Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, chiếu xuống mặt đất cả ngàn vạn tia nắng.
Ánh mặt trời buổi sáng rất sạch sẽ, thuần túy, chiếu rọi vào mặt của hai ông lão từng nếm trải cuộc đời, khiến cho hai ông lão cả đêm không ngủ đột nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn, mái tóc bạc phơ có một màu vàng lóng lánh, vô cùng sinh động.
Hai ông lão ngồi cả đêm, lo lắng cả đêm và uống trà lạnh cả đêm, hạ màn được tàn cục trong một đêm.
Lúc trời sáng, đã hai tiếng sau khi Hạ Tưởng thoát khỏi nguy hiểm, hắn mới gọi điện thoại với giọng điệu thoải mái và thái độ bình tĩnh cứ như đang đi dạo trong sân, hơn nữa hắn biết rõ ông cụ Ngô và lão Cổ đang trong tình trạng lo lắng cho hắn và trông tin hắn cả ngày, vậy mà còn kéo đến bây giờ mới gọi điện báo bình an…
Ông cụ nghĩ lại, Hạ Tưởng có thể đi bằng máy bay nhưng lại cố tình không đi, muốn gây ồn ào náo loạn, khiến cho ông cụ phải ngang nhiên ra tay cứu giúp trong thời khắc quan trọng. Ông cụ cuối cùng cũng hiểu rõ, thằng nhóc có ý muốn chơi xỏ, chính là muốn chơi xỏ ông ấy và lão Cổ.
Đúng là một tên nhóc con khiến cho người ta vừa tức vừa hận lại không làm gì được hắn!
- Vẫn không hiểu được ý đồ của thằng nhóc này.
Ông cụ Ngô tức giận đặt ly trà xuống, nước trà bắn ra tung tóe, ông cụ nửa oán trách nửa nói đùa:
- Nếu sớm biết hắn cố ý muốn thăm dò sức chịu đựng và con át chủ bài của tôi thì tôi cứ để cho hắn tự sinh tự diệt cho xong.
Lão Cổ phản ứng chậm nửa nhịp so với ông cụ Ngô, lúc này cũng hiểu ra liền bật cười:
- Tốt, chơi xỏ rất hay, quá vô lại, quá mặt dày, tôi rất thích.
Hai ông lão cùng nhau bật cười, tiếng cười xuyên thấu cả ánh mặt trời buổi sáng, giống như những nốt nhạc đang nhảy nhót rọi xuống sân nhà lão Cổ, khiến cho buổi sáng hôm nay vô cùng tươi mát.
Tất cả vệ sĩ của mọi người đều trầm tĩnh lại nhìn nhau cười, xem như đã không uổng phí cả một đêm gian khổ, ông lão thoải mái cười, tiếng cười còn hay hơn cả tiếng ca tuyệt diệu nhất trên thế gian này.
Sau khi ông cụ Ngô nhận được điện thoại của Hạ Tưởng thì mới nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi trách mắng Hạ Tưởng xảo quyệt đa đoan, lần này ngay cả ông ta cũng hoàn toàn bị hắn gạt, thằng nhóc này càng ngày càng không được rồi, nghĩ lại thì không thể nhịn cười được, thằng tiểu tử này nhớ ơn ngắn, nhớ thù thì dai, đã cho ông ta thấy được lòng dạ hẹp hòi.
Nghĩ lại cũng đúng, năm đó ông ta ra tay cũng rất ngang tàng, thiếu chút nữa đã khiến Hạ Tưởng phải chết yểu trong khi còn là mầm non trong quan trường. Sau này tuy vẫn luôn âm thầm bù đắp lại rất nhiều, trên thực tế ông ta cũng không chính thức đề cập với Hạ Tưởng về những xung đột của năm đó, một câu cũng không.
Cho dù chỉ là thuận miệng nhắc đến cũng là biểu hiện xấu hổ, bắt ông ấy nhận lỗi với một hậu bối, ông ta cảm thấy thật mất mặt.
Trong mấy năm qua tên nhóc này đã trưởng thành rất nhanh, đã trở thành một gốc cây đại thụ, ngay cả ông ta cũng cần phải coi trọng. Chuyện không vui của năm đó đã sớm tan thành mây khói rồi, dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Hạ Tưởng thì hắn không phải là kẻ thù dai.
Sự việc hôm nay là từ một sự thật không thể chối cãi, đã cho ông ta biết Hạ Tưởng không thù dai nhưng hắn lại nhỏ nhen, biết chơi xỏ.
Còn có điểm quan trọng là trình độ chơi xỏ lại rất cao, khiến cho ông ta phải ngậm bồ hòn.
Hạ Tưởng cố ý đi đường quốc lộ, cố ý lấy bản thân làm mồi, cố ý dụ đối phương ra tay, cố ý ép ông cụ ra tay cứu giúp, sau đó… quân át chủ bài của nhà họ Ngô đã được Hạ Tưởng thấy được một góc.
Hạ Tưởng đã hiểu được tám chín phần về việc phân bố thế lực trong Đảng chính của nhà họ Ngô, và cũng biết rõ những sản nghiệp trong tối ngoài sáng của nhà họ Ngô, chỉ duy nhất vẫn chưa nắm được quân át chủ bài của nhà họ Ngô, chẳng có tí manh mối gì về lực lượng của nhà họ Ngô trong quân đội, cũng may nhân cơ hội lần này khiến cho nhà họ Ngô mập mờ để lộ ra điều mà bấy lâu nay luôn che giấu.
Còn có một điều là Hạ Tưởng không chỉ muốn xem quân át chủ bài của ông cụ, đồng thời còn mượn cớ để thấy được sức chịu đựng của ông cụ. Thực ra Hạ Tưởng muốn đi lên phía Bắc, căn bản là có tính toán kỹ càng, hắn chỉ là muốn xem vở diễn của người khác.
Người khác đều nghĩ hắn là nhân vật chính, thực ra hắn mới là tổng đạo diễn vừa là người diễn lại vừa là khán giả.
Trên đường bụi bay mịt mù, mọi người cứ xôn xao ồn ào, chỉ có Hạ Tưởng ngồi trong xe âm thầm đánh giá, vẻ mặt mỉm cười vừa ngắm phong cảnh trên đường vừa đánh giá sức mạnh cao thấp giữa các nhân vật so chiêu với nhau, nói không chừng hắn còn đang cười thầm những người bị hắn trêu đùa.
Thật đúng là một thằng nhóc tinh quái khiến cho người khác không biết phải làm sao.
Ông cụ Ngô vừa cười vừa lắc đầu, vừa yêu mến vừa xúc động, cuộc đời của ông ta hầu như chưa bao giờ thất bại, hôm nay lại bại dưới tay Hạ Tưởng, tất nhiên cũng có thủ đoạn xấu xa của Hạ Tưởng ỉ mình là người nhỏ tuổi, và cũng là vì hắn đã nắm bắt được suy nghĩ của ông cụ và lão Cổ, nên đã chi phối được cả hai ông già. :
Sau này phải chỉnh đốn lại hắn mới được.
Lão Cổ lại không nghĩ gì nhiều, sau khi đã sơ sơ hiểu được ý nghĩ của Hạ Tưởng, liền cười vang, đột nhiên đặt ly trà xuống, hào khí nói:
- Nào! Chơi một ván nữa, lần này tôi nhất định phải thắng ông.
- Muốn thắng tôi, không dễ vậy đâu.
Ông cụ Ngô cũng lấy lại tinh thần, thức trắng cả đêm nhưng cũng không có ý muốn đi ngủ:
- Được, tôi sẽ chơi với ông một ván nữa, để ông thua tâm phục khẩu phục.
Ván cờ tướng của hai ông cụ vẫn còn tiếp tục, hành trình đi về phía Bắc của Hạ Tưởng đã gần đến hồi kết.
Có thể nói ông cụ Ngô giờ đã thành tinh, đã đoán đúng được một nửa suy nghĩ của Hạ Tưởng nhưng không phải là toàn bộ.
Quả thật, Hạ Tưởng cũng có ý ép hai ông cụ ra tay, bởi vì hắn có chút ỉ lại, biết hai ông lão không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa hắn sẽ không đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng, thành phố đầu tiên của tỉnh Yến tiếp giáp với tỉnh Dự là thành phố Đan Thành. Bí thư thành ủy thành phố Đan Thành hiện giờ là Chu Duệ Nhạc.
Hai tháng trước, Trần Khiết Văn từ chức vì bệnh nặng, có phải bệnh thật hay không thì không biết, dù sao cũng rút lui đến cùng, không được đề cao đãi ngộ, cuối cùng cũng không bước vào được cánh cửa Phó tỉnh, Chu Duệ Nhạc được Cao Tấn Chu đích thân đề bạt nên được thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư.
Chu Duệ Nhạc nếu đã là Bí thư Thành ủy thì tất nhiên cũng sẽ kiêm luôn chức Bí thư đứng đầu trong Đảng ủy quân khu, đồng thời có quyền điều động cảnh sát vũ trang địa phương. Cho nên vừa vào tỉnh Yến, cho dù có người tiếp tục ngăn chặn Hạ Tưởng cũng tin là mình có thể bình yên vô sự.
Đã chỉ đạo một vở tuồng cho ông cụ Ngô, lão Cổ, Cổ Thu Thật xem, và còn cho nhiều người khác xem, tin chắc rằng sẽ có nhiều người nghe phong phanh sẽ lập tức hành động, tình thế rối loạn thì sẽ có thể xáo bài lại một lần nữa.
Có đủ lý do để tin rằng tình thế đang phát triển theo chiều hướng mà hắn suy diễn.
Càng nghĩ sâu thêm và các ảnh hưởng sâu xa, Hạ Tưởng sẽ không tiết lộ cho ông cụ Ngô và lão Cổ, càng không nói cho Trương Hiểu biết, không phải là không tin tưởng mà là có một số chuyện phải tự mình cất giữ trong lòng như vậy mới có lợi cho các kế hoạch sau này.
Tổng thể mà nói, tất cả cũng coi như thuận lợi, Hạ Tưởng dựa lưng vào ghế sau của xe Audi, hai tay đặt trên đầu, vươn vai, quay sang nói với Trương Hiểu:
- Trương Hiểu, anh vất vả rồi.
Trương Hiểu chỉ cười trừ, sau đó lại vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quân khu ở tỉnh Yến nhất định sẽ an toàn sao?
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng hẳn, vẫn là ruộng đồng rộng mênh mông bát ngát. Thực sự đồng bằng Hoa Bắc không có cảnh sắc gì để ngắm, không có đồi núi lại không có sông ngòi, chỉ có ruộng đồng, trùng lặp một cách đơn điệu.
Nghĩ lại trận chiến máu lửa tối qua, Trần Pháp Toàn có phải đã bị mất mạng hay không, Hạ Tưởng không màng nghĩ tới, càng không hỏi thêm câu nào. Hắn biết, cho dù Trần Pháp Toàn lớn mạng thoát được nạn kiếp đêm qua thì không lâu sau cũng bị biến mất lần nữa.
Sự việc này có ảnh hưởng đến việc Cổ Thu Thật có được vào cấp Cục hay không? Nhất định là có, hơn nữa còn là ảnh hưởng không nhỏ.
Sự việc lần này ai là người được lợi lớn nhất? Hạ Tưởng cười thầm, đoán không chừng Trương Hiểu sẽ cho là hắn, hắn thì biết hai ông cụ và Tổng Bí thư nhất định cũng sẽ nhân cơ hội bố trí kịp thời.
Có một mở đầu tốt, đánh một đòn phản kích đẹp, tâm trạng của Hạ Tưởng rạng rỡ như mặt trời vừa ló dạng.
Có một câu châm ngôn "Con người có gan dạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu sản nghiệp", thực ra hắn muốn sửa laị thành "nhân tài có dã tâm lớn bao nhiêu thì càng ngu ngốc bấy nhiêu". Nói cho cùng, Trần Pháp Toàn cũng chỉ là một vật hi sinh đáng thương trong chính trị.
Nhưng sự đời là thế, muốn có báo đáp thì tất yếu cần phải trả giá trước, bỏ công sức ra chưa chắc là được báo đáp nhưng không nỗ lực thì nhất định sẽ không có báo đáp. Đối với một số người mà nói là như vậy, cái giá phải trả là cả sinh mạng nhưng đổi lại thậm chí ngay cả danh tiếng cũng không có.
Say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, cảnh sắc bên ngoài tuy là đơn điệu nhưng những cột mốc bên đường đã chỉ rõ cho hắn biết tỉnh Yến đang ở trước mắt, cách thành phố đầu tiên nằm ở phía Nam của tỉnh Yến là thành phố Đan Thành không tới 100 km.
Đón tiếp hắn là Chu Duệ Nhạc hay là một vị khách không mời mà tới? Hạ Tưởng không dám khẳng định chắc chắn, dù gì hắn cũng không phải là thần tiên đoán biết trước mọi chuyện.
- Quân khu của tỉnh Yến nhất định an toàn, chúng ta… chưa chắc là sẽ an toàn.
Câu trả lời của Hạ Tưởng rất lấp lửng, hắn thấy vẻ mặt Trương Hiểu tỏ ra nghi ngờ, lại cười và an ủi một câu:
- Cơn sóng gió lớn nhất chúng ta cũng đã vượt qua rồi, nếu có thêm sóng gió thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, mấy chục binh sĩ của anh cũng không phải là hạng bất tài…
Trương Hiểu cũng hiểu ý liền gật đầu, những việc trải qua ở tỉnh Sở và tỉnh Dự khiến cho y càng tăng thêm lòng tin vào Hạ Tưởng, tỉnh Yến lại là căn cứ địa của Hạ Tưởng, cho dù có chuyện gì thì y đường đường là một tư lệnh trong quân khu tỉnh Tương, chẳng lẽ lại không ứng phó được?
Nếu không thể ứng phó thì thật vô dụng.
Sau khi chiếc xe đi vào ranh giới của tỉnh Yến, xe chạy một mạch không có sự cố nào xảy ra, sau đó dưới sự tiếp viện của Chu Duệ Nhạc, một giờ sau đã đến được Đan Thành một cách an toàn.
Đi ngang qua Đan Thành, mấy người Hạ Tưởng đã không dừng lại, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ khi đến được thành phố Yến thì mọi chuyện mới coi như êm đẹp.
Ở thành phố Yến, trên là Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, dưới có Bí thư Thành ủy, Thị trưởng, đều là người quen. Trong bốn người, bất luận là người nào lộ diện thì sẽ không có một ai dám manh động.
Hiện tại Phạm Duệ Hằng còn ở vị trí cũ, Cao Tấn Chu vẫn là Chủ tịch tỉnh, Hạ Tưởng tự nhận rằng tỉnh Yến trước giờ rất khiêm tốn, quân khu ở tỉnh Yến vì cách quân khu Bắc Kinh không xa nên được xem là một quân khu vô cùng yên bình và trầm lặng so với các quân khu của các tỉnh khác trong nước.
Vừa ra khỏi Đan Thành, tiến vào đường cao tốc, một tiếng sau ra khỏi thành phố Ngưu, sắp đến thành phố Yến, trong khi ngay cả Hạ Tưởng nghĩ rằng mọi chuyện đều yên ổn thì phía sau cả đoàn xe quân đội tăng tốc tiến gần đoàn xe của Hạ Tưởng.
Đoàn xe quân đội ít nhất cũng có mười mấy chiếc, hơn nữa trong đó còn có vài chiếc xe bọc thép quân dụng, không cần phải nói, bên trong nhất định toàn là binh lính vác sẵn súng đạn!
Hơn nữa còn là biển số xe của quân khu tỉnh Dự.
Trương Hiểu liền thay đổi sắc mặt!
Sắc mặt Hạ Tưởng lập tức thay đổi, trong lòng hoảng sợ, đoàn xe phía sau chỉ có hai khả năng, một là đối phương lấy lý do cơ mật quân sự đưa họ về quân khu tỉnh Dự, còn khả năng thứ hai có thể là… lão Cổ đã ra tay!