Quan Thần

Một tay Hạ Tưởng nhẹ nhàng nắm ly rượu trong tay, ly rượu này cũng không tồi, thủy tinh trong suốt, cũng không lớn lắm, là ly tam tiền.

Ly tam tiền, đặt tên có nghĩa là ly lan tiền, ba ly là hai lường, ba mươi ly là một lít.

Thật ra tửu lượng của Hạ Tưởng rất tốt, đời trước làm buôn bán, thường xuyên phải đi dự những buổi tiệc rượu, phải cùng say sưa với không biết bao nhiêu tham quan, chạm ly lẫn nhau nhiều, khiến tửu lượng người ta cũng tăng lên.

Tuy nhiên sau khi tái sinh, biết rõ sự nguy hiểm của rượu, đề phòng trước thì hơn. Hắn không hề uống rượu quá độ, không tùy tiện uống, trừ phi không thể tránh được mới uống vài ly, nhưng vẫn luôn uống có chừng mực, không uống nhiều, càng không uống say.

Cùng với chức vụ ngày càng cao của hắn, trên bàn rượu cũng có quyền uy hơn, những người có thể ép được hắn uống rượu cũng không nhiều nữa. Nếu nói một câu chính xác, với cấp bậc là Phó bí thư tỉnh ủy của hắn, thì ngay cả Khâu Nhân Lễ cũng không thể mở miệng ép hắn uống rượu, chứ đừng nghĩ đến việc Chu Hồng Cơ còn xếp hạng sau cả hắn mà cũng ép hắn uống rượu!

Cũng không thể xem như ép, dù sao người ta cũng tự mình uống cùng, càng lại là anh một ngàn thì tôi cũng tám trăm. Hay nói cách khác, chính là không hề so bì được, giả thật lẫn lộn.

Nếu Hạ Tưởng lùi bước, nhất định sẽ khiến người ta chê cười!

Huống hồ, Khâu Nhân Lễ còn đem quyền chủ động giao trong tay hắn.

-Một người ba ly, anh Hồng Cơ đã nói như vậy, tôi chắc chắn nghe theo, tuy nhiên tôi cũng có một yêu cầu hơi quá đáng…

Hạ Tưởng có ý dừng lại, nhìn sắc mặt Chu Hồng Cơ, không đợi hắn có biểu hiện gì, lại nói,

-Anh quy định số lượng, tôi quy định chất lượng, thế nào?

Chất lượng là một lời mà hai nghĩa, tùy theo người khác hiểu như thế nào.

Chu Hồng Cơ thấy hắn và Hạ Tưởng lúc này bị người ta bao vây bên trong, bây giờ đâm lao phải theo lao, chỉ có thể nghênh chiến. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cục diện trước mắt, chẳng phải là kết quả mà y muốn hay sao? Liền cười nói:

-Được, giống như Chủ tịch tỉnh Tôn nói, vui vẻ là được rồi.

Hạ Tưởng đưa ly nước lên, đổ nước đi:

-Chủ tịch tỉnh Tôn nói phải vui vẻ, hôm nay hiếm có cơ hội được vui vẻ cùng các đồng chí uống rượu, tôi rất vui có thể hòa nhập được vào trong tập thể Tỉnh ủy tỉnh Tề, hôm nay phải vui vẻ một lần. Vừa rồi Chu Hồng Cơ nói tôi uống ba ly, y cũng sẽ uống cùng ba ly, chỉ có tôi và y là trẻ tuổi nhất, tuổi trẻ, phải có tửu lượng tốt sức khỏe tốt mới có thể làm công tác chính trị tốt được.

Hạ Tưởng vừa nói, vừa cầm lấy bình rượu rót một ly đầy---so với ly tam tiền lúc đầu, bây giờ là ly hai lường, sau đó trước mặt bao nhiêu người, hắn uống cạn một hơi, hào khí mà đặt ly xuống:

-Một tấm lòng đỏ son hướng lên mặt trời, tôi đem hết dạ dày của mình cống hiến cho Đảng!

Vừa mới dứt lời, ly thứ hai đã được rót đầy, ngửa cổ, lại uống cạn,

-Đàn ông có việc nên làm, có việc không nên làm. Nói lời giữ lời, vui vẻ hết mình!

Lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Tưởng đã rót đầy ly thứ ba:

-Chu Hồng Cơ, rất vui có thể cùng anh đối ẩm ba ly. Anh quyết định số lượng, tôi quyết định chất lượng, công bằng vô cùng, mời!

Một từ "mời" vừa nói ra, ly thứ ba của Hạ Tưởng cũng đã uống xong!

Một hơi uống liền ba ly rượu, không phải ba ly tam tiền, mà là ba ly hai lường, tức là số lượng không đổi, nhưng chất lượng thì lại gấp mười lần!

Vẻ mặt Khâu Nhân Lễ kinh ngạc, nhưng khóe mắt rõ ràng hiện lên ý cười.

Vẻ mặt Tôn Tập Dân kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt lại là sự khiếp sợ không hiểu nổi.

Còn những Ủy viên thường vụ khác thì chỉ còn biết nhìn nhau, không dám tin tất cả những gì vừa xảy ra. Phó bí thư Hạ Tưởng, một mạch uống liền một lít rượu, mà mặt không hề đổi sắc. Lại thêm vừa rồi cũng uống luôn cả nửa lít rượu nữa, uống một lít rưỡi rượu trắng mà không làm sao, tửu lượng như vậy thật cao biết bao nhiêu?

Còn Chu Hồng Cơ thân là đương sự lại cứng họng, đã không còn biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình nữa. Vốn dĩ định mượn cơ hội để phân cao thấp với Hạ Tưởng, không ngờ, lại gặp được một phản công khá mạnh, bị Hạ Tưởng bức đến chân tường!

Đầu lưỡi Chu Hồng Cơ cứng lại, da đầu tê rần, ngây ngốc nhìn những ly rượu mà Hạ Tưởng đã uống cạn, nhất thời mất đi phản ứng.

Khâu Nhân Lễ liền lên tiếng đúng lúc:

-Tửu lượng không thể làm giả được, cái cần là bản lĩnh, Hồng Cơ không nên miễn cưỡng, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.

Rõ ràng là khuyên bảo, thật ra lại đang ngấm ngầm hại người, trọng điểm rơi vào việc bản lĩnh của bản thân.

Chu Hồng Cơ bỗng nhiên hào khí phát tác, cũng bộc phát lên, lấy ly rót đầy rượu, hơi chần chừ, thấy Hạ Tưởng cười mà không nói gì, dường như đang cổ vũ, lại dường như đang châm chọc, y liền cắn răng, ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.

Rượu vào bụng, lại cáo cảm giác như một ngọn lửa đang bùng lên, Chu Hồng Cơ biết không hay rồi, bởi vì thực ra tửu lượng của y cũng không tốt cho lắm. Nhưng nếu như lần đụng đầu đầu tiên đã thua Hạ Tưởng trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn trong tình huống là y chủ động khiêu chiến, thì sau này y phải lập uy như thế nào?

Ly thứ hai, liều mạng thôi, ánh mắt Chu Hồng Cơ bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, nụ cười đầy thâm ý của Hạ Tưởng trước mặt y càng ngày càng dao động dữ dội, dường như có đến hai Hạ Tưởng, một cười nhạo một cười lạnh, đang không ngừng quay xung quanh y.

Sợ gì chứ, Chu Hồng Cơ không chịu thua, uống cạn ly thứ hai.

Nếu nói ly thứ nhất khiến lồng ngực y như có một ngọn lửa thiêu đốt, thì ly thứ hai như đổ thêm dầu vào lửa, nhất thời khiến cho dạ dày như biển sóng cuồn cuộn. Hạ Tưởng trước mắt từ hai người biến thành bốn người, hơn nữa tốc độ dao động lại càng nhanh, dường như trước mặt y đều là nụ cười châm chọc khiêu khích của Hạ Tưởng.

Chu Hồng Cơ lắc lư rót ly thứ ba, còn chưa đưa đến miệng, đã bị người ta cướp đi, chỉ thấy giọng nói người này mơ hồ bất định mà truyền đến: Tại

-Anh Hồng Cơ, chẳng qua chỉ là một ly rượu, không đáng để hành hạ cơ thể mình, đừng uống nữa, đợi lát nữa Chủ tịch tỉnh Tôn sẽ pha cho anh một bình trà đặc.

Là giọng nói của Hạ Tưởng hay của ai? Chu Hồng Cơ chỉ cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh mất trọng lượng, dường như đang bay lên vậy. Sau đó đột nhiên trời đất quay cuồng, mất đi tri giác.

Lúc Chu Hồng Cơ ngã xuống, Tần Khản vừa may ở bên cạnh y. Tần Khản cao lớn vừa kịp lúc đưa tay đỡ Chu Hồng Cơ, mới giúp y không đến nỗi say đến mức ngã xuống.

Ván thứ nhất khi Hạ Tưởng vừa đến tỉnh Tề, dường như hào khí ngút trời đã kinh động tất cả mọi người ở đây, sau đó, không còn có ai đập bàn với Hạ Tưởng trên bàn rượu nữa. Có thể một lúc uống hết một bình rượu trắng, cũng khiến Hạ Tưởng trong mắt mọi người xây dựng được một hình tượng kiên cường và không chút nhượng bộ.

Mà sau đó không lâu, lại trong một sự kiện không lớn xảy ra trong Hội nghị thường vụ, lại càng khẳng định hơn vị trí của Hạ Tưởng trong lòng các Ủy viên thường vụ tỉnh Tề.

Chu Hồng Cơ khiêu chiến không thành, xuất mã bất lợi, thất bại trong tay Hạ Tưởng, cũng không đến mức khiến người ta nghĩ rằng y tự rước lấy nhục, cùng lắm là chỉ trở thành trò cười. Nhưng những người cố tình chú ý đến điểm này, lúc đó ngoài Tần Khản nhiệt tình mà quan tâm đến Chu Hồng Cơ đã say ra, Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ Viên Húc Cường cũng tích cực giúp đỡ.

Còn Tôn Tập Dân lại cười ha hả, cứ như đáng yểm trợ mà nói vài câu để việc Chu Hồng Cơ say rượu không ảnh hưởng đến sự vui vẻ toàn cục.

Lúc bữa tiệc kết thúc, mọi người bắt tay cáo biệt nhau. Nếu như người khác có lẽ cũng nhớ không rõ cuối cùng còn những ai ở lại, hoặc đều cho rằng Hạ Tưởng sau khi uống hơn một lít rượu, tuy rằng ngoài mặt không say, nhưng bên trong có lẽ cũng đã có bảy tám phần say rồi.

Nhưng Hạ Tưởng vẫn còn rất tỉnh táo, hắn chú ý đến một hiện tượng khác lạ là, Bí thư chính ủy kiêm Giám đốc sở Giang Hải trong lúc hắn uống rượu, sau khi nghe một cuộc điện thoại, đã lặng lẽ rời đi…

Bữa tiệc chấm dứt, Hạ Tưởng liền gọi vào di động của Lý Đinh Sơn, nhưng lại khóa máy, càng khiến lòng hắn bất an. Vốn dĩ định đến nơi ở của Lý Đinh Sơn rồi gặp mặt gã nói chuyện, nhưng hơi men dâng lên, nghĩ lại, hay là thôi đi.

Hôm sau vừa mới sáng, Hạ Tưởng chính thức đi làm.

Phòng làm việc của Hạ Tưởng ở tầng năm, Ôn Tử Tuyền---Phó trưởng ban thư ký ngồi đối diện hắn là một cán bộ nữ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng khiến Hạ Tưởng khá kinh ngạc, bởi vì cô có những nét giống với Mai Hiểu Lâm.

Ôn Tử Tuyền rất giỏi, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, tuy đảm nhiệm vị trí Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ở tỉnh Tề, nhưng lại là người tỉnh Tương. Vì vậy sau khi nói chuyện một lúc, cô liền có ấn tượng rất tốt với Phó bí thư Hạ Tưởng từng có kinh nghiệm công tác ở tỉnh Tương.

Trong ấn tượng tốt của cô, cũng không loại trừ nguyên nhân vì Hạ Tưởng càng ngày càng có mê lực của người đàn ông trưởng thành.

-Phó bí thư Hạ, văn phòng anh cũng có sắp xếp một thư ký.

Ôn Tử Tuyền mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng cũng chăm sóc rất tốt, đôi mắt phượng vẫn còn rất thướt tha, trang phục công sở che đậy một thân hình đầy đặn mà thành thục,

-Bây giờ nếu có thời gian, tôi sẽ sắp xếp cho y tới đây một lát.

Nhưng khiến Ôn Tử Tuyền thất vọng chính là, một người tự xưng là người đẹp chức cao ở tỉnh Tề như cô, trong mắt Hạ Tưởng lại như không hề là gì, hoàn toàn không quan tâm đến sự thành thục và thoải mái của cô.

Nghĩ cũng đúng, trong mắt những lãnh đạo hơi có tuổi ở tỉnh, cô là một đóa hoa. Nhưng trước mặt Phó bí thư Hạ còn trẻ tuổi, cô lại là một bà chị, thôi đi, Ôn Tử Tuyền bỏ cuộc, không phải tất cả đàn ông đều ham thích phụ nữ, không phải tất cả các lãnh đạo tỉnh đều hứng thú với thân thể thướt tha thùy mị của cô.

Thật ra Ôn Tử Tuyền hoàn toàn nghĩ sai rồi, thật ra Hạ Tưởng cũng rất thích sự ăn mặc tỉ mỉ của cô, trong một tòa nhà làm việc tất cả đều như nhau này, có một cán bộ nữ xinh đẹp như Ôn Tử Tuyền cũng thật tốt. Nhưng bây giờ hắn chưa có tâm trạng để chú ý tới sự nữ tính của Ôn Tử Tuyền, bởi vì tâm tư của hắn còn ở trên người Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn ở phòng làm việc trên lầu, Hạ Tưởng không tiện đi hỏi rõ ràng, hơn nữa hôm nay cũng là ngày đầu tiên hắn đi làm, còn có rất nhiều việc cần làm, không thể không quan tâm đến công việc mà đi gặp Lý Đinh Sơn trước được.

Bí thư mà Văn phòng Tỉnh ủy sắp xếp cho hắn có tên là Ngô Thiên Tiếu, cái tên cũng có ý nghĩa. Hạ Tưởng cũng lười chọn lựa, gật đầu nói:

-Được, phiền đồng chí Tử Tuyền sắp xếp cho Ngô Thiên Tiếu đến đây một chuyến.

Ôn Tử Tuyền cười thản nhiên, xoay người đi ra ngoài, Hạ Tưởng lúc này mới chú ý đến bóng dáng của cô. So cô với những phụ nữ đã hơi có tuổi khác, quả thật thân hình không tồi, đầy đặn mà không mập, vòng eo rõ ràng, cũng có chút mỹ cảm.

Chủ yếu là mái tóc của cô rất giống Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng lập tức lắc đầu xua tan đi ý nghĩ này. Nhàn rỗi đánh giá văn phòng của mình.

Bố trí cũng không tệ lắm, có một loại khiêm tốn mà xa hoa, văn phòng lãnh đạo Tỉnh ủy, trên cơ bản dựa theo cấp bậc và xếp hạng, mà cũng có những trang trí khác nhau. Hắn là nhân vật số 3 Tỉnh ủy, đương nhiên cũng không thể kém được.

Chỉ được một lúc sau, Ôn Tử Tuyền liền dẫn Ngô Thiên Tiếu đến văn phòng.

Ôn Tử Tuyền chỉ giới thiệu đơn giản, liền biết điều mà ra ngoài. Thư ký của Phó bí thư Hạ, thì do Hạ Tưởng nhận định, cô không cần thiết phải ở bên cạnh thêm dầu thêm muối.

Hành động của Ôn Tử Tuyền khiến Hạ Tưởng rất vừa lòng, hắn lại có ấn tượng tốt hơn nữa về cô.

Các phương diện của Ngô Thiên Tiếu đều phù hợp với yêu cầu của Hạ Tưởng, học lực, độ tuổi, cử chỉ lời nói, đang lúc Hạ Tưởng định đập bàn quyết định, Ngô Thiên Tiếu cũng không biết là cố tình nói những lời khiến người ta kinh ngạc, hay còn có dụng tâm khác, đột ngột nói một câu khiến Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc:

-Mong Phó bí thư Hạ khuyên Chủ tịch Lý một chút, không nên tiếp tục điều tra nữa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui