Quan Thần

Liên Nhược Hạm liếc Hạ Tưởng một cái, không trả lời câu hỏi của Tào Thù Lê. Cũng may là mấy người đang ở bên ngoài nói chuyện, không để Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh nghe được. Cho dù như vậy, Hạ Tưởng vẫn cảm thấy hơi bị mất mặt. Tào Thù Lê không hề có ý giễu cợt hắn mà an ủi nói:

- Chị Liên chính là mặt lạnh tâm nóng. Muốn chị ấy tiếp nhận anh, cần phải có một quá trình.

Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh mỗi người một tâm tư, tự mình đưa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê xuống lầu. Vương Quan Thanh đưa tiễn hoàn toàn là nể mặt Trịnh Khiêm, bởi vì Phó bí thư Trịnh đã mở miệng thì y không có tư cách từ chối. Trịnh Khiêm thì đang cảm kích vì Hạ Tưởng giải vây cho mình, mặt khác cũng đang âm thầm đoán quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm. Cho dù Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm không quá thân quen nhưng bạn gái của hắn và Liên Nhược Hạm dường như rất có khả năng sẽ kết thành bạn tốt. Đây là một cơ hội tốt không thể bỏ qua. Chỉ cần quan hệ tốt với Hạ Tưởng, bởi vì có Tào Thù Lê, không cần phải lo lắng một ngày nào đó Liên Nhược Hạm lại tìm tới cửa. Trịnh Khiêm rất đau đầu vì phong cách làm việc quái đản của Liên Nhược Hạm, không biết rốt cục cô có chân chính tha thứ cho Trịnh Đào hay không?

Đồng thời khiến hắn không yên lòng chính là, không phải Hạ Tưởng vẫn nói có chứng cớ hiện trường chứng minh Trịnh Đào trong sạch hay sao? Phải chuẩn bị tốt cả hai tay, làm tốt quan hệ với Hạ Tưởng, gián tiếp tạo ấn tượng tốt với Liên Nhược Hạm, không để cô tìm Trịnh Đào gây phiền toái. Về phương diện khác chính là, nếu chẳng may Liên Nhược Hạm trở mặt, có chứng cớ trong tay Hạ Tưởng, ít nhất cũng có thể đối mặt với lửa giận của Bí thư Thẩm, cũng tiện có lý do thoái thác, đổ tội lên đầu Vương Minh.

Nghĩ đến Vương Minh, Trịnh Khiêm quay đầu lại liếc Vương Quan Thanh một cái, thấy y sắc mặt âm trầm, vẻ mặt không vui, liền nghĩ: Nếu không phải ông dung túng cho thằng cháu không nên thân kia làm bậy thì làm gì có sự việc ngày hôm nay? Vương Minh là gieo gió gặt bão, Trịnh Đào chỉ là bị liên lụy.

Tuy rằng Vương Quan Thanh không thể hoàn toàn đoán được tâm tư của Trịnh Khiêm nhưng ít nhiều cũng hiểu được một chút, chính là Trịnh Khiêm rất có ý kiến đối với mình. Nhưng vì đã đắc tội Liên Nhược Hạm, vì khiến Bí thư Thẩm an tâm, bắt buộc phải đưa Trịnh Khiêm ra. Dù sao một Phó bí thư càng có sức thuyết phục hơn là một trưởng phòng công an huyện như mình. Y cũng biết rõ sự tình Trịnh Đào vừa rồi khẳng định là chủ ý của Hạ Tưởng. Điều này càng làm y cân nhắc không ra, Trịnh Khiêm và Hạ Tưởng đi lại gần gũi với nhau như vậy từ khi nào? Như vậy chẳng phải là thuyết minh Trịnh Khiêm đã quyết tâm đứng vào cùng một chiến tuyến với Lý Đinh Sơn sao?

Càng làm cho hắn lo lắng chính là, cô bạn gái xinh đẹp của Hạ Tưởng nhìn qua thì tưởng như một cô sinh viên ngây thơ, đơn giản nhưng chỉ nói vài câu đã kéo gần quan hệ với Liên Nhược Hạm. Y không biết Liên Nhược Hạm là ai, y cũng không quan tâm tới bối cảnh của Tào Thù Lê, y chỉ biết một điều, chỉ cần Liên Nhược Hạm tức giận, Bí thư Thẩm sẽ nổi giận. Bí thư Thẩm mà nổi giận, y sẽ gặp tai ương.

Phó bí thư Trịnh cố ý đưa Hạ Tưởng xuống dưới lầu, Vương Quan Thanh cũng đành phải đi theo, trong lòng thầm oán giận Trịnh Khiêm tự hạ thân phận mình. Phó bí thư huyện ủy phải tiễn thư ký của Bí thư huyện ủy, truyền ra ngoài quả thật là mất mặt.

Xuống dưới lầu, Trịnh Khiêm còn muốn đưa thêm vài bước nữa thì bị Hạ Tưởng hơi cung kính ngăn lại. Hạ Tưởng biết Trịnh Khiêm không yên lòng về chuyện chứng cớ trong tay mình, liền rút biên lai trong túi ra, nói:

- Phó bí thư Trịnh, lúc ấy ở hiện trường đánh nhau, vừa lúc tôi có một chiếc máy ảnh, đã chụp lại toàn bộ quá trình. Bởi vì tôi sợ kỹ thuật rửa ảnh ở huyện Bá không tốt lắm liền gửi về một người bạn ở báo chiều tỉnh Yến, nhờ anh ta rửa ảnh giúp tôi. Cuộn phim đã gửi ngày hôm qua, chiều nay hẳn là nhận được rồi. Để tối tôi liên lạc với anh ta một chút, bảo anh ta rửa ảnh ra và gửi lại cho tôi....

Trịnh Khiêm biến đổi sắc mặt mấy lần, từ đỏ sang xanh, trong lòng đủ loại cảm giác, không biết tả là gì, hoảng sợ, lo lắng hay là khiếp sợ? Ánh mắt y dừng lại mấy giây trên nụ cười rất chân thành của Hạ Tưởng, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, trong lòng hiện rõ một cảm giác mất mát. Hạ Tưởng rõ ràng là muốn nắm thì cố tình thả ra. Phim ảnh đã gửi về thành phố Yến trước, rốt cục trong đó có những gì thì chỉ có một mình hắn biết. Sau khi hắn rửa ảnh xong, cho dù có đưa cho mình xem trước thì cũng chỉ là những bức ảnh đã qua lựa chọn cố ý của hắn. Ai mà biết được hắn còn giấu tấm nào sau lưng hay không? Hơn nữa còn cố ý gửi tới báo chiều tỉnh Yến, đây là uy hiếp hay là...

So sánh với cảm giác lạnh toát của Trịnh Khiêm, Vương Quan Thanh nghe thấy lời Hạ Tưởng chỉ cảm giác như một quả bom đột ngột nổ tung, đứng sững sờ tại chỗ như hóa thạch, mắt trợn tròn, mồm há hốc. Sự tự tin tích lũy mười mấy năm sụp đổ trong nháy mắt! Bỗng nhiên y cảm thấy mình vô cùng khổ sở, bất lực. Dù là Lưu Thế Hiên hay Thẩm Phục Minh đều thế, cho dù bọn họ có quyền lực lớn đến đâu, cho dù có thể lấy thúng úp voi ở huyện Bá và thành phố Chương Trình, những cũng không thể quản được thành phố Yến, càng không thể quản được báo chiều tỉnh Yến! Hạ Tưởng quá thông minh, cũng quá ác hiểm. Hắn đã bày đặt kế hoạch rất tốt, vậy mà lại giấu diếm không nói, hiện tại mới lấy biên lai ra, nói hắn có chụp ảnh hiện trường, hơn nữa còn gửi tới thành phố Yến...

Trong nháy mắt, dường như Vương Quan Thanh đi từ giữa mùa hè nóng bỏng vào giữa mùa đông giá rét, suýt nữa lạnh phát run. Y sao có thể không rõ ý tứ của Hạ Tưởng chứ? Hôm qua gửi nhưng hôm nay mới nói, chính là muốn cho đủ thời gian bưu phẩm tới nơi, không cho y cơ hội giữ bưu phẩm lại. Vương Quan Thanh nhìn Hạ Tưởng đầy âm độc. Trẻ tuổi có năng lực hơn người, tâm tư sâu sắc, suy nghĩ kín đáo, không hề kém chút nào so với với một công an kỳ cựu như y. Hắn chỉ ung dung thản nhiên đã khiến y ngã một cú đau.

- Ai chà...

Tào Thù Lê chợt nói một câu, không biết là nhắc nhở Hạ Tưởng hay muốn lửa cháy đổ thêm dầu với Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh:

- Hạ Tưởng, anh nên gọi điện thoại trước cho bạn của anh, bảo anh ấy ngàn vạn lần đừng mang ảnh anh chụp đi đăng báo, sẽ bôi đen hình tượng huyện Bá. Hiện tại báo chiều tỉnh Yến đang muốn xây dựng thương hiệu, chuyên môn đăng các bài viết vạch trần các điểm xấu của mọi nơi. Vì tăng số lượng bản phát hành của mình, lá gan bọn họ cũng lớn thật, không hề nể mặt bất cứ ai. Ba em tốt xấu gì cũng là cấp Giám đốc sở, lần trước ở Sở có chút chuyện, ba em gọi điện thoại tới cũng vẫn không được, vẫn phát hành tin ra, khiến ba em tức giận mất mấy ngày!

Trịnh Khiêm lùi lại phía sau một bước, vừa lúc tựa vào một gốc cây to trước tòa nhà mới có thể đứng vững được thân mình. Vương Quan Thanh thì thân mình lảo đảo, hai mắt tối sầm. Nếu Trịnh Khiêm không giơ tay kéo y lại, có lẽ y đã ngã lăn ra đất. Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ chua xót và bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Cộng tuổi của cả Hạ Tưởng và Tào Thù Lê lại, có lẽ còn không tới 40 tuổi, vậy mà mỗi người đều thông minh một vẻ. Tào Thù Lê thoạt nhìn chỉ là một cô sinh viên ngây thơ, vừa rồi nói tưởng như là suy nghĩ thay cho Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh nhưng kỳ thật là ám chỉ cho hai người biết, ngày nào mà cuộn phim còn ở báo chiều tỉnh Yến, sự kiện đánh nhau sẽ có thể đăng lên báo bất cứ lúc nào.

Ngụ ý rất rõ ràng: Tốt nhất nên phối hợp với công tác của Hạ Tưởng ở huyện Bá nhiều hơn.

Một tầng hàm nghĩa khác là: Cô cũng không phải người dễ chọc. Ba của cô là cán bộ của tỉnh, ít nhất cũng là cấp Giám đốc sở, cũng đủ để cho hai người biết mức độ.

Hạ Tưởng gãi đầu, bộ dạng thật thà chất phác mà chân thành, cười nói:

- May quá có cô bé Lê nhắc nhở anh, suýt nữa thì anh quên mất việc này. Lát nữa anh gặp Bí thư Lý sẽ báo cáo ngay với ông ấy. Tổng biên tập của báo chiều tỉnh Yến và ông ấy có quan hệ cực kỳ tốt. Vì hình tượng của huyện Bá, chắc chắn ông ấy sẽ nói phải áp chế những thứ gì đó. Bôi đen huyện Bá cũng tương đương bôi đen lên mặt Bí thư Lý, Bí thư Lý sẽ rất mất hứng!

Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi nửa ngày rồi mà Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh vẫn còn đứng tại chỗ bất động. Một trận gió thổi qua, lá cây ào ào rung động, lúc này Trịnh Khiêm mới như giật mình tỉnh lại, nói với Vương Quan Thanh:

- Nói cho Phó chủ tịch huyện Lưu, tôi còn muốn suy xét kỹ yêu cầu của ông ta.

Sau đó cũng không hề để ý tới Vương Quan Thanh, y tự mình đi luôn.

Vương Quan Thanh hồn bay phách lạc trở lại phòng làm việc. Y rõ ràng điều Trịnh Khiêm nói chính là việc Thương mại Bối Hà nhận thầu núi hoang. Vốn là Trịnh Khiêm đã đáp ứng Lưu Thế Hiên sẽ mạnh mẽ ủng hộ Thương mại Bối Hà trên hội nghị thường vụ, hiện tại lại nói muốn suy xét kỹ, kỳ thật chính là tỏ ý từ chối. Tuy nhiên hiện tại y cũng không thèm để ý tới sự tình của Lưu Thế Hiên. Y vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, từ Vương Minh nghĩ tới Liên Nhược Hạm, lại từ Liên Nhược Hạm nghĩ tới Tào Thù Lê, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận một việc, mấu chốt của toàn bộ vấn đề đều nằm ở Hạ Tưởng. Hắn chính là một chiếc chìa khóa quan trọng có thể mở ra hết thảy, có thể giúp y nhưng cũng có thể hủy y. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là xem y sẽ đứng ở bên nào?

Sống tới từng này tuổi nhưng chưa bao giờ Vương Quan Thanh cảm thấy khó khăn như hôm nay. Trong lòng y tính toán đi tính toán lại, so sánh giữa Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên không biết bao nhiêu lần, rốt cục hạ quyết tâm.

Khi trở lại tòa nhà huyện ủy thì đã gần giữa trưa. Hạ Tưởng bị ánh nắng mặt trời chiếu tới hơi nheo nheo mắt, âm thầm nhìn Tào Thù Lê mấy lần, trong lòng thầm ngạc nhiên: Cô quả thật là một cô gái vừa thông minh vừa hiểu kỹ xảo nói chuyện, lại rất đúng mực. Biểu hiện vừa rồi của cô gần như khiến hắn chấn động.

Cô gái xinh đẹp thì không ít, nhưng vừa xinh đẹp lại vừa thông minh thì không có nhiều. Trong số những người vừa xinh đẹp vừa thông minh mà lại biết chừng mực, không kiêu ngạo không nóng nảy, ăn nói khéo léo, không làm cho người ta cảm giác cuồng vọng, lại có năng lực biểu đạt ý tứ hàm súc, gặp được cô gái như vậy có thể nói chính là may mắn bằng trời. Hạ Tưởng giơ tay lên sờ đầu Tào Thù Lê, cười nói:

- Cô bé Lê thật thông minh, đúng là bất ngờ.

Tào Thù Lê lắc đầu, tránh tay Hạ Tưởng ra:

- Đừng có động tay động chân, có cái gì cần nói thì cứ nói ra, khẳng định là muốn em thay anh làm chuyện xấu.

- Sao lại là chuyện xấu? Tuyệt đối là chuyện tốt!

Hạ Tưởng làm bộ vò đầu, thấy Tào Thù Lê nhìn theo tay hắn không rời, đành phải ngượng ngùng hạ tay xuống:

- Kỳ thật chính là muốn em đi tìm Liên Nhược Hạm, tâm sự với cô ấy một chút, uống trà, ăn cơm với nhau một vài bữa. Dù sao cũng là mỹ nữ gặp mỹ nữ, có nhiều điểm chung, thân nhau một chút cũng không có gì xấu, đúng không?

- Còn không biết tâm tư của anh sao? Phái em đi làm gián điệp, cài vào trong nội bộ kẻ thù đúng không nào?

Tào Thù Lê nhìn rõ ngay vấn đề. Cô đặt hai tay sau lưng, giả vờ đi vòng quanh tại chỗ mấy vòng:

- Vấn đề này rất ác liệt, em phải suy xét kỹ một chút, bởi vì em hoài nghi mục đích chân thực mà anh bảo em tiếp cận chị Liên. Là anh bị chị ấy mê hoặc, chuẩn bị theo đuổi chị ấy, đúng không?

Hạ Tưởng xoa xoa tay:

- Thật ra anh cũng muốn nhưng có lẽ không có cơ hội. Em không thấy Liên Nhược Hạm dường như đối xử với anh chẳng khác gì những người qua đường sao?

Tào Thù Lê kiễng chân, so chiều cao với Hạ Tưởng:

- Chị Liên sẽ không thích anh. Chị ấy thích con trai cao hơn anh, chín chắn hơn anh, trắng trẻo hơn anh.

Hạ Tưởng bị đả kích, nói:

- Những khuyết điểm hữu hạn trên người anh đều bị em phóng đại vô hạn. Cao một mét tám thì có ích lợi gì? Không đánh bóng rổ thì chỉ thuần túy là dài lưng tốn vải, còn khiến cho áp lực trái tim quá lớn. Hình như anh cũng cao một mét bảy mươi tám, là vừa chuẩn. Làn da không đen không trắng, là vừa chuẩn. Tuổi tuy rằng không lớn nhưng vô cùng thành thục, điềm đạm, chắc chắn, cũng là vừa chuẩn.

- Đi đi, thổi kèn khen lấy, mặc kệ anh!

Tào Thù Lê lườm Hạ Tưởng một cái vẻ coi thường, bỗng nhiên lại cười hì hì nói một câu:

- Chiếc chìa khóa bạc là vật đính ước mà người khác đưa cho em. Có muốn biết là ai hay không?

- Muốn!

- Muốn cái gì thì cứ tự mơ về cái đó đi! Tưởng bở!

Tào Thù Lê khoát tay với Hạ Tưởng, quay người nhẹ nhàng chạy đi xa, trông như một con chim nhỏ dưới ánh mặt trời. Từ rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của cô:

- Tự mình suy nghĩ đi. Cho anh thèm chết, cho anh tức chết!

Bị lừa? Hạ Tưởng đứng nguyên tại chỗ, cười ngây ngô trong chốc lát, sau đó mới lên lầu tìm Lý Đinh Sơn.

Hạ Tưởng kể lại tỉ mỉ sự việc hôm nay cho Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn trầm tư một lát, cầm lấy điện thoại gọi tới Tổng biên tập báo chiều tỉnh Yến là Đinh Quốc Bỉnh:

- Quốc Bỉnh, tôi là Đinh Sơn. Có chuyện này tôi muốn trưng cầu ý kiến của anh một chút. Sắp tới huyện Bá sẽ triển khai một dự án du lịch, anh xem có thể tổ chức một đám chuyên gia về du lịch tới huyện Bá du ngoạn một chuyến được không? Đến lúc đó sẽ do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ra mặt tiếp đãi, đương nhiên sau đó sẽ để bọn họ tạo ra thanh thế, nâng cao hình tượng của huyện Bá một chút... Tốt quá, vậy cứ như thế nhé. Anh cứ liên hệ người trước, bên này tôi đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với anh. Còn có một việc, anh bố trí một người có thể tin tưởng được, nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh. Người gửi là huyện ủy huyện Bá, bên trong là một cuộn phim. Sau khi rửa phim xong thì gọi điện thoại cho tôi. Ừ, đúng rồi. Tạm biệt!

Mượn lực đẩy lực! Mượn thế thành sự! Hạ Tưởng có thể làm các công việc cụ thể, tuy nhiên khi vào đúng chỗ rồi, khi cần phải vận dụng sức mạnh các nơi thì phải có Lý Đinh Sơn ra mặt. Sau lưng Lý Đinh Sơn là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, là mạng lưới quan hệ tích lũy mười mấy năm của ông ta, không phải chỉ dựa vào thông minh và động não mà có thể làm được. Tích lũy mạng lưới quan hệ cần có thời gian, cũng cần có vận may, càng cần hơn nữa chính là bản thân phải có đủ vốn liếng.

Hạ Tưởng biết, hắn còn cách bước này một đoạn đường đi rất xa.

Buông điện thoại, Lý Đinh Sơn nói:

- Vừa rồi Chủ tịch huyện Thạch lại tới đây giục về việc nhận thầu núi hoang. Xem ra là Lưu Thế Hiên nóng vội thật sự. Nhưng hắn ta quên mất rằng, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng. Nếu hắn ta đã vội tới mức đó, vậy chờ Phùng Húc Quang đến, chúng ta liền cho hắn nếm thử một mâm đậu phụ gần chín tới, xem hắn mở mồm như thế nào?

Hạ Tưởng tính đi tính lại, Thạch Bảo Lũy khẳng định sẽ bỏ phiếu tán thành công ty của Phùng Húc Quang. Vương Toàn Hữu một phiếu, Dương Phàm một phiếu, Đỗ Song Lâm một phiếu, Trịnh Khiêm một phiếu cũng có thể nắm chắc, cộng thêm một phiếu của Lý Đinh Sơn, trong 11 ủy viên thường vụ thì đã nắm chắc 6 phiếu, vừa lúc quá bán. Xem ra Lưu Thế Hiên cũng là cảm thấy tình hình không ổn, nóng lòng muốn đưa ra hội nghị thường vụ biểu quyết, muốn cướp lấy thời cơ trước khi tình thế đại biến, chiếm lấy Cổn Long Câu vào trong tay. Tuy nhiên đáng tiếc là y không biết rằng hiện tại đã muộn.

Lý Đinh Sơn rút từ ngăn kéo ra một bản danh sách, đưa cho Hạ Tưởng:

- Tôi lập một danh sách tất cả các cán bộ cấp trưởng phó phòng của huyện Bá, trọng điểm tra xét tình hình bằng cấp của họ. Không tra không biết, chỉ vừa nhìn qua đã phát hiện bốn, năm người có vấn đề. Nếu tra tỉ mỉ, khẳng định không ít người có vấn đề về bằng cấp và lý lịch. Rất đáng xấu hổ. Chức vị của cổ nhân đều là bằng thực học, vượt qua được kỳ thi tiến sĩ mới có thể một bước lên trời. Xã hội phát triển tới hôm nay rồi, không ngờ vì thăng quan mà có người muốn giả tạo lý lịch, tự đắp vàng lên mặt mình, thật sự là sự tức cười lớn của thiên hạ!

Lý Đinh Sơn không kìm nổi tức giận, đập mạnh bàn:

- Tra, nhất định phải tra tới nơi tới chốn. Hễ liên quan tới cán bộ Đảng và chính quyền, nhất loạt tra thật nghiêm.

Hạ Tưởng vô cùng tán thành cách làm của Lý Đinh Sơn. Cán bộ đã giả tạo lý lịch, ngay cả bản thân mình còn lừa gạt, anh còn có thể trông cậy bọn họ làm ra thành tích chân thật gì khi ngồi lên cương vị lãnh đạo? Cũng giống như thời kỳ cuối của triều nhà Thanh, chức quan đều là tiêu tiền để mua. Sau khi nhậm chức, anh muốn hắn vì nước vì dân, hắn đồng ý sao? Chức vị bằng trời cũng chỉ đo bằng tiền, coi chức vị trở thành việc buôn bán. Trong mắt bọn họ, trên không có quốc gia, dưới không có dân chúng, trong mắt chỉ có tiền mặt bay tới bay lui. Tuy rằng số lượng cán bộ như vậy không nhiều lắm, không có khả năng ngăn chặn hoàn toàn, nhưng nếu để cho Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng gặp được, nhất định sẽ phải rửa sạch đội ngũ cán bộ đó.

- Tôi đã bảo An Đào âm thầm bắt tay vào điều tra kỹ việc này.

Lý Đinh Sơn khôi phục vẻ bình tĩnh hoà nhã, cười vẻ tự giễu: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Nhiều tuổi rồi, dễ bị kích động. Không kích động cũng không được. Hạ Tưởng, cậu học xây dựng ra, cậu nói thử xem, nếu một tòa nhà quốc gia mà trụ cột của quốc gia đó, chỗ dựa trong mắt nhân dân, tất cả đều là bã đậu vỡ nát thì tòa nhà đó có thể đứng vững không đổ được không?

Lý Đinh Sơn so sánh dễ hiểu mà sâu sắc. Mọi người đều hiểu đạo lý trong đó, nhưng một khi sự thật đặt ra trước mặt, thường thường lại không có mấy người có thể làm được. Lý Đinh Sơn đấu với Lưu Thế Hiên, nếu trong tâm tư muốn nắm giữ toàn bộ cục diện cũng là chuyện bình thường không có gì phải dị nghị, vì dù sao ông ta cũng là nhân vật số một của huyện ủy. Lúc này phải thanh tra đội ngũ cán bộ hoàn toàn xuất phát từ trái tim chí công vô tư. Ông ta là văn nhân, có khí phách văn nhân. Tuy nhiên trong chuyện này, Hạ Tưởng kiên định đứng cũng một chỗ với ông ta.

- Bí thư Lý, nhất định phải nói An Đào giữ kín bí mật. Chuyện này chỉ sợ sẽ gây ra chấn động không nhỏ mà chắc chắn sẽ là chấn động rất lớn. Đến lúc đó nếu chẳng may có ai xảy ra vấn đề, để lộ tin tức, không may lại bị tòa soạn báo nào đó lấy được tin, đừng nói Hoàng Bằng Phi có thể ngồi ổn trên ngai vàng Trưởng ban Tổ chức cán bộ, mà có thể về hưu bình an đã là tốt lắm rồi.

Hạ Tưởng liếc Lý Đinh Sơn một cái, thấy hai mắt ông ta sáng ngời, lộ ra vẻ mặt trước giờ chưa từng có, trong lòng hắn cũng hơi xúc động. Cán bộ cũng là người, cũng có tâm tư tạp niệm, muốn quan thanh liêm như nước là không có khả năng. Nhưng để có thể thoải mái làm việc chuyên tâm có lợi cho dân, ngẫu nhiên mượn chút cơ hội chèn ép đổi thủ cũng là hoàn toàn có thể lý giải được. Tuy nhiên hiện tại xem bộ dạng của Lý Đinh Sơn, dường như không ngờ còn muốn nhân cơ hội nắm giữ mấy ban ngành quan trọng trong tay.

Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, liền nói ra một chú ý tưởng u tối của mình ra. Chuyện này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ. Nếu nói nhỏ thì chỉ là vấn đề làm giả lý lịch. Nếu nói lớn chính là vấn đề đề bạt và phân công cán bộ đã không chỉ không có thái độ cẩn thận, nghiêm túc mà còn rất qua loa, đại khái, thậm chí là bao che. Hiển nhiên là biểu hiện của người nhiều hơn việc, nghiêm trọng không làm tròn bổn phận.

Lý Đinh Sơn vẻ mặt nghiêm túc, lẳng lặng nghe Hạ Tưởng nói xong, đột nhiên cười thành tiếng:

- Vừa rồi tôi đã nghĩ, nếu Tiểu Hạ không thể phát hiện kỳ ngộ trong chuyện này, về sau sẽ rất khó làm một chính khách có đủ tư cách, bởi vậy tôi cố ý không nói. Cũng may, cậu đã không làm cho tôi thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui