Quan Thần

Dương Hằng Dịch hít một hơi, Chủ nhiệm Hạ không lưu một con đường sống nào, có phải là không bắt Thái Giang Vĩ thì không được sao.

Quan hệ cá nhân của Thái Giang Vĩ là bạn tốt của Lâm Hoa Kiến, quan hệ vô cùng chặt chẽ, chẳng những là cùng học, hơn nữa dường như còn quan hệ họ hàng thân thích.

Dương Hằng Dịch và Thái Giang Vĩ quan hệ không phải là quá thân cận, nhưng ông ta phải nể mặt Lâm Hoa Kiến. Nói cho cùng Thái Giang Vĩ tốt xấu cũng gì cũng đường đường là ủy viên thường vụ, Thành ủy Hoài Dương, là cấp Phó giám đốc sở có thực quyền lãnh đạo, không phải tùy tiện muốn giam giữ là giam giữ được.

Vừa rồi Hạ Tưởng bảo Trần Tập Minh làm việc nửa như muốn bắt Thái Giang Vĩ. Đừng nói giỡn, Trần Tập Minh và Thái Giang Vĩ cấp bậc giống nhau, anh ta thực sự dám mạo hiểm làm chuyện phiêu lưu trong chính trị là tạm giữ một vị ủy viên thường vụ Thành ủy, Cục trưởng Công an sao?

Dương Hằng Dịch còn có chủ ý, nói:

- Tinh thần chỉ thị của Chủ nhiệm Hạ, khẳng định là muốn chứng thực, tuy nhiên sự việc cụ thể đã xảy ra, tôi còn chưa rõ lắm...

Trong câu nói còn có ý giải vây, là ám chỉ mấy người ở đây, cố gắng cho qua chuyện đã xảy ra.

Dương Hằng Dịch lại không biết rằng, vừa rồi Cổ Lâm Cách vì muốn thể hiện, nên đã nói ba xạo đại khái sự việc đã xảy qua, sự thật lừa gạt không thành còn bức người tự sát, là không thể sửa đổi.

Lâm Tiểu Viễn hiển nhiên nghe ra ý ngầm của Dương Hằng Dịch, vội nói không ngừng:

- Thực ra Thái Cục đang vui đùa với A Tín, không nghĩ tới tính tình A Tín rất kiên cường, nói sẽ nhảy lầu. Chúng tôi còn tưởng rằng A Tín nói giỡn, nên không ngăn cô lại, ai ngờ cô nhảy lầu thật...

Đúng là một cớ hay để từ chối trách nhiệm, theo như Lâm Tiểu Viễn vừa nói, A Tín chết xem như là do bản thân cùng quẫn, là tự sát thật. Mấy người ở đây, mỗi người bồi thường mấy trăm nghìn tệ xem như tinh thần nhân đạo, là tình người, nói hơn nữa, là bổn phận, người khác cũng không có lý do chỉ trích điều gì.

Trình độ đổi trắng thay đen thật sự là hạng nhất!

Hạ Tưởng âm thầm cười lạnh.

- Thật sự là có chuyện như vậy sao?

Dương Hằng Dịch giả ngu, lại hỏi Hoàng Nghĩa.

Ánh mắt Hoàng Nghĩa lóe lên, thấy sắc mặt Hạ Tưởng khó nắm bắt, thấy Liên Nhược Hạm lạnh lùng lãnh đạm, lại thấy Trần Tập Minh nghiêm túc hờ hững, biết sự việc hôm nay, không tránh được rồi.

Hoàng Nghĩa thầm kêu xúi quẩy, nếu không gặp phải Hạ Tưởng, cùng lắm thì bồi thường chút tiền là xong việc. Mấy người đang ngồi đây, ai mà chẳng muốn xuất ra mấy trăm nghìn tệ để không phải lo nghĩ? Gia cảnh A Tín bình thường, cha mẹ cô đều là nông dân già, dù sao con gái cũng đã chết rồi, có thể lấy được trên dưới một triệu tệ để bọn họ câm miệng, bọn họ khẳng định không dám nhiều lời một chữ với bên ngoài.

Không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không phải trinh nữ, thân mình cũng không phải làm bằng vàng hay ăn mặc cái gì thanh cao quý giá, còn chơi trò thà chết chứ không chịu khuất phục? Chết thì chết đi, nhiều lắm tiêu ít tiền là giải quyết được vấn đề, đừng tưởng rằng cô chết rồi có thể lập một đền thờ trinh tiết cho cô!

Cho nên sau khi A Tín nhảy lầu, Hoàng Nghĩa cũng không kích động cho lắm, cho rằng không phải chuyện gì to tát lắm. Trong mắt gã, trên thế giới không có vấn đề gì là không giải quyết được bằng tiền.

Nhưng, trớ trêu thay lại để cho Hạ Tưởng nhìn thấy, thật sự là kỳ lạ, hơn nữa theo tình thế trước mắt mà xem, thì Hạ Tưởng muốn bắt đến cùng, phỏng chừng là phiền toái rồi.

Cũng không biết sao, Hoàng Nghĩa theo bản năng còn có chút sợ hãi Hạ Tưởng, bởi vì sau khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cường độ chống tham nhũng ở tỉnh Tương trở nên mạnh chưa từng có trước đó, liên tiếp mấy vị quan lớn cấp Phó giám đốc sở xuống ngựa. Gã cũng nghe không ít quan lớn cấp sở than thở, Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, sợ là sẽ không còn ngày dễ chịu rồi.

Hoàng Nghĩa biết rất rõ ràng, gã là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia, theo cấp bậc và chịu sự quản lý thì Ủy ban Kỷ luật tỉnh bất cứ lúc nào cũng có quyền gọi gã đến hỏi chuyện!

Dương Hằng Dịch không hỏi người khác, lại cố ý hỏi gã, gã cũng biết rõ là bởi vì quan hệ chặt chẽ giữa gã và Dương Hằng Dịch. Nhưng hỏi như vậy, lại đặt gã vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt gã không nhìn lại Dương Hằng Dịch, mà lạc ở chỗ Cổ Lâm Cách:

- Chú Dương, vừa rồi Phó tổng giám đốc Cổ thấy rõ hết, cháu uống hơi nhiều, đúng lúc đó lại ra buồng vệ sinh.

"Nói bậy!" Dương Hằng Dịch thầm mắng một tiếng. Hiện tại Hoàng Nghĩa đang rất tỉnh táo, làm sao mà say được? Nói ra buồng vệ sinh liền lại càng là trợn tròn mắt nói mê sảng, bởi vì trong phòng có buồng vệ sinh.

Tuy nhiên ông ta cũng biết là Hoàng Nghĩa trốn tránh trách nhiệm, cũng hiểu được Hoàng Nghĩa ám chỉ điều gì, liền lại hỏi Cổ Lâm Cách:

- Phó tổng giám đốc Cổ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cổ Lâm Cách trong lòng đang buồn bực, vừa rồi như thế nào mà Hạ Tưởng vừa đến, y liền vội vàng nói ra chân tướng rồi? Nếu nhịn đi một chút, cùng mấy người ở đây và Giám đốc sở Dương muôn miệng một lời, Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng hắn cũng không phụ trách thẩm án, sự việc hôm nay có thể trở thành quá khứ, nhưng hiện tại lại... Theo bản năng y liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng rất thản nhiên ngồi bất động, mặt không chút thay đổi.

Trong nháy mắt Cổ Lâm Cách liền như hiểu được điều gì, hiện tại toàn bộ mọi người trong phòng, kể cả đường đường Giám đốc sở Công an Dương Hằng Dịch trong đó, đều đang đứng thẳng, chỉ có một mình Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn bất động. Nói cách khác, hiện tại Hạ Tưởng là người có cấp bậc cao nhất.

Cổ Lâm Cách đương nhiên là sợ Dương Hằng Dịch, bởi vì Giám đốc sở Công an nắm quyền, quản lý lực lượng cảnh sát nhân dân chuyên chính, nhưng bây giờ y lại càng sợ Hạ Tưởng hơn, bởi vì y là Phó tổng giám đốc Điện tín tỉnh Tương, là cán bộ Đảng viên, cảnh sát không dám tùy tiện động vào y, nhưng Ủy ban Kỷ luật thì có thể gọi y đến trả lời câu hỏi bất cứ lúc nào. Theo mánh khóe làm việc của Hạ Tưởng, nếu y dám phủ định lời nói mới rồi, liên tưởng đến kết cục của Đường Gia Thiếu thời gian trước, đó coi như là một trường hợp để rút kinh nghiệm, y liền không tự chủ được rùng mình một cái.

Biểu hiện của Chủ nhiệm Hạ rất trấn tĩnh, hơn nữa lờ mờ có ý muốn đè đầu Giám đốc sở Dương. Hơn nữa đầu sỏ gây nên sự việc hôm nay là Thái Giang Vĩ, không đáng bởi vì Thái Giang Vĩ mà khiến chính mình rơi vào hố, y liền mở miệng một cách khó nhọc:

- Vừa rồi khi Giám đốc sở Dương chưa tới, tôi đã thuyết minh sự việc đã xảy ra với Chủ nhiệm Hạ...

Cổ Lâm Cách lại lặp lại một lần nữa những lời vừa nói, trong lúc nói chuyện, ánh mắt còn không dời khỏi Hạ Tưởng, quan sát phản ứng của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng rất bình tĩnh, dường như đã không còn tức giận, nhưng càng bình tĩnh càng khiến trong lòng Cổ Lâm Cách thiếu tự tin. Tuy rằng y không biết Hạ Tưởng, nhưng trải qua nhiều năm trong quan trường khiến y có thể nắm chắc trạng thái biểu hiện của mỗi người. Đúng vậy, theo y thấy thì Dương Hằng Dịch sợ là không trấn át được Hạ Tưởng.

Dương Hằng Dịch nghe Cổ Lâm Cách tự thuật xong, chân mày cau lại, ông ta nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, đi tới trước mặt Hạ Tưởng:

- Chủ nhiệm Hạ, nhờ đứng lên nói chuyện một chút.

Hạ Tưởng đứng dậy đi gần lại Dương Hằng Dịch. Lắng tai nghe Dương Hằng Dịch nhỏ giọng nói vài câu gì đó, hắn không nói chuyện, chỉ thong thả mà kiên định lắc đầu, hiển nhiên là cự tuyệt đề nghị của Dương Hằng Dịch.

Sắc mặt Dương Hằng Dịch trông không được tốt lắm, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.

Lâm Tiểu Viễn thấy tình hình hơi khó mà khống chế được, sợ là không xong rồi, gã đứng lên:

- Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút.

Đi tới cửa, Trần Tập Minh và mấy tên cảnh sát không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm nghị, cũng không tránh ra.

- Xin mở cửa cho!

Lâm Tiểu Viễn hơi có vẻ buồn bực, gã không tin một Cục trưởng Công an thành phố dám không nể mặt con trai của Giám đốc sở Giám sát tỉnh.

Trần Tập Minh vẫn bất động như cũ. Nguồn: https://truyenfull.vn

Dương Hằng Dịch cũng hơi nổi cáu:

- Tập Minh, Tiểu Viễn phải gọi điện thoại, tạo điều kiện cho đi.

Ai cũng nghĩ đường đường Giám đốc sở Công an lên tiếng, thì Cục trưởng Cục Công an thành phố khẳng định phải nghe. Không ngờ Trần Tập Minh chỉ gật đầu cười với Dương Hằng Dịch, lại nói:

- Giám đốc sở Dương, ở đây đã xảy ra án mạng, phải bảo vệ hiện trường, phòng ngừa người bị tình nghi phạm tội bỏ chạy. Hơn nữa, gọi điện thoại không cần phải ra bên ngoài, ở trong phòng cũng có thể gọi.

Sắc mặt Dương Hằng Dịch xanh mét, lửa giận trong lòng tăng vọt, thật hay cho một Trần Tập Minh, ngay cả ông ta cũng không nể mặt. Thể hiện rõ là chỉ nghe Hạ Tưởng chỉ bảo. Thật hay, truyền ra ngoài liền thành chuyện đáng chê cười, Cục trưởng Công an thành phố không nghe lời Giám đốc Sở Công an tỉnh, ngược lại nghe mệnh lệnh của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đây là chuyện gì đây?

Bỗng có một giọng nói không âm không dương từ bên ngoài truyền vào:

- Cục trưởng Trần, uy phong thật lớn, Tiểu Viễn muốn gọi một cuộc điện thoại cũng không được, có phải cũng không cho tôi đi vào hay không?

Trần Tập Minh cười ha hả, tránh đường:

- Giám đốc sở Lâm nói đùa, tôi làm sao dám ngăn cản ngài, nói thế nào ngài cũng không phải người bị tình nghi phạm tội.

Nói rất cung kính, kỳ thật cũng là ngầm có ý châm chọc, Lâm Hoa Kiến liền hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm như nước.

Lâm Hoa Kiến vẫn là phải lộ diện, Hạ Tưởng nghĩ thầm, thật sự là náo nhiệt.

- Chủ nhiệm Hạ!

Lâm Hoa Kiến vừa đến, trước tiên chào hỏi Hạ Tưởng và Dương Hằng Dịch, sau đó đổ ập xuống khiển trách Lâm Tiểu Viễn,

- Đã bảo con từ trước là không được làm xằng bậy, con không chịu nghe lời. Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta coi là người bị tình nghi phạm tội, nói không chừng còn phải đến Cục Công an, con thật là không cho người ta bớt lo mà.

Hạ Tưởng chẳng để ý tới Lâm Hoa Kiến diễn trò, liền nói thẳng mặt ông ta:

- Đồng chí Lâm Hoa Kiến, anh đang đi huấn luyện ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không xin chỉ thị của Ủy ban Kỷ luật tỉnh trước mà một mình trở về, có phải là hơi không đựoc tốt lắm hay không? Trở về cũng không có gì, hiện tại Lâm Tiểu Viễn bị tình nghi là bức người ta chết, có phải anh muốn tránh bị tình nghi hay không?

Lời nói của Hạ Tưởng quá thẳng thắn, rất không khách sáo, khiến cho Lâm Hoa Kiến mất hết mặt mũi, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bình thường ông ta tự nhận thích nghi với hoàn cảnh rất nhanh, không ngờ nhất thời nghẹn lời, sững sờ tại chỗ!

Lại nói, Hạ Tưởng tuy rằng là thượng cấp, nhưng giữa cấp cao và cấp thấp, cũng cần tôn trọng lẫn nhau, duy trì cảm giác cân bằng đúng mức, lại không nể tình giống như Hạ Tưởng cũng không nhiều. Thượng cấp mặt giáp mặt quát lớn hạ cấp, hơn nữa lại là ngay trước mặt rất nhiều người, trong đó còn có một người là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an.

Trong lòng Lâm Hoa Kiến thấy nhục nhã khôn kể, muốn phản bác, nhưng Hạ Tưởng là thượng cấp, còn nói hợp tình hợp lý, quả thật là ông ta có sai trước. Ừ thì cam chịu, nhưng không cam lòng, ngay trước mặt Dương Hằng Dịch, Thái Giang Vĩ và con trai, quá là làm tổn thương lòng tự tôn của một người.

Không chỉ có Lâm Hoa Kiến vẻ mặt khó chịu nổi, sắc mặt Dương Hằng Dịch cũng biến đổi lớn, Lâm Tiểu Viễn nắm chặt nắm tay, còn Hoàng Nghĩa thấy thế, biết ngày hôm nay chắc chắn không dễ chịu rồi, vội vàng cúi đầu. Cổ Lâm Cách lại càng lau mồ hôi không ngừng, lưng càng cong, chân hơi run. Không phải y chưa thấy cảnh tượng này, mà là chưa thấy quan cấp cao quyết liệt như vậy, hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lớn, một vị Giám đốc sở Giám sát, không ai nhường ai. Trong hiểu biết của gã, thật đúng là chưa gặp qua trường hợp lớn như vậy.

Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, vẫn là chuyện thấy được rõ ràng.

Không khí vô cùng căng thẳng, không khí dường như ngừng lưu thông vậy, ngưng lại như nước, ước chừng thời gian đến nửa phút, không ai nói gì. Có đôi khi bầu không khí im lặng lại là một kiểu dọa người, càng có đôi khi, giằng co không thành tiếng giữa những người bề trên, sẽ mang đến hai tầng áp lực về tâm lý và sinh lý cho những người chung quanh.

Cổ Lâm Cách gần như thở không nổi.

Lâm Tiểu Viễn rốt cục không nín được mà phát ra:

- Chủ nhiệm Hạ, anh đừng có khinh người quá đáng! Sự việc hôm nay không có gì to tát lắm để anh phải ra oai, tới tôi đây này.

Lời nói của Lâm Tiểu Viễn dường như châm lên ngọn lửa, Thái Giang Vĩ cũng tru lên một tiếng:

- Chủ nhiệm Hạ, anh thân là lãnh đạo tỉnh, mà động thủ đánh người, tôi sẽ phản ánh vấn đề này lên Tỉnh ủy!

Hạ Tưởng nghe bọn họ kêu gào, liền đập bàn đứng lên:

- Cục trưởng Trần, đưa toàn bộ người ở hiện trường về Cục Công an thành phố hỏi chuyện! Sự việc hôm nay, tôi sẽ tự mình giải thích rõ ràng với Bí thư Trịnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui