Một màn kinh ngạc ở hội nghị thường vụ đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhiều năm sau, luôn luôn trở thành nỗi lo lắng không yên quanh quẩn không thôi của Phạm Duệ Hằng, trở thành sỉ nhục cả đời của ông ta!
Ông ta chìm nổi vài chục năm trong quan trường cho tới nay, cũng là lần thảm bại duy nhất, ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc sống tuổi già của ông ta, làm ông ta luôn canh cánh trong lòng. Đến tận một ngày ở rất nhiều năm sau ông ta bị bệnh nặng, Hạ Tưởng gọi tới một cuộc điện thoại an ủi, mới giúp ông ta hóa giải được khúc mắc, nếu không, ông ta có khả năng chết không nhắm mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Nhạc Thương giơ tay lên, lòng dạ muốn tranh giành của Phạm Duệ Hằng như bị đánh trúng mạnh mẽ. Bỗng nhiên ông ta cảm thấy hoảng sợ và khiếp đảm, cộng thêm cảm giác khẩn trương và khích động, ông ta làm quan cả đời, chưa bao giờ gặp phải một hội nghị nào giống như hội nghị hôm nay, khiến người ta cảm thấy thở không nổi, bởi vì có quá nhiều điều kinh hỉ ngoài ý muốn, cũng có quá nhiều biến hóa, khiến cả người ông ta căng lên như dây đàn, thiếu chút nữa sẽ bị đứt đoạn.
Làm sao mà Lãnh Nhạc Thương lại có thể ủng hộ phương án của Hồ Tăng Chu, chẳng lẽ ông ta không biết phương án đó đề cập đến tất cả đều là người của Hạ Tưởng? Phạm Duệ Hằng thậm chí còn ảo tưởng, cho rằng Lãnh Nhạc Thương nhất định là bị hồ đồ, coi trọng chính là mặt mũi của Cao Tấn Chu, là muốn mượn cơ hội thể hiện thiện ý với Bí thư tỉnh ủy tương lai.
Tuy nhiên, những điều xảy ra sau đó khiến cho Phạm Duệ Hằng hiểu ra được toàn bộ, suy cho cùng vẫn là bóng dáng của Hạ Tưởng ở khắp nơi xuyên suốt toàn bộ hội nghị, thao túng lập trường của mỗi Ủy viên thường vụ. Hạ Tưởng vô sỉ mà âm hiểm bao phủ toàn bộ phòng họp nhưng lại vô hình như không khí, không thể nhìn thấu, dùng âm mưu quỷ kế của hắn ảnh hưởng đến sức phán đoán của mỗi người.
Sau khi Lãnh Nhạc Thương giơ tay lên, người tiếp theo là Lý Phong.
Lý Phong luôn luôn không thích Hạ Tưởng, đây là sự thật mà mỗi người ở Tỉnh ủy đều biết, ngay từ thời kỳ Hạ Tưởng còn đảm nhiệm Bí thư thành ủy Tần Đường, Lý Phong đã từng không công khai bình luận dèm pha tình hình ở Tần Đường, ngụ ý chính là nói bóng gió Hạ Tưởng thăng tiến quá nhanh.
Nhưng hôm nay, anh ta lại tiếp theo sau Lãnh Nhạc Thương giơ tay tán thành phương án của Hồ Tăng Chu, ai cũng hiểu rõ phía sau là vì cái gì. Hai Ủy viên thường vụ tại tỉnh ủy vốn không có quan hệ tốt với Hạ Tưởng mà lại trước sau giơ tay biểu quyết ủng hộ đề cử thân tín của Hạ Tưởng. Thứ mà Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong muốn nhìn không phải là mặt mũi của Cao Tấn Chu mà là mặt mũi của Hạ Tưởng.
Giơ tay biểu quyết, cũng không nhất thiết phải theo thứ tự. Sau đó chính là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tiếu Viễn Tâm giơ tay.
Thời điểm Tiếu Viễn Tâm giơ tay lên, Phạm Duệ Hằng cảm thấy trong lòng dâng lên một hồi thê lương. Ông ta biết, ông ta khổ tâm gầy dựng hết thảy bây giờ như bị nước cuốn trôi, mưu đồ chính trị hoàn toàn phá sản, đầu tư chính trị cuối cùng lại chấm dứt ngay dưới chân của mình. Thật là bất hạnh biết bao!
Câm giận biết bao!
Nhưng phẫn nộ và oán giận không hề có tác dụng đối với chính trị, chính trị không phụ thuộc vào nước mắt, cũng sẽ không phụ thuộc vào phẫn nộ, nó chỉ phụ thuộc vào thực lực và lực hấp dẫn, cũng phụ thuộc vào công nghĩa và đạo nghĩa.
Lúc tất cả mọi người đều giơ tay lên, như lặng im tuyên chiến với ông ta, Phạm Duệ Hằng bi thương, vô lực dựa vào ghế, thiếu chút nữa ngã xuống đất, lần đầu tiên ông ta cảm thấy thật sâu vô lực cùng thất bại, cũng là lần đầu tiên ông ta cảm thấy quyền lực và vinh quang rời bỏ ông ta mà đi.
Cứ như vậy cam chịu thất bại, cứ như vậy nhận thua hay sao? Phạm Duệ Hằng nhìn từng cánh tay múa may giơ lên, lửa giận trong lòng lại không thể ức chế mà bốc lên, dù sao cũng sắp phải thoái nhiệm, ông ta nhất quyết phải sử dụng quyền phủ quyết một lần, phải làm cho cả hội nghị thường vụ đều run rẩy ở dưới cơn giận của ông ta.
Nhưng dường như đã sớm tính được ông ta sẽ thất thố, Khâu Tự Phong đúng lúc nói một câu:
- Đúng rồi, nói cho các đồng chí một bí mật, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô đang nghỉ phép ở ngay tại thành phố Yến, ông ta dường như vô cùng chú ý tới các hạng mục công tác ở tỉnh Yến.
Câu nói như một chậu nước đá từ trên trời đổ xuống, trực tiếp dập tắt lửa giận đang cháy càng ngày càng lớn của Phạm Duệ Hằng!
Cho dù thoái nhiệm Bí thư tỉnh ủy, cuối cùng cũng vẫn là muốn lý lịch quan trường của mình được Ban tổ chức Trung ương đánh giá tốt, ai cũng không muốn bị đánh giá kém. Lại nói một chút, ông ta nếu có thể lui thì nên lui, nếu cố tình làm cho sự việc đến tuyệt tình thì tiền đồ của Phạm Tranh có thể rất đáng ngại.
Phạm Duệ Hằng trong lòng thầm mắng một câu:
- Hạ Tưởng, xem như anh lợi hại, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải đòi lại công bằng.
Cuối cùng, Phạm Duệ Hằng ra vẻ sáng suốt mà lý trí quyết định…chấp nhận thua cuộc.
Chẳng qua, điều khiến cho Phạm Duệ Hằng cảm thấy mất mát sâu sắc chính là, đánh bạc chính trị, có khi chưa chắc chịu thua đã là xong. Sau khi ông ta thoái nhiệm, đã nhờ người giúp ông ta sắp xếp đường lui rất tốt, đó là đến một doanh nghiệp nhà nước làm cố vấn, nhưng ngay khi sắp thành công, lại bị một nhân vật chủ chốt nói một câu, là đồng chí Phạm Duệ Hằng luôn thích nói đùa, khiến cuối cùng ông ta phải đứng lại ngoài cửa, rơi vào kết cục làm một thân thanh nhàn vô dụng.
Mà Phạm Tranh tuy rằng cuối cùng cũng được điều đến Viện Khoa học Xã hội, nhưng vẫn như cũ tiếp tục nghiên cứu học vấn, không phải học để thực hành, cũng chẳng khác nào giống như để đó không dùng.
Cha con họ Phạm hai người cứ như vậy rời khỏi vũ đài lịch sử, về phần bao nhiêu năm sau Phạm Tranh có thể Đông Sơn tái khởi hay không, vẫn cứ là để sau này hãy bàn.
Buổi chiều, ánh tà dương dừng lại trên sông Hạ Mã, sóng gợn lăn tăn, ánh vàng lấp lánh, quả thực là cảnh đẹp không sao tả xiết. Tuy rằng lúc này có gió thu se lạnh nhưng vẫn rất lay động lòng người. Nhưng đứng trên cao nhìn ra xa sông Hạ Mã, Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại, lại có vẻ mặt mỉm cười ung dung.
Trèo lên cao nhìn ra xa, tâm tình dường như thoải mái hơn, đương nhiên, nếu tin toàn thắng ở hội nghị thường vụ truyền đến, tâm tình sẽ càng tốt hơn. Một già một trẻ, cùng nhau đón trời chiều và gió thu, dường như là đang thưởng thức cảnh mặt trời lặn, lại dường như đang say mê trong tiếng gió cùng tiếng nước.
Không biết qua bao lâu, Ngô Tài Dương mới thản nhiên thở dài ra một hơi: Text được lấy tại https://truyenfull.vn
- Hạ Tưởng, cậu quả thực không đơn giản, chung quy thế nào cũng có thể mang đến cho người khác niềm vui bất ngờ.
Hạ Tưởng liền nhac nhặn mà khiêm tốn nói:
- Trưởng ban Ngô quá khen, đều là do các vị lãnh đạo nâng đỡ…
- Trên quan trường, không chỉ có hoa hoa kiều tử mọi người cùng lên, nhiều lúc còn có tường đổ thì người cũng đổ.
Ngô Tài Dương chỉ nhận xét một câu như vậy đối với hội nghị thường vụ tỉnh Yến, sau đó thì không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng kinh ngạc thật lâu cũng không bỏ đi được. Ông ta là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, biết được trên quan trường liên kết lợi ích rất phức tạp, muốn tất cả Ủy viên thường vụ muôn miệng một lời, đúng là rất khó khăn, cho dù ông ta có tỉ mỉ vận hành ở phía sau, cũng không chắc có thể đạt được hiệu quả như Hạ Tưởng.
Thậm chí, không khoa trương mà nói, cho dù là một Ủy viên thường vụ Bộ chính trị ra tay, cũng không chắc có thể đạt được uy lực trăm miệng một lời như thế này. Trên thực tế, chỉ có cấp phó bộ Hạ Tưởng là làm được, chẳng những làm được mà còn toàn thắng dễ như dạo chơi trên sân vắng, vừa đồng thời cùng ông ta truyện trò vui vẻ ở trong công viên nước, nhìn về sông Hạ Mã ở phía xa, vừa bày mưu tính kế, hoàn thành một trận đánh. Trong lòng Ngô Tài Dương ngoại trừ kinh ngạc, lần đầu tiên trong cuộc đời nảy ra một chút kính nể đối với một người trẻ tuổi xuất thân bình dân.
- Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, cậu nhớ sắp xếp một chút…
Ngô Tài Dương mở miệng dặn dò một câu, lững thững đi xuống núi.
- Cậu cố tình sắp xếp vài người ở nơi khác đến tỉnh Tương, ta thay cậu kiểm định…
Trong lòng Hạ Tưởng vô cùng vui mừng, biết được từ nay về sau, Ngô Tài Dương sẽ lấy thân phận Trưởng ban Tổ chức Trung ương mà đặc biệt chú ý và chiếu cố tới hắn và mấy người thuộc dòng chính của hắn, là cơ hội to lớn đến với hắn.
Hạ Tưởng vừa cười đáp ứng, vừa lấy điện thoại ra.
Lúc này, phải bố trí ai trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, nghĩ qua là biết ngay, không phải người nòng cốt, quan trọng, khẳng định sẽ không được mời đến lần này. Là cán bộ cấp sở, có thể một bước tiến vào trong tầm mắt của Trưởng ban Tổ chức Trung ương, đúng là vinh hạnh to lớn, cũng là gây dựng cơ sở vững chắc để bước tiếp thêo thăng lên cấp Phó bộ, là cơ hội mà mọi người tuyệt đối phải tranh thủ.
Bành Vân Phong mấy ngày gần đây tâm tình bất ổn, lo trên lo dưới, tính toán thiệt hơn, nóng như lửa đốt.
Bởi vì Cao Tấn Chu sắp tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Đỗ Bang Trung khẳng định sẽ sắp xếp thân tín đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa, ông ta cũng đã ở vị trí Trưởng ban thư ký được 2 năm, nên chuyển đi và cũng là lúc phải chuyển đi.
Tuy rằng trong nước cũng từng có tiền lệ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh thăng thẳng lên Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng Bành Vân Phong không có ảo tưởng này, bởi vì kinh nghiệm và lý lịch không đủ. Hơn nữa ngoại trừ Hạ Tưởng, phía trên anh ta không có người nào, mà Hạ Tưởng hiện tại mới chỉ là phó tỉnh, hiển nhiên là không có năng lực chuyển anh ta từ Giám đốc sở lên Phó tỉnh.
Có thể ra ngoài đảm nhiệm Bí thư thành ủy là lựa chọn tốt nhất.
Hội nghị thường vụ tỉnh ủy đang diễn ra va chạm kịch liệt, trong lòng anh ta hiểu rõ, hôm nay Chủ nhiệm Hạ sắp xếp hành động, anh ta ngồi ở văn phòng, bất an, không yên chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sự việc không chỉ là lần xung đột lớn nhất giữa Chủ nhiệm Hạ và Phạm Duệ Hằng mà còn liên quan đến vận mệnh và tiền đồ của anh ta, hỏi sao anh ta lại không phập phồng lo sợ.
Khoảng 5 giờ chiều, truyền đến tin tức kinh người đầu tiên, Chủ nhiệm Hạ toàn thắng.
Bành Vân Phong sung sướng có thừa, không ngờ giống như năm đó nhận được thư thông báo trúng tuyển vào Cao đẳng, bỗng chốc nhảy dựng lên, không kìm được lớn tiếng reo hò.
Sau khi reo hò xong, anh ta kiềm chế ý muốn gọi điện lại cho Chủ nhiệm Hạ, bởi vì anh ta biết, Phó chủ tịch tỉnh Cao nhất định đã thông báo cho Chủ nhiệm Hạ biết trước, không cần anh ta làm chuyện thừa.
Chỉ có điều, anh ta thật sự muốn nói chuyện với Hạ Tưởng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn lại, qua nửa tiếng sau, nhận thấy lúc này gọi điện sẽ không làm ảnh hưởng đến Hạ Tưởng, anh ta mới chuẩn bị cầm điện thoại lên, điện thoại lại đột nhiên kêu lên.
Không ngờ lại là Chủ nhiệm Hạ gọi đến, hơn nữa, chỉ nói một câu:
- Vân Phong, buổi tối 7 giờ, ở tòa nhà Tề Thị, cùng Trưởng ban Ngô ăn mừng…
Bành Vân Phong ngay lập tức khiếp sợ đến nỗi còn chưa kịp đáp lại, Chủ nhiệm Hạ đã tắt điện thoại.
Trời ạ. Cùng ăn cơm với đường đường một Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Bành Vân Phong cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, mơ hồ, có một cảm giác hạnh phúc kìm không được.
Chu Duệ Nhạc đối với quyết định trọng đại liên quan đến tiền đồ của bản thân cũng không thể bình tĩnh tự nhiên, anh ta ở trong tòa nhà Tề thị, cùng Trần Thiên Vũ ở sát vách, hai người buổi chiều hôm nay bất cứ đâu cũng không đi, ngồi ở trong phòng chờ thông báo, đợi một câu nói. Tuy rằng cả hai đều mười phần tin tưởng năng lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng, nhưng dù sao Hạ Tưởng không ở tỉnh Yến lâu lắm, mặt ngoài trấn tĩnh nhưng vẫn không che giấu được nội tâm hoảng hốt.
Cuối cùng, mãi đến khi kết quả của hội nghị thường vụ truyền đến, hai người rốt cuộc mới nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp vỗ tay hoan hô chúc mừng, điện thoại lại vô cùng đúng lúc kêu lên.
Bên kia truyền đến thanh âm chân thật không ngờ của Hạ Tưởng:
- Duệ Nhạc, Thiên Vũ, các anh chuẩn bị một chút, buổi tối cùng ăn cơm với Trưởng ban Ngô…
Chu Duệ Nhạc và Trần Thiên Vũ ngơ ngác nhìn nhau, cứng họng không nói được gì!
…Nếu nói hội nghị thường vụ toàn thắng chính là đại diện cho tỉnh Yến thắng lợi, như vậy, bữa cơm tối nay sẽ quyết định hướng đi chính trị sau này của phe Hạ Tưởng, là cuộc hội họp quan trọng bậc nhất trong dịp quốc khánh!