc sở, châu báu trang sắc khẳng định không hề thiếu, vì sao lại cố tình thích đeo một chiếc chìa khóa bạc? Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên hắn cảm thấy chân đau tê rần, hóa ra là bị Tào Thù Lê cho một đá không nặng không nhẹ.
Mặt Tào Thù Lê ửng hồng. Cô buông tay Hạ Tưởng ra, che ngực:
-Mắt nhìn cái gì thế? Thật là mất mặt! Bộ dạng vừa rồi của ạnh thật xấu xa.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Anh đang xem chiếc chìa khóa bạc của em chứ không phải cái gì khác. Em đừng có hiểu sai.
- Anh mới hiểu sai! Nhìn thì nhìn lại còn không dám nhận. Thật không thể tha thứ!
Tào Thù Lê không phục.
- Đừng có đánh trống lảng, còn chưa nói rốt cục anh có biết mỹ nữ mặt tròn hay không! Còn chuyện về chiếc chìa khóa bạc, để xem biểu hiện của anh, em sẽ quyết định có nói cho anh biết hay không!
Mễ Huyên cũng đi xuống lầu, bất mãn nói:
- Cô nhóc Lê. Khẳng định là em đang nói bậy gì đó sau lưng chị. Có phải đúng như chị nói, mỗi lần Hạ Tưởng giúp em, em đều bán đứng chị không? Sao em lại hướng ngoại thế chứ? Hạ Tưởng người ta còn chưa hứa hẹn gì, em đã chủ động nhận thua nhanh như vậy. Em khiến chị rất thất vọng đó.
- Em không cần chị giúp. Chị giúp được cái gì chứ? Hoàn toàn là không có việc gì tự tìm chuyện, sinh sự từ việc không đâu!
Tào Thù Lê không để ý tới sự châm chọc, khiêu khích của Mễ Huyên:
- Chủ yếu là em không cho phép chị nói bậy về Hạ Tưởng. Nếu muốn nói bậy về anh ấy cũng phải để em nói.
Mễ Huyên bị nói nghẹn không nên lời. Cô há hốc miệng thở dốc, cuối cùng hít một hơi thật sâu:
- Về sau nếu chị sinh con, nhất định phải sinh con trai, nếu không chắc là tức chết mất.
Cô lại lắc đầu:
- Chị quyết định rồi, về sau chị sẽ không nói thêm một câu về chuyện của hai người nữa. Nếu tôi còn xen vào việc của hai người nữa, tôi chính là một con cún.
Tào Thù Lê bật cười vui vẻ, lại ôm cánh tay Hạ Tưởng:
- Nghe thấy chưa? Người luôn gây thị phi rốt cục bị đánh bại. Như vậy tốt rồi, về sau sẽ không còn ai cứ líu ríu nói bậy về anh bên tai em nữa.
Mễ Huyên bị Tào Thù Lê vạch trần không chút lưu tình nhưng mặt vẫn không đỏ, tim vẫn không loạn, như thể là mình làm chuyện rất nên làm vậy, chỉ đứng đó nhìn phản ứng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng biết Mễ Huyên là muốn tốt cho Tào Thù Lê, cũng sợ là cô quá ngây thơ, bị người khác lừa. Xét theo góc độ một người chị, những gì Mễ Huyên đã làm không thể bắt bẻ được. Tuy rằng cô hơi có tâm lý thích đùa dai, có khi còn thêm mắm thêm muối mới khiến Tào Thù Lê tức giận hắn như vậy, nhưng bởi thế cô cũng bất mãn Mễ Huyên luôn.
Hạ Tưởng không phải là một thằng trẻ ranh dễ kích động, sẽ không bị thái độ của Mễ Huyên làm cho tức giận. Hắn mỉm cười chân thành:
- Chị Đổng cũng là vì muốn tốt cho em, em cũng nên thông cảm cho chị ấy một chút, được không cô bé Lê? Mặc dù có khi không loại trừ là chị ấy cũng hơi ghen tị với em!
- Chị ấy đúng là ghen tị với em!
Tào Thù Lê liếc Mễ Huyên một cái như thể khiêu khích, lại quay sang nhìn Hạ Tưởng, dịu dàng như nước:
- Em thích nghe lời nói như vậy. Anh đúng là thông minh, chỉ một chút đã nhìn thấu nội tâm không tử tế của chị Huyên.
Mễ Huyên chịu không nổi, chạy trối chết:
- Cấu kết với nhau làm việc xấu! Phu xướng phụ tùy (Chồng hát vợ khen hay)!
Mễ Huyên vừa đi, Tào Thù Lê lại thả tay Hạ Tưởng ra, cúi đầu đá mấy lá cỏ nhỏ dưới chân như thể cỏ làm cô tức giận vậy:
- Mỹ nữ mặt tròn có phải mối tình đầu của anh không?
Tào Thù Lê thật sự là một cô gái thông minh sắc sảo. Cô rõ ràng đoán ra được điều gì đó nhưng lại cố tình không nói, còn giả vờ đứng về phía Hạ Tưởng, cố ý chọc giận cho Mễ Huyên chạy đi, kỳ thật chính là không muốn cho Mễ Huyên biết nhiều sự tình, sợ cô nhiều chuyện.
Tuy rằng trong lòng Tào Thù Lê không thoải mái nhưng áp dụng chiêu thức vừa trêu vừa đùa của trẻ con, ai có thể làm khó trẻ con chứ? Cho nên cách thức vừa nũng nịu vừa tức giận trẻ con của cô cao minh hơn xa so với chất vấn và cố tình gây sự.
Hạ Tưởng cũng bị bộ dạng ấm ức của cô làm cho cảm động. Hắn tiến tới cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác cô hơi giãy ra một chút nhưng rất nhanh không động tĩnh gì nữa. Trong lòng hắn mềm nhũn ra:
- Anh không có ý giấu diếm em, chỉ có điều việc đã trôi qua, không muốn nhắc lại nữa. Không ngờ em và Dương Bối lại hữu duyên, đi ăn cơm cũng có thể gặp mặt.
Tào Thù Lê cúi đầu, khẽ ừ một tiếng:
- Không muốn nói thì đừng nói. Em cũng không hỏi quá khứ của anh thế nào, chỉ tò mò cô ấy rốt cuộc là cô gái thế nào thôi! Em cảm thấy quả thật cô ấy xinh đẹp hơn, cũng dịu dàng động lòng người hơn Trương Tín Dĩnh. Chỉ có điều không biết vì sao nhìn thấy cô ấy, em liền có cảm giác không nói nên lời, là tốt mà lại như không tốt.
Cô khẽ đẩy Hạ Tưởng:
- Anh nói đi, em không nói nữa!
Hạ Tưởng gật đầu, kể lại đơn giản chuyện xưa giữa hắn và Dương Bối. Hắn cũng hàm súc nói ra việc sau khi trở lại huyện Bá, Dương Bối liền lựa chọn Lưu Hà. Hắn cũng không có ý tứ chỉ trích Dương Bối mà chỉ kể lại một sự thật, coi như là một lời giải thích cho Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê mở to mắt, không biết là tò mò hay là tọc mạch, nhìn kỹ mặt Hạ Tưởng không ngừng, đột nhiên cười nói:
- Em biết cảm giác của mình với cô ấy là gì rồi. Chính là nghe giọng cô ấy mềm quá, nhẹ quá, làm cho người ta nghe cảm thấy rất buồn ngủ. Có phải bình thường cô ấy nói chuyện rất chậm rãi, tính cách cũng rất mềm mỏng hay không?
Hạ Tưởng bị bộ dạng của cô làm cho bật cười, liền giơ tay lên khẽ véo tai cô:
- Được rồi, đừng có thích nghe ngóng chuyện quá khứ nữa. Nói xem hôm nay em muốn đi đâu? Trước hết anh phải thanh minh, anh chỉ có thể đi cùng em nửa ngày, buổi chiều còn phải đi họp.
Tào Thù Lê bĩu môi:
- Em chỉ không rõ vì sao thôi. Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ vô cùng vui vẻ, thoải mái, có gì không tốt chứ? Chỉ cần vui vẻ, chịu khổ chút, mệt chút có là gì? Hơn nữa ở lại thành phố Yến tốt hơn nhiều so với việc ở trong một thị trấn nho nhỏ. Thật là không có tầm mắt.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì. Tào Thù Lê nói thật không sai, nhưng xuất thân của mỗi người khác nhau sẽ quyết định tầm mắt khác nhau. Cô là thiên kim tiểu thư nhà giám đốc sở, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, không biết trong cuộc sống có rất nhiều điểm không như ý muốn. Trên thế gian này, có rất nhiều phụ nữ yêu thích hư vinh. Chân chính thực hiện lời hứa sống với nhau đến đầu bạc răng long có lẽ chỉ là trong truyền thuyết. Phụ nữ và đàn ông, ngoại trừ sinh lý khác nhau thì theo đuổi về vật chất và hưởng thụ là như nhau, chẳng qua có người biểu hiện rõ ràng, có người không biểu hiện quá rõ ràng mà thôi.
Cuộc đời có rất nhiều điều không được như ý. Đương nhiên, so với rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà cán bộ cao cấp vốn luôn cao ngạo như mây trên trời, Tào Thù Lê là một cô giá rất đáng yêu, rất dễ thương, rất không tồi.
Tào Thù Lê đột nhiên nhớ tới cái gì, lại cười hì hì ôm cánh tay Hạ Tưởng:
- Lần trước ở siêu thị Giai Gia, không phải em đã giả vờ làm bạn gái anh sao? Dường như không làm anh mất mặt nhỉ? Nếu không hôm nay em lại giả vờ một lần, để cho Dương Bối thấy lựa chọn của cô ấy là sai lầm thế nào! Cho cô ấy hối hận chết luôn!
Hạ Tưởng bị vẻ mặt kiên quyết, tức giận và bất bình của Tào Thù Lê làm cho bật cười:
- Nếu chẳng may cô ấy vừa thấy em liền hối hận, cứ muốn quay trở lại tìm anh, nối lại tình yêu với anh, thì làm sao bây giờ?
- Ngốc thế!
Tào Thù Lê giơ tay lên cốc đầu Hạ Tưởng:
- Ngựa tốt không ăn cỏ đã cũ. Cô ấy đã không phải ngựa tốt, chẳng lẽ anh cũng không phải?
Ý ngầm là có cỏ mới để chọn, vậy mà còn quay lại ăn cỏ cũ, đó khẳng định là đồ ngốc.
Hạ Tưởng bị Tào Thù Lê mắng là ngốc, cũng không tức giận mà chỉ cười ngây ngô gãi đầu, lại bị cô tóm lấy tay kéo xuống:
- Đừng có gãi đầu. Vừa nhìn thấy anh gãi đầu, em lại nghĩ ngay là anh đang có ý tưởng hư hỏng gì đó.
Như vậy mà cũng có thể nhìn ra? Hạ Tưởng không còn gì để nói, đành phải nhận thua.
Hắn chuẩn bị mang Tào Thù Lê đi tìm Mễ Huyên thì điện thoại đổ chuông, không ngờ là Trịnh Khiêm gọi tới. Giọng Trịnh Khiêm có vẻ khá lo lắng:
- Thư ký Hạ, cậu ở đâu? Tôi có việc tìm cậu.
Xảy ra chuyện gì à? Hạ Tưởng cũng sửng sốt. Trong ấn tượng của hắn, Trịnh Khiêm vẫn luôn có vẻ không bao giờ hoang mang, đây là lần đầu tiên nghe giọng của y hơi kinh hoảng, thất thố. Hắn trả lời:
- Tôi đang ở nhà khách huyện ủy. Có việc gì xin ngài cứ nói, Phó bí thư Trịnh.