Tâm tư của Gia Cát Phách Đạo tuy nhanh nhẹn hơn những gì Hoàng Đắc Ích đã nói. Nhưng khi thẩm tra, tự nhận mình tài trí hơn người, đã không muốn xem trọng kết cục của Ngưu Lâm Quảng nữa rồi.
Cũng giống như Hạng Võ năm đó vậy. Thực nghiệp trung thiên hiện tại chính là Cai Hạ. Hạ Tưởng giống như Lưu Bang buông cần ung dung câu cá, đại tướng dưới tay hắn nhiều như mây, binh hùng tướng mạnh. Còn Ngưu Lâm Quảng đã giống như Hạng Võ cùng đường. Thang Đại Thiếu bị bắt, Tu La đang tháo chạy, Lã Chấn Dương cũng bị bắt. Hơn nữa ba vụ án lớn: vụ án giết người mỏ than Hải Phong, vụ tai nạn xe, vụ Lão Tặc bị giết, chuyện gì cũng nhằm thẳng vào Ngưu Lâm Quảng.
Ngưu Lâm Quảng đã là thần hồn nát thần tính, bốn phía đều là kẻ thù.
Chỉ đáng tiếc Tần Đường không có một dòng Ô Giang có thể để Ngưu Lâm Quảng chạy trốn.
Năm đó Hạng Võ tự sát. Gia Cát Phách Đạo cũng biết Ngưu Lâm Quảng giống như Hạng Võ. Nhưng cuối cùng không phải là anh hùng Hạng Võ, ông ta có thể lo sinh tồn trước mắt chứ không thể nghĩ sâu xa được, tuyệt đối không thể khảng khái hi sinh vì đại nghĩa. Có điều dù là Ngưu Lâm Quảng hiện giờ đang trong cảnh khốn cùng thì Gia Cát Phách Đạo cũng không dám kết luận Ngưu Lâm Quảng chắc chắn sẽ bị Hạ Tưởng lật đổ. Ông ta tuy không phải là nhân vật chính trị nhưng cũng biết Ngưu Lâm Quảng có hậu trường sâu xa khó lường ở tỉnh và thủ đô. Phương pháp đấu với Hạ Tưởng trong giai đoạn hiện tại dường như được làm khá ầm ĩ. Nhưng đến một điểm tới hạn, thì có khả năng cấp trên ra mặt can dự.
Hậu trường của Ngưu Lâm Quảng có thể để cho Hạ Tưởng đả kích một chút uy lực của Ngưu Lâm Quảng. Nhưng tuyệt đối không cho phép Ngưu Lâm Quảng bị Hạ Tưởng phá huỷ hoàn toàn.
Ngưu Lâm Quảng hẳn là sẽ không rớt đài. Khi bị Hạ Tưởng đánh cho đến mức khá suy yếu, ông ta sẽ cầu cứu hậu trường phía sau. Sau đó hậu trường phía sau sẽ kịp thời ra tay. Ngưu Lâm Quảng thoát khỏi cửa ải, Hạ Tưởng bị thất bại.
Ngưu Lâm Quảng trải qua chuyện này thì sẽ vô cùng cảm kích hậu trường và sẽ quyết một lòng. Còn sau khi trải qua sự đả kích của Hạ Tưởng, Ngưu Lâm Quảng một lần nữa tẩy bài, tiến hành chỉnh hợp đối với thủ hạ. Đồng thời hậu trường phía sau của Ngưu Lâm Quảng cũng có thể đưa ra thêm điều kiện với Ngưu Lâm Quảng. Sự hiếu kính hàng năm của Ngưu Lâm Quảng lại tăng lên không ít. Và như thế ai cũng đều vui mừng.
Chính trị chẳng phải là trong lúc thăng trầm mới thể hiện ra ý chí quyền lực, và nghệ thuật dùng người cao minh của bàn tay đằng sau bức màn mà bình thường không nhìn thấy được đó sao?
Gia Cát Phách Đạo sắp xếp lại toàn bộ sự việc trong đầu một lần, tự cho rằng đó là đắc sách. Gia Cát Phách Đạo ông ta luôn luôn túc trí đa mưu hơn người. Về võ có thể so với Nhạc Phi, văn có thể so với Gia Cát Lượng. Tuy rằng nhân tài không được trọng dụng trong tay Ngưu Lâm Quảng, nhưng ông ta cũng đã chỉ điểm thế cục Tần Đường, thậm chí là thế cục tỉnh Yến, cũng đã nắm trong lòng bàn tay.
Gia Cát Lượng chưa ra nhà tranh liền biết thiên hạ chia ba phần. Ông ta ở trong nhà vệ sinh đưa tay tính toán thì cũng biết được kết cục cuộc chiến của Hạ Tưởng và Ngưu Lâm Quảng.
Chẳng qua Gia Cát Phách Đạo tự coi là mình tài, nhưng ông takhông phải người trong chốn quan trường, nào biết các mối quan hệ phức tạp khắp nơi? Lại càng xem nhẹ trí tuệ chính trị và quyết tâm của Hạ Tưởng nữa.
-Đa tạ Cục trưởng Hoàng nâng đỡ, tôi đây thật lấy làm vinh dự.
Gia Cát Phách Đạo lúc nào cũng không quên đắn đo, làm ra vẻ dùng mấy câu văn cổ xưa để nói:
- Có điều, ý của Cục trưởng Hoàng, lòng tôi lĩnh ý. Thực sự là tôi chỉ là một tên vô danh mà thôi, thẹn với sự phó thác của Cục trưởng Hoàng, không dám lĩnh
Hoàng Đắc Ích nghĩ thầm rằng, lại bịa chuyện cái gì thế. Có gì không thể nói ra được sao? Nhưng trên mặt ông ta vẫn là rất hòa nhã:
- Anh Gia Cát, ý của tôi đã nói rõ như vậy rồi. Ngồi ở đây, anh là bạn của tôi, ra khỏi cái cửa này, mọi người ai cũng có lập trường riêng, xử lý theo việc chứ không xử lý theo người. Tôi vẫn là một câu nói, là bạn bè tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ. Là Cục trưởng Công an thành phố Tần Đường, việc đả kích các thế lực đen tối thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Gia Cát Phách Đạo thấy một nét hiểm độc lướt qua trên khuôn mặt Hoàng Đắc Ích, trong lòng cũng động. Nghĩ một lúc cũng không dám nói chắc.
- Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi lại rất muốn làm một lần tuấn kiệt. Nhưng trong tay tôi nếu như không có tư liệu, thì trong mắt Cục trưởng Hoàng, tôi cũng chẳng có phân lượng gì.
Ý ngoài lời cũng là muốn cho Hoàng Đắc Ích một bậc thang, cũng là cho ông ta một đường lui. Chẳng may khi ông ta muốn chuyển hướng thì có thể lấy tư liệu của Ngưu Lâm Quảng để tỏ thành ý
Hoàng Đắc Ích cũng không trông mong một lần mà có thể thuyết phục được Gia Cát Phách Đạo. Gia Cát Phách Đạo đối nhân xử thế cẩn thận, mặc dù có lúc là làm bộ. Nhưng thực sự cũng có chút bản lĩnh. Trong tay ông ta chắc chắn có tài liệu của Ngưu Lâm Quảng và Chương Quốc Vĩ. Hơn nữa là nhiều chứ chẳng phải ít.
Sau đó, lại uống một ngụm trà. Khi thấy sắp đến lúc người tan tiệc tàn thì điện thoại của Gia Cát Phách Đạo vang lên.
Gia Cát Phách Đạo đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại. Chỉ nghe thấy mấy câu xong là sắc mặt liền thay đổi lớn, vội vội vàng vàng buông điện thoại xuống chỉ kịp nói với Hoàng Đắc Ích một câu:
- Tổng giám đốc Ngưu có việc gấp tìm tôi. Xin cáo từ, Cục trưởng Hoàng.
Hoàng Đắc Ích liền nói thêm một câu:
- Anh Gia Cát, cẩn thận là trên hết. Chẳng may anh bị Ngưu Lâm Quảng phát hiện việc gặp tôi thì sẽ có chuyện không hay đâu.
Gia Cát Phách Đạo tự đắc cười:
-Đa tạ lòng tốt của cục trưởng Hoàng. Tôi khá là hiểu về Tổng giám đốc Ngưu.
Gia Cát Phách Đạo nào đâu biết rằng mình đã quá tự phụ, khiến cho ông ta suýt chút nữa tự hại cái mạng của mình.
Vội vàng trở lại thực nghiệp Trung Thiên, gặp Ngưu Lâm Quảng, Gia Cát Phách Đạo rất thông minh, thẳng thắn nói ra chuyện đã gặp Hoàng Đắc Ích.
Ngưu Lâm Quảng ngồi trên một chiếc ghê sô fa lớn trong văn phòng, trong tay đang cầm khẩu súng lục chơi. Hách Tư Vị cung kính đứng một bên, trên mặt có nét lúc như cười lúc như không.
Không khí còn có chút kỳ quái.
Ngưu Lâm Quảng không tiếp lời của Gia Cát Phách Đạo. Ông ta lại lau khẩu súng cầm trong tay, rồi lại lắp đạn vào. Nhắm một mắt, nòng súng hướng ra phía cửa sổ. Gia Cát Phách Đạo đang đứng một bên của cửa sổ. Nòng súng hơi lệch một chút thì sẽ hướng về phía ông ta. Điều này khiến cho tim ông ta không khỏi đập nhanh hơn.
- Phách Đạo, tôi đối xử với anh không tệ.
Ngưu Lâm Quảng thong thả nói một câu. Bỗng nhiên chuyển sang phía nhằm thẳng vào Gia Cát Phách Đạo, sau đó thì bóp cò.
"Bằng" một tiếng, súng vang lên. Đầu súng phóng ra một tia lửa.
Hách Tư Vị sợ tới mức tim như muốn nhảy ra. Ngưu Lâm Quảng tính khí càng ngày càng thất thường. Ông ta làm sao lại dám… thực sự bóp cò giết người cơ chứ?
Gia Cát Phách Đạo ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy không thở nổi, tim đập dường như muốn nhảy ra ngoài vậy. Vừa cúi đầu nhìn xuống thì không bị thương. Cảm giác lại thì cũng không thấy chỗ nào đau và chảy máu liền mới thở dài một hơi. Súng không đạn.
Ngưu Lâm Quảng thấy thế, cười ha ha:
-Đùa với anh chút thôi. Làm sao lại sợ đến nỗi thế chứ?
Y cười to một tràng rồi sắc mặt lại lập tức trầm xuống.
- Tuy nhiên tôi có lời muốn nói trước. Người khác thì không quan tâm nhưng nếu như anh và Hách Tư Vị mà phản bội lại tôi, thì tôi sẽ tự tay tiễn đưa hai người.
Lời vừa dứt Ngưu Lâm Quảng đặt súng lên trên bàn.
-Phách Đạo, anh và Hoàng Đắc Ích gặp và nói với nhau những gì thì tôi cũng không hỏi nữa. Tôi tin tưởng anh. Anh cứ làm việc của anh đi. Tôi vẫn còn chuyện muốn nói với Tư Vị. Tại
Gia Cát Phách Đạo lau mồ hôi, đi ra khỏi văn phòng của Ngưu Lâm Quảng, gió ngoài hiên lùa thổi, mới có cảm giác sau lưng dinh dính. Hóa ra là toàn thân đều đã ướt đẫm.
Trong nháy mắt Gia Cát Phách Đạo có rất nhiều ý nghĩ. Ngưu Lâm Quảng rõ ràng là không hỏi ông ta nhưng trên thực tế đã có sự hoài nghi đối với ông ta.
Nhưng chuyện ông ta gặp Hoàng Đắc Ích thì ai đã báo cáo cho Ngưu Lâm Quảng biết?
Đúng. Nhất định là Hách Tư Vị. Bây giờ trừ Hách Tư Vị ra thì Ngưu Lâm Quảng cũng không còn tín nhiệm ai khác nữa.
Lại nghĩ lại hành động vừa rồi của Ngưu Lâm Quảng, Gia Cát Phách Đạo chửi thầm vài câu. Đồ điên, đúng là đồ điên. Ông ta quay đầu lại nhìn về văn phòng của Ngưu Lâm Quảng với ánh mắt hung tợn. Cánh cửa dày che hết tất cả những điều xảy ra bên trong. Nhưng ông ta biết rõ rằng Ngưu Lâm Quảng chắc chắn đang bí mật âm mưu phòng bị mình. Thậm chí làm thế nào để xử lý mình.
Gia Cát Phách Đạo thật đúng là đoán đúng rồi. Ngưu Lâm Quảng bảo Hách Tư Vị phái người âm thầm theo dõi Gia Cát Phách Đạo. Nếu như lại phát hiện ra được Gia Cát Phách Đạo tiếp xúc với Hoàng Đắc Ích thì y liền sẽ tự mình chủ động phế gã đi.
Ngưu Lâm Quảng thanh âm âm trầm mà ác nghiệt. Hách Tư Vị âm thầm rùng mình. Có chút hối hận khi đã mật báo với Ngưu Lâm Quảng. Bởi vì kết cục của Gia Cát Phách Đạo, chưa biết chừng sẽ là ngày mai của anh ta.
Hiện tại Ngưu Lâm Quảng đang trong cảnh thần hồn nát thần tính. Lòng đa nghi quá lớn. Nếu như bị Hạ Tưởng dồn cho quá căng thì nói không chừng sẽ xảy ra chuyện mất đi lý trí. Tâm tư của Hách Tư Vị liền lóe lên ý muốn thoái lui. Trong lòng nghĩ hay là chuẩn bị tốt chỗ chuồn thuận lợi, để tránh cái kết cục cuối cùng là người bị đánh lén sau lưng
Ngưu Lâm Quảng còn không biết, hai mưu sĩ lớn của mình hiện tại đã có sự lục đục nội bộ với mình. Toàn bộ sự nghiệp Trung Thiên đang gần đến bến bờ sụp đổ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cây có bóng, người có uy, thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng tuy ở cuộc chiến chính diện bị Hạ Tưởng đánh cho không còn nước trả đòn. Nhưng y vẫn còn có rất nhiều thủ hạ trung thành, tận tâm tận lực khác. Tuy rằng chỉ là đám ô hợp nhưng dù sao thì cũng nhiều người. Cao trào tấn công lần thứ hai đang trong giai đoạn ấp ủ, phải đánh Nga Ni Trần đến tàn phế mới thôi.
Chương Quốc Vĩ lại một lần nữa hẹn gặp Ngưu Lâm Quảng. Là bởi vì ông ta nhận được ám thị của cấp trên bảo ông ta và Ngưu Lâm Quảng phối hợp hành động một lần cuối cùng. Bất kể là có hiệu quả gì hay không, thì thành bại cũng được quyết định bởi hành động này.
Chương Quốc Vĩ có chút hưng phấn. Thế cục của Tần Đường, đang sắp đi vào trận cuối cùng rồi. Thắng hay bại, tất cả phụ thuộc vào sự phối hợp với Ngưu Lâm Quảng có ăn ý hay không.
Tuy nói lúc này thế cục hơi không lạc quan lắm. Ông ta không hài lòng lắm với những hành động gần đây của Ngưu Lâm Quảng. Nhưng Ngưu Lâm Quảng thì ông ta cũng không thể khống chế được nữa rồi. Coi như là thầm mắng Ngưu Lâm Quảng ngu xuẩn nhưng bề ngoài vẫn phải khách khí với Ngưu Lâm Quảng vài phần.
Nghĩ lại thì đường đường một Thị trưởng, lại còn phải ngồi đàm phán với một tay xã hội đen khét tiếng cũng khiến cho ông ta có chút bất đắc dĩ. Nhưng tình thế mạnh hơn người. Ông ta không thể không một lần nữa mặt đối mặt với Ngưu Lâm Quảng.
Chỉ mong là một lần cuối cùng.
… Chương Quốc Vĩ thật đúng là một lời thành sấm. Lần này gặp, thật đúng là một cuộc mặt đối mặt nói chuyện cuối cùng giữa ông ta và Ngưu Lâm Quảng.
Ngồi trong gian phòng Thiên Ngoại Thiên, Chương Quốc Vĩ nhìn thấy Ngưu Lâm Quảng ngồi đối diện, thần sắc hơi có ý bực bội, cũng biết rằng thế cục hiện tại đang ngày càng gần tầm mất kiểm soát. Hạ Tưởng sắp quản lý toàn bộ Tần Đường rồi. Bao gồm cả mặt chính diện và mặt sau của Tần Đường, bao gồm Tần Đường cả ngày và đêm.
-Tổng giám đốc Ngưu, bước tiếp theo tính thế nào thì anh cũng biết rồi. Anh nói ra suy nghĩ của mình xem nào.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay tuy lấy danh nghĩa ăn cơm. Nhưng món ăn đều rất đơn giản. Hiển nhiên tâm tư cũng không để ý nhiều đến món ăn.
Ngưu Lâm Quảng ăn rất ngon lành. Dường như không quan tâm lắm đến đại cục sắp thất bại vậy. Bản thân y cũng uống ba chén, rồi lại bỏ lạc vào miệng thưởng thức. Rồi sau đó mới nói một câu một cách thờ ơ:
- Thị trưởng Chương, Bí thư Hạ, ra tay hai nơi. Tôi hai mặt thọ địch, hai tay sao địch lại được bốn tay. Tác dụng của anh ở trực diện cũng quá nhỏ.
Chương Quốc Vĩ không thèm để ý đến lời châm chọc khiêu khích của Ngưu Lâm Quảng mà ngược lại liền mỉm cười:
-Sự cố mỏ than tôi cũng đã hết sức phối hợp cùng anh rồi. Chỉ có điều là tôi bị người khác nhìn thấu. Không thể trách tôi, cũng không trách anh, chỉ trách kẻ địch quá xảo quyệt mà thôi.
Sau đó, điều khiến Chương Quốc Vĩ kinh ngạc chính là Ngưu Lâm Quảng cực quê mùa trong mắt ông ta lại có thể nói ra được một kế hoạch khiến ông ta phải ngạc nhiên. Không những chu đáo chặt chẽ mà còn khiến người ta khó mà tin được.