Vào lúc xe chuyên dụng của Lục Hoa Thành vừa lái vào tòa nhà Tỉnh ủy, thì đã bị Ngô Thiên Tiếu nhìn thấy.
Ngô Thiên Tiếu đang chuẩn bị tan tầm, cười báo cáo với Hạ Tưởng:
- Báo cáo lãnh đạo, thứ nhất, Lục Hoa Thành đã đến Tỉnh ủy rồi, chắc chắn là muốn tìm bí thư Hà có lời muốn nói. Thứ hai, tôi muốn tan tầm, đã hẹn với Vương Trạch Nhân, tối nay có hành động
Ngô Thiên Tiếu cố ý nhắc đến cái tên Vương Trạch Nhân trước mặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng tự hiểu dụng ý của Ngô Thiên Tiếu, cười nói:
- Vương Trạch Nhân? Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố?
- Lãnh đạo sáng suốt.
Ngô Thiên Tiếu lập tức nói một lời nịnh bợ, cười ha hả:
- Đội trưởng Vương là bạn chơi từ nhỏ với tôi, cậu ấy vừa mở miệng là tôi biết sẽ nói cái gì. Gần đây có chút việc nhờ cậu ấy giúp, tên này thích nhất là đi bar, lại bẩm sinh không biết cách đối phó với phụ nữ, mỗi lần đều kéo tôi đi giúp cậu ta làm bia đỡ đạn.
Hạ Tưởng khoát tay, hắn không hứng thú với chuyện giữa Ngô Thiên Tiếu và Vương Trạch Nhân, giả vờ không kiên nhẫn nói:
- Đi đi, đừng dài dòng.
Ngô Thiên Tiếu lập tức quay người bước đi, mới đi được hai bước lại đứng lại:
- Đúng rồi lãnh đạo, Vương Trạch Nhân nói, Cục trưởng Đới bị oan…
Câu này nhìn có vẻ không có tác dụng gì, thực ra là đang âm thầm nhắn nhủ giữa y và Vương Trạch Nhân đang mưu đồ gì, cũng là tiết lộ với Hạ Tưởng, việc y âm thầm can thiệp vào, đã bước đầu có manh mối rồi.
Hạ Tưởng dường như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ chuyên tâm sửa chữa bản thảo về phương án điều chỉnh nhân sự, hoàn toàn không có cảm giác về tiếng mưa gió ngoài cửa và tiếng giận dữ của Vương Chi Phu từ hành lang vang đến.
Sự việc đã bắt đầu chuyển động rồi, đã bắt đầu, thì sẽ phát ra mà không thể thu lại, công việc giai đoạn đầu hắn đã hoàn tất toàn bộ bố cục, vậy thì kế tiếp, trong mùa mưa thuận gió hòa, Hạ Tưởng hiểu rõ vẫn còn hai việc phải làm, một là im lặng quan sát tình hình tiến triển của bố cục hoàn tất, hai là… tiếp tục thúc đẩy bắt đầu một việc khác.
Không bao lâu, âm thanh ngoài cửa sổ to lên, trận này nối tiếp trận kia, đập vào cửa sổ kêu đùng đùng. Hạ Tưởng chắp tay đến trước cửa sổ, nhìn cơn mưa lớn ở ngoài đã kết thành một màn dày đặt, mặt đất cũng đọng không ít nước, sâu gần tới cổ chân rồi.
Hóa ra mưa từ vừa đến lớn đã chuyển thành mưa bão, nước mưa của thành phố Lỗ, chẳng những nhiều hơn thành phố Yến, còn nhiều hơn cả Tương Giang ở hướng nam. Thành phố Lỗ mưa sa gió giật, đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm mát mẻ mê người.
Nghĩ lại cảnh tối qua ăn cơm nói chuyện ở căn tin với Chu hồng Cơ, Hạ Tưởng vẫn lắc đầu cười, mưu đồ của Chu Hồng Cơ ở tỉnh Tề, chí hướng rộng lớn, hơn nữa tầm mắt của y cũng lâu dài hơn Tôn Tập Dân. Nếu hắn đón không nhầm, giữa Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân, tuy tạm thời có bất đồng, nhưng một khi gặp phải việc liên quan đến lợi ích căn bản giữa phe phái, sẽ lập tức dắt tay cùng tiến.
Trước mắt ít nhất về vấn đề ứng phó thế lực địa phương tỉnh Tề, Chu Hồng Cơ và hắn còn coi như có điểm chung. Trong lúc nói chuyện, Chu Hồng Cơ cũng không toàn toàn kiêng dè sự phân biệt phe phái mang tính nguyên tắc cùng với hắn, nhưng ai cũng sẽ không vì khả năng đối kháng trong ý tưởng mà vứt đi cái bắt tay trước mắt.
Có thể nói, một bữa cơm rau dưa ở căn tin, ăn rất đáng, rất sâu sắc, vượt qua hiệu quả mong muốn.
Càng quan trọng là, trong quá trình ăn cơm, Hạ Tưởng vì Chu Hồng Cơ thích ăn cay, đã mang lên một món rau trộn vị cay ngon miệng.
Kế tiếp, chính là xem thủ đoạn của Chu Hồng Cơ.
Cũng phải thừa nhận một điểm là, Hạ Tưởng đối với thế cục đằng sau, cũng không phải hoàn toàn nắm chắc, Tôn Tập Dân chính là biến số lớn nhất trong đó, bởi vì hắn hiện tại không có cách nào ảnh hưởng được lập trường của Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân quá thản nhiên, tuy rằng y chắc chắn không đạt được tới cảnh giới như mong muốn - người trong quan trường, nếu không có ham muốn không có yêu cầu, thì cứ về nhà bán khoai lang cho xong - nhưng Hạ Tưởng vẫn cứ không tìm được điểm yếu của Tôn Tập Dân… nói cách khác, điều mà Tôn Tập Dân theo đuổi ở tỉnh Tề là kinh nghiệm lý lịch hay là chiến tích?
Dù rằng Hạ Tưởng cũng biết từ câu chuyện kể của lão Cổ, Thủ tướng có ý định kết hợp phe phản đối, để Tôn Tập Dân nhiệm kỳ ở tỉnh Tề, ngồi cho vị trí chính, nhưng nói thì dễ, thật sự muốn làm… đâu có dễ gì!
Tôn Tập Dân ở tỉnh Yến đã mang tiếng xấu chính trị to lớn - cũng không phải là năng lực y không đủ, cũng không phải y tham ô nhận hối lộ, thực sự là thời vận không tốt, vận làm quan không thông - nhưng tiếng xấu chính là tiếng xấu, bất luận là do nguyên nhân cá nhân mà chủ động gánh lấy, hay là vì nguyên nhân do cái số nó vậy mà bị động gánh lấy, đều như nhau, đều bị ghi vào hồ sơ, đều bị người khác bắt thóp.
Tiếng xấu của Tôn Tập Dân rất to lớn, chỗ bẩn rất rõ ràng, nghe nói lúc đầu y được bổ nhiệm ở tỉnh Tề, đã gây ra tranh luận kịch liệt, cũng là Thủ tướng trong lúc quan trọng ủng hộ Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân mới có được bổ nhiệm. Nói đến chuyện Tôn Tập Dân sở dĩ tái nhậm chức thuận lợi, và vừa ra khỏi Bắc Kinh đã là ngai vàng Chủ tịch tỉnh, cũng phải cảm ơn việc sắp thành lại hỏng của Diệp Thiên Nam.
Chuyện trên đời vẫn thường như thế, thất bại to lớn của Diệp Thiên Nam xúc tiến liên kết của Thủ tướng và phe phản đối, cũng gián tiếp thúc đẩy Chu Hồng Cơ ra khỏi Bắc Kinh trước mấy năm, nếu đem toàn bộ nguyên nhân căn bản của nó quy cho sự truy đuổi mãnh liệt của Hạ Tưởng đối với Diệp Thiên Nam, thì dĩ nhiên là gượng ép, nhưng cũng không thể không nói, cũng thực sự có can hệ rất lớn với việc Hạ Tưởng dốc hết sức lật đổ Diệp Thiên Nam.
Hạ Tưởng cũng sẽ không phủ nhận, nếu thật sự phải tính lại, những việc hắn đã làm đồng nghĩa là gián tiếp khiến Tôn Tập Dân thu được lợi lớn, tuy nhiên đối với Chu Hồng Cơ mà nói, bước ra khỏi Bắc Kinh trước mấy năm, là tốt hay xấu bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm, nhưng có một điều bây giờ đã hoàn toàn có thể nhận định, Chu Hồng Cơ lần này đến tỉnh Tề, đối với Hạ Tưởng mà nói, trong thời gian ngắn, lợi lớn hơn hại.
Tỉnh Tề là tỉnh kinh tế mạnh, cũng là tỉnh chính trị lớn, nhậm chức ở tỉnh Tề, từng là ủy viên thường vụ bộ chính trị pháp luật Trung ương và ủy viên, mà căn cứ phán đoán nhậm chức Tỉnh ủy tỉnh Tề mấy năm trước, đều có không gian đi lên. Bạn đang đọc truyện được tại
Khâu Nhân Lễ thì không cần phải nói, với tuổi tác và thâm niên của y, vào bộ là có lẽ là chuyện sự tình chắc chắn. Vấn đề ở chỗ, trước tháng 11, bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề sẽ thay nhiệm kỳ mới, làm nền tảng cho sự thay nhiệm kỷ của Trung ương năm sau, Khâu Nhân Lễ sẽ tiếp tục đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, hay là vào Bắc Kinh?
Đây là ẩn số chưa biết thứ nhất.
Nếu Khâu Nhân Lẽ vào Bắc Kinh -đảm nhiệm chức gì tạm thời không nói -chỗ trống ngai vàng bí thư Tỉnh ủy, do ai đảm nhiệm?
Tôn Tập Dân không phải không có khả năng, nhưng tính khả năng vô hạn gần bằng không. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tôn Tập Dân ra khỏi Bắc Kinh đến tỉnh Tề, cho là sau lưng đã bị tiếng xấu lớn, cũng không hẳn là không có mộng tưởng. Nói là dã bách hợp cũng có mùa xuân, tiếng xấu cũng sẽ có ngày quăng đi hoặc được đánh bóng.
Hiển nhiên, mục đích cuối cùng Tôn Tập Dân đến tỉnh Tề là bí thư Tỉnh ủy, chỉ cần lên được Tỉnh ủy, tiếng xấu sẽ trở thành lịch sử, sẽ chẳng có ai lấy sự cố ở tỉnh Yến ra làm khó Tôn Tập Dân nữa.
Giả sử - chỉ là giả sử lùi mười ngàn bước - Tôn Tập Dân thật sự đảm nhiệm ở bí thư Tỉnh ủy, thì Chủ tịch tỉnh do ai đảm nhiệm? Tần Khản hiển nhiên là không được, bởi vì tuổi tác của y khiến y mất đi sức cạnh tranh, vậy thì có tư cách cạnh tranh ngai vàng Chủ tịch tỉnh chỉ có hai người, không còn nghi ngờ gì nữa chính là hắn và Chu Hồng Cơ.
Theo kế lâu dài, hắn và Chu Hồng Cơ nhất định ở đứng ở phía đối lập.
Đương nhiên, từ lập trường của đảng phái chính trị làm xuất phát điểm, Tôn Tập Dân đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, Chu Hồng Cơ đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, là kết quả lý tưởng nhất, nhưng tính khả năng càng bằng không.
Một khả năng càng lớn khác là, Khâu Nhân Lễ vào Bắc Kinh, bí thư Tỉnh ủy hàng không hoặc điều nhiệm, bộ máy tỉnh Tề sẽ không thay đổi lớn, bảo đảm tính lâu dài và tính ổn định, tiếp tục đi đến nhiệm kỳ sau.
Cũng phải nói lại, còn có một khả năng khác, chính là Khâu Nhân Lẽ vẫn ở lại tỉnh Tề, bộ máy tỉnh Tề căn bản không thay đổi, duy trì cục diện hiện có.
Nhưng bất luận là kiểu nào, Hạ Tưởng đều rõ một điều, sự hợp tác giữa hắn và Chu Hồng Cơ, nhiều lắm là duy trì được hai năm.
Hai năm… cũng đủ rồi, nếu thời gian hai năm vẫn không thể mở ra cục diện phân hóa thế lực địa phương, thì nhiệm kỳ của hắn ở tỉnh Tề chính là sự thất bại lớn. Hợp thì lợi, tách ra thì thiệt hại, dù bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật, cũng là thản nhiên.
Nhưng phân tích một vòng, Hạ Tưởng vẫn không hiểu được Tôn Tập Dân rốt cuộc mưu đồ cái trước mắt, hay là suy nghĩ cho lâu dài? Nhưng bất luận là kiểu gì, y đều cần chiến tích, cần có thứ lấy ra được, chứ không phải che giấu bởi ôn hòa và khiêm tốn, rồi chẳng làm nên trò trống gì.
Về việc đối đãi với đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, Tôn Tập Dân dĩ nhiên là xuất phát suy nghĩ từ việc bảo vệ lợi ích của Thủ tướng, nhưng cách làm của y vẫn hơi uốn cong thành thẳng, tỉnh Tề có là tỉnh kinh tế mạnh đi nữa, thì mười tỷ đầu tư cũng không phải là con số nhỏ, đủ để dẫn tới sự coi trọng cao độ của Tỉnh ủy Ủy ban tỉnh, cũng đủ để tác động lợi ích của vô số người, đều muốn chia một phần trong đó, bởi vậy sự tức giận của Vương Chi Phu là có thể lý giải.
Lợi ích trước mắt, ai mà chẳng vội?
Bây giờ mới chỉ bắt đầu, nếu Tôn Tập Dân cứ tiếp tục dây dưa, sẽ có người càng vội, sẽ có người đối nghịch với y, đồng thời bịa ra chuyện khiến y không yên, bởi vì y có là Chủ tịch tỉnh, ngăn chặn đường tiền tài của người khác, cũng sẽ có người liều mạng với y.
Tôn Tập Dân không phải là người không có chút trí tuệ chính trị nào, làm việc nhất định phải cân nhắc lợi hại tính toán được mất, y làm như thế, lẽ nào có dụng ý sâu sắc bên trong, mà không chỉ là vấn đề suy nghĩ xuất phát từ việc đứng trên lập trường của Thủ tướng?
Bỗng nhiên, trong đầu Hạ Tưởng chạy qua một suy nghĩ mạnh mẽ mà ngang bướng, bởi vì hắn đã bắt được một điểm!
…
Hạ Tưởng bắt được một điểm, Hà Giang Hải vồ được khoảng không.
Lục Hoa Thành không mời mà tới, Hà Giang Hải còn cho rằng đến vì việc tốt, vụ án có tiến triển lớn, không ngờ câu đầu tiên sau khi Lục Hoa Thành bước vào là:
- Bí thư Hà, tôi đến để báo cáo với anh một tiếng, trong Cục có một vụ án kinh tế lớn phải phá án trong kỳ hạn, tôi phải làm chủ, sau này vụ Đới Kế Thần, tôi không có thời gian can thiệp rồi.
Sao lại... Hà Giang Hải luống cuống, suýt nữa không dám tin vào tai mình - Lục Hoa Thành nói khéo léo, thực ra ý tứ được biểu đạt rất rõ ràng, về vấn đề Đới Kế Thần, lập trường của y thay đổi lớn!
Lục Hoa Thành có phải là quay giáo đánh lại hay không, Hà Giang Hải trước tiên không nghĩ đến, ít nhất Lục Hoa Thành rõ ràng không lầm sẽ không ủng hộ y phủ định toàn bộ Đới Kế Thần nữa. Mất đi sự ủng hộ của Lục Hoa Thành, y sẽ mất đi trợ lực lớn nhất ở Cục công an thành phố.
Vấn đề còn ở chỗ, cách đối nhân xử thế của Lục Hoa Thành có mặt khiến người ta không suy đoán được, bởi vì y hai đầu không đáng tin, Hà Giang Hải liền hỏi:
- Hoa Thành, có phải là có chỗ khó gì không?
Vốn cho rằng Lục Hoa Thành ít nhiều gì cũng giải thích tỉ mỉ vài câu, không ngờ gã tùy ý khoát tay:
- Không có gì, bí thư Hà đừng nghĩ nhiều, chính vì tôi phải làm chủ vụ án kinh tế, không lo được hết.
Lửa giận của Hà Giang Hải do cuộc cãi nhau của Tôn Tập Dân và Vương Chi Phu mà dồn nén trong bụng phút chốc vì Lục Hoa Thành mà bùng lên:
- Hoa Thành, có phải Hạ Tưởng cho cậu nhiều ưu đãi không?
Câu này hỏi rất không có trình độ, nhưng cũng là Hà Giang Hải tự nhận quan hệ với Lục Hoa Thành cũng coi như gần gũi, nói chuyện bình thường tùy tiện quen rồi, cho rằng sự nổi cáu nửa thật nửa đùa của y không có là gì, không ngờ lại chọc giận Lục Hoa Thành.
Cũng khiến bộc phát ra sự xung đột trực diện lần đầu tiên giữa y và Lục Hoa Thành, do đó thúc đẩy thế cục tiếp tục lệch khỏi quỹ đạo y dự đoán, khiến y nếm được quả đắng đầu tiên do Hạ Tưởng đánh trả.