Trước ánh mắt sắc lạnh của ông Ngô, Hạ Tưởng thản nhiên cười, dường như không hề sợ sệt trước uy thế của ông cụ Ngô, một người đã tung hoành ngang dọc trong giới quan trường mấy chục năm nay.
Đã khiến mấy Ủy viên thường vụ phải thoái thác nhờ ba người đại diện đến hứng chịu cơn giận dữ lôi đình của ông Ngô.
Nói thật ra, Hạ Tưởng dùng 10 tỷ để làm mồi nhử cũng tốt, làm núi cao cũng tốt, chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi, chắc chắn không thể để 10 tỷ ở chỗ ông cụ Ngô được, mặc dù ông cụ Ngô không bằng lòng nhả ra, hắn cũng không thể làm gì được.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể cầm tiền của Liên Nhược Hạm để xuống tay với ông cụ Ngô được, cho dù trong lòng hắn dùng vô số lí do để an ủi bản thân mình rằng số tiền của Liên Nhược Hạm cũng có một nửa là của hắn, nhưng hắn cũng không thể làm được những việc không có đạo đức như vậy.
Nói trắng ra là, cách Hạ Tưởng đối nhân xử thế, hắn không làm được những chuyện thất đức, mất hết tính người, xuất phát từ bản chất, kỳ thực hắn cũng là một đứa trẻ tốt, ngay cả khi cố gắng để độc ác hơn, cũng rất có hạn.
Đương nhiên đối với những người ác độc, hắn sẽ trở nên nguy hiểm và tàn nhẫn hơn, nhưng đối với những người bên cạnh mình, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể ra tay làm hại họ được, huống chi là một người đã từng giúp đỡ hắn và còn có mối quan hệ vô cùng thân thiết với hắn.
Quả thật Hạ Tưởng đang nghĩ, kỳ thực hắn vẫn chưa đủ kinh nghiệm, trong tay có đủ 10 tỷ mới dám đứng trước mặt ông Ngô, có những người trong tay chỉ có vài trăm triệu đã nói quá lên thành 10 tỷ rồi, hơn nữa khi đứng trước mặt Chủ tịch Tỉnh và Bí thư tỉnh ủy không hề đỏ mặt, bình thản, nói như mọi chuyện là thật. Những năm đầu, những thương nhân giả dạng để lừa Chủ tịch Tỉnh hết lần này đến lần khác cũng không có gì là mới cả.
Một lúc sau Ngô Tài Giang mới cảm thấy bầu không khí không được bình thường cho lắm, nhìn thấy ông cụ Ngô nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt khác thường, có phần tức giận và nghi hoặc, anh ta cũng không hiểu là ông cụ Ngô giận cái gì, đột nhiên hỏi Hạ Tưởng:
- Sao rồi Hạ Tưởng? Anh làm gì mà để ông cụ không vui thế?
- Cháu chẳng làm gì để ông cụ không vui cả, chính là do chú nói chưa hết, chú ba ạ.
Hạ Tưởng cười:
- Sự biến động của thị trường là rất bình thường, chủ yếu là xem xem biến động chính diện hay phản diện mà thôi.
- Đương nhiên là tin tốt rồi.
Ngô Tài Giang có chút nghi ngờ, không thể giải thích nổi vì sao mà ông cụ Ngô lại nổi giận với Hạ Tưởng, nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng vì những biến động có lợi của thị trường hiện nay,
- Cổ phiếu của chúng ta đang lên giá trên thị trường, có dấu hiện cho thấy vẫn còn không gian tăng trưởng. Ngoài ra còn có một tin khác nữa chính là, có người nói có nhà đầu tư nước ngoài đang có ý định đầu tư vào các công ty của nhà họ Ngô, cổ phiếu các công ty nhà họ Ngô vẫn tăng đều.
Người tung ra tin đồn chính là Lý Thấm, người ra tay thu mua cổ phần công ty nhà họ Ngô chính là Tiếu Giai.
Với kinh nghiệm và thủ đoạn lâu năm trên thị trường cổ phiếu của Tiếu Giai, thu mua lại toàn bộ cổ phiếu của nhà họ Ngô, đã làm giá cổ phiếu tăng lên một chút, là một việc không khó. Lại thêm những tin đồn tốt do Lý Thấm phao tin, có ý tạo ra những biến động trên thị trường tài chính, lúc đó, giá trị tài sản của nhà họ Ngô liền tăng lên đáng kể.
Nếu không thì mặt Ngô Tài Giang sao lại vui như vậy được?
Ông cụ Ngô mới nghe được ngọn nguồn sự tình, Hạ Tưởng đang thay nhà họ Ngô phát triển công ty, mặt ông liền dãn ra, gật đầu với Ngô Tài Giang nói:
- Anh đi làm việc của anh đi.
Ngô Tài Giang gật đầu rồi đi, bây giờ anh ta rất chuyên tâm vào việc công ty và rất chăm chỉ, cũng không quan tâm quá nhiều đến những sự kiện chính trị.
Hạ Tưởng nhìn theo bóng dáng của Ngô Tài Giang, thản nhiên nói một câu:
- Quả nhiên là người một nhà...
Rõ ràng là nói về Ngô Tài Giang, nhưng kỳ thực là để ông cụ Ngô nghe thấy.
Mặc dù cách nói thì cũ nhưng ngụ ý thì lại là mới, nhưng qua bao nhiêu năm vẫn đúng, Ông Ngô lập tức trở lại trạng thái như bình thường, ông giơ tay ra nói:
- Đỡ tôi dậy.
Hạ Tưởng liền tiến lên đỡ ông dậy, không còn thấy ông giận nữa, khuôn mặt rất hiền lành và khoan dung, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, một đời anh hào, vô cùng phóng khoáng, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, những gì mà lúc trước ông Ngô thể hiện ra với hắn đã không còn nữa rồi.
Đỡ ông cụ Ngô đi lại trong sân, ông Ngô cũng không nhắc lại chuyện lúc nãy nữa, chỉ chỉ những cây hoa đẹp ở trong vườn, và kể về những điều tâm đắc của ông khi trồng hoa.
Nói chừng vài phút, ông liền ngừng lại:
- Hạ Tưởng, anh nên về Tương Giang rồi.
Đúng vây, nên về Tương Giang lâu rồi, nhưng ở Bắc Kinh lại có nhiều chuyện xảy ra quá, công việc cứ quấn lấy người không buông, cũng không phải không muốn về nhưng vẫn còn vướng chút chuyện.
Ông cụ Ngô vừa nói xong, Hạ Tưởng liền biết, mặc dù ông cụ Ngô không trực tiếp đồng ý với hắn cái gì, nhưng hắn biết, mọi chuyện đã có chuyển biến bước đầu.
Hắn dùng 10 tỷ và thân tình lâu năm, đã dành được thành công quan trọng bước đầu.
Vạn sự khởi đầu nan, Hạ Tưởng càng biết rõ hơn, đã đâm lao thì phải theo lao, đã bước bước đầu tiên rồi, bước thứ hai cũng phải bước đúng lúc, nếu không, cũng có thể sẽ bị bước hụt.
Hạ Tưởng đặt vé máy bay trở về Tương Giang, lúc hắn đặt vé, các thế lực khác cũng bắt đầu ra tay!
Thành phố Tương Giang, văn phòng Thị trưởng.
Trần Tập Minh ngồi ở ghế đầu tiên, trong tay cầm một điếu thuốc lá, nhưng không châm lửa hút, chuyển qua chuyển lại, hơi có chút sốt ruột.
- Thị trưởng Mai, tình hình là thế này, sự việc hiện nay rất khó giải quyết.
Sau khi báo cáo xong tiến triển của vụ án với Mai Hiểu Lâm xong, Trần Tập Minh cố gắng chịu đựng, rồi lại cầm điếu thuốc lên.
Chủ tịch Mai mặc dù rất khoan hồng với người khác, nhưng ông ta phải tôn trọng những thói quen của nữ cấp trên, đặc biệt là Thị trưởng Mai khiến cho người ta phải ngưỡng mộ, nên cần phải giữ vững phong độ.
Chỉ có điều phong độ không giải quyết được vấn đề khó trước mắt, thực tế vụ án của Lâm Tiểu Viễn, rắc rối hơn nhiều so với dự đoán.
Sau khi Hoàng Nghĩa nhập viện, Lâm Tiểu Viễn bị bắt tạm giam, để truy cứu tội cố ý làm bị thương người khác, sau khi Thái Giang Vĩ bàn giao lại mọi chuyện, liền bị Tỉnh ủy điều đi, bước vào giai đoạn thứ hai.
Cổ Lâm Cách được người bảo lãnh chờ thẩm vấn, anh ta đồng ý bồi thường cho người nhà của người bị hại một khoản lớn, đồng thời có thái độ nhận tội rất tốt.
Trần Lập Minh cũng biết rõ ràng, lần này mấu chốt của vụ án là Thái Giang Vĩ, bởi vì Thái Giang Vĩ là người cầm đầu gây ra, những người còn lại chỉ bị coi là tòng phạm.
Đương nhiên cũng có một người nữa cũng vô cùng quan trọng đó là Lâm Tiểu Viễn, nên xử lý Lâm Tiểu Viễn như thế nào, Trần Tập Minh tạm thời chưa biết được, nhưng anh ta biết Hạ Tưởng nhất định sẽ xử lý Lâm Tiểu Viễn, nhưng cuối cùng sẽ xử lý Lâm Tiểu Viễn bắt đầu từ đâu, anh ta cũng không rõ nữa, theo như những dự đoán của anh ta, nếu chỉ danh nghĩa tội tòng phạm và cố ý làm bị thương người khác, với hai tội danh đó để xử lí thì vẫn chưa đủ.
Tòng phạm giết người cùng lắm bị phạt tiền là xong, cố ý làm bị thương người khác, còn phải xem mức độ thương tích của Hoàng Nghĩa như thế nào, và Hoàng Nghĩa có truy cứu trách nhiệm với Lâm Tiểu Viễn hay không.
Một điều nữa làm Trần Tập Minh lo lắng chính là đã đến nước này rồi, mặc dù Hoàng Nghĩa bị thương nặng, nhưng sau khi nhập viện không lâu lại đề xuất ý kiến lên cục Công an thành phố, muốn tha thứ cho Lâm Tiểu Viễn, quyết định không đề cập gì đến chuyện tố tụng hình sự.
Quyết định của Hoàng Nghĩa liền gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, Lâm Hoa Kiến lập tức ủy thác luật sư bảo lãnh cho Lâm Tiểu Viễn.
Nếu Lâm Tiểu Viễn được bảo lãnh chờ xét xử, dựa vào thế lực của Lâm Hoa Kiến ở tỉnh Tương, Lâm Tiểu Viễn có thể sẽ trốn ra nước ngoài!
…Đúng như thế, mặc dù Lâm Hoa Kiến và Hạ Tưởng cùng đáp máy bay đến Bắc Kinh, nhưng ngày hôm sau đã quay trở về Tương Giang, hơn nữa còn nhận được sự phê chuẩn chính thức của Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Trần Tập Minh tạm thời có thể gánh được áp lực, không đồng ý thả người, nhưng sau đó, là một áp lực lớn hơn nữa chính là Cổ Kiến Hiên tự mình ra mặt, yêu cầu xử lý một cách phù hợp nhất đối với vụ án của Lâm Tiểu Viễn, Trần Tập Minh thật là khó nghĩ, Bí thư Cổ cũng không nói rõ để Lâm Tiểu Viễn được bảo lãnh, nhưng trên thực tế chính là ý đó.
Cổ Kiến Hiên là cấp trên của anh ta, lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, anh ta không thể không nể nang vài phần, không thể không có phản ứng với chỉ thị của Bí thư Cổ.
Trần Tập Minh thật là không hiểu sao Bí thư Cổ phải tự mình đích thân ra mặt trong chuyện này, không thấy ai nói ông ta và Lâm Hoa Kiến có quan hệ mật thiết với nhau? Trần Tập Minh đương nhiên không biết Lâm Hoa Kiến đã phải nhờ vả một vị lãnh đạo ở Bắc Kinh, vị lãnh đạo này năm đó có ơn với Cổ Kiến Hiên, có điện thoại gọi đến, Cổ Kiến Hiên đương nhiên cũng phải nể mặt vài phần.
Nội tình như thế nào, không cần phải hỏi nhiều, Trần Tập Minh chỉ biết, nếu không có ai thay mặt giúp anh ta giải quyết được áp lực từ phía Cổ Kiến Hiên, anh ta bắt buộc phải thả người, hơn nữa theo như manh mối có được, Lâm Tiểu Viễn đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ngoại được rồi!
Chỉ cần thả người, Lâm Tiểu Viễn nhất định sẽ trốn đi, anh ta phải tính sao với Chủ nhiệm Hạ đây?
Chỉ có thể nhờ Thị trưởng Mai lên tiếng, chỉ có Thị trưởng Mai đứng ra giải quyết với Bí thư Cổ, mới có thể giảm nhẹ được áp lực lớn trước mắt, mặc dù Trần Tập Minh cũng biết, nếu để Thị trưởng Mai ra mặt nói Bí thư Cổ, Bí thư Cổ sẽ không nói gì, nhưng tất nhiên sẽ giận cá chém thớt, nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì anh ta phải tuân theo đường đi nước bước của Chủ nhiệm Hạ.
Chỉ có điều...Chủ nhiệm Hạ không hiểu sao còn chưa quay về?
Trần Tập Minh lại càng không biết, Mai Hiểu Lâm cũng đang chịu một áp lực rất lớn!
Áp lực của Mai Hiểu Lâm chính là từ phía Bắc Kinh!
Cũng là một người bạn quen biết nhiều năm đã gọi điện thoại đến, không phải là áp lực từ phía trên, mà muốn nhờ cô nể mặt tình bạn bao năm, mà giơ cao đánh khẽ, mở một con đường thoát cho Lâm Tiểu Viễn. Cũng chẳng phải việc gì quá to tát, không cần làm lớn chuyện quá, mà Lâm Hoa Kiến cũng không dễ dàng gì, chỉ có mỗi một đứa con trai. Tuổi trẻ, ai mà không phạm phải sai lầm cơ chứ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Lời nói của người bên kia vô cùng khéo léo, rất thấu tình đạt lí, lại không phải dùng giọng điệu người bề trên nói với cấp dưới, nói với một giọng điệu vô cùng thỉnh cầu, làm Mai Hiểu Lâm không dám từ chối.
Người Trung Quốc rất trọng nhân tình, việc đối nhân xử thế, ai cũng chẳng tránh được. Tính cách của Mai Hiểu Lâm lại là người ưa nhẹ không ưa nặng, nếu như có áp lực trực tiếp, cô lại không sợ, nhưng cô rất sợ những lời nói khéo léo mềm dẻo, làm cô cảm thấy rất khó xử.
Nhưng nhớ tới lời hứa với bố mẹ A Tín trước cửa Thành ủy, nhớ lại ông cụ tóc bạc đang phải chịu nỗi đau khi mất đứa con gái, cô làm sao mà cho qua được? Hơn nữa mặc dù Hạ Tưởng vẫn chưa nói rõ, nhưng cô cũng biết Hạ Tưởng muốn xử lý Mai Tiểu Lâm.
Nhưng người bạn cũ gọi điện đến, chính là người bạn già mà cô rất kính trọng và kính yêu, nếu cô không đáp lại bất cứ cái gì, cũng không nói gì mà để qua đi, sau này khi quay trở lại Bắc Kinh, cô làm sao mà đối diện được với người đó đây?
Đúng lúc Mai Hiểu Lâm không biết phải làm thế nào, Trần Tập Minh liền báo cáo, lập tức làm ánh mắt cô sáng lên, theo như chỉ thị của Cổ Kiến Hiên, vừa hay để cô thuận nước đẩy thuyền, có thể dựa vào đó mà xuống tay, mà không làm khó bản thân mình, cũng có thể giải thích được với Hạ Tưởng. Nếu Mai Hiểu Lâm biết Hạ Tưởng đang rất quyết tâm, cô nhất định sẽ đứng vững được trước mọi áp lực, nhất định không thả Lâm Tiểu Viễn!
Chỉ tiếc là, trong lúc mù mờ, đã đi sai một bước!
…Hạ Tưởng vừa xuống sân bay đã nghe được hai tin tức vô cùng bất ngờ,, sau khi Lâm Tiểu Viễn được người bảo lãnh chờ ngày xét xử, không biết tung tích thế nào. Lúc Lâm Hoa Kiến từ Bắc Kinh trở về, còn đi cùng với Diêu Kim Giai trưởng phòng kiểm sát Ủy ban kỷ luật Trung ương, còn Diêu Kim Giai trực tiếp đến Ủy ban kỷ luật Tỉnh, yêu cầu Lý Tòng Đông tiếp nhận thẩm vấn.
Đã phản công rồi, hơn nữa không phải chỉ một đòn!