Thôi Hướng là cán bộ cấp Bộ trưởng, cấp bậc cao hơn Hạ Tưởng, lại là đại diện Ủy ban Kỷ luật Trung ương tra hỏi Hạ Tưởng, do đó Hạ Tưởng phải đến nơi Thôi Hướng chỉ định để tiếp nhận tra vấn.
Đoàn của Thôi Hướng đến có tất cả năm người, ngoài y ra còn có hai cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, một người là Thư ký, một người là lái xe, tổng có 5 người, ở 6 phòng.
Không gian phòng được bố trí thành phòng tra vấn tạm thời, thể hiện rõ không khí thẩm vấn.
Thôi Hướng ngồi ngay chính giữa, mỗi bên trái, phải là một cán bộ đều mang bộ mặt nghiêm túc, không chút tươi cười. Bản thân Thôi Hướng cũng thay đổi, không còn vẻ tươi cười đón xuân nữa, đổi lại là bộ mặt lạnh lùng.
Vị trí ngồi của Hạ Tưởng được xếp ngồi đối diện, sau khi ngồi xuống hắn phát hiện người ta cố ý xếp thấp hơn vị trí trước mặt mấy phần, khiến cho hắn nhìn về phía mấy người Thôi Hướng phải hơi ngẩng đầu lên mới thấy mặt, đây cũng là một kiểu chiến thuật thẩm vấn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Hắn cười thầm trong bụng, nói ra đây là lần thứ hai hắn mặt đối mặt với người của Ủy ban Kỷ luật rồi, năm đó hắn chỉ là cấp Phó giám đốc sở, đã không biết sợ hãi hắc bạch Song Sát của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thì bây giờ cũng không sợ Thôi Hướng.
Hắn và Thôi Hướng giao tiếp không phải chỉ một, hai lần rồi, con người của Thôi Hướng thế nào cũng có nhiều hiểu biết.
Thôi Hướng mở miệng, giọng nghiêm túc:
- Đồng chí Hạ Tưởng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã nắm được chứng cớ nhất định. Trên hai phương diện kinh tế và tác phong sinh hoạt anh đều có vấn đề nghiêm trọng. Dựa trên nguyên tắc chữa bệnh cứu người, ngăn trước ngừa sau, tôi đại diện cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức nói chuyện với anh, hi vọng anh có thể phối hợp Ủy ban Kỷ luật điều tra, chủ động khai ra, không nên có tâm lý gặp may…
Trước tiên Thôi Hướng nói một loạt những lời mê hoặc về lợi ích thường gặp, nói xong rồi nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, dường như y vừa mở miệng thì tâm lý phòng thủ của Hạ Tưởng liền lập tức bị phá vỡ, sau đó khai đầy đủ toàn bộ sự thật vậy.
Hạ Tưởng ngồi thản nhiên ở bên dưới, dường như không có việc gì đáp lại cái nhìn của Thôi Hướng, trầm lặng khoảng nửa phút, hắn mới mở miệng:
- Phó chủ nhiệm Thôi, tôi tự nhận từ ngày mình theo nghiệp chính trị, trong sạch, tác phong đời sống hơi cứng nhắc, chưa bao giờ đòi tiền, ăn uống, tôi không biết mình phải khai cái gì?
Thôi Hướng rất bực mình trước thái độ ung dung, điềm tĩnh của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng giả vờ quá giống rồi, dường như hắn không có một chút chuyện gì thật sự. Thôi Hướng từng gặp nhiều quan chức cố làm ra vẻ, nhưng đúng là chưa gặp qua người nào giả vờ rất hùng hồn như Hạ Tưởng. Cộng thêm y vốn có chút hiềm khích với Hạ Tưởng, nên liền hơi hơi tức giận:
- Hạ Tưởng, cậu đừng có ngụy biện, cũng đừng cho rằng có người che ô cho mình thì có thể thoát được. Nói cho cậu biết, hiện trong tay Ủy ban Kỷ luật đã nắm được chứng cớ cực kỳ xác thực, tôi là nể mặt chúng ta từng là đồng nghiệp, cho cậu một cơ hội thẳng thắn, cậu đừng có mà không biết điều.
- Phó chủ nhiệm Thôi…
Hạ Tưởng kéo dài giọng, trước giọng đe dọa của Thôi Hướng, hắn đúng là đã có chút miễn dịch. Chẳng còn cách nào khác, hắn quá quen thuộc Thôi Hướng rồi, nếu đổi lại là người khác, có lẽ trong lòng hắn sẽ không tự tin. Nhưng tại Thôi Hướng cứ yêu cầu gấp gáp, ngược lại là có lợi cho hắn, bởi vì hắn quá hiểu thủ pháp của y rồi. Đều đã so chiêu nhiều năm với nhau, thủ đoạn của một người không thể thay đổi trên cái cơ bản được.
Bởi vậy, Hạ Tưởng mặt đối mặt với Thôi Hướng hơi có cảm giác nhạt nhẽo.
- Phó chủ nhiệm Thôi, anh nói vậy là có chút duy tâm rồi. Tôi có chuyện gì thì khai chuyện đó, nếu không có, còn phải chủ trì công việc của Tần Đường. Anh nói tôi ngụy biện, nói có người che dù cho tôi, chứng cớ đâu chứ? Không có chứng cớ mà chụp thẳng lên đầu người ta chậu nước bẩn, cũng không phải sự công chính và nghiêm túc mà đồng chí Ủy ban Kỷ luật nên có đâu.
Thái độ Hạ Tưởng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không có chút lùi bước nào.
Thôi Hướng giơ tay muốn đập bàn, nhưng nghĩ lại thấy không đúng. Hạ Tưởng đang ngồi trước mắt với Hạ Tưởng mà hồi y mới quen biết chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn trẻ trung như vậy, điềm tĩnh và không vội vàng, hấp tấp, đương nhiên cũng vẫn làm cho người ta ngứa mắt như cũ. Có điều không giống là, bây giờ hắn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rồi, là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ nhất toàn quốc, không phải là đối tượng mà y có thể tùy tiện đập bàn.
Cánh tay Thôi Hướng giơ lên, liền ngượng ngùng ngưng lại giữa không trung đôi phút, rồi lại thuận thế lấy ra một tập ảnh, đích thân đứng dậy đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa vào tay hắn:
- Đồng chí Hạ Tưởng, thân là cán bộ cấp cao của Đảng, số bức ảnh này nên giải thích thế nào?
Nội dung bức ảnh thế nào, Hạ Tưởng không cần nhìn cũng biết là cái gì, nhưng vẫn là giả vờ cầm lấy. Không thể không nói, đối phương cũng đã bỏ ra bao tâm huyết, chụp rất chi là rõ nét, đoán chừng là máy chụp có giá mấy chục nghìn.
Trong ảnh, Cổ Ngọc xinh đẹp, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc. Phó Tiên Tiên xinh xắn, ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác, còn hắn cũng hơi hơi kinh ngạc đứng sau lưng hai cô gái. Ba người đều mang vẻ mặt hơi khiếp sợ, có điều quần áo chỉnh tề, lại chỉ đang đứng trước cửa nhà nghỉ, chỉ có một điểm là, hắn đứng hơi gần hai cô gái ấy, một tay còn không tự giác đặt lên trên vai Phó Tiên Tiên.
Hạ Tưởng cũng không khỏi kinh ngạc, nghĩ không ra lúc đó sao lại vô thức đặt tay lên vai Phó Tiên Tiên, muốn để tay cũng nên là để tay lên vai Cổ Ngọc mới đúng, lẽ nào tận trong sâu tim mình, hắn vẫn là gần gũi với Phó Tiên Tiên hơn?
Hạ Tưởng vội lắc đầu, xua tan cái suy nghĩ bất an trong đầu. Lúc này là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện ai gần ai xa hơn, nếu để Thôi Hướng biết được hắn đang nghĩ cái gì, thì có phải tức chết không?
Hình ảnh mấy tấm sau khá giống nhau, chỉ có một tấm làm Hạ Tưởng tức giận, bởi vì rất rõ đã bị xử lý qua, trong đó nét mặt hắn đang cười, bên trái ôm Phó Tiên Tiên, bên phải ôm Cổ Ngọc, hơn nữa hắn còn đang không mặc gì, nét mặt thể hiện có vẻ như đang rất hưởng lạc.
Đây không phải là ảnh trong mấy bức nhà nghỉ, bởi vì lúc đó chỉ bị chụp mấy tấm đứng trước cửa nhà nghỉ thôi. Lúc đó vẻ mặt hắn chắc chắn là kinh ngạc và lo lắng, không thể là bộ mặt cười này. Nghĩ lại, đúng rồi, phỏng chừng là cắt từ bức ảnh chụp lúc hắn dự họp ở đâu đó, rồi ghép lại, sau đó là dùng photoshop xử lý cho mượt.
Hạ Tưởng rất tức giận, suýt nữa bật cười thành tiếng. Có điều hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để cười, nên nén lại, nói:
- Phó chủ nhiệm Thôi, mấy tấm ảnh không thể nói rõ cái gì. Lúc đó tôi đang nói chuyện với hai người bạn, có người gõ cửa, cửa vừa mở liền có người chụp trộm. Tôi còn muốn báo cáo tình hình này với Ủy ban Kỷ luật cơ, mong là Ủy ban Kỷ luật điều tra chân tướng, trả lại trong sạch cho tôi.
- Trong sạch?
Mặt Thôi Hướng cũng mang nụ cười rộng lượng:
- Hạ Tưởng, cậu ôm trái ôm phải, lại đang không mặc gì trên người mà còn nói trong sạch? Cậu nói dối trắng trợn không chớp mắt. Cậu thật nghĩ rằng đồng chí của Ủy ban Kỷ luật chỉ có được mấy tấm ảnh làm chứng cớ điều tra cậu? Cậu đừng nghĩ là may mắn nữa, khai ra rõ ràng tác phong sinh hoạt của cậu, cũng coi như là có thể hiện lập công đấy.
Nghe giọng điệu của Thôi Hướng, có lẽ Ủy ban Kỷ luật Trung ương còn nắm được bằng chứng về vấn đề khác của hắn, còn vấn đề nào nữa? Đối với một quan chức mà nói, chẳng qua là tác phong sinh hoạt và kinh tế có vấn đề. Hạ Tưởng cũng rõ, Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ không chỉ vì mấy bức ảnh liền đến điều tra hắn, chắc chắn còn có chiêu khác, bây giờ chưa nhắc đến vẫn là một kiểu chiến thuật.
Bởi vì giờ đây dù sao hắn là cán bộ cấp Phó tỉnh rồi, không thể dễ dàng lập thành án. Tuy rằng thanh thế Ủy ban Kỷ luật Trung ương không nhỏ, phái hẳn một Phó chủ nhiệm đích thân ra mặt, nhưng trên thực tế vẫn là chưa chính thức lập thành án điều tra hắn, mà là điều tra tìm chứng cớ. Nhưng nói chung, việc điều tra tìm chứng cớ đều tiến hành trong âm thầm, còn như Thôi Hướng bày ra trước mắt như vậy, với mức cấp bậc cao, quy mô lớn rất vô cùng hiếm gặp. Và cũng gián tiếp chứng minh một điều là, nội bộ Ủy ban Kỷ luật Trung ương có bất hòa. Có người muốn hãm hại hắn, có người muốn bảo vệ hắn. Người muốn hại hắn không phải người bình thường, nếu không cũng sẽ không có năng lực thúc đẩy một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến điều tra.
Người bảo vệ hắn thì năng lực bình thường, nếu không thì việc điều tra tìm chứng cớ sẽ được tiến hành trong âm thầm rồi, chứ không phải là gióng trống khua chiêng thế này.
Lời nói ngầm cho việc Thôi Hướng đích thân xuất chiêu chính là, bất kể hắn có vấn đề hay không, đầu tiên là gây ra ảnh hưởng xấu cho thanh danh của hắn, cho hắn một đòn vào đầu.
Đang lúc hắn bước đầu thi triển tài hoa trên chính trường của tỉnh Yến, lúc hắn như mặt trời giữa ban ngày ở Tần Đường, thì ra một chiêu Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp ra mặt điều tra tìm chứng cớ. Rất rõ ràng, mục đích đôi đầu tiên làm suy yếu uy vọng của hắn, và đả kích danh vọng của hắn đã đạt được thành công.
Đối thủ…đúng là tính toán chu toàn, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đứng sau Thôi Hướng, nói không chừng đang đứng là một vị Ủy viên thường vụ Bộ chính trị.
Đồng thời cũng nói rõ, Ủy ban Kỷ luật Trung ương không thể trực tiếp ra mặt lục tìm chứng cớ ở Tần Đường, ở Tần Đường có nội tuyến và liên hệ Ủy ban Kỷ luật, khỏi phải nói, không là Chương Quốc Vĩ thì là Ngưu Lâm Quảng.
Hoặc là nói càng chính xác hơn, hai người cùng lúc ra tay.
Nhưng người đứng sau thúc đẩy Thôi Hướng đến điều tra rốt cuộc là hậu đài của Chương Quốc Vĩ, hay là chỗ dựa của Ngưu Lâm Quảng?
Hậu đài ở Bắc Kinh của Chương Quốc Vĩ là ai? Hạ Tưởng luôn chưa làm rõ được. Chỗ dựa của Ngưu Lâm Quảng có cấp bậc lớn thế nào, Hạ Tưởng cũng không biết được. Có điều, liên tưởng đến mấy lần hắn bị người cảnh cáo không được động vào Ngưu Lâm Quảng, từ đây có thể thấy, Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường coi trời bằng vung không phải là do y không biết gì mà kiêu ngạo, mà là kiêu ngạo một cách vô cùng tự tin.
Nói cho cùng, ở trong nước, đứng đằng sau bất kỳ một bang xã hội đen thế lực ngang ngược nào cũng đều có tầng cao chống lưng cho, nếu không có tầng cao, Cục trưởng công an gì đó, Thị trưởng gì đó, tuyệt đối đều không thể bao che cho Ngưu Lâm Quảng làm xằng bậy ở Tần Đường năm, sáu năm được.
Chính là Chương Quốc Vĩ cũng không làm gì được gốc rễ của Ngưu Lâm Quảng, bởi vì y không những có mười mấy cây súng, có xe bọc giáp, và qua tay mười mấy mạng người nữa, với địa vị cán bộ cấp sở như Chương Quốc Vĩ, cho dù y có đủ năng lượng thì cũng không có gan lớn bằng trời được. Tại
Việc Thôi Hướng tham gia, làm cho suy nghĩ của Hạ Tưởng càng rõ nét hơn. Đợt sóng cuối cùng ở Tần Đường nổi lên, là sắp mưa gió bão bùng rồi.
Thật ra cũng không khó để suy đoán ra, trong việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Phó Nghĩa Nhất đi đầu dọn đường, Chương Quốc Vĩ ra tay, Ngưu Lâm Quảng chơi bẩn, tổng kết lại rút ra kết luận là, vẫn là di chứng và sự tiếp nối của việc lần trước hắn được cưỡng ép thăng cấp lên làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Có người bất mãn với việc cưỡng ép thông qua lần trước, vẫn là không bỏ qua bất kỳ cơ hội đả kích, trả thủ Hạ Tưởng, hoặc nói theo cách khác, thậm chí có khả năng đó là sự tiếp nối của việc tranh chấp giữa các tầng cao. Và đáng buồn là hắn trở thành vật hứng chịu cho việc so chiêu giữa các tầng cao, chèn ép hắn thành công hay thất bại, chính là tượng trưng cho việc ai thua ai thắng.
Hạ Tưởng chưa bao giờ là kiểu tính cách mặc cho người ta chém giết, cho dù hắn trở thành điểm đấu sức của các tầng cao, hắn cũng có phán đoán và thủ đoạn của riêng mình, sẽ không trở thành con cừu đợi bị đem ra làm thịt.
- Phó chủ nhiệm Thôi, tôi thật là không biết có gì cần khai cả.
Thái độ của Hạ Tưởng cũng trở nên cứng rắn hơn, không còn là thái độ hợp tác nữa.
- Nói nửa ngày rồi, chỉ mang được mấy tấm ảnh ra. Nói một câu thực sự, thật, giả trong bức ảnh còn phải đánh một dấu chấm hỏi vào đấy. Kỹ thuật bây giờ rất phát triển, nếu không có chuyện gì khác, tôi còn có cuộc họp phải tham gia.
- Đồng chí Hạ Tưởng!
Giọng điệu Thôi Hướng bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, rốt cuộc không nhịn được, đập bàn.
- Bước đầu Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra ra, anh có liên can đến việc thu nhận hối lộ với số tiền cực lớn. Mời anh nói rõ mối quan hệ giữa anh và Tập đoàn Viễn Cảnh, Bất động sản Giang Sơn, Bất động sản Thiên An, cùng mối quan hệ với Dương Uy.