Đúng là Diệp Thiên Nam tự nhận là cán bộ có khả năng kiềm chế nhất tỉnh Tương, cũng không thể không biến sắc, giọng điệu lập tức lãnh đạm hơn rất nhiều:
- Không còn cách nào, tôi cũng là nhất thời tâm huyết sôi trào, mà quên mất.
Đồng thời, trong lòng âm ỷ tức giận cố gắng đè nén, thật hay cho một Hạ Tưởng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thực sự hắn nghĩ rằng mình yếu thế nên đến đây? Quả là tự cao tự đại, được, nếu ngươi muốn một trận chiến máu đến cùng, chúng ta sẽ không chết không ngừng, không tin ngươi có thể là người cười cuối cùng!
Diệp Thiên Nam tươi cười, thoải mái mà rời đi. Vừa mới ra khỏi cửa, sắc mặt y liền lập tức u ám.
Trở lại văn phòng, một ngụm nước cũng còn chưa uống, đã nhận được điện thoại của Diệp Địa Bắc.
- Ba, Trần Pháp Toàn nói, hai chiếc thuyền hàng chuẩn bị tới đây, cuối cùng anh ta vẫn cứng rắn quyết tâm muốn làm.
Diệp Địa Bắc bị Lý Thấm vẽ ra một miếng bánh nhân lớn đầy hấp dẫn, luôn luôn chìm đắm trong vực sâu, mắt thấy đã tới lúc chạm được tới đáy. Diệp Thiên Nam lại cảm thấy không ổn, lập tức ngăn không cho gã tiếp tục nhúng tay vào kinh doanh dầu mỏ, kêu hắn trước cứ hoãn lại, từ từ sẽ bàn lại sau.
Diệp Địa Bắc ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại thật sự không yên, không chỉ bởi vì tài chính của Lý Thấm có tới hàng tỉ, còn bởi vì cách nói của Lý Thấm lần đầu tiên gợi lên tình cảm sâu sắc trong gã, khiến gã có cảm giác như rơi vào bể tình.
Đã bao nhiêu năm nay, Diệp Địa Bắc vẫn độc thân chưa lập gia đình, chính là cảm thấy những người bên cạnh không đủ hoàn mỹ. Lý Thấm xuất hiện, mới khiến gã hiểu được người gã tìm kiếm bây lâu chính là kiểu người giống như Lý Thấm.
Đàn ông cả đời theo đuổi là cái gì? Tình yêu và sự nghiệp, nói thông tục một chút, chính là đàn bà cùng tiền tài. Lý Thấm là một người có cả mỹ mạo và của cải, quả thực chính là lễ vật trời ban cho gã!
Diệp Địa Bắc thật sự không bỏ đi được. Mặc dù Diệp Thiên Nam luôn yêu cầu gã phải thu tay lại, cho dù không rời khỏi Tương Giang, cũng phải bớt phóng túng một thời gian, nhưng gã không đè nén được cảm xúc, luôn nhớ tới Lý Thấm, tìm mọi cách để gặp mặt Lý Thấm.
Sự tình, cũng dần dần không khống chế được...
Trần Pháp Toàn dưới tình hình hai chiếc thuyền hàng liên tiếp bị bắt giữ, lại một lần nữa đi ngược gió gây án, không phải cậy mạnh, cũng không phải vì lợi nhuận mà bí quá hoá liều, mà chỉ muốn thử thăm dò điểm mấu chốt của đối phương. Bởi vì hai thuyền hàng liên tiếp đều bị bắt, tin tức tới tai người đang ở thủ đô, rất tức giận, nên suốt đêm vài vị cấp cao trong quân đội đến thỉnh an, sau khi nhận được tinh thần chỉ thị, một loạt mệnh lệnh liền được truyền tới quân khu Dương Thành và quân khu tỉnh Tương.
Sự kiện bắt giữ thuyền, rốt cục đã lên tới tầm cao chính trị, trở thành mồi lửa chiến trường.
- Sao lại đối nghịch như vậy?
Diệp Thiên Nam cảm thấy đau đầu, y đương nhiên biết hành động này của Trần Pháp Toàn mang ý nghĩa chính trị, nhưng không phù hợp kế hoạch của y lúc này, có khả năng sẽ làm rối loạn sự sắp xếp của y, ảnh hưởng đên đại kế của y, nhưng quan trọng hơn là, y không khống chế được Trần Pháp Toàn, đối với quân đội cũng không có chút lực ảnh hưởng nào.
Vừa mới hòa nhau một ván trong cuộc họp, giờ lại tới hành động của Trần Pháp Toàn khiến tâm tình của y có chút giảm sút. Vừa rồi, nếu ngay cả trước mặt Hạ Tưởng phải chịu sự lạnh nhạt, nghĩa thắng lợi của hôm nay đã không còn đáng kể nữa, sự vui vẻ toàn bộ đã biến thành căm tức và bực bội.
Suy cho cùng, biến cố ở Lĩnh Nam còn không phải là do Hạ Tưởng gây ra? Hạ Tưởng thật sự là một kẻ khốn khiếp làm người ta hận không thể một đá đá chết, một chưởng đánh chết!
Nghe nói còn có người gọi hắn là tiểu lang quân thành thực đáng yêu, thật sự là mắt chó mù rồi, Hạ Tưởng là người nham hiểm nhất.
- Con đã nói tạm thời không cần dầu, Trần Pháp Toàn không nghe, nói là đổ dầu xuống biển, cũng phải đưa thuyền đi một lần nữa, chính là muốn xem xem, ai dám bắt giữ thuyền gã!
Diệp Địa Bắc cũng chỉ biết một, mà không biết hai, Trần Pháp Toàn gần như không khống chế được hành động, khiến gã cũng khó mà hiểu được.
- Được rồi, ta đã biết. Con đừng để ý nữa, tìm một chỗ nào đó đi du lịch cũng được, ra nước ngoài giải sầu cũng được, miễn sao rời xa Trần Pháp Toàn, càng xa càng tốt. Anh ta xảy ra chuyện đã có quân đội, còn con nếu như bị người khác bắt, sẽ rất phiền toái.
Sau khi Diệp Thiên Nam đến hội nghị công việc Bí thư, Diệp Thiên Nam vốn còn tin chắc, cho rằng đã nắm vững thế cục trong tầm tay, hiện giờ mới chợt giật mình, tình thế dường như không còn khống chế được nữa mà bay nhanh lệch khỏi quỹ đạo.
Lại liên tưởng đến cuộc đọ sức lần đầu tiên diễn ra của Ủy viên bộ Chính trị ở thủ đô, liên hệ đến một loạt va chạm ở tỉnh Tương, khiến tâm tình Diệp Thiên Nam càng ngày càng trầm trọng, cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, bởi vì Hạ Tưởng sau khi trở về, dường như rất bình tĩnh.
Phải nói, trong giai đoạn hiện giờ gần như có thể khẳng định, Hạ Tưởng không muốn y ngồi yên lên chiếc ghế Chủ tịch tỉnh Yến, chắc cũng đang âm thầm làm điều gì đó. Nhưng Hạ Tưởng có điểm đột phá ở nơi nào? Chỉ riêng việc chống tham nhũng hai thành phố Thần Đông và Hoài Dương, muốn kéo y liên lụy theo, rõ ràng là ý tưởng khờ dại, Ủy ban Kỷ luật tỉnh không dám điều tra, cho dù có chứng cớ cũng không dám báo cáo Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là muốn phạm sai lầm chính trị nghiêm trọng.
Nếu nói chen tay vào từ bốn cậu ấm tỉnh Tương, cũng sẽ không thu hoạch được gì. Vấn đề của Lâm Tiểu Viễn sẽ còn kéo dài, y đã giải thích cho Diệp Địa Bắc, khuyên Diệp Địa Bắc và Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do trong thời gian tới nên yên tĩnh một chút, mấy người này hiện tại cũng đều yên tĩnh, Hạ Tưởng còn có thể ra tay từ nơi này sao?
Trên toàn cục, Lương Hạ Ninh tạm thời sẽ hoàn toàn không nhất trí theo bước tiến của Hạ Tưởng, bởi vì Lương Hạ Ninh đã chịu áp lực trực tiếp, không dám tiếp tục bốc đồng mà phiêu lưu. Nếu muốn ra tay từ những chỗ nhỏ nhất, kinh tế hắn trong sạch, tác phong sinh hoạt vững vàng, cũng không có nhược điểm. Cho dù là có thì đối với một cán bộ cấp phó tỉnh mà nói, không thể gây ra chút thương tổn nào.
Chẳng lẽ nói biến cố Lĩnh Nam là Hạ Tưởng vẫn muốn tìm được nơi đột phá?
Diệp Thiên Nam lại nghiêm túc dặn dò Diệp Địa Bắc thêm vài câu. Buông điện thoại, một mình ngồi ở văn phòng, nghĩ trước nghĩ sau cả một ngày, đang cân nhắc nếu chẳng may bị Hạ Tưởng đẩy đến không còn đường thối lui, y phải phản kích như thế nào để cùng lúc kéo Hạ Dương bại trận theo, điện thoại trên bàn nối thẳng với thủ đô đột ngột vang lên.
Diệp Thiên Nam hoảng sợ, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới điều gì, trong lòng giật mình, ván so chiêu đầu tiên ở trung ương đã có kết quả...
Không chỉ Diệp Thiên Nam nhận được điện thoại, trước đó đã có vài người lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền Tỉnh ủy tỉnh Tương biết được tin tức này.
…
Việc Diệp Thiên Nam lại một lần nữa cẩn thận dặn dò không làm cho Diệp Địa Bắc cảm nhận được là tình thương nồng đậm của cha, mà lại cảm thấy tức giận càng ngày càng lớn.
Đối tượng khiến cho lửa giận thiêu đốt đương nhiên không phải là Diệp Thiên Nam, mà là Hạ Tưởng.
Từ sau khi Hạ Tưởng đến đây, ba làm việc cẩn thận hơn trước rất nhiều, cũng bó tay bó chân hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói, trước kia ở tỉnh Tương hô mưa gọi gió, đến giờ lại phải hết sức thận trọng. Trước đó, Phó Bí thư Diệp tài trí hơn người đã vô cùng thoải mái, hiện nay đến cuộc sống sinh hoạt của Diệp Thiên Nam cũng không lúc nào là không cẩn thận, tất cả đều nhờ Hạ Tưởng ban tặng!
Diệp Địa Bắc đúng là hận Hạ Tưởng, càng nghĩ càng thêm hận thấu xương, gã đã nghĩ, không biết có biện pháp gì khiến Hạ Tưởng biết khó mà lui, không ở khắp nơi gây khó dễ cha của y không?
Diệp Địa Bắc quyết định, phải một lần làm cho Hạ Tưởng mất thể diện.
Gã đi ra ngoài, chuẩn bị kiếm chút gì để ăn. Đang lái xe ở trên đường tìm khách sạn, bỗng nhiên gã thấy một bóng dáng quen thuộc chợt hiện ra trước mắt, lập tức khiến cảm xúc của gã đang chùng xuống bỗng chốc dâng trào — Lý Thấm.
Lý Thấm đi một mình, hình như đang tìm quán cơm, cô mặc một trang phục công sở, chẳng những không khó coi, ngược lại càng thể hiện rõ khả năng thưởng thức cái đẹp của cô không giống người bình thường. Trong mắt Diệp Địa Bắc, cô càng thêm xinh đẹp, đẹp như tiên nữ.
Bên cạnh người đẹp sao có thể không có ai làm bạn đi cùng? Diệp Địa Bắc vội tiến lên phía trước, dừng xe ngay cạnh Lý Thấm, mở cửa kính ra, cười nói:
- Giám đốc Lý, thật khéo...
Lý Thấm lúc đầu còn có vẻ kinh ngạc, sau nhận ra là Diệp Địa Bắc, cũng cười:
- Diệp tiên sinh, xin chào, thật đúng là khéo quá, anh cũng đi ăn cơm sao?
- Đúng vậy, muốn ăn cơm nhưng một là chưa nghĩ ra ăn cái gì, hai là không muốn ăn uống một mình.
Diệp Địa Bắc biết ở trước mặt Lý Thấm, phải biểu hiện mình là một kẻ thân sĩ biết lễ độ,
- Gặp lại không bằng tình cờ gặp mặt, dù sao một người ăn cơm cũng là ăn, hai người ăn cơm cũng là ăn, không bằng cùng nhau ăn cơm?
Lý Thấm cúi đầu do dự suy nghĩ một chút: :
- Cũng được, tuy nhiên tôi cũng nói trước, của ai người đấy trả nhé.
Diệp Địa Bắc cười ha hả:
- Được, nghe theo lời cô.
Lý Thấm lên xe Diệp Địa Bắc, chiếc xe lao đi để lại bụi cuốn phía sau. Sau khi chiếc ô tô biến mất ở chỗ rẽ, Liên Nhược Hạm từ một quán bên cạnh chợt hiện ra, vẻ mặt cười xấu xa gọi một cuộc điện thoại:
- Cắn câu, chuẩn bị hành động.
Thủy triều - tám người phụ nữ náo loạn ở Tương Giang.
…
Sau khi Hạ Tưởng nhận được tin tức trong thủ đô truyền đến, cười yếu ớt, hơn nữa lại cảm thấy hài lòng mà nhấm nháp một ngụm trà, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, dư vị trà bên trong như đã xa xăm.
Có một số việc sau khi phải về vị, mới có thể cảm nhận được hương vị, lần đầu tiên bên trong hội nghị ở bộ Chính trị, tuy rằng phân kỳ không nhỏ, tranh luận rất lớn, nhưng cuối cùng vẫn là thiểu số phục tùng đa số, thông qua bộ Chính trị các ghế trống Ủy viên lần lượt bổ sung, đồng thời nêu tên Mã Vạn Chính và Cổ Thu Thật làm người được đề cử.
Tuy rằng Mã Vạn Chính xếp hạng trước, nhưng xếp hạng trước sau không thành vấn đề, vấn đề là, Vu Hậu Thật được đề danh ban đầu cũng không tiến vào ván sau, như vậy cũng khiến Hạ Tưởng hiểu được tầm quan trọng của đòn gió trên mặt trận chính trị.
Chí ít, đây cũng là bước đầu thúc đẩy tiến tới thành công. Đây là đại sự của chính trị ở trong nước suốt mười mấy năm qua. Trong đó cũng hàm chứa ý nghĩa phi thường trọng đại, để uy vọng của Tổng bí thư được nâng cao, rất cần có sự trợ giúp.
Sở dĩ sau khi tranh cãi cuối cùng vẫn thông qua quyết nghị, là bởi vì thế lực gia tộc gần như muôn miệng một lời ủng hộ đề nghị của Tổng bí thư, khiến lực lượng phản đối lớn nhất cuối cùng cũng không làm nên trò trống gì.
Con đường Ủy viên bộ Chính trị của Cổ Thu Thật, đã có bước đi đầu tiên đầy vững chắc.
Ngô Tài Dương đúng lúc đưa ra lựa chọn sáng suốt —— Thật ra ngay từ lúc nhà họ Mai bắt đầu tỏ thái độ ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng biết ngay là sách lược hắn đã có hiệu quả, phản ứng dây chuyền đang dần dần hình thành bão táp.
Về phần cuối cùng bão táp sẽ lớn cỡ nào, sẽ tạo thành lực phá hoại kinh ngạc đến cỡ nào, không còn một mình một phương, mà còn tùy ở độ phản kích mạnh yếu của đối phương.
Buổi chiều, sau khi tan tầm, Hạ Tưởng do dự một chút rồi vẫn quyết định đi Nam Cung một chuyến, dù sao cũng quá nhiều phụ nữ quan tâm tới hắn, hắn cũng phải có thái độ thích hợp mà tỏ vẻ quan tâm và trân trọng họ.
Phụ nữ nhiều, phiền toái cũng lắm, tuy rằng hắn trước mặt mọi người coi như rất an phận, rất nghe lời, nhưng cũng có nhu cầu tâm lý đúng không? Hơn nữa hắn cũng sợ các cô làm ầm ĩ lên, loạn mất chương trình, lúc này nhất định phải ra mặt động viên chỉ dẫn thêm.
Hạ Tưởng vẫn xem nhẹ các phụ nữ của hắn, mọi người không tạo thêm phiền toái hắn, nhưng lại khiến người khác có thêm rất nhiều phiền toái...
Đang định ra cửa, Hồ Định lại gõ cửa tiến vào, không để ý tới việc chào hỏi cấp trên, đã lập tức đi thẳng tới trước mặt Hạ Tưởng, vào thẳng vấn đề:
- Chủ nhiệm Hạ, mặc dù có chút mạo muội, nhưng tôi quả thật có chuyện quan trọng muốn nói với anh, tối nay có thể cùng ngồi với nhau một lúc không.
Dường như có chút lo lắng Hạ Tưởng không đi, lại khốn khổ bổ sung thêm một câu:
- Quân Từ Do cũng sẽ có mặt.
Hạ Tưởng ngẩn ra, mục đích Hồ Định đến... rất có ngụ ý!