Trước lúc quay lại Tần Đường, Hạ Tưởng còn gặp Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì vẫn xinh đẹp quyến rũ như xưa, cô vừa thấy Hạ Tưởng, liền mặt mày hớn hở hỏi Hạ Tưởng tiếp theo sẽ đi nơi nào nhậm chức, cô muốn chuẩn bị sẵn sàng, đi trước rải đường, cũng coi như là một sự đầu tư tốt.
Hạ Tưởng không biết làm gì khác hơn là cười, nói thật, đối với bước tiếp theo, hắn còn không biết sẽ đi đâu.
Nói là đột phá, thật ra dòng nước xiết đều ở dưới mặt nước. Bởi vì mọi việc cũng không hoàn toàn được công khai, chỉ được truyền bá ở phạm vi nội bộ, như lời đồn đại chẳng mấy chốc mà yên ắng.
Tuy nhiên sự kiện Chương Quốc Vĩ chỉ sau mấy tháng đột nhiên bị người công bố, Hạ Tưởng chỉ biết, việc hắn dời đi, hẳn cũng đã được định sẵn.
Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục sự thâm hiểm của Phó Tiên Phong, đào hầm mấy tháng không có chút tiếng động, liên tục giương cung nhưng không bắn, không ngừng hành hạ Chương Quốc Vĩ trong mấy tháng, ở thời khắc mấu chốt mới đột nhiên bắn ra. Cũng giống như vào lúc Chương Quốc Vĩ cần bậc thang để tiến lên phía trước, ông ta đặc biệt đúng lúc đem thang rút lại, đáng thương cho đồng chí Chương Quốc Vĩ bị treo lơ lửng trên không.
Quan trọng là, không thể đi lên mà chưa tính, hết đường xuống, hai tay bám ở đầu tường, nhất định là mệt chết người rồi!
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ Phó Tiên Phong lợi dụng mấy tháng qua, sắp xếp tất cả chu toàn, hoặc là nói, việc của Chương Quốc Vĩ là kết quả của hàng loạt các cuộc giao tranh phía sau. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Nói cho cùng, hắn từ sớm đã dự đoán được những lời ám chỉ ngầm, khuyên không nên động tới Ngưu Lâm Quảng, dù Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường đầy kiêu ngạo. Hắn liên tưởng đến hành động diệt trừ các thế lực đen tối vừa gây xôn xao trong cả nước, bắt Cục trưởng Cục Tư pháp - một gã có hành vi ô dù phi pháp, mặt ngoài là oanh oanh liệt liệt diệt trừ các thế lực đen tối, nhưng trên thực tế, phía sau là một màn giao dịch thậm chí có khả năng là do hai bên cấp cao gián tiếp giao tranh.
Hạ Tưởng chỉ biết, Ngưu Lâm Quảng xem như là người phát ngôn, không thể dễ dàng đụng vào, một khi chạm phải sẽ bị kẹp đau tay.
Nếu truy đến ngọn nguồn, còn có thể thấy ông ta lúc đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng chính là lúc các vị cấp cao đang so chiêu.
Do vậy, trước kia Ngưu Lâm Quảng bản tính kiêu ngạo, sau khi hắn đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại càng thêm kiêu ngạo, khiêu khích, đó là lúc cuộc đấu tranh chính trị vẫn còn tiếp diễn.
Bởi vậy sớm đã có rất nhiều nhân vật cấp cao hết lần này tới lần khác khuyên bảo hắn, không nên động tới Ngưu Lâm Quảng, cho nên hắn vẫn luôn đi đường vòng, cũng không trực tiếp va chạm với Ngưu Lâm Quảng, nhưng vẫn phải làm bộ, tỏ thái độ, đỡ phải lo lắng tới cái nhìn của người khác.
Còn may, dù là hắn đảm nhiệm chức Thành ủy, hay là sau khi làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tới nay, cũng chưa từng va chạm với Ngưu Lâm Quảng lần nào, về mặt chính trị mà nói, xem như không có dính dáng, cuối cùng Ngưu Lâm Quảng bị nghiền xương thành tro, cũng chẳng sợ bị nhân dân phán xét — phán xét cũng chỉ là một vở kịch với những lời nói đầy hấp dẫn mà thôi, cho dù Ngưu Lâm Quảng dám cung khai, hắn cũng không dám nghe, lại càng không dám công khai - mối quan hệ giữa hắn và Ngưu Lâm Quảng, thật đúng là chỉ thấy ánh đao ánh kiếm giao tranh, lại không thấy khuôn mặt thực sự của đối phương.
Điều đó cũng khiến Hạ Tưởng về sau nếu có cơ hội gặp lại người nào đó, cũng có thể mặt không đỏ tâm không nhảy, thong dong bắt tay hàn huyên, làm bộ hắn chưa từng có bất luận cái gì gián đoạn. Bởi vì hắn quả thật chẳng những không có đối mặt với Ngưu Lâm Quảng, càng không có hạ độc thủ đối với Ngưu Lâm Quảng.
Hắn vốn định nắm lấy Ngưu Lâm Quảng chấp nhận sự phán xét của nhân dân, nhưng đáng tiếc là, Ngưu Lâm Quảng ác giả ác báo.
Bởi vậy, Hạ Tưởng vẫn cho rằng việc hắn xử trí Ngưu Lâm Quảng, trên cơ bản đã trót lọt.
Mặc cho nhiệm kỳ ở Tần Đường thành công hay thất bại, hắn chỉ lấy làm tiếc là chưa biết nên đối xử với Chương Quốc Vĩ như thế nào. Hắn có chút do dự không dám quyết.
Không phải hắn e ngại thế lực đứng sau Chương Quốc Vĩ, nói cho cùng hắn cũng có thế lực đứng đằng sau, cũng đủ để chống lại thế lực phía sau của Chương Quốc Vĩ, với thế lực đằng sau mà nói, chỉ như bé con chơi trò tập làm người lớn.
Tuy nhiên, trên thực tế mà nói, người trong quan trường có khi rất rõ ràng, có khi lại rất thần bí, rất bí hiểm, có khi lại như bé con chơi trò tập làm người lớn không có gì khác biệt. Có rất nhiều sự tình anh biết tôi biết, nhưng khi giáp mặt lại không nói ra, anh muốn đánh đố, tôi muốn giải bí mật, nói đến nói đi, núi cao vực sâu, kỳ thật có thể dùng chính là hai chữ rất đơn giản — ghê gớm.
Nhưng lời phải uyển chuyển, nói phải hàm súc, dường như càng vướng mắc, lại càng có dáng vẻ lãnh đạo. Không phải hiện tượng tốt, nhưng hiện nay ở quan trường, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng ngược lại không có ý định đi phê bình cái gì, nói thật, cho tới hôm nay hắn cũng không biết rõ, thế lực phía sau của Chương Quốc Vĩ ở tỉnh và thủ đô, rốt cuộc là ai, còn có giữa Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, lại có dính dáng mật thiết với nhau...
Tóm lại, Tần Đường to lớn vậy, để cho Hạ Tưởng nắm lấy chưa chắc là chủ ý tốt, đối với Chương Quốc Vĩ, hắn không quyết được. Bởi vì hắn không tìm thấy kết luận thích hợp nào để đánh giá Chương Quốc Vĩ.
Chương Quốc Vĩ có năng lực, cũng biết đối nhân xử thế, văn chương kiểu cách cũng giống như gấm thêu hoa, phải nói là một người khôn khéo, ưu điểm lớn nhất là diễn trò, nhưng khuyết điểm lớn nhất cũng là quá biết diễn, hơn nữa mỗi lần diễn, nhất cử nhất động đều để lại dấu vết quá rõ.
Kỳ thật người trong quan trường đều diễn trò, nhưng để diễn được "bất thanh bất động" cũng không phải dễ dàng, Chương Quốc Vĩ chính là quá chú trọng vào hình tượng, quá duy trì hình ảnh liêm chính trong công tác chính trị, chín quá hoá nẫu.
