Quan Thần

- Sau khi Nhà máy thực phẩm được xây dựng xong, ngoại trừ chiêu mộ công nhân ở địa phương ra, còn có thể từ trụ sở chính của công ty trên thành phố Yến cử đến đây một bộ phận để quản lý nhân viên. Số lượng nhân viên quản lý này sẽ không nhiều lắm, nhưng cháu ước chừng cũng phải có đến mười mấy người, về sau không chừng khi quy mô phát triển lên rồi thì số người còn được gia tăng, Chú Vạn có thể mở một nhà hàng ở bên cạnh Nhà máy thực phẩm, khẳng định có thể hấp dẫn bọn họ tới thăm. Mà không chừng thì không bao lâu nữa, người dân trong khu vực này có tiền nhàn rỗi, cũng sẽ tới nhà hàng ăn cơm, tiền lớn thì không kiếm được nhưng để duy trì cuộc sống so với hiện tại thì cũng mạnh hơn không ít.

- Chú nghĩ rằng đây là ý tưởng hay, nhưng cũng không được tốt lắm.

Vương Toàn Hữu lắc đầu, bộ dạng không lo lắng lắm, mỉm cười:

- Biện pháp của cháu rất bình thường, không bằng chú ở trong huyện tìm giúp anh ta một đoạn đường tốt nào đó, mở lại cho anh ta nhà hàng.

Ông ta nghe thấy chủ ý của Hạ Tưởng cũng bình thường, cũng không khỏi ít nhiều hơi thất vọng.

Hạ Tưởng nhìn nhìn Mễ Huyên, hỏi:

- Còn nhớ cái đường núi lần trước chúng ta đi qua không? Chị nói xem, nếu cái đường núi kia nối thẳng tới Bắc Kinh, đột nhiên một ngày nào đó số người tới tham quan du lịch nhiều, thì sẽ xuất hiện cái tình huống gì?

Ánh mắt Mễ Huyên đột nhiên sáng lên:

- Có thể nối thẳng tới Bắc Kinh, cậu không được gạt người khác! Nếu thật sự có thể nối thẳng tới Bắc Kinh thì thảo nguyên huyện Bá có thể hấp dẫn rất nhiều du khách của Bắc Kinh tới du ngoạn, khi du khách tới nhiều thì du lịch của huyện Bá sẽ phát triển lên, đến lúc đó thì…

Cô kích động đứng phắt dậy.


- Không trách được Phùng Húc Quang lại xây dựng nhà máy thành phố tại xã Cổ Trại, nơi đó đúng là đoạn đường núi gần cửa khẩu nhất, nếu sau này có thể mở một nhà hàng ở đây, về sau du khách Bắc Kinh đến nhiều, công việc kinh doanh sẽ rất náo nhiệt.

Hạ Tưởng giơ tay kéo xuống: Tại

- Ngồi xuống, đừng kích động, sự tình chưa chắc đã là hoàn toàn đúng, việc này tốt nhất không tiết lộ ra bên ngoài, nếu không thì sẽ không chiếm được tiên cơ đâu.

Vương Toàn Hữu nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, có vẻ rất kinh ngạc, dùng chiếc đũa đập xuống cái mâm một cái:

- Thằng nhãi này rất có lòng dạ, nói chuyện rất thích giấu diếm, may mắn người thích cậu chính là cô bé Lê, không phải là Mễ Huyên, nếu không chú có một con rể như vậy, thế nào cũng bị cậu chọc tức cho đến chết.

Tào Thù Lê không phục nói:

- Bác nói thế không đúng, Hạ Tưởng rất tốt, cách nói chuyện của anh ấy cháu vừa nghe là đã hiểu, sao cậu lại giận? Cậu cũng đừng có thành kiến quá.

Vương Toàn Hữu cười ha hả:

- Con gái thì hướng ngoại, cháu và mẹ cháu giống nhau như đúc. Cái này là có trò hay đây, nhìn ba cháu bảo thủ thế kia, sau này thế nào cũng bị cháu làm cho tức giận đến long trời cho xem.


- Ba cháu không tức giận, cậu đừng nghĩ có thể chế giễu…

Tào Thù Lê một bước cũng không nhường.

- Ba cháu và Hạ Tưởng vô cùng thân thiết với nhau, toàn bộ người nhà cháu đều thích anh ấy, bác mà muốn thấy cảnh tượng như bác nghĩ, xin lỗi, lại làm cho bác thất vọng.

- Cái con bé xấu xa này, sao lại nói chuyện đâu đâu với cậu?

Vương Toàn Hữu tươi cười mắng, trên vẻ mặt không dấu được sự đắc ý.

- Tiểu Hạ, nhìn cô bé Lê bảo vệ cậu như vậy, về sau phải chu đáo cẩn thận nghe chưa? Mà tôi cũng nói trước, cô bé Lê này không chỉ là hòn ngọc quý của Tào Vĩnh Quốc mà còn là báu vật của ông bà ngoại nó, nếu cậu khinh rẻ nó, người đến gây phiền toái cho cậu không chỉ là một người, mà là một đoàn, phải cẩn thận đó.

Nghe Vương Toàn Hữu nói như vậy, Hạ Tưởng cũng không khờ, làm sao hắn không nghe ra sự đe dọa trong lời nói. Ông ta không phản bác, không phát biểu ý kiến ủng hộ là tốt rồi, dù sao vẻ mặt tươi cười chân thành cũng đủ để nói lên sự quan tâm đến việc của bọn họ.

Ăn cơm xong, mấy người lại kéo nhau đến bóng mát giàn nho để uống trà. Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua giàn nho dừng ở trên bàn, gió thổi qua, bóng cây lay động, bên tai lại nghe được tiếng gà gáy, chó sủa, vào lúc này Hạ Tưởng cảm giác như quay trở về thời kỳ thơ ấu.

Vương Toàn Hữu nói cái này một chút, cái kia một chút, nói tào lao, kể về sự tình đánh giặc trước kia của y, nghe mấy điều này Mễ Huyên liền ngáp một cái, Tào Thù Lê cũng có vẻ vô tình làm việc khác. Cũng không trách, các cô gái đều không thấy hứng thú đối với các chuyện về chiến tranh. Tào Thù Lê cũng vậy, cô vẽ một loạt các hình trên mặt đất, sau đó rốt cuộc không chịu nổi, bĩu cái môi nhỏ nhắn nói:


- Bác, bác đừng có con cà con kê nữa, có việc gì thì nói đi, nếu không thì để Hạ Tưởng trở về.

Vương Toàn Hữu phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Tào Thù Lê một cái, lại nén giận liếc mắt nhìn Mễ Huyên một cái, ý tứ là dù như thế nào cũng phải giúp y nói chuyện. Tào Thù Lê làm cái mặt quỷ, Mễ Huyên giả bộ không phát hiện, tiếp tục ngáp, bất đắc dĩ hắn phải thở dài một tiếng:

- Một đứa con gái, một đứa cháu gái, không ai giúp tôi đối phó với tiểu Hạ. Về sau mà có con nhỏ, ngàn vạn lần đừng đẻ ra con gái, rất hướng ngoại, nuôi lớn thì cũng trở thành người của nhà khác.

Hạ Tưởng biết Vương Toàn Hữu sẽ nói ra suy nghĩ của ông ta, cảm giác thời cơ cũng đến rồi, hắn nói:

- Chú Vương, Bí thư Lý đến huyện Bá không phải là đến để làm dáng. Ông ta có khát vọng, muốn vì nhân dân huyện Bá làm được một việc tốt. Nếu đoạn đường núi nối thông với Bắc Kinh có thể thực hiện đúng hạn thì huyện Bá sẽ có kỳ ngộ mà trước giờ chưa có, khẳng định sẽ có nhiều hoạt động lớn bước ra sân khấu.

Vương Toàn Hữu chính là muốn biết suy nghĩ chân thật của Lý Đinh Sơn, ông ta liền gật gật đầu:

- Tôi cũng có ý kiến này, Bí thư Lý có thể tín nhiệm tôi và Dương Phàm. Trước kia, ở bề ngoài, hai người chúng tôi quan hệ với Lưu Thế Hiên cũng tạm được, thật ra cũng bình thường. Bây giờ lại có thêm một tầng quan hệ giữa cậu và Thù Lê, tôi không giúp cậu thì cũng không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, tôi còn nghe nói cậu giúp Mễ Huyên không ít, dù như thế nào, về sau trong các sự việc trọng đại của huyện Bá, tôi và Dương Phàm cam đoan sẽ ủng hộ. Tuy nhiên, tôi và Dương Phàm tuổi cũng đã lớn, mặt mũi cũng phải có nên không thể lộ diện được.

Ý tứ của Vương Toàn Hữu thì Hạ Tưởng hiểu được, bọn họ có thể trên hội nghị thường vụ ủng hộ Lý Đinh Sơn, nhưng cũng sẽ không theo sát thân cận quá với Lý Đinh Sơn, cũng không kết thành đồng minh mà duy trì một loại quan hệ hợp tác. Về phần Vương Toàn Hữu vì sao không muốn đi lại quá thân cận với Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng đoán rằng có lẽ ông ta cho rằng Lý Đinh Sơn sẽ không ở lâu ở huyện Bá, có lẽ có ý tứ khác trong việc này. Tuy nhiên, hắn cũng không cần nghĩ nhiều tới các việc này, chỉ cần có được sự ủng hộ của Vương Toàn Hữu và Dương Phàm là có thể tiến thêm một bước trong việc cô lập Lưu Thế Hiên, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động trong hội nghị thường vụ.

Trước khi rời đi, Vương Toàn Hữu dường như mới nghĩ ra, thể hiện vẻ thần bí, đứng lên nói với Hạ Tưởng:

- Lão Dương nói, hắn nhận được tin báo của quần chúng ưu tú, nói rằng thư ký của Bí thư huyện ủy Hạ Tưởng dựa vào quyền lực, lấy một căn phòng của cán bộ cấp cao để ở.

Nói xong ông ta đi thẳng, cũng không liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.


Hạ Tưởng cũng dường như không nghe thấy việc này, cũng không nói gì, theo sát Tào Thù Lê và Mễ Huyên bước ra khỏi căn nhà.

Vương Toàn Hữu rất vừa lòng đối với biểu hiện của Hạ Tưởng, vừa rồi là ông ta muốn Hạ Tưởng hiểu được rằng lời nói vừa rồi là ông ta chưa nói. Hạ Tưởng xoay người bước đi, cũng chẳng khác nào nói cho ông ta rằng lời nói vừa rồi hắn cũng chưa nghe thấy.

Lần trước Ngô Anh Kiệt đưa hắn chìa khóa tới một nơi ở mới, hắn đi vào nhìn thoáng qua, cơ bản là chưa ở đó một ngày nào. Bây giờ có người nhắc lại chuyện xưa, xem ra là muốn gây sự phiền toái đối với hắn.

Quần chúng ưu tú? Hạ Tưởng không khỏi âm thầm cười khẩy, việc này chỉ có Ngô Anh Kiệt và hắn biết, bây giờ có người lấy chuyện này ra, mặc kệ có phải Ngô Anh Kiệt ra mặt hay không thì cũng không thoát khỏi có liên quan đến việc này. Ngô Anh Kiệt dựa vào Lý Đinh Sơn không được, bây giờ lại muốn quay đầu về phía Lưu Thế Hiên. Lưu Thế Hiên và Hồ Tăng Chu làm sao lại coi trọng một người có đầu óc thiển cận như y chứ.

Nhớ tới Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, trong thời gian tới, cũng nên cùng với Lý Đinh Sơn lên thành phố Chương Trình để báo cáo một chút công tác với Thị trưởng Hồ.

Về phần Ngô Anh Kiệt, nên tìm cơ hội, có thời điểm là phải gõ hắn. Muốn làm ngọn cỏ đầu tường à, nếu không có thủ đoạn cao tay thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt khi bị người ta đáp trả.

Đầu buổi sáng thứ hai, Phó Trưởng ban Kỷ luật Chu Đại Phúc liền tìm tới Lý Đinh Sơn, hàm súc đề xuất với ông ta việc có người phản ứng việc Hạ Tưởng sử dụng tiêu chuẩn cán bộ cao cấp, bởi vì việc phản ánh này có điều mẫn cảm, đề cập tới người bên cạnh của Bí thư Lý, cho nên hắn muốn đến xin ý kiến chỉ thị của Bí thư Lý trước.

Vẻ mặt của Lý Đinh Sơn giận dữ, rút từ ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa:

- Phó trưởng ban Chu phản ánh tình hình rất đúng lúc, trong khoảng thời gian này do công việc nhiều, tôi cũng đã quên chuyện lần trước Chánh văn phòng Ngô cấp cho Hạ Tưởng một cái chìa khóa của phòng ở. Thư ký Hạ ban đầu tưởng là nhà tập thể của người độc thân, anh ta tới thoáng nhìn qua, lúc ấy sợ lạnh cả người, lập tức trở về giao chìa khóa lại cho tôi. Phó trưởng ban Chu có thể tới phòng này kiểm tra một chút, có người ở hay không, liếc mắt một cái là thấy ngay mà?

Ông ta đưa chìa khóa đặt ở trên bàn, lại còn nói thêm:

- Chánh văn phòng Ngô cũng thật là, công tác như thế nào mà lại sơ sẩy như vậy, tiểu Hạ lúc mới tới thì đã có cấp bậc gì, như thế nào lại có thể giao cho một phòng cao cấp như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận