Khác biệt so với những suy đoán trong tin đồn, bước tiếp theo đối với Hạ Tưởng diễn ra cực nhanh, kết thúc cũng nhanh chóng khiến Hạ Tưởng cũng giật mình.
Thông thường, từ lúc có tin đồn cho đến lúc thực sự điều động, nhanh thì mất nửa năm, chậm thì mất một năm.
Chương Quốc Vĩ là trường hợp đặc biệt, không có tin đồn gì đột nhiên bị điều đi khỏi Tần Đường, nhưng cũng không thể hoàn toàn xem như không có tin đồn, nghiêm khắc mà nói, sự kiện xe chấn chính là điềm báo.
Ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng không hiểu tâm tư của Phó Tiên Phong, tạo ra sự kiện xe chấn là muốn khiến Chương Quốc Vĩ chán nản mà xuống đài, hay chỉ là một mở màn, chỉ tạo ra nhưng không bộc phát?
Cuối cùng sau khi Chương Quốc Vĩ bị điều chuyển ngang, Hạ Tưởng mới hồi tưởng lại, Phó Tiên Phong muốn Chương Quốc Vĩ thê thảm hơn! Tuy nhiên chiêu thức ấy nham hiểm, quả là nham hiểm, nhưng không đủ dứt khoát, không giống với phong cách của Phó Tiên Phong. Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, không để ở trong lòng, bởi vì vấn đề của Chương Quốc Vĩ thật sự hắn không quan tâm lắm.
Đột nhiên hướng đi của hắn đã được xác định, mới là điều khiến hắn quá kinh ngạc, bởi vì theo hắn nghĩ ít nhất phải hai tháng nữa mới có chuyển biến, bởi trước đó hắn cũng không gặp mặt ông cụ Ngô, lại cũng không nói chuyện với Tống Triêu Độ, hắn còn tưởng rằng sự việc phải mất một thời gian trao đổi qua lại nữa, tại sao lại có quyết định nhanh như vậy?
Tuy nhiên lúc nghe thấy đã có quyết định, Hạ Tưởng bất đắc dĩ mỉm cười, tuy cuối cùng hắn đã rời Tần Đường, rời khỏi tỉnh Yến, nhưng hướng đi trước mắt, vẫn chỉ như một ván chơi bập bênh.
Trung ương phê chuẩn, Ban Tổ chức Trung ương quyết định, đồng chí Hạ Tưởng không còn đảm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, và Bí thư Thành ủy Tần Đường nữa!
Nếu nói công khai tin tức này ra ngoài cũng không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng chỉ có điều tuyên bố cách chức Hạ Tưởng, sau đó cũng không nói rõ bước tiếp theo của hắn được bố trí như thế nào, khiến cho không ít người cảm thấy có sự bất thường.
Tại sao lại không tuyên bố vị trí bổ nhiệm mới của Hạ Tưởng, chẳng lẽ, Bí thư Hạ lại không được dùng đến? Sao lại có khả năng đó được?
Còn về phần người được đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy Tần Đường, buổi chiều cùng ngày, Tỉnh ủy tỉnh Yến đã tuyên bố bổ nhiệm. Nếu là Tỉnh ủy tuyên bố, hiển nhiên, Bí thư được đề danh lên Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chỉ có Hạ Tưởng rồi.
Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định đồng chí Cao Hải đảm nhiệm ví trí Bí thư Thành ủy Tần Đường chứ không phải đảm nhiệm chức phó Bí thư Thành ủy thành phố Ngưu nữa. Đồng chí Trần Thiên Vũ đảm nhiệm Phó bí thư, ủy viên thường vụ, ủy viên Thành ủy thành phố Ngưu, được đề cử cho vị trí Thị trưởng.
Như vậy, làn sóng thay đổi nhân sự quy mô nhỏ đã kết thúc, Cao Hải cũng tốt, Trần Thiên Vũ cũng tốt, đều thuộc mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, cũng có nghĩa là mặc dù Hạ Tưởng rời tỉnh Yến, nhưng mạng lưới quan hệ ở tỉnh Yến lại được củng cố thêm một bước.
Cao Hải trải qua nhiều năm, cuối cùng quản lý một thành phố, trở thành người đứng đầu ở Tần Đường, cũng không dễ dàng. Cuối cùng thoát khỏi cánh cửa cấp phó tỉnh.
Còn Trần Thiên Vũ vì lúc ở quận Hạ Mã đã theo sát bước chân của Hạ Tưởng, đến lúc này cũng chỉ mất vài năm ngắn ngủi để từ Cục trưởng thành Phó giám đốc sở, tốc độ lên chức nhanh này, cũng khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Hai ngày sau, Trung ương lại tuyên bố bổ nhiệm Lãnh Nhạc Thương làm ủy viên thường vụ, ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Yến. Bởi vậy cũng bổ sung vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn thiếu của tỉnh Yến.
Lãnh Nhạc Thương là Phó chủ tịch tỉnh, anh ta thuận lợi tiến vào ủy viên thường vụ, cũng đã nằm trong dự đoán. Nếu lúc ấy không phải Hạ Tưởng đột nhiên cắt ngang, khiến Tôn Tập Dân tự nhận lỗi từ chức, thì y đã thuận lợi mà tiến nhập vào Hội nghị thường vụ rồi.
Ngày Hạ Tưởng rời khỏi Tần Đường, đã đến rồi.
Cho dù thế nào thì Hạ Tưởng cũng thấy mình có chút thành tích ở Tần Đường, cũng có chút tiếc nuối. Đối với vấn đề của Ngưu Lâm Quảng, hắn cho rằng mình đã quá nhân từ, quá nương tay.
Tuy nhiên hắn cũng bằng lòng đối với việc bỏ qua cho Chương Quốc Vĩ. Chương Quốc Vĩ có đáng bị cách chức hay không hắn cũng không bình luận, chỉ có điều đứng ở góc độ lãnh đạo Tỉnh ủy đề nhìn nhận vấn đề, Chương Quốc Vĩ quả là từng có công có tội, nhưng hắn không phải là ủy viên thường vụ hay cán bộ chủ quản Tỉnh ủy, cũng không phải là chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bởi vậy không cần thiết phải quan tâm đến vấn đề của Chương Quốc Vĩ.
Giữ chức ở Tần Đường, Hạ Tưởng tự mình đánh giá đã đạt tiêu chuẩn! Cuối tháng 9, Cao Hải nhậm chức ở Tần Đường.
Sau khi bàn giao xong với Cao Hải, Hạ Tưởng tha thiết dặn dò Cao Hải tiếp tục dẫn dắt Tần Đường phát triển. Dĩ nhiên Cao Hải đồng ý, Cao Hải thật lòng rất vui mừng khi Hạ Tưởng được thăng chức, anh ta rất ngưỡng mộ một người trẻ tuổi mà tài giỏi như Hạ Tưởng, tuổi đời trẻ vậy đã làm lãnh đạo tỉnh khiến Cao Hải rất kính nể.
Từ trước đến nay, người trong quan trường đều ghen tị khi người khác lên chức quá nhanh so với mình, nhưng Cao Hải lại khác, Cao Hải không hề ghen tị với Hạ Tưởng, bởi vì sự thăng chức của Hạ Tưởng cũng khiến tiền đồ của Cao Hải rộng mở.
Người khác có lẽ không biết được hướng đi sau này của Hạ Tưởng, nhưng Cao Hải đã biết nội tình, Hạ Tưởng đã nhận được thông báo của trường Đảng Trung ương, sẽ tới trường Đảng bồi dưỡng hai tháng.
Bồi dưỡng tại trường Đảng Trung ương, nếu là một năm, chắc chắn sẽ tạm dời cương vị công tác. Nếu là nửa năm, phần lớn là tạm thời cách chức, nhưng nếu chỉ ngắn hạn hai ba tháng, đa số vẫn giữ chức, hai tháng bồi dưỡng tại trường Đảng Trung ương, hướng đi của Hạ Tưởng chưa định, mà lại rời hoàn toàn Tần Đường và tỉnh Yến, cũng rất hiếm thấy! Tại
Không phù hợp quy luật chung.
Người ở thành phố Tần Đường biết Hạ Tưởng đến trường Đảng Trung ương bồi dưỡng cũng không nhiều, bởi vậy, thời điểm Hạ Tưởng rời khỏi Tần Đường, không ít người đến chia tay, còn tiếc thay cho Hạ Tưởng, một cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất nước, sao có thể nào lại nhẹ nhàng đi như vậy?
Chương Quốc Vĩ sụp đổ rồi vẫn có thể đứng lên được, còn Bí thư Hạ thì sao? Thật sự là việc lạ, một sự kỳ lạ lớn.
Hạ Tưởng cũng không để ý tới sự khó hiểu của mọi người, cũng không giải thích gì thêm, bởi vì trong lòng hắn đã hiểu một điều, lần này đi trường Đảng Trung ươnng chẳng qua là một lần quá độ, với hai tháng ngắn ngủi, không đủ thời gian để bồi dưỡng hay huấn luyện, chỉ có thể hiểu được rằng, bước đi tiếp theo của hắn như thế nào còn chưa đạt được thỏa hiệp, trước mắt chỉ để hắn rời Tần Đường và tỉnh Yến, lợi dụng thời gian hai tháng để trì hoãn.
Lúc Hạ Tưởng rời khỏi Tần Đường, chỉ lặng lẽ đến chào từ biệt mấy Ủy viên thường vụ đứng đầu, dặn dò Lương Thu Duệ vài câu, bảo y cố gắng làm việc, rồi sau đó rời Tần Đường thẳng đến thành phố Yến.
Đến thành phố Yến, giải quyết xong mấy thủ tục liên quan, lại gặp mặt Phạm Duệ Hằng.
Phạm Duệ Hằng đối với Hạ Tưởng khách sáo hơn nhiều, trong khách sáo còn có sự nhiệt tình. Cũng đúng, Hạ Tưởng rời tỉnh Yến đối với Phạm Duệ Hằng mà nói, Hạ Tưởng không còn gây phiền toái cho tỉnh Yến nữa, mà là khách quý của tỉnh Yến. Xét theo quan điểm chính trị, giữa Phạm Duệ Hằng và Hạ Tưởng đã không có bất cứ mâu thuẫn lợi ích nào nữa.
Cho nên mấy năm qua, đây lần đầu tiên Phạm Duệ Hằng đối mặt với Hạ Tưởng cảm thấy thoải mái nhất, tươi cười cũng nhiều nhất.
Sau đó Hạ Tưởng lại tới chào từ biệt Cao Tấn Chu.
Cao Tấn Chu đã chính thức nhận chức Chủ tịch tỉnh Yến, thời gian ông ta ở tỉnh Yến không ngắn, bởi vậy có lợi thế hơn Tôn Tập Dân. Vì thế, việc triển khai công tác của ông ta thuận lợi hơn.
Hiện tại Cao Tấn Chu coi như là nòng cốt của gia đình họ Ngô rồi, nhưng dường như ông ta ít được sự quan tâm của gia đình họ Ngô, khi nói chuyện với Hạ Tưởng cũng không hề nói gì đến dự tính của nhà họ Ngô về hướng đi của Hạ Tưởng sau này.
Dĩ nhiên Hạ Tưởng không hỏi, hắn và Cao Tấn Chu tuy rằng quen thuộc, nhưng sự ăn ý lẫn nhau thì không nhiều, không gắn bó thân thiết đến mức độ đó.
Sau đó, Hạ Tưởng lần lượt đến chào từ biệt các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, Trương Kiềm, Tiếu Viễn Tâm, Vương Bằng Phi..v..v.. Lần này rời khỏi tỉnh Yến, hắn rất rõ khả năng trở về sẽ rất ít. Trừ khi hắn quen biết được với một số lượng cán bộ đứng đầu tỉnh Yến, cấp trên mới yên tâm để hắn trở về.
Chuyên tâm ở tỉnh Yến hơn 10 năm, đi như vậy cũng không muốn, nhưng nghĩ cho cùng cũng là bình thường, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, doanh trại thì cố định nhưng người lính thì thay liên tục, thực ra quan trường cũng vậy, trụ sở Tỉnh ủy làm bằng sắt, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cho dù là Bí thư Tỉnh ủy hay Chủ tịch tỉnh cũng vậy mà thôi.
Hạ Tưởng không ở lại lâu ở thành phố Yến nữa, sau đó lại tới Bắc Kinh.
Bởi vì ông cụ Ngô đã trịnh trọng mời hắn đến nhà họ Ngô tham dự yến tiệc tại nhà. Nếu là yến tiệc tại nhà thì vốn không có người ngoài, nhưng ông cụ Ngô chính thức mời nên rất nghiêm túc.
Khi Hạ Tưởng vội đến biệt thự nhà họ Ngô là đã đến chiều. Lễ Quốc khánh sắp đến, khu vườn trong buổi chiều, cây cối um tùm, ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà rọi xuống, tiết mùa thu bao phủ khắp nơi tạo nên một vẻ đẹp tĩnh mịch.
Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Tưởng có chút ngẩn ngơ, Bắc Kinh bị bao vây bởi tỉnh Yến, theo địa lý mà nói hắn chưa rời khỏi tỉnh Yến, nhưng theo mối quan hệ tổ chức mà nói, hiện tại hắn đã rời tỉnh Yến hoàn toàn, hắn không phải là cán bộ tỉnh Yến nữa, tiền đồ của hắn sau này đều nằm trong tay Ban Tổ chức Trung ương.
Đứng ngoài cửa lơ là một chút, đang định vào nhà thì thấy ông cụ Ngô chống gậy ba-toong đứng trước bậc thềm nhìn hắn mỉm cười.
- Có chút lưu luyến không muốn rời phải không? Rất bình thường, ở lâu một chỗ sẽ phát sinh tình cảm.
Ông cụ chất phác tươi cười và chậm rãi nói,
- Anh nên thay đổi một góc độ khác để nhìn nhậnvấn đề, ra khỏi tỉnh Yến, rời khỏi các mối quan hệ trước kia, anh có thể dùng tài năng chân chính của mình mà đứng lên. Bởi vì các mối quan hệ trước kia đối với tiền đồ sau này của anh không có tác dụng, thậm chí còn đem lại phiền toái.
Với địa vị và quan điểm của ông cụ Ngô, các mối quan hệ đã qua là ông không quan tâm đến. Nhưng trong mắt Hạ Tưởng lại khác, những người mà hắn quen biết, lại giúp đỡ hắn từ những bước đầu tiên là những bạn bè tốt, cho dù rời xa cũng sẽ không quên, lại càng không thể trở thành điều phiền toái được.
Nhưng hắn sẽ không phản bác trực diện lời ông cụ Ngô, chỉ mỉm cười nói:
- Cháu đi xa, cũng nên đến chào anh em bạn bè.
Ông cụ Ngô mỉm cười, không nói thêm nữa, liền nắm tay Hạ Tưởng đi vào nhà.
Vừa bước vào cửa, điều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc chính là, người ngồi trên ghê sô pha đang tươi cười kia không ai khác, chính là Quan Viễn Khúc.
Quan Viễn Khúc theo thế lực gia tộc điều đó không sai, nhưng mối quan hệ giữa Quan Viễn Khúc và nhà họ Ngô như thế nào, Hạ Tưởng cũng không hiểu hết được, bởi vì hắn biết Quan Viễn Khúc cũng chỉ qua sự giới thiệu của Mai Thái Bình.
Nhưng tình thế trước mắt khiến cho hắn có một sự hiểu biết mới, có thể tham gia yến tiệc tại gia của nhà họ Ngô, mối quan hệ giữa Quan Viễn Khúc và nhà họ Ngô, không cần nói cũng biết.
Hạ Tưởng tiến vào, Quan Viễn Khúc đứng dậy đón chào.
- Hạ Tưởng, lần này cậu tham gia bồi dưỡng cán bộ ngắn hạn, đã trở thành học sinh của tôi, tôi có một bài giảng muốn lên lớp.
Quan Viễn Khúc niềm nở, nhiệt tình nhưng lại đầy thâm ý.
Làm Hiệu trưởng, bình thường sẽ không tự mình lên lớp, nhưng Quan Viễn Khúc lại cố ý nhắc đến việc đi học, dĩ nhiên nhắc tới đi học không chỉ đơn giản là lớp học tri thức, còn có ý nghĩa thực tế thật sự.
Hạ Tưởng liền biết, lần này tới trường Đảng, là con đường chân chính tiếp nối người trước, mở ra giai đoạn mới cho thế hệ sau. Thời gian hai tháng, không dài cũng không ngắn, đủ để cho hắn suy nghĩ về nhiều điều, ngắn để hắn không kịp lựa chọn, lại sẽ bị đẩy đi hướng nào đó mà không biết hành trình!