Ngay cả Thành Đạt Tài lâu rồi không liên lạc, sau khi nghe được tin tức, cũng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng,
-Toàn nói xằng bậy, nếu nói người khác tham ô thì tôi không dám đảm bảo, còn nói cậu tham ô hối lộ, ai mà mắt mù như vậy?
Thành Đạt Tài cũng tức giận vô cùng,
-Cũng may một số người không kéo luôn Tập đoàn Đạt Tài vào, nếu không, tôi sẽ đích thân ra trận, giúp cậu nói đạo lý.
Giọng nói Thành Đạt Tài lộ vẻ thân thiết và phẫn uất, quả thật phát xuất từ tấm lòng, cũng khiến Hạ Tưởng cảm động. Thời khắc quan trọng, có rất nhiều người đứng bên cạnh hắn, khiến hắn rất an tâm.
Tuy nhiên có một chút khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, sự việc đã làm lớn rồi, tại sao Phó Tiên Phong và lão Cổ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Lão Cổ chưa có động tĩnh gì còn có thể lý giải, dù sao lão cũng không còn ở vị trí trung tâm quyền lực nữa, nếu không có quan hệ thân thiết với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không biết nội tình cụ thể cũng có thể hiểu được. Nhưng Phó Tiên Phong có lẽ đã nghe được tin tức ngay từ đầu, với sự hiếu kỳ và xảo trá của y, chắc chắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế tìm hiểu rõ ràng, để tìm xem có cơ hội nào còn sót lại để lợi dụng kiếm chút lợi lộc hay không. Cho dù Phó Tiên Phong không tận mắt nhìn thấy tấm hình, cho dù y không biết hai nữ nhân vật chính trong sự việc là ai, y cũng sẽ quan tâm đến sự việc, cho dù y muốn thúc đẩy từ chính diện, hay từ phía sau rat ay, y chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trước mắt.
Nhưng cho đến hôm nay y vẫn không có chút động tĩnh nào, vẫn luôn im lặng, quả thật là một việc kỳ lạ.
Nhưng sự im lặng của Phó Tiên Phong và lão Cổ, không phải là việc khiến Hạ Tưởng khó hiểu nhất, điều khiến hắn đau đầu nhất là bây giờ ở Tần Đường không những có Vệ Tân ở đây, còn có Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên, bây giờ lại đến thêm Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, lại có cả Tống Nhất Phàm cũng đến, gần như trở thành buổi tụ hội của những người đẹp rồi.
Đúng lúc Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang muốn điều tra tác phong sinh hoạt của hắn, bên cạnh hắn người đẹp lại nhiều vô kể, chẳng phải công nhiên thị uy với Ủy ban Kỷ luật Trung ương hay sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười, nếu hắn ra khỏi nhà tiền hô hậu ủng đều là người đẹp, để Thôi Hướng thấy được, không biết liệu có xảy ra điều gì xấu hay không.
Trước tiên cứ mặc kệ, trước tiên cứ sắp xếp xong cho mấy người này rồi tính, dù sao họ cũng đều có lòng tốt, khi khó khăn, đều kiên định đứng về phía hắn, là tình nghĩa mà hắn nên cảm động và ghi nhớ.
Bây giờ tuy Hạ Tưởng đang ở trong giai đoạn điều tra, nhưng cũng không bị hạn chế tự do cá nhân, hắn liền một mình đi gặp Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, bởi vì hắn muốn biết thái độ của ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương.
Đi trên đường, quan sát thấy sau lưng không có người bám đuôi, hắn mới yên tâm. Tần Đường bây giờ, cảnh tượng thần hồn nát thần tính, không nói tới thế lực trải khắp phố lớn ngõ nhỏ của Ngưu Lâm Quảng, mà Thôi Hướng có khả năng cũng đã bố trí tai mắt.
Thôi Hướng bên ngoài chỉ thấy dẫn theo mấy người, nhưng ai biết bên trong y có bố trí tay chân ở Tần Đường hay không? Cho nên, cẩn tắc vô áy náy. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Tuy nhiên vẫn còn may, Nga Ni Trần ở Tần Đường, ít nhất cũng khống chế được một bộ phận lớn sức mạnh của Ngưu Lâm Quảng, khiến Ngưu Lâm Quảng không có cơ hội làm loạn, nếu không, trong thời gian Thôi Hướng điều tra hắn, Ngưu Lâm Quảng còn không khiến Tần Đường phải long trời lở đất?
Chỉ có điều Hạ Tưởng không biết là, giữa Nga Ni Trần và Ngưu Lâm Quảng, bây giờ đã giương cung bạt kiếm, chỉ thiếu chút nữa đã tới mức đánh nhau kịch liệt!
Đi được nửa đường, nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên.
-Chà, nghe nói vợ lớn đến rồi? Anh chắc không dám đến thăm chúng tôi nữa rồi, thôi đi, tôi rất rộng rãi, không tính toán nhỏ nhặt với anh. Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với anh, Phó Tiên Phong ra nước ngoài rồi, huấn luyện mật, hình như một tháng nữa mới về…
Mới nói được vài câu, Cổ Ngọc liền cướp lấy điện thoại:
-Vợ anh đến rồi, không cần tôi và Tiên Tiên phải quan tâm đến vấn đề ăn ở của anh nữa nhỉ? Anh cũng cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt được nhược điểm. Còn nữa, tôi và ông nội giận nhau, gần đây không quan tâm đến ông nữa. Mấy hôm trước mới gọi điện thoại cho ông, Hứa Quan Hoa nói, ông vào núi giải sầu, ở trong Đạo Quan, ở đó một tháng mới xuống núi.
Được, thời cơ quả thật không đúng lúc, hai đại sát thủ như lão Cổ và Phó Tiên Phong đều không ở Bắc Kinh, chẳng trách không hề có phản ứng gì với sự việc, thì ra là vậy…Nghĩ cẩn thận thêm một chút, Hạ Tưởng bừng tỉnh, Thôi Hướng không biết Phó Tiên Phong và lão Cổ là ai, e rằng có người cũng biết, nhưng người này lại nhân lúc Phó Tiên Phong và lão Cổ không ở đây để thúc đẩy chuyện này, dụng ý cao thâm.
Hạ Tưởng trong lòng có tính toán rồi, nếu lúc sắp xếp đã suy nghĩ đến luôn cả lão Cổ và Phó Tiên Phong, khó tránh khỏi không suy nghĩ luôn đến cả Ngô Tài Dương. Cũng tức là, điều tra lần này của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là một cuộc khảo nghiệm lớn nhất từ trước đến nay mà hắn phải đối mặt.
Nếu qua được thì còn may, nếu không qua được, thật sự có khả năng xuống ngựa.
Thật chí có thể nói không chút khoa trương rằng, cho dù là bày ra một vụ án giả, cũng hình thành một xu thế không lật đổ hắn thì không được.
Đến khách sạn Phi Thiên, thấy Tào Thù Lê hơi tiều tụy và Liên Nhược Hạm vẻ mặt bất bình, Hạ Tưởng còn không kịp nói giỡn vài câu, Tào Thù Lê liền lao vào lòng hắn.
-Từ quan đi thôi, chúng ta không cần đến chức Bí thư thối này nữa, làm cái gì chứ, điều tra cái này điều tra cái kia, có để người ta yên tĩnh hay không chứ?
Tào Thù Lê đau lòng ôm Hạ Tưởng, chảy nước mắt,
-Anh xem anh gầy đi nhiều rồi, làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy gì chứ, mệt đến như thế này, làm gì mà khổ vậy chứ? Không tham ô còn bị người ta nói thành tham ô, trên đời này còn có người tốt nữa hay không? Tôi tốt xấu gì cũng mấy trăm triệu đô la Mỹ, hiếm thấy một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đi tham ô lấy tiền nuôi gia đình?
Lời này nếu để Thôi Hướng nghe được, không tức đến chết mới lạ. Tốt xấu gì cũng mấy trăm triệu đô la Mỹ, nói như gió thoảng qua vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu công bố sự thật Tào Thù Lê có mấy trăm triệu đô la Mỹ, tuyệt nhiên là một bằng chứng mạnh nhất, có thể ngay lập tức khiến cho những điều tra viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương câm miệng. Đúng vậy, vợ có đến mấy trăm triệu đô la, anh còn đi tham ô mấy triệu tệ làm gì?
Nhưng hiển nhiên, sự việc không thể công khai, bởi vì sẽ có thêm những điều tra khác nữa. Còn có những tin tức truyền thông ruồi bọ, lại trở thành một việc phức tạp vô cùng.
Hạ Tưởng ôm Tào Thù Lê, vỗ vỗ lưng cô an ủi, lại nhìn Liên Nhược Hạm, trên mặt mơ hồ có chút không can tâm, nói cho cùng cô cũng không phải vợ chính thống, không thể hưởng thụ quyền lợi ôm Hạ Tưởng trước tiên được.
Tuy nhiên tính cách Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê khác nhau hoàn toàn, cô kiên cường hơn nhiều, sẽ không ôm Hạ Tưởng để khóc.
Trấn an Tào Thù Lê rồi, sau khi ngồi xuống, Liên Nhược Hạm nói câu đầu tiên là:
-Ông nội nói rồi, sự việc rất khó giải quyết, ông cũng đang nghĩ cách, bảo anh tìm cách chống đỡ một thời gian.
Việc mà ngay cả ông cụ Ngô cũng nói không có cách giải quyết, chắc chắn rất khó giải quyết rồi. Nhưng ông cụ lại nói hắn tìm cách chống đỡ một thời gian, là có ý gì, là nói nhà họ Ngô sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Không đợi Hạ Tưởng hỏi, Liên Nhược Hạm lại nói:
-Ý của ba cũng vậy, dù sao cũng là nói anh nhìn đó mà làm, bây giờ ông không tiện nói gì cả.
Không tiện nói gì cả? Hạ Tưởng hiểu là cái gì, biết sự tình đã trở thành một lần đọ sức của những cán bộ cấp cao rồi, rất không may, hắn thật sự trở thành một điểm va chạm mạnh rồi.
Kỳ thật ông cụ nhà họ Ngô cũng được, Ngô Tài Dương cũng được, ý tại ngôn ngoại của hai người đều là, rèn sắt còn dựa vào bản lĩnh. Họ tin chắc trong vấn đề phụ nữ hắn không đến nỗi bị lật thuyền, nhưng với vấn đề kinh tế của hắn, không được chắc chắn lắm, nên không dễ dàng lên tiếng.
Nói trắng ra, nếu cuối cùng kết quả điều tra là không có vấn đề kinh tế, thì mọi việc đều dễ nói, nếu vấn đề kinh tế có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa con số còn rất lớn, thì kết quả xử lý của hắn sẽ bước vào giai đoạn cò kè mặc cả.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, cũng không thể thúc đẩy Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra hắn để lấy chứng cứ cuối cùng, Thôi Hướng đường đường là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng không đích thân đến Tần Đường.
Xem ra, lúc đầu, Ngô Tài Dương không nhúng tay vào cũng không thể trách y, y dù sao cũng chỉ là Ủy viên bộ Chính trị, không phải Ủy viên thường vụ, mà Ủy ban Kỷ luật Trung ương có tính độc lập tương đối lớn, y cũng không thể nói được điều gì. Lão Cổ và Phó Tiên Phong đều không có mặt ở Bắc Kinh, bây giờ đã bước vào cục diện cuối cùng, tức là, hắn hầu như phải một mình chiến đấu rồi.
Bởi vậy càng có thể suy đoán, bàn tay khổng lồ mạnh mẽ phía sau, khiến người ta khiếp sợ.
Ở khách sạn cùng Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến khoảng nửa đêm, Hạ Tưởng liền rời đi, hắn không muốn ở lại bên ngoài lại bị người ta dị nghị, càng không muốn để cho người ngoài biết được Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến Tần Đường, nếu không cũng sẽ phiền phức. Nếu Thôi Hướng cứ một mực muốn Tào Thù Lê phối hợp điều tra, a đầu Tào khó tránh khỏi uất ức.
Tào Thù Lê từ đầu đến cuối dịu dàng chăm sóc, không hề nhắc đến việc hai người trong bức hình là ai, Liên Nhược Hạm lúc đầu cũng không nói, đợi đến lúc tiễn Hạ Tưởng xuống lầu, liền cắn tai Hạ Tưởng hỏi một câu:
-Hai người đẹp ôm hai tay, là ai? Anh hưởng phúc đầy đủ, em không có ý kiến, nhưng phải cho em biết là ai, có xứng với anh hay không. Nếu không xứng, em sẽ khinh bỉ sự thưởng thức của anh…
Liên Nhược Hạm nửa thật nửa giả, khiến Hạ Tưởng rất khó ứng phó, nhưng sự việc đã đến mức này, hắn không thể không nói rõ, bởi sớm muộn gì Liên Nhược Hạm cũng biết!
-Bức hình em chưa nhìn thấy, nếu nhìn thấy rồi em sẽ biết anh còn oan hơn cả Đậu Nga. Nào có tay trái một người tay phải một người? Anh chỉ đứng sau lưng bọn họ, lúc mở cửa phòng, bị người ta chụp được. Người đẹp đứng bên trái là Phó Tiên Tiên, bên phải là Cổ Ngọc, em đều quenn biết.
Liên Nhược Hạm vẻ mặt bỡn cợt:
-Vậy em phải thẩm vấn anh rõ ràng, nửa đêm nửa hôm, ở cùng hai người đẹp, là có ý gì?
Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ:
-Đấy, nghĩ nhiều rồi phải không? Phó Tiên Tiên là nhà đầu tư, Cổ Ngọc cũng đến khảo sát hạng mục, vừa hay họ cũng quen biết nhau, nên ngồi cùng với nhau, vì lễ phép, anh phải đưa họ về phòng, kết quả bị người ta chụp được…Em xem em không quan tâm đến việc anh bị người khác hãm hại, lại nói đến những việc nhỏ nhặt, thật sự làm người ta thất vọng.
-Thật vọng cái đầu anh.
Liên Nhược Hạm liếc Hạ Tưởng,
-Nha đầu Tào không tiện hỏi anh về vấn đề tác phong sinh hoạt, em hỏi thay cô ấy, cô ấy có quyền được biết! Còn nữa, em nói cho anh biết, nếu lần này anh không qua được, nghe em đi, đừng làm nữa, chúng ta cùng xây dựng một đế quốc thương nghiệp thật lớn.
…Tần Đường vào ban đêm, gió thổi mát rượi, ngợp ánh vàng son, đứng dưới con phố phồn hoa, hồi tưởng lại những lời vừa rồi Liên Nhược Hạm nói, Hạ Tưởng thầm bật cười. Không qua được cửa ải này thì không phải vấn đề làm hay không làm, mà là vấn đề phải ngồi tù.
Lẽ nào nói, hắn thật sự phải một mình đấu tranh với Thôi Hướng, thật sự phải tự mình đánh qua cửa thứ nhất? Một mình tác chiến, Hạ Tưởng cũng không sợ, hắn chỉ không biết, trong tay Thôi Hướng rốt cuộc có con bài chưa lật nào có thể dồn hắn vào đường cùng?
Thôi Hướng cũng không để Hạ Tưởng đợi lâu, ngày hôm sau, y lại triệu tập Hạ Tưởng lên hỏi, đồng thời đưa ra cho Hạ Tưởng thấy một chứng cứ rất quan trọng!