Hội chiến Thần Đông, trước tiên đã làm kinh động đến Trung ương.
Đang trong hội nghị Ủy ban Kỷ luật trung ương, Hạ Tưởng sau khi liên tiếp nghe được các thông tin từ Lĩnh Nam và tỉnh Tương, hắn dương dương tự đắc nhập một ngụm trà_--- tuy không phải là thứ trà hảo hạng gì, nhưng lại thấy ngọt miệng, dư vị lưu lại hồi lâu.
Mọi người đều nói Lĩnh Nam phong cảnh đẹp, quả thực là không sai. Sự can thiệp của quân khu Dương Thành ắt phải làm kinh động đến thế cục của quân khu tỉnh Tương, theo đó cũng sẽ khiến cho người đứng sau hậu trường nào đó ở Bắc Kinh nổi cơn thịnh nộ.
Chính trị không có việc nhỏ, thuyền buôn lậu dầu mỏ ở quân khu tỉnh Tương, dãi nắng dầm mưa, bao lâu nay vẫn bình an vô sự, phát đạt dưới con mắt của quân khu Dương Thành, quân khu Dương thành trước nay vẫn chưa phát hiện ra? Nói đùa à, quân nhân trong quân khu không phải không phát hiện ra mà coi như không thấy mà thôi.
Lĩnh Nam là nơi phong cảnh tuyệt đẹp, quân khu Dương Thành là một trong bảy quân khu lớn trong nước, nhưng phong cảnh chẳng ra gì, vì thế có người không cam lòng, mượn cơ hội vơ vét của cải, chỉ cầu đường tiền tài chứ không cầu con đường làm quan, nói vậy, cấp cao của quân khu Dương Thành cũng biết rõ điều đó, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Mượn vùng đất trù phú của Lĩnh Nam, lại có thêm sự bao bọc của quân khu Dương Thành, mấy năm gần đây tự nhiên phát triển nhanh chóng, tiền tài cuồn cuộn đến. Lĩnh Nam nhập, tỉnh Tương xuất, phân công hợp tác, có lợi cùng hưởng có họa cùng chia, cũng hạnh phúc viên mãn được nhiều năm nay.
Con đường tài lộc vốn rất nghiêm ngặt, không chút nhầm lẫn, nhưng bởi vì có sự dính dáng đến Diệp Địa Bắc ở tỉnh Tương, cũng vì có thêm sự tham gia của Hạ Tưởng, mà lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng đứt xích này.
Một thuyền dầu không đáng bao nhiêu tiền, coi như là tạm giữ, cũng không đáng để một vài người chịu tổn thất nặng, nhưng ý nghĩa tượng trưng trong nó lại rất lớn, nghĩa là phía tỉnh Tương có người cung cấp con đường, ở quân khu Dương Thành có người trấn át áp lực, dưới sự kết hợp của hai bên nên mới xảy ra việc thuyền buôn lậu cải trang thành thuyền dân được.
Một thuyền dầu, nhưng có liên quan đến các cán bộ cấp cao của quân khu Dương Thành, cán bộ cấp cao quân khu tỉnh Tương, còn có nhân vật lớn ở Tương Giang, sự nhiều và rộng trong những nhân vật và sự việc liên quan, hậu quả nghiêm trọng tới mức không phải người bình thường nào cũng tưởng tượng được.
Phó chính ủy quân khu Dương Thành Đỗ Chi An có việc bận, Trương Hiểu và Hạ Hồ Viễn của quân khu tỉnh Tương cũng bận rồi, đúng rồi, Trần Pháp Toàn cũng khẳng định là có việc, bận hơn cả là Diệp Địa Bắc.
Một số người cho rằng đánh lạc hướng hắn, giữ lại Bắc Kinh, hắn sẽ không thể phát động hội chiến Thần Đông ở tỉnh Tương được, không thể cùng một lúc ra tay ở hai nơi được nữa? Ha ha, vẫn là quá đánh giá thấp khả năng của hắn, hoặc nói một cách chính xác hơn là đánh giá thấp sức mạnh của những người phụ nữ của hắn.
Nếu nói công lao việc thúc đẩy giữ lại con thuyền chở dầu buôn lậu một nửa là của Cổ Ngọc, vì lời giới thiệu của Cổ Ngọc mới khiến hắn và Đỗ Chi An vừa quen đã thân, mới có thể hợp gu với Hạ Bạc Viễn, hơn nữa còn thành công trong việc thúc tiến quan hệ giữa Hạ Bạc Viễn và Trương Hiểu, mới có thể bày ra một vở kịch hay.
Như vậy, khiến một kẻ chuẩn bị chuyển tiền để sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể trốn ra nước ngoài như Diệp Địa Bắc, đột nhiên mở to mắt phát hiện dường như có một món làm ăn vô cùng có lợi đang đến với gã, nhưng khiến gã lập tức thay đổi ý kiến quyết định tạm thời ở lại Tương Giang, lại là Lý Thấm.
Lý Thấm lấy thân phận là nhà đầu tư, thông qua những con đường thông thường phát ra tin đồn, trước là tiếp xúc với Dương Diêu Nhi, sau đó qua Dương Diêu Nhi giới thiệu mới có thể làm quen được với Diệp Địa Bắc.
Lý Thấm từng đi du học tại Mỹ, cùng với kinh nghiệm làm tài chính tại nước ngoài của cô, còn cả tính cách nề nếp, thái độ vô cùng nghiêm túc, tất cả những điều đó khiến Diệp Địa Bắc nhận định Lý Thấm là một người kinh doanh đích thực.
Mà nhất cử nhất động của Lý Thấm đều lộ vẻ ngạo mạn, có chí khí, càng khiến cho Diệp Địa Bắc nghĩ rằng Lý Thấm có tiền có thế.
Quả nhiên, khi Lý Thấm trong lúc vô tình nhắc đến việc mình đang dự định đầu tư một khoản khoảng một tỷ vào Tương Giang, khiến Diệp Địa Bắc dường như ngừng thở. Sau đó Lý Thấm mặc nhiên nói là đô la Mỹ, thiếu chút nữa làm cho Diệp Địa Bắc té xỉu. So sánh với Lý Thấm, Diệp Địa Bắc là một ông chủ lớn, hoặc có thể nói là gã nhà giàu mới nổi thì càng phù hợp---- Trực giác cảm giác của Diệp Địa Bắc, bởi vì Hạ Tưởng rời đi một khoảng thời gian mà không được sử dụng đến, cuối cùng cũng đã được sử dụng đến.
Đương nhiên, Diệp Địa Bắc không dễ dàng tin rằng chuyện hay từ trên trời rơi xuống mà bỏ công điều tra bối cảnh của Lý Thấm__ khẳng định tất cả đều bình thường__ Lý Thấm có lý lịch trong sạch__ đợi đến khi Lý Thấm nói là thứ cô muốn chính là những hạng mục có thể nhanh nhìn thấy hiệu quả, Diệp Địa Bắc lại càng yên tâm, hàm súc mà đưa ra ý kiến rằng dầu mỏ dễ kinh doanh, chỉ cần có nơi tiêu thụ, gã sẽ cung cấp được nguồn hàng không bao giờ cạn kiệt.
Qua mấy lần tiếp xúc, gần như đã đạt được ý định, tuy chỉ là ý định, nhưng Lý Thấm một lần đã có ý định điều động 500 triệu đô la Mỹ khiến Diệp Địa Bắc càng thêm tin tưởng. Nếu hoạt động đúng cách thì người đàn bà trước mặt sẽ giúp gã kiếm được một khoản lớn, khiến tiền tài của gã càng tăng nhanh chóng.
Không ai có thể từ chối được sự mê hoặc của lợi nhuận, có món lợi nhuận một trăm phần trăm sẽ khiến cho con người xông pha không ngại hiểm nguy, có lợi nhuận ba trăm phần trăm thì khiến con người ta điên cuồng.
Buôn lậu dầu mỏ chính là món lợi nhuận ba trăm phần trăm đó.
Lý Thấm giơ một ngón tay ra trước mặt Diệp Địa Bắc, khẽ chu môi:
- Tôi muốn có một triệu dầu, muốn xem qua chất lượng dầu, cũng muốn quan sát một chút con đường của các ông có thông thoáng hay không, sau đó mới quyết định hợp tác một lần. Nếu tất cả đều thuận lợi, thực lực của tôi Diệp tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần con đường của Diệp tiên sinh không vấn đề gì, vốn của tôi cũng không hề có vấn đề gì cả.
Cô cười một cách thản nhiên, lại bổ sung thêm một câu:
- Xin lỗi, sống ở nước ngoài lâu rồi, quen nói đô la Mỹ.
Biểu hiện và tư thái rất tây của Lý Thấm càng khiến cho Diệp Địa Bắc hết sức tín phục.
Diệp Địa Bắc không đi nữa, có việc với lợi nhuận như vậy sao gã có thể bỏ qua? Ngay sau đó đã bắt tay vào làm thuyền dầu đầu tiên...
Những chi tiết cụ thể hơn, Hạ Tưởng cũng không hoàn toàn nắm rõ, hắn cũng không cần thiết việc gì cũng phải hỏi, điều hắn chỉ cần biết đó là tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Hơn nữa, điều làm hắn hài lòng là, thực sự hắn chưa chắc đã là người đàn ông hạnh phúc nhất thiên hạ, nhưng hắn thật sự là người đàn ông may mắn nhất. Những người phụ nữ của hắn, quả thật danh bất hư truyền.
Cũng không biết bọn họ sau này có còn làm ra chuyện gì lớn nữa hay không? Bây giờ mới chỉ có hai người là Cổ Ngọc và Lý Thấm ra tay.
Hạ Tưởng cười thầm, gác lại tâm tư, màn mở đầu thứ nhất của hội chiến Thần Đông, coi như đã hài lòng.
Thực ra, về lâu dài, hội chiến Thần Đông thực sự thua xa mức ảnh hưởng của Cơn gió Lĩnh Nam đối với thế cục trong tương lai. Nếu ví hội chiến Thần đông như tiếng sấm bất chợt trên đồng bằng, như vậy Cơn gió Lĩnh Nam chính là quả bom ném xuống nước sâu, mức ảnh hưởng của nó trong khoảng thời gian tương đối dài, khiến nội quân nhộn nhạo, tấn công vào lòng một số người.
Thế cục ở bước tiếp theo, có lẽ vẫn còn phát triển theo hướng càng lớn càng rộng hơn, bởi vì Diệp Địa Bắc sẽ không cam tâm, lợi nhuận hàng trăm triệu nếu mà bay mất, còn hơn là chết vì đau xác thịt? Tất nhiên gã sẽ phát huy hết sức lực, tổ chức lại lô hàng thứ hai.
Trần Pháp Toàn không cam tâm, một người thuận buồm xuôi gió trong thời gian dài, một lần bị ngược gió sẽ rất khó chấp nhận. Không biết chừng sẽ làm náo động quân khu Dương Thành, chờ sau này tổn thất lớn hơn, náo động đến Quân ủy cũng không phải là không có khả năng.
Diệp Thiên Nam sẽ không cam tâm, hội chiến Thần Đông gã không ra mặt, không thể hiện rõ sức nặng nên có, chưa được chia lợi ích, khẳng định sẽ nghĩ cách để có được phần nên có, còn một điểm nữa, tại tỉnh Tương, gã vẫn chưa nắm được thứ gã muốn có, trước khi rời đi, gã không sắp xếp tốt mọi thứ, sao có thể cam lòng?
Mặc dù Hạ Tưởng rất hoài nghi, Diệp Thiên Nam có rời khỏi tỉnh Tương để Bắc tiến ra tỉnh Yến hay không, thì vẫn chưa có đáp án…
Ánh mắt lại rơi thẳng lên người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Long Gia Thành đang chậm rãi nói chuyện trên đài, trong lòng nghĩ hội nghị quan trọng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần này, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh trên cả nước đến tham gia cũng chỉ có hơn chục người đến tham gia, nói cho cùng hắn cũng đã nể mặt Chủ nhiệm Long lắm rồi.
Cũng không biết sau khi nghe thông tin Lĩnh Nam nổi gió và hội chiến Thần Đông, Chủ nhiệm Long sẽ có tâm trạng ra sao?
Tuy nhiên Hạ Tưởng nhớ đến một lần Long Gia Thành đại diện Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến nói chuyện với hắn, cũng không tránh khỏi hơi đau đầu, bởi vì Long Gia Thành đề xuất, Ủy ban kỷ luật Trung ương có ý muốn hắn đến đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Ủy ban, đặc biệt muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Hạ Tưởng rất khéo léo nhưng cũng rất kiên quyết từ chối.
Trước tiên không nói đến việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương làm như vậy là muốn điều hắn rời khỏi tỉnh Tương, không làm trợ thủ cho Trịnh Thịnh nữa, không muốn hắn triển khai cơn lốc chống tham nhũng tại tỉnh Tương, dụng ý thâm thúy hơn càng khiến người ta căm hận, sau khi hắn đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh tại địa phương, sau đó có thể thăng nhiệm lên Chủ tịch tỉnh, rồi Bí thư, còn đường phía trước rộng mở.
Mà một khi tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, thì sẽ hoàn toàn bị hạn chế trong hệ thống của Ủy ban kỷ luật, đừng nói đến việc vào cục Chính trị nữa, đến kinh nghiệm làm Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy đều không có, sau này lên được chức Bộ cũng là cao lắm rồi.
Chiêu nham hiểm nhất chính là chặn đứng tiền đồ của hắn.
Tuy chỉ có ý đồ thăm dò, cũng có khả năng mượn cớ thăm dò phản ứng của Tổng bí thư hoặc nhà họ Ngô, nhưng Long Gia Thành đề xuất việc này quá trực diện, vẫn khiến Hạ Tưởng căm tức, vô cùng không vui.
Ăn như vậy cũng khó coi quá rồi?
Thực ra Hạ Tưởng không hề biết bên trong màn kịch đó, Long Gia Thành không phải ăn quá khó coi, cũng không phải chỉ có một mình phía Long Gia Thành muốn đánh động hắn, phía Thủ tướng cũng đã có ý định điều hắn rời khỏi tỉnh Tương.
Làn sóng lớn hơn đang trong quá trình nung nấu, Hạ Tưởng phải đón một sự việc trọng đại liên quan tới cuộc khảo nghiệm tiền đồ cá nhân. Bạn đang đọc truyện được tại
So với bộ mặt nặng nề khó coi của Hạ Tưởng ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, lần này đến Bắc Kinh, Diệp Thiên Nam có thể dùng cụm từ lo lắng hết lòng và thu hoạch bội thu để hình dung.
Vừa đến Bắc Kinh, Diệp Thiên Nam đã có một cuộc gặp với Thủ tướng.
Sau đó, Thủ tướng lại giới thiệu gã với Long Gia Thành. Diệp Thiên Nam và Long Gia Thành tất nhiên là có quen biết, nhưng đây là lần đầu tiên gã ngồi với Long Gia Thành mà có mặt cả Thủ tướng nữa.
Một cuộc gặp rất có ý nghĩa giữa ba bên.
Điều làm Diệp Thiên Nam vui hơn là, sau đó Chủ tịch quốc hội cũng đã tiếp kiến gã.
Diệp Thiên Nam tự tin cho rằng, gã để lại ấn tượng tốt với Chủ nhiệm Long và Chủ tịch Quốc hội, sau vụ việc đó, Thủ tướng cũng biểu đạt cách nhìn hàm súc tương tự như vậy, có nghĩa là, việc bổ nhiệm Chủ tịch tỉnh của gã, đã được thừa nhận từ ba vị có trọng lượng trong Thường ủy cục Chính trị.
Diệp Lĩnh Nam gần như cười ra tiếng.
Chỉ có điều Diệp Lĩnh Nam mỉm cười quá sớm, gã đã đánh giá thấp thủ đoạn của Hạ Tưởng, cho rằng mọi thứ ở tỉnh Tương đều bình ổn, cho rằng làm khó mà giữ Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, làn sóng ở tỉnh Tương không trào lên được, chỉ có chờ sau khi gã trở về, mới có thể bắt đầu giao dịch.
Diệp Thiên Nam càng đánh giá thấp hiểu biết về chính trị của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đến Bắc Kinh lần này, không phải chỉ để tham gia hội nghị của Ủy ban Kỷ Luật Trung ương, ngoài việc chỉ huy từ xa hội chiến ở tỉnh Tương, ở Bắc Kinh, cũng đang âm thầm có tâm địa muốn ngáng chân gã.
Hơn nữa còn là từ nam xuống đến bắc, từ Lĩnh Nam xuống đến tỉnh Tương, lại từ tỉnh Tương một đường lên bắc rồi xuống đến Trung Nam Hải.