Trải qua chủ động tích cực dựa dẫm Khâu Nhân Lễ, Liêu Đắc Ích tự nhận thấy gần như chạm đến được ý đồ của Bí thư Khâu, sau khi tỉ mỉ chuẩn bị sửa chữa bản dự thảo phương án điều chỉnh nhân sự, giao tới tay Hạ Tưởng.
Vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ ngay tức khắc xem qua và cho chỉ thị, không ngờ Hạ Tưởng chỉ có tùy tay đặt ở trên bàn, nói:
- Cứ đặt ở đó đi, chờ ta có thời gian sẽ cẩn thận xem xét.
Liêu Đắc Ích cảm thấy kỳ quái, bởi vì vài lần tiếp xúc chặt chẽ với Khâu Nhân Lễ, dường như Khâu Nhân Lễ rất bất mãn đối với sự tiến triển chậm chạp của điều chỉnh nhân sự, ý nói tiến độ phải nhanh hơn, phó Bí thư Hạ tại sao lại làm ngược lại, lại nhẹ nhàng đặt xuống, tỏ thái độ công việc không gấp gáp?
Càng làm cho Liêu Đắc Ích khó hiểu hơn chính là, sau khi Hạ Tưởng buông bản phương án điều chỉnh nhân sự xuống, ngược lại hỏi các vấn đề không liên quan khác:
- Trưởng ban Liêu, mời ngồi, đừng đứng.
Thái độ Hạ Tưởng bây giờ và trước kia có thay đổi, vẻ mặt ôn hoà cười nói:
- Có chuyện này, tôi muốn thỉnh giáo Trưởng ban Liêu một chút.
Liêu Đắc Ích không khỏi khách khí nói:
- Phó Bí thư Hạ có chuyện cứ việc chỉ bảo.
- Cũng không có gì chỉ bảo, chỉ là tùy tiện tâm sự.
Hạ Tưởng đứng dậy đi tới bên cạnh Liêu Đắc Ích, cùng ngồi trên sô pha với y, trước đây biểu hiện ưu đãi của lãnh đạo đối với cấp dưới chính là ngồi song song cùng một chỗ, hắn vỗ vỗ bả vai Liêu Đắc Ích
- Nghe nói anh và Lục Hoa Thành là bạn học?
Liêu Đắc Ích nheo mắt, vấn đề phó Bí thư Hạ hỏi cũng không phải là tùy tiện, mà là có ý đồ.
- Vâng, là bạn học, tuy nhiên là bạn học thời tiểu học, sau khi tốt nghiệp không có liên hệ nữa, sau được điều đến thành phố Lỗ, thời điểm cùng ngồi nói chuyện, mới nhận ra là bạn học.
Liêu Đắc Ích trả lời chi tiết những gì y hiểu rõ trong lòng, phó Bí thư Hạ hỏi việc này, khẳng định sớm biết chân tướng.
- Tôi đây có một câu muốn hỏi anh, hy vọng anh có thể nói thật với tôi.
Hạ Tưởng sắc mặt lại nghiêm túc một chút.
- Mời phó Bí thư Hạ chỉ thị.
Liêu Đắc Ích trong lòng lo lắng, không rõ phó Bí thư Hạ vì sao lại hỏi về Lục Hoa Thành.
- Nếu đề cử Lục Hoa Thành đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Giám đốc sở Giám sát, anh cho rằng có khả thi hay không?
Liêu Đắc Ích vốn tưởng rằng phó Bí thư Hạ sẽ hỏi về vấn đề tuổi tác của Lục Hoa Thành, bởi vì đầu tiên là lấy bạn học làm khúc dạo đầu, làm bạn học, y hẳn biết rõ tuổi tác của Lục Hoa Thành, hơn nữa Lục Hoa Thành hiện tại đang bị chính việc giấu diếm tuổi tác xoắn lấy, không ngờ phó Bí thư Hạ muốn đề bạt Lục Hoa Thành?
Quả thật, Lục Hoa Thành thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư chính ủy, cũng là Giám đốc sở, mà tiến thêm một bước đảm nhiệm Giám đốc sở Giám sát tỉnh, cấp bậc cũng không nâng cao, nhưng quyền lực và triển vọng lại cao rất nhiều, điều chuyển ngầm thăng chức là một con đường rất quang minh.
Nhưng... phó Bí thư Hạ là thật tâm muốn đề bạt Lục Hoa Thành, hay là cố ý thử lập trường của y? Hoặc là mượn miệng của y, hướng Lục Hoa Thành truyền đạt một tín hiệu chính trị?
Liêu Đắc Ích cũng không phải mới vào quan trường, tâm tư cũng thật sự sâu, trong nháy mắt cũng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng mặc kệ là khả năng nào, y chỉ có một loại lựa chọn, chính là phải trả lời vấn đề Hạ Tưởng hỏi.
Đón ánh mắt chờ mong mà ôn hòa của Hạ Tưởng, Liêu Đắc Ích cũng không dám khiến phó Bí thư Hạ đợi lâu nói:
- Cá nhân tôi cho rằng đồng chí Lục Hoa Thành năng lực xuất chúng, đối với công việc có tính năng động tích cực cao...
Hạ Tưởng gật gật đầu, trả lời của Liêu Đắc Ích dường như rất vừa lòng:
- Bí thư Khâu cũng đồng ý với cách nghĩ của tôi.
Liêu Đắc Ích trở lại văn phòng của chính mình, tâm tình thật khó có thể bình tĩnh, mặc kệ là phó Bí thư Hạ cố ý mượn miệng của y truyền lời, hay là hướng Lục Hoa Thành ám chỉ cái gì, thái độ hôm nay đối với y vô cùng không tồi, khiến y cảm nhận được sự tín nhiệm và hậu đãi, sau khi bí thư Khâu tán thành đối với y, phó Bí thư Hạ đồng ý khiến y một lúc có thêm niềm tin.
Mặc dù y cũng biết, thái độ phó Bí thư Hạ chỉ sợ là có liên quan đến hành động phức tạp gần đây của Hà Giang Hải.
Mặc kệ người khác đối với Hà Giang Hải như thế nào, xem ra y đã hạ quyết tâm duy trì khoảng cách nhất định với Hà Giang Hải, Hà Giang Hải rất có tinh thần mạo hiểm, nhưng y không có, bởi vậy giữa y và Hà Giang Hải rất khó cùng đi trên một con đường.
Đại khái do dự nửa giờ đồng hồ, Liêu Đắc Ích vẫn là gọi điện thoại cho Lục Hoa Thành.
Hạ Tưởng đoán rất đúng, Hà Giang Hải đang có phản ứng toàn diện, đang tiến hành một loạt hành động phản kích.
Đầu tiên là hướng Chu Hồng Cơ thể hiện thiện ý, cùng Chu Hồng Cơ ăn cơm trưa, tâm sự đến một hai tiếng đồng hồ. Tuy rằng không có đề cập cụ thể đến chi tiết hợp tác bước tiếp theo, nhưng trên cơ bản cấu trúc đã được xác lập, hơn nữa Chu Hồng Cơ trả lời rõ ràng, sẽ thận trọng suy xét.
Hà Giang Hải cũng là lão quan trường, đương nhiên sẽ không vì Chu Hồng Cơ thuận miệng nói liền tin là thật và ký thác kỳ vọng cao, tuy nhiên lại nói, ít nhất thái độ Chu Hồng Cơ cũng khiến anh ta vô cùng vui mừng, bởi vì bên trong ngôn ngữ của Chu Hồng Cơ cũng toát ra nguyện ý mãnh liệt cùng anh ta hợp tác.
Đồng thời, đối với việc hợp tác cùng Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ còn thường xuyên toát ra biểu hiện lo lắng, khiến cho Hà Giang Hải cho rằng, một ván cuối cùng bị đánh vỡ, vấn đề Cục vụ muối cuối cùng được xác định, tuy rằng anh ta thất bại một ván, nhưng là dấu hiệu tuyên cáo cơ sở hợp tác giữa Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ tan rã.
Hà Giang Hải không khỏi có chút đắc chí, anh ta hơi hạ thấp thái độ chủ động thể hiện thiện ý, khiến cho Chu Hồng Cơ thuận thế đảo hướng, có thể thấy được sức hấp dẫn của anh ta vẫn là không nhỏ, hơn nữa là nhân vật trùm của thế lực địa phương... Uy vọng vẫn còn, quyền uy vẫn lộ rõ như cũ.
Lôi kéo Chu Hồng Cơ, đào cho Hạ Tưởng một góc tường là bước đầu tiên. Bước thứ hai, phải kiên định. Chỉ cần đầu cuốc tốt, không sợ không đào được tường, tiếp tục đào sâu đào rộng mỗi một góc tường của Hạ Tưởng, đợi một lúc nào đó, cục diện Hạ Tưởng ở tỉnh Tề sẽ ầm ầm sập xuống.
Một góc tường mấu chốt kế tiếp, chính là Lục Hoa Thành.
Hà Giang Hải cũng biết Lục Hoa Thành lâm trận phản chiến, băn khoăn chủ yếu là sợ bị người ta phát hiện vấn đề tuổi tác, hơn nữa có vết xe đổ của Đàm Cao Vận, cho nên Lục Hoa Thành mới đột nhiên chuyển hướng, hơn nữa thái độ gã ta lúc ấy quá mức vội vàng xao động, lại ra vẻ, mới đưa đến việc Lục Hoa Thành đột ngột nghiêng về hướng lập trường của Hạ Tưởng ở vấn đề Triệu Mẫu Đơn, cũng là một trong nguyên nhân khách quan khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương thất lợi trong sự kiện mưa gió này.
Rút kinh nghiệm xương máu, Hà Giang Hải quyết định thay đổi sách lược, ít nhất cũng phải làm bộ hạ người, hơn nữa thất bại lần này, anh ta cũng tổng kết một số nguyên nhân, cho ra kết luận chính là, không phải Hạ Tưởng rất hùng mạnh, mà là anh ta đã phạm vào sai lầm trí mạng.
Nói cách khác, nếu anh ta không hề phạm sai lầm, Hạ Tưởng trong biến đổi lớn kế tiếp ở tỉnh Tề, làm sao còn có thể có phần thắng đáng nói?
Bởi vậy, cùng Chu Hồng Cơ ăn cơm trưa, sau khi thu được kết quả như mong muốn, Hà Giang Hải lại tự mình gọi điện thoại cho Lục Hoa Thành. - .
- Hoa Thành, tôi là Giang Hải. Buổi tối có thời gian ngồi cùng nhau hay không? Đã lâu không có cùng nhau đánh bài nói chuyện phiếm, tôi lại phát hiện một chỗ rất hay, rất thích hợp vài người bạn cũ cùng ngồi uống trà, đánh bài, nói chuyện phiếm.
Hà Giang Hải dùng giọng điệu rất uyển chuyển, không phải trên cao nhìn xuống mời mọc, mà là giọng điệu thương lượng.
Lục Hoa Thành rõ ràng cảm nhận được thành ý của Hà Giang Hải, y và Hà Giang Hải là bằng hữu nhiều năm, sao có thể nghe không hiểu thái độ tự hạ thấp của Hà Giang Hải? Dù sao có bao nhiêu năm giao tình, lại vì xung đột ích lợi nhất thời mà trở mặt, cũng không đến mức cả đời không qua lại với nhau, liền do dự một chút, vẫn là đáp ứng:
- Được rồi, bí thư Hà lên tiếng, không đi không được.
- Ha hả, bí thư Hà cái gì, là anh Hà thôi.
Hà Giang Hải lại thể hiện thiện ý, rồi mới nói cho Lục Hoa Thành địa điểm gặp mặt.
Suốt một ngày, Nghiêm Tiểu Thì không có liên lạc cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn chủ động gọi điện thoại qua đó, bởi vì hắn chưa nghe nói Nghiêm Tiểu Thì đến thành phố Lỗ có việc gì, sợ cô một mình nhàm chán, cho nên quan tâm một chút, không ngờ điện thoại không mở máy, không khỏi buồn bực.
Tuy nhiên công việc của hắn còn nhiều lắm, đảo mắt liền bỏ qua một bên.
Hạ Tưởng đầu tiên là nghe được tin tức Hà Giang Hải tiếp tục gia tăng hoạt động, nhưng chưa có đáp lại cụ thể, nên cứ để Ngô Thiên Tiếu tiếp tục chú ý chặt chẽ.
Theo sau, hắn lại nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ và Dương Uy ở Ngũ Nhạc tiến hành hoạt động bên ngoài, liên hệ với nhà cung cấp hàng hóa, làm tốt công tác thời kỳ đầu trước khi Tập đoàn Đạt Tài xuống đây đầu tư, bài trừ rất nhiều tai hoạ ngầm không lớn không nhỏ, ví dụ như Cục vụ muối chuẩn bị tổ chức lần một, ví dụ như người dân ở địa phương dưới sự cổ động của người khác, chuẩn bị lên đường phố phản đối hạng mục đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài.
Đúng là bởi vì Tiêu Ngũ và Dương Uy có kinh nghiệm đấu tranh phong phú đối phó bọn cường hào ở thôn làng, ác bá ở đường phố, mới khiến Ôn Tử Ky chỉ huy đắc lực, đem tất cả tai hoạ ngầm giai đoạn đầu toàn bộ bóp chết, đem một số người cố ý cổ động hệ thống nghiệp muối và người dân địa phương gây rối, có ý đồ mượn cơ hội Ủy ban nhân dân tỉnh ngăn cản Tập đoàn Đạt Tài đầu tư, toàn bộ gạt bỏ, cũng khiến Ôn Tử Ky tiến thêm một bước ở thành ủy, củng cố địa vị.
Hơn nữa Bí thư Thành ủy Chu Dư Uyên và Thị trưởng Lầu Hân Đông mới nhậm chức đều có khuynh hướng nghiêng về lập trường của Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ và Dương Uy dưới sự ủng hộ của Ôn Tử Ky, công tác được triển khai được vô cùng thuận lợi, Ngũ Nhạc đã quét sạch toàn bộ chướng ngại vật, chỉ chờ Tôn Tập Dân đánh nhịp cuối cùng.
Tôn Tập Dân kéo dài thời gian không quyết, Hạ Tưởng biểu hiện không vội vàng không hấp tấp, Tập đoàn Đạt Tài cũng là như thế, sau khi Thẩm Lập Xuân trở lại thành phố Yến, chỉ hướng Ủy ban nhân dân tỉnh Tề đệ trình qua một lần hợp đồng, vốn không có văn bản tiếp theo. Mà Khâu Nhân Lễ cũng chỉ một lần ở trên hội nghị hỏi Tôn Tập Tân một câu, từ đó về sau không còn đề cập đến, dường như đều là vô cùng kiên nhẫn.
Kỳ thật từ khi Tập đoàn Đạt Tài đề xuất ý muốn đầu tư, đến tiếp xúc phương diện Ngũ Nhạc, cùng với ở tỉnh thảo luận tại hội nghị thường vụ chính quyền, thời gian tổng cộng mới một hai tháng. Mỗi một vận tác đầu tư trọng đại, thời gian quá độ đều rất dài, nửa năm đến một năm trở lên cũng coi như bình thường, người trong quan trường, nếu không có kiên nhẫn sẽ không là quan lớn.
Cấp bậc càng cao, kiên nhẫn càng lớn.
Đương nhiên, ở trước mặt là kiên nhẫn, nhưng sau lưng lại đọ sức âm thầm, cứ chiêng trống rùm beng.
Hạ Tưởng cũng không lo lắng vấn đề Tập đoàn Đạt Tài xác định đầu tư, hắn chỉ lo lắng một điều là Lý Đinh Sơn có đủ kiên nhẫn hay không, bởi vì thời gian gần đây, hắn phát hiện Lý Đinh Sơn dường như hơi nóng vội.
Hạng mục đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài tuy rằng do Lý Đinh Sơn phụ trách cụ thể, nhưng là do hắn một tay thúc đẩy, hắn cũng luôn luôn ngồi chờ thời cơ, trên chính trị, có khi cũng cần chú ý một thiên thời địa lợi nhân hoà, Lý Đinh Sơn gần đây thiếu kết nối với hắn, dường như đang âm thầm bày ra cái gì.
Hẳn là không cần bao lâu có thể phá cục, chỉ mong Lý Đinh Sơn không quá phức tạp thì mới tốt.
Lý Đinh Sơn quả thật là phức tạp, tuy rằng thế cờ bất ngờ của ông ta thúc đẩy rất tích cực mà ảnh hưởng chính diện, lại vẫn là đảo loạn tiến trình chỉnh thể.
Buổi tối, Hạ Tưởng mở tiệc chiêu đãi lớn mời Tập Dân và Nha Nội cũng là một lần chính thức gặp mặt, lần lượt bắt tay hoan nghênh ông ta và Nha Nội, cùng lúc đó Nghiêm Tiểu Thì đang cùng Lý Đinh Sơn ngồi cùng một chỗ, thảo luận một sự kiện trọng đại.