Thời gian buổi chiều ngân nga mà đầy thâm ý, ngày mùa thu tràn khắp thủ đô, nhất là khi trời thu trong sáng dịu mát, ông cụ nhà họ Ngô sóng yên biển lặng ngồi ở phía trên, vẻ mặt yên lặng, mà Ngô Tài Dương ngồi ở một bên, khẽ gật đầu, ánh mắt bên trong có chút tán thưởng.
Đợi cho ánh chiều tà của trời chiều biến thành sắc lửa đỏ, vẻ mặt ông cụ nhà họ Ngô cũng chậm chậm giãn ra, mà Ngô Tài Dương thì hơi hơi nhíu mày, giống như có chút suy nghĩ. - .
Trên lầu, tiếng Liên Nhược Hạm và Liên Hạ vui cười vang xuống. Bên ngoài sân, truyền đến tiếng chim hót líu lo, khiến một ngày mùa thu bình thường, yên tĩnh, phút chốc sinh động mà ấm áp.
Tuy rằng, lời đề nghị vừa rồi của Hạ Tưởng vừa không sinh động cũng không ấm áp, thậm chí còn mơ hồ có đao quang kiếm ảnh.
Quả thật, với bầu không khí nhà họ Ngô, không có khả năng đem toàn bộ chính trị ném sang một bên, không có khả năng có một phút rời xa cuộc sống chính trị, cho dù ông cụ nhà họ Ngô trạng thái lúc ẩn lúc hiện, nhưng ông ta trên thực tế vẫn là bậc trưởng bối của thế lực gia tộc, mà Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tổ chức Trung ương quản lý mũ quan của thiên hạ.
Hạ Tưởng nói xong, ba người nhất thời đều không nói gì, tuy nhiên không khí có chút dịu đi so với vừa rồi, có thể thấy rõ, lời nói của Hạ Tưởng có tác dụng giảm xóc.
Cổ Thu Thật gọi điện tới thật là đúng lúc, vừa lúc thích hợp để đánh tan không khí trầm mặc giữa ba người.
Hạ Tưởng gật đầu ra hiệu, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cổ Thu Thật lúc này vẫn là Bí thư Tỉnh ủy Hắc Liêu, việc trước khi mời dự họp toàn bộ, sẽ không chính thức tuyên bố tin tức ông nhập cục. Nhưng bởi vì đề cập đến một ít công tác giao tiếp, hiện tại Cổ Thu Thật ở thủ đô lâu hơn so với trước kia.
Hội nghị Bộ Chính trị quyết định một loạt việc bổ nhiệm nhân sự, đối với dân chúng bình thường và cán bộ cấp thấp mà nói, phải nghiêm khắc giữ bí mật, chỉ có rất ít người có tư cách được biết trước.
- Chủ nhiệm Hạ, ngày mai buổi chiều Tổng bí thư khả năng sẽ có thời gian nửa giờ, đến lúc đó tôi sẽ báo cho cậu trước.
Cổ Thu Thật cười ha hả,
- Kỳ thật vốn là việc của văn phòng Tổng bí thư, nhưng tôi lại làm giúp.
Cổ Thu Thật cách nói có điều ám chỉ, Hạ Tưởng liền thuận thế nói:
- Tôi và Tổng bí thư gặp mặt, phần lớn là gặp riêng tư, lại toàn bộ dựa vào thư ký Cổ giới thiệu, cho nên... Còn phải làm phiền đến Bí thư Cổ.
Cổ Thu Thật cười lanh lảnh:
- Hạ Tưởng, nhưng cậu hiểu lầm ý tứ của tôi, tôi là muốn nói, giữa tôi và cậu có chút giao tình, tôi tự mình làm một ít việc vụn vặt giúp cậu, không chỉ đáng giá, cũng là nên làm.
Hạ Tưởng xem như thực sự hiểu ra điều mà Cổ Thu Thật ám chỉ, cũng là sau khi việc Cổ Thu Thật vào cục, lần đầu tiên hàm súc mà trực tiếp tỏ vẻ thân cận với hắn—— tuy rằng không chính miệng nói ra lời cảm tạ, nhưng Hạ Tưởng biết rằng, lấy thân phận lãnh đạo cấp Phó quốc gia của Ủy viên bộ Chính trị của Cổ Thu Thật, việc ông ta nói ra những điều trên với hắn, đã cho hắn một thể diện rất lớn.
Hạ Tưởng liền biết, hắn đặt cược vào Cổ Thu Thật, đã bước đầu chiếm được hồi báo và tán thành nhất định, khiến cho hắn vô cùng vui mừng. Trong chính trị, đầu tư cảm tình và đầu tư chính trị đều vô cùng trọng yếu, mặc dù là loại nào, phải làm đến mức bỏ ra thì có hồi báo, thật không dễ dàng.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Cổ đối với tôi.
Hạ Tưởng nói lời khách sáo, nhưng lại là lời nói thật lòng, có lẽ cảm thấy đề tài quá mức rối rắm việc nhập cục ngược lại không tốt, nên đã bỏ qua đề tài,
- Có thể nói rõ trước cho tôi một chút, Tổng bí thư muốn gặp tôi, là có tinh thần chỉ thị gì?
- Gặp được Tổng bí thư cậu sẽ biết, đừng hỏi nhiều như vậy.
Cổ Thu Thật trốn tránh mà không đáp, rồi lại hàm súc một chút,
- Nói không chừng có liên quan đến vấn đề cậu quan tâm.
Hạ Tưởng im lặng mỉm cười, buông điện thoại, còn lắc lắc đầu. Với cấp bậc của hắn đừng nói muốn gặp mặt Tổng bí thư, bất luận là ủy viên thường vụ bộ Chính trị, đều rất khó gặp được, cho dù là Ủy viên bộ Chính trị, nếu không có vấn đề gì, cũng không phải muốn gặp là có thể gặp.
Không phải là văn phòng Tổng bí thư sắp xếp cho hắn và Tổng bí thư gặp mặt, mà là Cổ Thu Thật làm giúp, chứng tỏ cuộc gặp là mang tính chất riêng tư, là hành tung Tổng bí thư không cần ghi lại, hai là cũng biểu hiện ra Tổng bí thư có dụng tâm lâu dài, khiến hắn và Cổ Thu Thật quan hệ chặt chẽ mà hòa hợp, cũng có lợi cho thế cục phát triển vững vàng.
Trở lại phòng khách, ông cụ nhà họ Ngô đã lên lầu, chỉ có Ngô Tài Dương với vẻ mặt trầm tư ngồi trên sô pha, thấy Hạ Tưởng tiến vào, Ngô Tài Dương đột nhiên đứng lên, tiến lên vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, hữu hảo lạ thường mà nói một câu:
- Buổi tối cùng nhau uống đôi chén.
Hạ Tưởng chỉ biết, đề nghị của hắn đã làm rung động Ngô Tài Dương, nhưng... hành động của ông cụ có phải nói rõ, ông cụ trong lòng còn có chỗ chưa thông hay không? Theo lý thuyết, đề nghị của hắn đã chiếu cố đến cảm thụ của các bên, là hướng giải quyết tốt nhất.
Mặc kệ, hắn chỉ để ý châm mồi lửa, dù sao Ngô Tài Dương đã động lòng, mà một điều khiến hắn càng đắc ý là, ông cụ nhà họ Ngô lập tức liền có chỗ phải cầu hắn, tin tưởng trên vấn đề của nhà họ Phó, sẽ có nhượng bộ.
Vừa nghĩ vậy, Hạ Tưởng không khỏi nhếch mép, nghĩ thầm rằng kỳ thật chính mình so với trước kia là hơi nham hiểm một chút, không, cũng không cần phải nói là nham hiểm, phải là túc trí đa mưu mới thỏa đáng.
Đối với Ngô Tài Dương lần đầu biểu hiện ra ngoài sự thân thiết, trong lòng Hạ Tưởng cũng có nhiều cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên cười:
- Trưởng ban Ngô tùy ý định đoạt.
Trên mặt Ngô Tài Dương hiện lên một tia vui sướng không dễ nhận ra.
Cơm chiều, rất đơn giản, mặc dù không thể nói là cơm rau dưa, nhưng quả thật có cháo loãng và dưa muối, mà ông cụ nhà họ Ngô ăn thật sự ít, chỉ đơn giản ăn mấy miếng liền bỏ bát chạy lấy người, từ đầu đến cuối không nhắc lại sự tình nhà họ Phó.
Ông cụ vừa đi, Liên Nhược Hạm cũng lên lầu, còn Liên Hạ cùng ông cụ đi chơi, Ngô Tài Giang vẫn chưa về nhà, trên bàn cơm, cũng chỉ có Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương mở một chai rượu, là một chai Mao Đài 50 năm, ông ta tự tay rót rượu cho Hạ Tưởng, sau đó nâng chén:
- Đã tới đây thì không còn là người ngoài, chúng ta uống vài chén.
Hạ Tưởng liền khách khí nâng chén đáp lại.
Vài chén rượu vào bụng, Ngô Tài Dương cũng không lảng tránh, lại nói đến vấn đề nhà họ Phó, ông ta than nhỏ một tiếng:
- Ông cụ vẫn cho là không ổn, nhưng lại nói, ông buông tay mặc kệ, tôi biết, trong lòng ông vẫn có chút... Cậu khuyên ông lần nữa đi, giữa tôi và ông ấy, kết nối khá khó khăn.
Hạ Tưởng chỉ có thể gật đầu:
- Kỳ thật điểm xuất phát của ông cụ là tốt, ông cũng là vì ổn thỏa.
Ngô Tài Dương dường như không nghĩ quá nhiều về lập trường của ông cụ, nếu ông cụ dường như dỗi mà nói buông tay mặc kệ, cũng là ý tứ giơ tay nhượng bộ một bước, ông ta liền tiếp tục đề tài với Hạ Tưởng:
- Đề cử Kiều Thanh Văn đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Ninh... Nói thật, tôi rất tán thành ý này của anh, tỉnh Ninh so với tỉnh Thiểm phân lượng kém không ít, với lý lịch kinh nghiệm của Kiều Thanh Văn, đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Ninh mặc dù có thể không bằng, nhưng là tính một bước phù chính. Tôi và phó Thủ tướng có nói qua, phó Thủ tướng trên nguyên tắc đồng ý, nhưng ông ta cũng rất quan tâm đến ứng cử viên Chủ tịch tỉnh Thiểm...
- Tôn Tập Dân hiện tại dường như còn nhàn rỗi?
Hạ Tưởng biết rõ cố nói.
Tôn Tập Dân nghe đồn là thân thích với Phó Thủ tướng đương nhiệm, là thật hay giả Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, bởi vì hiện tại hắn biết Tôn Tập Dân là Chủ tịch Quốc hội như vậy đủ rồi.
Hạ Tưởng vì Ngô Tài Dương ra chủ ý, chính là khiến Kiều Thanh Văn lui mà cầu tiếp theo, mưu cầu vị trí Chủ tịch tỉnh Ninh, so sánh với tỉnh lớn như tỉnh Thiểm mà nói, tỉnh Ninh tuy rằng không đủ sự chú ý như vậy, nhưng chung quy là rảo bước tiến lên bộ trưởng, đối với người trong quan trường mà nói, có khi quanh co cũng là vì nâng cao cấp bậc.
Lúc ấy ông cụ nhà họ Ngô sau khi nghe xong đề nghị của hắn, cho dù có tán thành, cũng không hoàn toàn gật đầu. Ngô Tài Dương lại lập tức động lòng, bởi vì theo như lời ông cụ nhà họ Ngô thế lực nhà họ Phó bay lên quá nhanh, ở trong lòng ông ta cũng lưu lại vết rám, cho nên đề nghị của Hạ Tưởng liền chạm được đến tâm tư ông ta, vừa giúp nhà họ Phó, lại giảm được vài phần tai hoạ ngầm, quả thật là một bước coi như không tồi.
Ông ta liền có chút khâm phục khả năng nhận định thời thế của Hạ Tưởng.
Nếu cho ông cụ biết, ý Hạ Tưởng kỳ thật là kéo nhà họ Phó xuống nước, muốn mượn lực của nhà họ Phó khuấy động ích lợi của người khác, chỉ sợ ông cụ không chỉ khâm phục Hạ Tưởng, mà còn vô cùng tán thưởng.
Mà cuối cùng sự tình phát triển ra ngoài lại lớn hơn Ngô Tài Dương dự kiến, một chuyện phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng khi hình thành cuộc đọ sức khắp nơi hành động, ông ta nhất thời kích động thiếu chút nữa giáp mặt hướng Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thưởng, may mắn sau đó lại duy trì được bình tĩnh, mới không bị thất thố.
Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không nói cho Ngô Tài Dương biết ý đồ thật sự của hắn, trên thực tế, nhà họ Ngô và nhà họ Phó mặt ngoài hợp tác và âm thầm đề phòng, hắn cũng không quan tâm, bởi vì cũng không tới phiên hắn quan tâm, tin tưởng trí tuệ chính trị của ông cụ và thủ đoạn của Ngô Tài Dương, không đến mức khiến nhà họ Phó nhảy lên đầu nhà họ Ngô.
Ít nhất nhà họ Phó về lực lượng quân đội kém khá xa so với nhà họ Ngô, muốn ngồi lên vị trí đệ nhất gia tộc, con đường còn rất dài.
Hạ Tưởng cũng không phải cố ý gạt không nói để đạt tới mục đích lợi dụng Ngô Tài Dương, hắn không nói, là bởi vì có một số việc vĩnh viễn không thấy so với thấy tốt rất nhiều. Mặc kệ Diệp Thiên Nam muốn vu hồi bay lên như thế nào, cũng không quản Thủ tướng và thế lực khác giữ gìn Diệp Thiên Nam như thế nào, hắn chỉ cần đem một số sắp xếp nguyên bản và có trật tự mà đánh loạn trước, nhờ đó đạt tới hiệu quả đào hầm đào hố sâu, đoạt trước một bước chiếm lĩnh tiên cơ là tốt rồi.
Ngô Tài Dương đề cử Kiều Thanh Văn vào vị trí Chủ tịch tỉnh Ninh, nhà họ Phó tất nhiên tán thành, nếu Tổng bí thư gật đầu, sự tình có thể thành. Như vậy quân bài khổ tình mà Diệp Thiên Nam tỉ mỉ lên kế hoạch, khi đánh ra quân mới bỗng nhiên phát hiện —— đường này không thông, mời lách đi đường khác.
Đề cử Tôn Tập Dân —— không phải vì Hạ Tưởng thông cảm Tôn Tập Dân, lại càng không phải hắn cho rằng Tôn Tập Dân có thể đảm nhiệm việc lớn, mà là hậu duệ Tôn Tập Dân vốn còn có hai lần ở cấp tỉnh bộ cương vị cao tự nhận lỗi từ chức, mà hiện nay Tôn Tập Dân mới tự nhận lỗi từ chức một lần, nói đúng là, dựa theo lệ thường của lịch sử hùng mạnh, hắn hẳn là còn có một cơ hội tái đảm nhiệm cấp tỉnh và cấp bộ —— một điểm trọng yếu hơn, Tôn Tập Dân nằm trong đội ngũ gắn bó với Chủ tịch Quốc hội, đề cử ông ta, Chủ tịch Quốc hội nhất định gật đầu.
Cũng là Hạ Tưởng vì phòng ngừa Diệp Thiên Nam sau khi phát hiện đường của tỉnh Ninh này không thông, lại muốn lách đi tỉnh Thiểm, cho nên hắn trước tiên phục kích, chính là muốn vì Diệp Thiên Nam tạo ra một niềm vui bất ngờ lớn hơn... Lại một đường không thông.
Về phía đương kim Lại bộ Thượng thư Ngô Tài Dương sau khi đề nghị hoàn toàn, Hạ Tưởng tự rót tự uống một ly, híp mắt nghĩ, thật ngượng ngùng, đồng chí Diệp Thiên Nam, không thuận lợi không thể oán xã hội, mệnh khổ không thể trách chính phủ, ai bảo ông ta gặp phải tôi?
Ngô Tài Dương nín lặng một lát, không hỏi Hạ Tưởng vì sao nhớ tới Tôn Tập Dân, mà đột ngột hỏi một câu:
- Tổng bí thư muốn gặp cậu, cậu có biết là vì sự tình gì không?