Quan Thần

Trần Công Phương phản cung, chẳng những lên án lật ngược vấn đề với Mai Hiểu Lâm, còn phủ nhận toàn bộ sự chỉ trích trước kia đối với y, lên tiếng trong sự cố cầu Thần Đông, y chỉ có trách nhiệm phụ, trách nhiệm chủ yếu là công ty cầu đường tỉnh Tương.

Cụ thể đến từng người, chính là Đường Gia Thiếu!

Thế cục, lập tức trở nên khó biết rõ đầu đuôi.

Trần Công Phương phản cung, lập tức bên trong Ủy ban Kỷ luật trở nên rối loạn, Lâm Hoa Kiện đã không bình tĩnh như trước, trở nên tức giận, chẳng những quát mắng thư ký, còn phê bình mấy nhân viên.

Trần Công Phương vừa mới chuyển đến tay Lý Tòng Đông liền phản cung, rất kỳ quái, Lâm Hoa Kiện liền vượt qua Hạ Tưởng, trực tiếp báo cáo lên Diệp Thiên Nam.

- Diệp Thiên Nam, hơi quá đáng rồi, rõ ràng là bắt nạt người.

Lâm Hoa Kiện cuối cùng lộ ra vẻ mặt lo âu.

Diệp Thiên Nam lại không chút hoang mang, một bên tay cầm kéo, cắt tỉa hoa hai bên, vừa cắt vừa cười ha hả,

- Kiến Hoa, tôi trước kia đã nói anh đừng coi thường Hạ Tưởng, anh lại không nghe, hiện tại biết Hạ Tưởng dùng thủ đoạn lật lọng rồi phải không?

Lân Hoa Kiện cũng ấm ức:

- Hắn là tên quấy rối!

- Anh đừng ấm ức.

Diệp Thiên Nam bình tĩnh tự tại, xoa xoa tay,

- Anh lúc ấy lừa Hạ Tưởng, lợi dụng lúc đầu hắn không biết tình hình cụ thể, Trần Công Phương, vốn đã phạm vào điều tối k, bây giờ hắn phản thủ trả lại anh một vố, cũng là chuyện rất bình thường. Trong giới quan trường, không phải là luôn có qua có lại sao? Cho nên, anh cũng đừng nói hắn là càn kẻ quấy, bởi vì ngay từ đầu anh mới là kẻ càn quấy.

Lâm Hoa Kiện vẫn không chịu cúi đầu:

- Thủ pháp của Hạ Tưởng rất cứng nhắc, kỹ xảo phản cung quá vụng về.

Diệp Thiên Nam hơi không vui:

- Cái gì gọi là vụng về? Thủ pháp Chính trị không có cao thấp, chỉ cần đạt được mục đích, ai quan tâm anh có thủ đoạn gì? Hơn nữa việc của Trần Công Phương, vốn chính là một chuyện khôi hài, Trần Công phương là diễn viên chính, nhưng ai là đạo diễn y sẽ nghe lời người đó.

Diệp Thiên Nam dường như vĩnh viễn là một ngọn Thái Sơn vững vàng không có chút hoảng loạn, y bình tĩnh và tự tin nắm vững mọi thứ trong tay, cũng quả thật khiến Lâm Hoa Kiện khâm phục. Không khâm phục không được, Diệp Thiên Nam mới 49 tuổi, làm Phó Tỉnh ủy, bước tiếp theo tuyệt đối có thể lên Chủ tịch, huống chi y lại một trong những người được Thủ tướng yêu thích nhất.

Chỉ có điều không biết tại sao, tình hình của tỉnh Tương vốn dĩ vẫn được coi như yên ổn, đợi sau khi Trịnh Thịnh bị điều đi, Diệp Thiên Nam có thể thuận lợi lên chức, nhưng Hạ Tưởng vừa đến, dường như đã gia tăng thêm sự thay đổi rất lớn.

- Diệp Thiên Nam, Trần Công Phương đối nhân xử thế không quá tin cậy, là một cây cỏ đầu tường, nếu bây giờ y cắn ngược trở lại, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

Lâm Hoa Kiện nói đến điểm mấu chốt,

- Còn có Đường Gia Thiếu cũng rơi vào tay Cục công an thành phố, cũng là sự kiện khó giải quyết.

Diệp Thiên Nam sau khi sửa sang bồn hoa cảnh xong, rửa tay sạch sẽ, lại chậm rãi lau sạch, lắc đầu cười:

- Anh sai lầm rồi, Hoa Kiện, Trần Công Phương và Đường Gia Thiếu đều không hề phiền toái. Trần Công Phương không đáng để lo nghĩ, dù y có tùy tiện làm càn, cũng không có chứng cớ trong tay. Đường Gia Thiếu sẽ không nói lung tung, hơn nữay cũng chưa chắc đã nói bậy, chỉ có Thẩm Hà Dương mới là tai họa ngầm.

Lâm Hoa Kiện đột nhiên giật mình nghĩ lại, quả thế, y rất khâm phục ánh mắt sắc bén và chuẩn xác của Diệp Thiên Nam. Năm ngoái khi tỉnh Tương khởi công xây dựng đường cao tốc trong tỉnh, Công ty cầu đường tỉnh Tương đã lấy từ tay Thẩm Hà Dương một dự án hơn mười tỷ.

Hơn 10 tỷ, chỉ hơi nhấc tay một chút, đã có thể kiếm được từ bên trong hơn 2 tỷ. Là một người lãnh đạo chủ quản ở thời điểm đó, Thẩm Hà Dương tự mình tham gia toàn bộ quá trình đấu thầu.

Lâm Hoa Kiện biết rõ, Thẩm Hà Dương và Công ty cầu đường tỉnh Tương có quan hệ chặt chẽ, vượt ra ngoài tưởng tượng.

Rốt cuộc vẫn là ánh mắt biết nhìn xa trông rộng của Diệp Thiên Nam, Lâm Hoa Kiện không phục không được, nếu không tại sao Diệp Thiên Nam là Phó Tỉnh ủy mà y mới là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh?

- Anh thông báo cho Hồ Định và Hằng Dịch, buổi tối, ở chỗ cũ, 8:30 phút.

Diệp Thiên Nam thuận tay cầm cây bút, bắt đầu chỉ trỏ trên tài liệu.

Lâm Hoa Kiện biết rõ thói quen của Diệp Thiên Nam, Diệp Thiên Nam một khi phê duyệt công văn, chính là biểu hiện cuộc nói chuyện đã kết thúc, nên tự hiểu.

Rời khỏi văn phòng của Diệp Thiên Nam, Lâm Hoa Kiện trước tiên thông báo cho Hồ Định và Dương Hằng Dịch, sau đó trở về văn phòng của mình, đích thân gọi điện thoại mời Du Hoa lại đây một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Cuộc gặp mặt với Du Hoa kéo dài mười mấy phút, Lâm Hoa Kiện lại cùng với mấy Thường vụ thân thiết trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến hành cuộc đàm phán, ngoài mặt là nói về chuyện tăng cường công tác xây dựng, trên thực tế là ám chỉ đến việc thẩm vấn liên quan đến Trần Công Phương và Thẩm Hà Dương, đều phải để tâm, chú ý nhiều đến chiều hướng.

Mọi người đương nhiên hiểu, lần nữa thể hiện mình sẽ theo sát bước đi của Lâm. Bạn đang đọc truyện được tại

...

Cục công an thành phố đối với vấn đề thẩm vấn Đường Gia Thiếu, đã rơi vào tình thế bế tắc.

Đường Gia Thiếu thú nhận sau khi ăn uống xong đã đánh Nghiêm Tiểu Thì, thành khẩn nhận sai và sẵn sàng gánh vác hết thảy thiệt hại, nhưng không thừa nhận sự thật y thất lễ với Nghiêm Tiểu Thì, việc Nghiêm Tiểu Thì lên án cáo buộc y, y không thừa nhận.

Chênh lệch giữa sự tổn thương trên cơ thể và sự định tính là không nhỏ, nếu là tổn thương trên cơ thể, lấy nỗi đau của Nghiêm Tiểu Thì để phán đoán, còn chưa đủ để kết án. Nếu vẫnlà định tính, thì hoàn toàn có thể tuyên án.

Đường Gia Thiếu không thừa nhận, Nghiêm Tiểu Thì lại không chịu ra mặt làm chứng, hiện trường lại không có người chính mắt trông thấy, vụ án vẫn chưa có gì tiến triển lớn. Sau khi Trần Tập Minh báo cáo vấn đề, Mai Hiểu Lâm và Cổ Kiến Hiên hợp lại kế, lại nghĩ đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tỉnh cho tới nay vẫn chưa có bất cứ phát biểu nào thanh minh cho vụ án đánh người của Đường Gia Thiếu, như vậy có thể nói sự tình này khó giải quyết.

Bởi vì Đường Gia Thiếu hiện tại là Đảng viên, lại là lãnh đạo cấp Cục trưởng doanh nghiệp nhà nước, đối với y không thể dùng các biện pháp thiết yếu, còn phải lấy lễ nghĩa ra để mà đối đãi, Cục công an thành phố kỳ thật đang tiếp tay cho một sự việc khó giải quyết.

Tuy nhiên cùng lúc đó, đối với việc thẩm tra xử lý Thẩm Hà Dương, Ủy ban Kỷ luật xử lý đã có được ít nhiều tiến triển.

Ủy ban Kỷ luật sở dĩ bắt giam Thẩm Hà Dương, không phải nắm giữ được chứng cứ gì đó về việc Thẩm Hà Dương nhận tiền hối lộ, mà là vợ của Thẩm Hà Dương tham ô tiền quỹ của Cục quản lý và xây dựng đường cao tốc để đầu tư vào cổ phiếu và chứng khoán, mất cả chì lẫn chài, Ủy ban Kỷ luật bởi vậy nắm giữ rất nhiều chứng cứ xác thực về việc Thẩm Hà Dương tiếp tay vợ con tham ô quỹ công, Ủy ban Kỷ luật xem đó là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, nên đã bắt giam.

Thẩm Hà Dương cũng là thức thời, thừa nhận sự thật tham ô tiền của nhà nước, nhưng đối với sự qua lại kinh tế giữa y và Tổ cầu đường tỉnh Tương, cùng với các vấn đề khác, hoặc không đề cập tới, hoặc là tránh, dù sao cũng rất cứng miệng, thái độ rất kiên định, thể hiện sự chuẩn bị cho một kế đánh lâu dài.

Thương Giang chịu trách nhiệm chủ thẩm vụ án Thẩm Hà Dương cho biết, Thẩm Hà Dương đã biết chạy trời cũng không khỏi nắng, nên cố tình khai rõ ràng ra, Ủy ban Kỷ luật cũng khôngthể làm gì với y được. Dù sao cũng không có tiền đồ nữa, hà tất gì không đạp đổ? Còn không bằng một người chết, có lẽ còn có thể cố sức chống chọi một chút.

Cũng may Thương Giang cũng là người có kinh nghiệm trong chiến trận, hơn nữa trong tay y cũng có một số chứng cớ giữa Thẩm Hà Dương và Tổ cầu đường tỉnh Tương, thủ đoạn của y nhiều, không tin y không thể mở miệng Thẩm Hà Dương ra được? Thương Giang thầm quyết định, muốn chơi, được, tôi cùng anh chơi, không đánh không mắng, nhưng tôi có thể làm cho anh sống không bằng chết, tâm lý suy sụp!

... Đối với ba vụ án của Trần Công Phương, Đường Gia Thiếu và Thẩm Hà Dương, Hạ Tưởng đương nhiên hiểu rõ, rõ ràng ba vụ án tưởng như là độc lập, kỳ thật là trong anh có tôi, trong tôi có anh, đều có một điểm dừng chân chung —— tổ cầu đường tỉnh Tương.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng biết rõ, ba vụ án này không dễ phá, bởi vì trong giai đoạn hai bên đang giằng co, trừ phi Ủy ban Kỷ luật nắm giữ chứng cứ chính xác, nếu không muốn giải quyết nhanh chóng, rất xin lỗi, đao cũng không nhanh như vậy, hơn nữa còn có người sẽ kéo cánh tay của anh, không cho anh bỏ đao xuống.

Vụ án của Trần Công Phương kỳ thật có thể kết án, trực tiếp liền lấy lý do Trần Công Phương tham ô nhận hối lộ, tác phong cuộc sống thối nát, cuối cùng đưa ra quyết định khai trừ y ra khỏi Đảng, sau chuyển giao cho cơ quan tư pháp, kết án mười năm hay tám năm thế là xong. Nhưng hiện tại không thể kết án, bởi vì giữa Trần Công Phương và công ty cầu đường tỉnh Tương có mối quan hệ ràng buộc, chính là cây cầu Thần Đông.

Vụ án của Đường Gia Thiếu cũng là nhân tố quan trọng, đối với y, Hạ Tưởng vẫn còn cảm xúc riêng tư, trong lòng vô cùng căm hận, hận không thể đánh cho chân y tàn phế như chân chó, nhưng hiện trong giai đoạn này phải khiến cho người y linh hoạt vui vẻ như chó, bởi vì y còn có giá trị sử dụng.

Đối vớ việc Đường Gia Thiếu không nhận tội, Hạ Tưởng cũng đã sớm đoán trước được, khoảnh khắc Đường Gia Thiếu chủ động đầu thú, hắn liền biết có lẽ vụ án Đường Gia Thiếu đánh người, kết quả cuối cùng sẽ không được mãn nguyện. Bởi vì có mỗi một tội đánh người, thật sự không thể làm gì được mấy người đứng đầu công ty cầu đường tỉnh Tương, huống chi sau lưng y còn có nhiều thế lực?

Đánh chó phải xem mặt chủ!

Tuy Đường Gia Thiếu xem như vượt qua được cửa này, Hạ Tưởng cũng sẽ không bỏ qua y, cuối cùng cũng có ngày y không dễ chịu!

Lại nói đến Thẩm Hà Dương.. Kỳ thật nói trắng ra, Thẩm Hà Dương mới là một con cá lớn trong ba người, Trần Công Phương cắn ngược Đường Gia Thiếu, chỉ có thể khiến Đường Gia Thiếu đau đến giơ chân, nhưng nếu Thẩm Hà Dương mở miệng, có thể cắn chết Đường Gia Thiếu.

Tuy nhiên Thẩm Hà Dương đối nhân xử thế rất bình tĩnh, giỏi về cơ mưu, để y mở miệng, rất khó.

Cũng may Hạ Tưởng có lòng tin, cũng có thời gian, chứng cứ hiện tại cũng đủ để bắt giam và đánh chết Thẩm Hà Dương, nếu y đã là người bắt buộc phải chết, thì cùng y chơi đùa một chút, một tháng không được, hai tháng! Hai tháng không được, ba tháng, nói tóm lại là làm cho tâm lý của y dần dần sụp đổ.

Ba chỗ đồng thời xuống tay, dường như thanh thế lớn, độ phản kích lớn, nhưng Hạ Tưởng biết rằng, biến số rất lớn, nói không chừng sẽ sụp đổ toàn bộ, cuối cùng chỉ có thể nắm giữ vài con tôm cá nhỏ.

Đến cấp độ hiện tại, đấu tranh chính trị, phải suy xét lâu dài, hơn nữa ánh mắt luôn luôn ngước lên quan sát, lúc nào cũng phải quan sát từng động tĩnh ở phía Bắc Kinh, không thể chỉ hạn chế trong một mẫu ruộng chỉ còn có ba phần đất ở tỉnh Tương, nếu không, ở tỉnh Tương dù có náo nhiệt đến thế nào, mà không nhận được sự ủng hộ phía Bắc Kinh, cũng là tốn công vô ích.

Ba ngày sau, bởi vì vụ án không có gì tiến triển gì thêm nữa, Đường Gia Thiếu được bão lãnh tại ngoại.

Chiều cùng ngày,, Đường Gia Thiếu đi đến Công ty cầu đường tỉnh Tương làm việc, thông báo với bên ngoài địa vị của y vẫn an toàn, bình yên vô sự, y vẫn là nhân vật số một tại Công ty cầu đường tỉnh Tương.

Những ý kiến thảo luận về Đường Gia Thiếu trước đây, cũng cùng với sự lộ diện của Đường Gia Thiếu tại Công ty cầu đường tỉnh Tương, đồng thời bố trí và trang trí mới văn phòng làm việc, mà tan thành mây khói, rất nhiều người len lén nói, quả nhiên hậu trường của Tổng giám đốc Đường rất mạnh mẽ.

Không ngờ Đường Gia Thiếu còn ngồi chưa ấm chỗ, sáng sớm hôm sau, y vừa đến văn phòng, đợi chờ y chính là hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đến tới tận cửa, thái độ khách khí nhưng là vẻ mặt nghiêm trọng, mời y đến Ủy ban Kỷ luật uống trà, tiếp nhận thẩm vấn!

Đường Gia Thiếu nhớn nhác, nhưng Ủy ban Kỷ luật đã mời, phải nghe lệnh, y liền biết, Hạ Tưởng, chưa buông tha cho y!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui