Kỳ thật mà nói, Phạm Tranh xuất hiện ở Cao ốc Tề Thị, quả thật là một chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng bất ngờ gặp được Hạ Tưởng, nhưng bất mãn đối với Hạ Tưởng, nên là cố ý làm như vậy.
Phạm Tranh nghe theo lời của Phạm Duệ Hằng, vẫn luôn học hỏi nghiên cứu ở Viện Khoa học xã hội, làm ra vẻ như không hề để tâm đến việc làm quan, kỳ thật Phạm Duệ Hằng vẫn luôn ngấm ngầm mưu tính, muốn để cho Phạm Tranh đi theo con đường làm quan khác với những người khác, học nhiều thì thừa sức làm quan đó là dự tính cả đời của hầu hết những người trong nước từ trước đến giờ, ra sức bố trí sắp đặt và thao tác vận hành mấy năm nay, cuối cùng cũng để Phạm Duệ Hằng nắm bắt được thời cơ.
Phạm Tranh có cơ hội vào Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, hơn nữa còn có hy vọng trở thành một trong những thành viên của đoàn mưu sĩ.
Phạm Duệ Hằng quá đỗi vui mừng.
Phạm Duệ Hằng đương nhiên không phải là người không có đầu óc chính trị, ông ta đã nghiên cứu hướng đi của cục diện chính trị mấy năm gần đây, hiểu rất rõ cán bộ học thuật tương lai sau này sẽ dần dần chiếm được vị trí càng lúc càng cao trong cục diện chính trị trong nước.
Vì vậy đừng thấy Phạm Tranh cứ lẩn quẩn phía ngoài quan trường, nhưng mài dao thì mới không tốn công chặt củi, ông ta tin rằng một khi thời cơ thuận lợi, Phạm Tranh có thể một bước lên trời, ở Viện Khoa Học xã hội, cũng sẽ có biên chế có cấp bậc, Phạm Tranh hiện giờ, cũng được hưởng đãi ngộ của cấp Cục trưởng rồi.
Nếu như Phạm Tranh có thể trở thành một trong những thành viên của đoàn mưu sĩ, thì có thể trực tiếp tiếp xúc với những nhân vật dẫn đầu của Trung Ương, có thể trực tiếp lọt vào mắt của vài người cấp cao nhất, mai này có muốn thăng tiến, cũng dễ như trở bàn tay.
Do đó, đừng thấy Phạm Tranh hiện giờ danh tiếng không có, địa vị cũng không cao, nhưng sớm muộn cũng có ngày vào được thủ đô, đợi khi ra được thủ đô, thì thiên hạ sẽ đều biết thôi.
Ngay trước ngày lễ quốc khánh, Phạm Duệ Hằng đã lên thủ đô một chuyến, vốn là muốn có quyết định cuối cùng cho việc của Phạm Tranh, chuyện ông ta lui xuống đã định rồi, không thể nào thay đổi được, cũng từ bỏ ý muốn rồi, chỉ một lòng một dạ muốn tạo được tương lai sáng sủa cho con của mình.
Bất ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Nói là chuyện bất ngờ, kỳ thật hình dung nó là thời cơ thì thích hợp hơn. Bởi vì có người truyền đạt lại nói, nếu như trước khi ông ta từ chức có thể quét sạch thân tín của Hạ Tưởng, thế thì việc Phạm Tranh vào thủ đô và vào đoàn mưu sĩ, sẽ là chuyện đơn giản như gõ đinh trên ván gỗ mà thôi. Không chỉ như vậy, sau khi ông ta từ chức còn có thể vào thủ đô làm cố vấn cho một doanh nghiệp lớn nào đó của Nhà nước, tiền lương cao thì không phải nói rồi, còn có thể phát huy sức ảnh hưởng và nhiệt huyết còn lại trong người ông ta.
Ngược lại, thì rất khó nói rồi…
Phạm Duệ Hằng hiểu rõ, có người xây dựng cho gã một con đường đầu cơ sinh lời, có đi hay không, tất cả là do bản thân gã.
Trải qua hai ngày suy nghĩ, Phạm Duệ Hằng hạ quyết tâm, đi, phải đi, tại sao lại không đi chứ?
Cớ sao lại vì Hạ Tưởng mà làm khó bản thân mình? Giao tình giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng không sâu đậm lắm, mối quan hệ vốn không gần cũng không xa, nếu như bỏ qua thời cơ tốt lành này, thì quá đáng tiếc, lại nói cho dù giao tình giữa ông ta và Hạ Tưởng có sâu đậm đi nữa, nhưng quan hệ có thân thiết, cũng không quan trọng bằng tiền đồ của Phạm Tranh.
Tuy nhiên Phạm Duệ Hằng cũng biết Hạ Tưởng có một sức ảnh hướng nhất định ở tỉnh Yến, quyết định áp dụng phương thức đề bạt đột xuất, trước tiên là ấn định người được tuyển chọn, sau đó để ban tổ chức ra phương án, sau đó ra sức đè bẹp tất cả các ý kiến phản đối, dùng bàn tay quyền lực của mình trực tiếp thao tác, làm cho nó trở thành sự thật!
Dù sao ông ta sau này cũng phải quay lưng rời đi, thị phi đúng sai cứ để cho người ở lại phía sau bình luận phán xét, vẫn là cái lợi trước mắt quan trọng hơn.
Phạm Duệ Hằng cũng biết việc làm này vô cùng mạo hiểm, làm không khéo sẽ bị hội nghị thường vụ bát bỏ, đồng thời ông ta sẽ mất hết quyền hành. Bởi vì ông ta chỉ bàn bạc qua một lần với Đàm Quốc Thụy, những ủy viên Thường vụ khác, còn chưa kịp tiếp xúc trao đổi với họ.
Tuy nhiên xuất phát từ sự suy tính cẩn thận, ông ta vẫn là nói cho Phạm Tranh biết.
Chỉ có điều Phạm Duệ Hằng không ngờ đến chính là, Đàm Quốc Thụy vừa quay lưng đã phản bội ông ta, không chút do dự mà cũng không hề chùn bước.
Điều khiến Phạm Duệ Hằng càng không dám tin đó là, mới qua không bao lâu, lại có một thân tín bán đứng ông ta, không chỉ trực tiếp đem lại đả kích lớn cho ông, còn khiến sự tự tin của ông ta suy sụp.
Phạm Duệ Hằng Bí thư Phạm đáng thương, giờ phút này đây vẫn chưa hay biết rằng ông ta sắp phải đối mặt với bão táp lớn nhường nào, lại phải dọn dẹp mọi thứ bằng cách nào đây…
Phạm Tranh sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng, cũng ủng hộ cách làm của Phạm Duệ Hằng. Còn tỉ mỉ nghiên cứu Hạ Tưởng có thể sẽ có chiến lược để phản đối, đến cuối cùng có được kết luận, chính là đánh cho Hạ Tưởng trở tay không kịp, đợi khi hắn biết được thì đã quá muộn rồi, chưa kịp tổ chức lực lượng thì việc bổ nhiệm đã thông qua rồi, tin chắc rằng Hạ Tưởng cũng sẽ không làm gì được nữa.
Phạm Tranh cũng có ý nghĩ xẹt qua trong đầu, cảm thấy cũng hơi có lỗi với Hạ Tưởng, dù gì cũng là bạn bè với nhau, nhưng nghĩ đến việc Hạ Tưởng thăng chức như bay, mà cậu ta là con trai của Bí thư Tỉnh Ủy, bây giờ vẫn không chút tiếng tăm gì, nghĩ vậy trong lòng liền bứt rứt không yên, cho rằng bản thân mình thế nào đi nữa cũng phải hơn Hạ Tưởng.
Phạm Tranh cũng nghe nói hôm nay Hạ Tưởng trở về thành phố Yến, Hạ Tưởng không có thông báo cho cậu ta, cậu ta đương nhiên sẽ không chủ động đi tiếp đón. Đúng lúc Chương Quốc vĩ và Lục Minh cũng đến hoạt động ở thành phố Yến, Phạm Tranh liền đích thân ra mặt tiếp đón, có lẽ là do Cao ốc Tề thị vô cùng xa hoa, có lẽ cũng là do cao ốc Tề thị cách tỉnh ủy không gần cũng không xa, vừa hay không gây sự chú ý, Chương Quốc Vĩ và Lục Minh không hẹn mà cùng đều chọn vào ở tại tòa cao ốc Tề Thị này.
Phạm Tranh đến Cao ốc Tề Thị vốn là muốn bàn bạc cùng với Chương Quốc Vĩ và Lục Minh, không ngờ lại gặp phải Hạ Tưởng đang chiêu đãi khách khứa bạn bè, cậu ta vốn tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhưng lại vì hành động lộ liễu của Hạ Tưởng mà nhất thời tức giận.
Tỉnh Yến vẫn là tỉnh Yến của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng đã sớm không còn làm quan ở tỉnh Yến nữa rồi, còn khua chiêng đánh trống phô trương thanh thế, buổi tiệc có các nhân vật chính trị như Bí thư Thành Ủy và Thị trưởng, bao gồm cả người trong giới công thương như Thành Đạt Tài, thậm chí còn có một gã Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư công An Đảng ủy Mã Kiệt, hắn rốt cuộc muốn làm gì đây?
Phạm Duệ Hằng còn chưa từ chức, chỉ cần một ngày còn ở tỉnh Yến, thì vẫn là nhân vật số một của tỉnh Yến, Hạ Tưởng là cái giống gì, rõ ràng là đang công khai chống đối Bí thư tỉnh ủy, đúng là hành động đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Vốn dĩ Phạm Tranh cũng còn có chút áy náy đối với Hạ Tưởng, nhưng bởi vì buổi chiêu đãi của Hạ Tưởng tập họp quá nhiều những nhân vật chính trị cấp cao của tỉnh Yến và cả những người quan trọng trong giới công thương, nên cậu ta đùng một cái nổi nóng lên.
Cơn giận của Phạm Tranh, cũng chính là cơn giận của Phạm Duệ Hằng, bởi vì Hạ Tưởng âm thầm làm vậy thì thôi đi, vậy mà cố tình đánh trống khua chiêng phô trương thanh thế lại đi bày ra yến tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè, rõ ràng chính là khiêu chiến với người có quyền lực đứng đầu Tỉnh ủy mà.
Phạm Tranh không thể nhịn hơn được nữa, chen qua đám đông xông lên trước…
Ngay thời điểm Phạm Tranh mất tự chủ xông đến trước mặt của Hạ Tưởng, sự nhạt nhẽo và thất vọng đột nhiên lóe lên trong mắt của Chương Quốc Vĩ, ông ta và Lục Minh đứng ở vòng ngoài, cách Hạ Tưởng rất xa, tin chắc rằng Hạ Tưởng đang nổi bật giữa đám đông đó sẽ không để ý tới góc khuất ở phía đằng xa này, ở đây đang có một ánh mắt thâm độc và thù hận đang nhìn về phía hắn.
Mặc dù Chương Quốc Vĩ thù hận Hạ Tưởng, hận đến nổi muốn làm cho Hạ Tưởng chết mới thỏa lòng vui sướng, nhưng ông ta lý trí hơn Phạm Tranh, cũng nhiều kinh nghiệm về chính trị hơn là Phạm Tranh.
Hành động xông thẳng lên trước của Phạm Tranh là một hành động không lý trí không khôn ngoan. Hạ Tưởng cho dù có quậy tưng lên hò reo nhảy múa linh đình khắp nơi ở tỉnh Yến, đó cũng là do sức ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, chỉ cần có kẻ muốn lấy lòng, Hạ Tưởng có muốn mở một cuộc hội nghị thường vụ không hợp lệ ở tỉnh Yến cũng còn được nữa là.
Có máu mặt có thể mời được các ủy viên Thường vụ đến đó là một sự bản lĩnh, Phạm Duệ Hằng là nhân vật đứng đầu của tỉnh ủy thế thì đã sao?
Có ai qui định là Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy và các Bí thư lẫn thị trưởng thành phố cấp dưới, không thể có mối quan hệ qua lại với nhau chứ?
Phạm Tranh quá kích động rồi… một người không thể khống chế cảm xúc của mình, người mà để cho sự đố kỵ trong lòng chiến thắng lý trí, thì đó là người không thành thục. Chương Quốc Vĩ âm thầm lắc đầu, Phạm Tranh và Hạ Tưởng tuy tuổi tác tương đương nhau, nhưng so với sự điềm đạm vững vàng của Hạ Tưởng, còn kém xa lắm.
Trong nháy mắt, thậm chí Chương Quốc Vĩ bắt đầu nghi ngờ kế hoạch điều chỉnh nhân sự của Phạm Duệ Hằng liệu có thuận lợi và thành công hay không?
Lục Minh đứng sau lưng Chương Quốc Vĩ, nửa thân người bị che khuất bởi trụ cột phía sau của đại sảnh, hình như là không muốn để Hạ Tưởng biết được sự tồn tại của gã, gã ta khác với Chương Quốc Vĩ, gã và Hạ Tưởng chưa xảy ra bất kỳ xung đột nào, vì vậy gã vốn không có ác cảm đối với Hạ Tưởng.
Trái lại, gã còn rất khâm phục sự thăng tiến và năng lực của Hạ Tưởng.
Ánh mắt của Lục Minh nhúng nhảy trên bóng của Chương Quốc Vĩ cả nửa buổi trời, cuối cùng lại dính chặt lấy Phạm Tranh, thấy Phạm Tranh đã tách làn người ra xông tới trước mặt Hạ Tưởng, biểu hiện của gương mặt bởi vì tức giận mà méo mó đi, bởi vì căm hận mà biến sắc, lại nhìn về phía Hạ Tưởng, nụ cười không hề thuyên giảm, điềm tĩnh như cũ, gã không khỏi thầm nghĩ, người và người so sánh với nhau, chênh lệch quả thật quá lớn.
…
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phạm Tranh nóng giận đùng đùng, là Hạ Tưởng biết rằng, sách lược của hắn có hiệu quả rồi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không biết cách thần cơ diệu toán, cũng không biết Phạm Tranh sẽ vô tình xuất hiện ở cao ốc Tề Thị, càng không biết phía sau Phạm Tranh, còn có Chương Quốc Vĩ và Lục Minh đang ẩn nấp, nhưng hành động phô trương thanh thế của hắn khi vừa đến tỉnh Yến, chính là muốn để Phạm Duệ Hằng biết rằng hắn đã quay về rồi, không chỉ quay về, còn gióng trống khua chiêng, còn đường hoàng công khai chẳng sợ gì.
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu lần rồi, trong quá trình qua lại với Phạm Duệ Hằng, hết lần này đến lần khác Hạ Tưởng đã lãnh đủ sự lật lọng của Phạm Duệ Hằng, lần đọ sức cuối cùng này, Hạ Tưởng sẽ không xuống đao một cách nhẹ nhàng và từ tốn nữa, mà là chuẩn bị ra tay thẳng mặt, dốc hết sức chống đỡ, lần hành động đầu tư cuối cùng phải ngắm bắn thẳng mặt Phạm Duệ Hằng mới được.
Cho nên, lúc Phạm Tranh hùng hổ tách đám đông ra xông đến trước mặt, đồng thời khi nghe giọng điệu chỉ trích không thiện cảm của Phạm Tranh, Hạ Tưởng vẫn giữ nguyên nụ cười, hơn nữa còn vô cùng thoải mái trả lời một câu.
Câu chất vấn của Phạm Tranh là:
- Hạ Tưởng, anh không cảm thấy mời các cán bộ Đảng chính cấp cao đến dự tiệc ở tỉnh Yến, là sự khiêu khích đối với tỉnh Ủy tỉnh Yến sao?
Câu trả lời của Hạ Tưởng là:
- Phạm Tranh, cậu không cảm thấy đường đột xông vào bàn tiệc của người khác là hành động rất vô lễ sao? Tuy nhiên dù gì cậu cũng đến rồi, vậy thì xin cậu thay tôi chào hỏi Bí thư Phạm, đồng thời xin chuyển lời nói với Bí thư Phạm rằng, tôi đã chuẩn bị một món quà, sẽ giao tặng tay cho ông ấy.
Phạm Tranh ngẩn người tại chỗ, muốn nói móc nói méo thêm vài câu nữa, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt của mọi người xung quanh, hoặc không hiểu, hoặc nghi ngờ, hoặc cười nhạo, hoặc cười lạnh nhạt, anh ta thì đứng ở giữa, giống như đứng dưới ánh đèn pha, không thể trốn vào đâu được.
Ai cũng biết rõ cậu ta là ai, nhưng không ai chủ động nói lời nào với cậu ta, cũng có nghĩa là, cái danh công tử Tỉnh Ủy của cậu ấy trước mặt đám người này, không đáng giá một xu!
Phạm Tranh rốt cục cũng không chịu được bị mọi người coi thường và ghẻ lạnh, càng không cách nào nhẫn nhịn cái vẻ mặt bình thản như không có gì xảy ra của Hạ Tưởng, cậu ta xoay người một cái mạnh:
- Bí thư Hạ, lĩnh giáo! - .
Nụ cười trên gương mặt Hạ Tưởng vẫn y nguyên, thậm chí hơi chắp tay:
- Nhiều người quá, vậy không tiễn nha.
Đợi mãi đến khi Phạm Tranh khuất bóng khỏi đại sảnh, Hạ Tưởng mới khẽ gật đầu ngồi xuống:
- Thật là ngại quá, để các vị lãnh đạo và bạn bè chê cười rồi.
Mã Lâu cười mà không nói, chỉ có điều lắc đầu một cách đầy ngụ ý, trong mắt cũng lộ ra vẻ khinh miệt.
Diệp Thạch Sinh lắc đầu cười, nói một câu ý nghĩa sâu xa:
- Nuôi không dạy, lỗi của cha…
Nói một câu rõ ràng, cuộc chiến đối đầu sau này, Diệp Thạch Sinh đã thể hiện vai trò thúc đẩy và dung hòa mà không thể thay thế được.