Công bằng mà nói những thủ đoạn phía sau Chương Quốc Vĩ, hầu hết người trong quan trường đều vì địa vị của chính mình, không ít thì nhiều cũng sẽ bị nhúng chàm, sau lưng người chơi trò hai mặt, chỉ trích người khác. Chương Quốc Vĩ đã bị nhiều người bàn tán chỉ trích, chính là bởi vì y hỏng thì hỏng rồi, còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt làm người trong sạch.
Thật quá trái ngược, nên có không ít người đối với y có ác cảm mãnh liệt. Bởi vì ai cũng không thích người ngồi ở dưới đài chỉ trích phê bình này nọ, nhưng ngược lại bản thân lại không chút sạch sẽ.
Sau khi thường xuyên có tham quan bị người tố giác, mọi người chung quanh phần lớn đều không tin, bởi vì tham quan bình thường tiết kiệm nhất, đề cao chống tham nhũng nhất.
Nhưng cụ thể ở Chương Quốc Vĩ, tuy rằng một loạt sự việc mờ ám, đều có bóng dáng Chương Quốc Vĩ, cũng có thể khẳng định chính y thực hiện, thậm chí còn đổ dầu vào lửa chủ động khơi mào rắc rối. Không thể không thừa nhận, Chương Quốc Vĩ rất giảo hoạt, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, cứ việc âm thầm tiến hành hành vi phạm tội, nhưng lại không để người ta thật sự tóm được nhược điểm của y.
Dựa vào một vài lời đồn không căn cứ, cho dù quả thật là do Chương Quốc Vĩ gây nên, nhưng cũng không có cách nào có thể tóm được y, hơn nữa, Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường sừng sững không ngã, trước sau làm được mười mấy năm, Tỉnh ủy vẫn không bổ nhiệm y lên Thành ủy, nhưng không điều chuyển y, cũng có thể nói rằng, thế lực đứng đằng sau Chương Quốc Vĩ ở thủ đô khá cứng rắn, mạnh mẽ.
Tỉnh ủy đem Chương Quốc Vĩ đặt ở Tần Đường, cũng là một hành động bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng thậm chí còn nghĩ, dùng Tống Triêu Độ làm kế lâu dài, khiến ông ta đến Tần Đường, rải ván bắc cầu, nhưng theo góc độ Tỉnh ủy tỉnh Yến mà suy xét, ông ta đến Tần Đường làm Thành ủy, nghĩ thế nào cũng không phải một nước cờ tốt, dùng ông ta để kiềm chế thậm chí phá huỷ Chương Quốc Vĩ mới thật sự là nước cờ hay?
Đương nhiên, sau đủ loại sự tình, Tần Đường đã không còn bình yên. Thình lình, hắn đưa ra lời đề nghị với chức Ủy viên thường vụ, cũng khiến Tỉnh ủy chuẩn bị không kịp và trở tay không kịp. Bởi vậy, thái độ của Tỉnh ủy đối với hắn cũng có sự thay đổi lớn, việc này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Kỳ thật trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn hiện tại chỉ quan tâm là tiếp theo hắn sẽ đi về đâu, bởi vì hắn biết rõ, hắn xác định còn có thể ở cấp phó bộ rèn luyện thêm một thời gian, nhưng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là phó bộ, Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch Tỉnh cũng là phó bộ, nhưng quyền lực thì kém đi rất nhiều.
Lại như lời ông cụ họ Ngô, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng là phó bộ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì quyền cao chức trọng hơn hẳn, nhiều người tim đập dồn dập nhòm ngó tới cái ghế này.
Thậm chí nói không chút khoa trương, bước tiếp theo của hắn, không thể dự đoán được, có thể đúng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn nếu như, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà không được, thì chứng tỏ, vị trí của hắn được sắp xếp không tốt lắm.
Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch tỉnh, dường như là một bước chuyển có chút quá lớn. Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại dường như có bước quá lớn. Vị trí Ủy viên thường vụ trọng yếu hơn, so với Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, Phó Tỉnh ủy, Hạ Tưởng nghĩ cũng không dám nghĩ, không cần nghĩ cũng khẳng định không tới phiên hắn.
Chức vụ có khả năng nhất chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Vấn đề là, phải đi đâu?
Khẳng định sẽ rời khỏi tỉnh Yến, hơn nữa hướng đông hướng tây khả năng cũng không lớn, hơn phân nửa không phải phía bắc tỉnh Yến, vậy chính là phía nam tỉnh Yến, đương nhiên, Hạ Tưởng cũng suy xét có khả năng đến bên trong các bộ và Uỷ ban trung ương ở thủ đô, đảm nhiệm chức Phó trưởng ban, lại có khả năng sẽ tới trung ương Đảng học tập khoảng một năm rưỡi, cuối cùng có thể nhìn ra ý đồ tương quan.
Nhưng không biết sao, Hạ Tưởng cuối cùng vẫn cảm thấy hắn sẽ ở lại địa phương trực tiếp đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, khả năng này có thể lớn hơn một chút, bởi vì hành động của Phó Tiên Phong dường như có ẩn ý gì đó.
Chẳng lẽ, Phó Tiên Phong cũng muốn điều ra ngoài thủ đô?
Bước tiếp theo hắn sẽ đi tới nơi nào, đảm nhiệm chức vụ gì, sự an bài này trực tiếp quan hệ đến một khoảng thời gian lâu dài, hoặc là nói, bổ nhiệm lần này, vừa có thể thể hiện ý đồ đích thực, có năng lực chứng thực ý tưởng của họ Ngô, đồng thời là lực ảnh hưởng ngầm của Thủ tướng, cũng có thể do bàn tay của một thế lực thần bí khác bên trong.
Nói không chừng, hắn sẽ bị an bài đến một nơi đặc biệt rắc rối, họ đã cho hắn thêm một cơ hội đứng trong hàng ngũ, cũng chính họ lại một lần nữa thăm dò và thử thách hắn.
Mặc dù Hạ Tưởng không hiểu hết thế lực kết cấu bên trong của Đoàn hệ, nhưng cũng rõ thật ra lãnh đạo cấp cao chia theo phe phái, phái bình dân, thế lực gia tộc cùng với Đoàn hệ, ba phe tạo nên thế chân vạc vững chắc, chỉ có điều không một ai có thể phân loại rõ ràng, chuẩn xác, hay toàn diện ba phái trên.
Trên thực tế, giữa phái bình dân và thế lực của gia tộc đối lập trực tiếp nhất, nhưng bên trong Đoàn hệ, vừa có phái bình dân thế lực kinh người, lại có thế lực gia tộc được người ủng hộ.
Nếu muốn mổ xẻ ra mà nói, còn có thể càng nhiều phe phái hơn, nhưng cũng không có tính chất đại biểu. Chỉ xem xét tính chất đại biểu cùng với lâu dài, như Quan Viễn Khúc có thể là thế lực gia tộc, tuy rằng ông ta cũng đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ của thành phố Hạ Giang, nhưng nói ông ta là phái Hạ Giang cũng là nói quá rồi.
Cổ Thu Thật lại càng không cần phải nói, nhất định là Đoàn hệ. Là người cách một thế hệ, Cổ Thu Thật muốn chân chính ngồi trên chiếc ghế cao nhất, còn phải đi cả một đoạn đường dài, chẳng những bản thân cần cứng rắn, mạnh mẽ, còn cần có sự ủng hộ của một số lực lượng lớn trung kiên.
Hạ Tưởng cũng hiểu được, Cổ Thu Thật thực ra cũng đang kỳ vọng, vào lúc nào đó, có thể có được sự ủng hộ vững chắc của hắn
Bởi vậy, sự kiện xe Chương Quốc Vĩ, nhìn có vẻ hoang đường, nhưng từ hiện tại cùng với dự đoán trong tương lai, trước tiên sẽ xuất hiện ảnh hưởng trực tiếp hơn nữa còn rất lớn mạnh đối với hướng đi của hắn, về phần đó là bởi thế lực chính diện hoặc là phản diện, tạm thời còn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Tiếp đó, xem xét về lâu dài mà nói, việc an bài chức vụ của hắn trong hàng ngũ lại là một vấn đề lớn.
Bởi vậy, Hạ Tưởng không biết làm thế nào, Phó Tiên Phong ở mặt ngoài dường như là giúp hắn, thật ra là vì hắn tạo ra một cạm bẫy không lớn không nhỏ.