Trúng kế rồi!
Là Trần Tập Minh báo cáo không đúng tình hình quân sự, hay là hắn cũng bị người ta che mắt rồi? Hạ Tưởng tức thời ngây ngốc tại chỗ, vừa sừng sờ được một lúc, điện thoại liền dồn dập vang lên.
Là Mai Thái Bình.
-Hạ Tưởng, theo tin tình báo tin cậy, Đường Gia Thiếu không ở tỉnh Sở!
Cùng lúc đó, đi động Mai Hiểu Lâm cũng vang lên, là Trần Tập Minh gọi đến.
-Báo cáo Thị trưởng Mai, tin tức vừa rồi có sai lầm, có người truyền tin tức giả, cố ý đánh lạc hướng. Đường Gia Thiếu không đến tỉnh Sở, tung tích không rõ.
Sự việc, đột ngột thay đổi.
Mai Hiểu Lâm, Nghiêm Tiểu Thì, Phó Tiên Tiên, ba người đều dùng ba cặp mắt xinh đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp, chờ Hạ Tưởng ra quyết định.
Mai Thiếu Lâm cũng không có cảm giác gì nhiều với Đường Gia Thiếu, chỉ vì Hạ Tưởng muốn bắt gã, cô mới dốc hết sức lực giúp hắn. Còn Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên đều rất hiểu rõ Đường Gia Thiếu, mới không muốn cho hắn thong dong bỏ chạy.
Thời gian, phải tranh thủ từng giây.
Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với Nghiêm Tiểu Thì:
-Trước đây lúc Đường Gia Thiếu còn ở cùng cô, gã không hề thể hiện tinh thần vượt mạo hiểm?
Nghiêm Tiểu Thì nghĩ một lát, sắc mặt buồn bã nói:
-Tôi trước đây cũng không thường xuyên ở cùng gã lắm!
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
-Hỏi cô việc chính sự, đừng lảng tránh, mau nói đi.
-Hình như có…
Nghiêm Tiểu Thì nghiêng đầu suy nghĩ,
-Gã dường như thích nói đến chuyện của những quốc gia cũ đã biến mất, ví dụ như Dạ Lang, Lâu Lan…
Hạ Tưởng cười hiểu ý:
-Như vậy đúng rồi…
Hắn quay đầu nói với Mai Hiểu Lâm,
-Lệnh cho Trần Tập Minh bố trí lực lượng, đi theo hướng đường đến Quý Châu, không bỏ qua bất kỳ chiếc xe nào, kiểm tra toàn bộ.
Chỉ dựa vào thân phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh của Hạ Tưởng, hạ lệnh như vậy, Mai Hiểu Lâm cũng không chắc hoàn toàn phục tùng, nhưng bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phải ai khác, mà chính là Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm liền nghĩ cũng không cần nghĩ, thậm chí không hề chần chừ chút nào, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh.
Phụ nữ nhiều khi trước mặt người đàn ông mà họ thần phục, lại thiếu đi sự độc lập.
Sau khi mệnh lệnh của Mai Hiểu Lâm được truyền đạt, Trần Tập Minh không hỏi nhiều, lập tức liền chấp hành. Ngoài việc mối quan hệ cá nhân giữa Mai Hiểu Lâm và Trần Tập Minh cũng coi như không tồi ra, Mai Hiểu Lâm còn sắp được thăng chức làm Thị trưởng, là cấp trên trực tiếp của y, vì vậy Trần Tập Minh hành động rất sáng suốt.
Đã 11 giờ đêm rồi, Hạ Tưởng lại không hề có ý đi ngủ, ở cùng với ba người phụ nữ, lại chỉ có một mình hắn là đàn ông, dù sao cũng có chút bất tiện, nên hắn một mình quay trở về Tỉnh ủy, xử lý một số việc, rồi mới về nhà ngủ.
Một đêm, Hạ Tưởng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng đã bị tiếng điện thoại reo đánh thức, Thương Giang báo cáo tình hình mới nhất, Tất Bằng đã bỏ chạy, bây giờ không rõ tung tích!
Sự tức giận trong lòng Hạ Tưởng đột nhiên tăng vọt, những tên quỷ trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh quá ngang ngược rồi, liên tiếp để lộ tin tức ra cả hai nơi, sau này hắn làm sao có thể âm thầm phá án được? Không tránh khỏi khiến người ta tức giận, càng làm cho Hạ Tưởng hạ quyết tâm phải điều chỉnh nhân sự nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Có phải Lâm Hoa Kiến cố ý tung tin ra hay không, Hạ Tưởng tuy không có chứng cứ, nhưng cũng biết, làm một Phó thường vụ kiêm Giám đốc sở Cảnh sát, Lâm Hoa Kiến trở thành một nhân vật đứng thứ hai trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có thể có quyền tiếp xúc với nhiều thông tin cơ mật, rất nhiều hội nghị quan trọng không thể thiếu y. Nhưng quyền điều chỉnh của Lâm Hoa Kiến ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, còn cần sự gật đầu đồng ý của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thời điểm hiện tại Hạ Tưởng còn chưa thể đụng đến y, trừ phi y phạm sai lầm, hoặc có vấn đề gì đó để có thể làm lớn chuyện. Hắn vừa mới đến đã muốn đụng đến Lâm Hoa Kiến, cực kỳ khó, nhưng cũng không phải không có cách, có thể dần dần điều chỉnh phân công nội bộ, khiến cho chức quyền của Lâm Hoa Kiến chỉ là hư danh.
Chủ yếu là, để Thương Giang và Lý Tòng Đông nhanh chóng thiết lập quyền uy, có được tài thu phục số đông, mới có thể dần dần lấy quyền từ trong tay Lâm Hoa Kiến.
Tuy nhiên kế tiếp tình hình mà Thương Giang báo cáo, lại khiến mắt Hạ Tưởng sáng lên.
-Theo nguồn tin đáng tin cậy, Tất Bằng bây giờ đã chạy về hướng tỉnh Sở.
Tối hôm qua náo loạn một hồi, Đường Gia Thiếu không chạy về hướng tỉnh Sở, hại Mai Thái Bình không công huy động lực lượng. Nhưng Hạ Tưởng có lý do để tin rằng, Mai Thái Bình đối với việc đích thân hạ lệnh bắt Tất Bằng, chắc chắn rất vui mừng.
Sau khi xác định chắc chắn lại hướng chạy trốn của Tất Bằng, Hạ Tưởng lập tức gọi điện thoại cho Mai Thái Bình. Lúc này trời mới vừa sáng, Mai Thái Bình có lẽ còn chưa thức giấc, nhưng không còn thời gian quan tâm đến nhiều việc như thế nữa.
Điện thoại lập tức được nối, giọng nói của Mai Thái Bình cũng rất tỉnh táo:
-Hạ Tưởng, mới sáng sớm đã gọi điện thoại đến, cậu thật đúng là quá nhiệt tình rồi.
-Ha ha, Chủ tịch tỉnh Mai không ngủ ngon được, thì cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách Đường Gia Thiếu và Tất Bằng.
Hạ Tưởng mở lời.
Mai Thái Bình quả nhiên giống như Hạ Tưởng suy đoán, vừa nghe đã nhận ra ý trong lời nói:
-Tất Bằng? Tất Bằng sao rồi?
Tất Bằng là người được Phó Tiên Phong đề cử làm Thị trưởng, Mai Thái Bình không mẫn cảm mới lạ.
-Lúc Ủy ban Kỷ luật chuẩn bị áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với Tất Bằng, lại phát hiện y đã chạy trốn, theo nguồn tin đáng tin cậy, bây giờ y đang ở tỉnh Sở… Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Hạ Tưởng không phải đang đào hầm cho Mai Thái Bình, mà là cố tình thử xem phản ứng của Mai Thái Bình thế nào.
Cũng may, Mai Thái Bình cũng bình tĩnh hơn trước kia, không mắc mưu, nói:
-Chỉ cần cậu mở miệng, tỉnh Sở chắc chắn sẽ phối hợp với những tỉnh lân cận để chống hành vi tham nhũng. Chủ nhiệm Hạ có yêu cầu gì cứ nói…
Hay cho một Mai Thái Bình, lại đem bóng đá trở lại, không chịu thể hiện sự nóng nảy ra.
Hạ Tưởng ngược lại lại mỉm cười, trong tính cách của Mai Thái Bình và Phó Tiên Phong có điểm giống nhau, chính là trong thời điểm quan trọng sẽ không nương tay. Nhưng cách làm và mưu tính của Mai Thái Bình và Phó Tiên Phong lại có điểm khác nhau, y còn có ưu điểm là tính nhẫn nại chờ đợi.
-Tôi đại diện cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, mong Chủ tịch tỉnh Hạ ra lệnh bắt giữ Tất Bằng.
Hạ Tưởng trịnh trọng đưa ra lời yêu cầu.
-Tôi đại diện cho Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Sở, tiếp nhận yêu cầu phía tỉnh Tương.
Mai Thái Bình cũng trả lời theo kiểu làm theo việc công.
Cùng với cuộc nói chuyện giữa Mai Thái Bình và Hạ Tưởng chấm dứt, tỉnh Sở lại một đợt vây bắt, trong vòng nửa tiếng, toàn bộ lại được triển khai.
Lúc đi làm, Hạ Tưởng cấp tốc triệu tập Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật, nhấn mạnh nhiều lần về điều lệ giữ bí mật của Ủy ban Kỷ luật, đã cảnh cáo thẳng thắn nhiều lần về việc để lộ tin tức, công bố nếu phát hiện ai để lộ tin tức, chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý. Bất luận là ai, hắn đều sẽ trình lên Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật trung ương, tuyệt đối không tha cho ai.
Cảnh cáo chính diện của Hạ Tưởng cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa còn nêu ra trước mặt mọi người trong Hội nghị, Lý Tòng Đông rất biết phối hợp mà liên tục dùng ánh mắt liếc qua Lâm Hoa Kiến, khiến Lâm Hoa Kiến rất tức giận, nhưng lại không tiện phát tác ra, nếu không chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đào Hà Giang liền không bỏ qua cơ hội đưa ra một kiến nghị:
-Chủ nhiệm Hạ, tôi kiến nghị mỗi một Ủy viên thường vụ nên ký thêm một điều lệ về việc giữ bí mật, lấy nhân cách và tư cách Đảng viên bảo đảm sẽ không để lọt tin tức cơ mật của Ủy ban Kỷ luật ra bên ngoài.
Thật ra những cán bộ cấp cao của Ủy ban Kỷ luật đều đã ký những điều lệ liên quan đến việc bảo vệ cơ mật, kiến nghị của Đào Hà Giang cũng có khả năng thực hiện nhất định, Hạ Tưởng gật đầu nói:
-Đề nghị của đồng chí Hà Giang rất có sáng kiến, theo tôi, bổ sung điều lệ giữ bí mật không liên quan đến chính trị, chỉ lấy nhân cách và danh dự của một người để ký tên, coi như một bài thi về nhân cách.
Thật ra điều lệ là việc nhỏ, mà mượn cơ hội để thử xem sức nặng của lời nói của hắn trong Ủy ban Kỷ luật mới là chuyện quan trọng.
11 Ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, Lâm Hoa Kiến từ chối cho ý kiến, bốn người khác phản đối, cho rằng không có ý nghĩa gì lớn, còn có hai người không tỏ thái độ.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng có tính toán, hắn cơ bản đã đứng vững trong Ủy ban Kỷ luật, nhưng nếu muốn có thêm nhiều người tâm phục khẩu phục nữa, còn phải điều tra và phá vài vụ án lớn nữa!
Được rồi, Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, các cậu sẽ trở thành vật hy sinh để lập uy, nếu như ở thời xưa, các cậu sẽ rất vinh hạnh, chính là những đầu người dùng để tế cờ!
Quyết định cuối cùng, do Đào Hà Giang soạn thảo nội dung hội nghị, tất cả các Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật mỗi người một bản, nhất định phải ký tên.
Sau đó, lại chuyển sang vấn đề bắt giam Tất Bằng và Đường Gia Thiếu, do Đào Hà Giang làm một báo cáo ngắn gọn. Nói ngắn gọn, là vì khi báo cáo Đào Hà Giang không nói cụ thể là đã nắm bắt được chứng cứ gì, chỉ nói theo chỉ thị của Chủ nhiệm Hạ..v..v, khiến những Ủy viên thường vụ đang ngồi cảm thấy một điều, Chủ nhiệm Hạ đã bắt đầu thu quyền, có một số chuyện phải thông báo lên Hội nghị thường vụ, nhưng những thông tin bí mật, thì chỉ có những người Hạ Tưởng tin tưởng mới được biết.
Lâm Hoa Kiên cũng rút ra được kết luận, trong số những Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật, ít nhất Thương Giang, Lý Tòng Đông và Đào Hà Giang đã tích cực nghiêng hẳn về phía Hạ Tưởng, còn có Lã Quốc Trung, Cổ Lộ Đỉnh, Lật Phong Tập cũng đang dao động, nếu để Hạ Tưởng tiếp tục mượn việc Tất Bằng và Đường Gia Thiếu để khuếch trương thanh thế, thì có khả năng sẽ thiết lập được quyền uy tuyệt đối của hắn trong Ủy ban Kỷ luật.
Không được, nhất định phải khiến Đường Gia Thiếu và Tất Bằng chạy thật xa mới được, bắt không được người, Hạ Tưởng có tức giận nữa, có hoài nghi có mật báo bên trong Ủy ban Kỷ luật cũng vô dụng, hoài nghi thì hoài nghi, hắn cũng không có chứng cứ. Chỉ cần thất bại rồi, thì sẽ khiến những người đang dao động không còn muốn nghiêng về Hạ Tưởng nữa.
Lâm Hoa Kiến tin chắc dựa vào những mối quan hệ của y trong nhiều năm ở Ủy ban Kỷ luật, lại có thế lực và sự ủng hộ lớn, không tin Hạ Tưởng chỉ cần một chút như vậy đã có thể lấy hết được căn cơ nhiều năm mà y xây dựng.
Xung quanh việc bắt Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, không chỉ có chuyện liên quan đến kế hoạch lớn của tỉnh Tương, mà cũng liên quan đến sự thành bại trong việc thu quyền của Hạ Tưởng ở Ủy ban Kỷ luật, còn liên quan đến một cuộc đại chiến trong tỉnh Tương.
Thành bại, cũng nằm ở đây!
Nửa ngày trôi qua, hành động vây bắt Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, tạm thời không có tiến triển gì.
Ngay lúc thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Phó Tiên Phong cũng bắt đầu trả đòn.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phó Tiên Phong, Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng và Lương Hạ Ninh, Trịnh Hải Kỳ mở một cuộc họp khẩn cấp, để bàn bạc kế đối phó về việc Đường Gia Thiếu bất ngờ chạy trốn và Tất Bằng đột nhiên mất tung tích. Đồng thời, Phó Tiên Phong đề cử Hoàng Lâm Thu tiếp nhận chức vụ của Mai Hiểu Lâm, làm Phó thị trưởng thường trực, đề cử Từ Khai Tân làm Phó thị trưởng.
Phó Tiên Phong vừa vung tay lên, đã đề cử hai vị trí quan trọng, hơn nữa còn là hai Phó thị trưởng quan trọng nhất trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố sau Thị trưởng, quả thật lời nói cũng không nhỏ.
Ngoài việc đề cử người ra, Phó Tiên Phong còn ác ý tố cáo, chỉ trích Hạ Tưởng không dẫn dắt tốt đội ngũ Ủy ban Kỷ luật, mới dẫn đến việc để lộ thông tin, kết quả khiến Đường Gia Thiếu và Tất Bằng nghe tin đồn nên bỏ chạy, nếu lỡ cả hai người đều chạy trốn ra nước ngoài, là sự tổn thất lớn cho đất nước tỉnh Tương.
Hạ Tưởng không thể trốn tránh trách nhiệm chính trị.
Được thôi, một lần đụng độ mạnh mẽ, rõ ràng là bọn người Lâm Hoa Kiến âm thầm mật báo mới dẫn đến sự bị động bây giờ, Phó Tiên Phong lại lấy đó mà làm lớn chuyện, để vấn tội, Hạ Tưởng không khỏi không khâm phục sự nham hiểm và vô sỉ của Phó Tiên Phong!
Hạ Tưởng có thể để mặc Phó Tiên Phong đổi trắng thay đen? Ngay trước mặt Trịnh Thịnh và Diệp Thiên Nam, hắn lần đầu tiên nảy sinh xung đột trực diện với Phó Tiên Phong!