Hạ Tưởng thở dài một tiếng cố gắng làm bản thân bình tĩnh một chút.
Không phải hắn lo lắng mà là muốn thể hiện thái độ cung kính cần có. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận điện thoại của Thủ tướng, trong lòng cảm thấy cuộc điện thoại được gọi đến lúc này có lẽ có liên quan đến việc mới xảy ra và những việc sắp xảy ra.
Không cần nói, tự nhiên là sự kiện siêu thị quốc kế dân sinh.
Hạ Tưởng quả thật đã đoán đúng rồi…
- Hạ Tưởng, tôi là…
Thủ tướng tự giới thiệu trước, giọng điệu trước sau đều rất thân thiết, ôn hòa.
- Nhất thời nhớ tới một việc, vì vậy cố ý gọi điện đến nói chuyện với cậu xem sao…có làm phiền cậu không vậy?
Hạ Tưởng vội khách khí vài câu:
- Xin Thủ tướng chỉ thị.
- Thật không phải là chỉ thị, chỉ là muốn giao lưu với cậu một chút.
Thủ tướng dường như cố ý nhấn mạnh đây không phải là việc công, mà là đứng ở trên lập trường cá nhân giao lưu với Hạ Tưởng.
-Tôi đã xem tin tức thấy siêu thị Carrefour của thành phố Yến và thành phố Lỗ xuất hiện việc giả mạo thịt lợn sạch, cũng nghe nói cậu đã tự mình đến siêu thị mua thịt đem đến cho cơ quan kiểm tra chất lượng, đồng chí Hạ Tưởng, toàn quốc có mấy chục Phó bí thư Tỉnh ủy, cậu là người cán bộ đầu tiên đem khẩu hiệu quan tâm đến quốc kế dân sinh làm thành sự thật, xuất phát từ tình cảm cá nhân tôi rất cảm động.
Mặc dù Hạ Tưởng sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng Thủ tướng có thể sẽ nói một vài câu ngoài dự đoán mọi người, nhưng không ngờ lời của Thủ tướng vẫn là bất ngờ trong dự đoán của hắn, làm hắn trong chốc lát không biết nói gì.
Từ chức vụ của Thủ tướng làm điểm xuất phát, thì việc quan tâm đến quốc kế dân sinh luôn là trách nhiệm của ông ta và ở phương diện này ông ta cũng làm rất tốt. Xuất phát từ góc độ tình cảm cá nhân của Thủ tướng, thì cho dù Thủ tướng rất có hứng thú và rất quan tâm đến sự việc siêu thị, cũng không đến mức phải trực tiếp gọi điện thoại đến để khen hắn vài câu.
- Quốc kế dân sinh là đại sự, cũng là việc nhỏ. Có rất nhiều khẩu hiệu của các lãnh đạo nói thì rất oai nhưng lại không bao giờ được thực hiện, thùng to mà rỗng, chỉ được cái hình thức chẳng có tác dụng gì, bởi thế, tôi rất đau lòng.
Tiếng nói thâm tình của Thủ tướng tiếp tục truyền đến:
-…đồng chí Hạ Tưởng, việc cậu làm đã thể hiện phẩm chất ưu tú của người Đảng viên, vì vô số cán bộ cả nước làm tấm gương đi đầu, hi vọng cậu có thể tiếp tục duy trì tinh thần này.
Điện thoại của Thủ tướng đã ngắt rồi, nhưng lời của Thủ tướng vẫn vang vọng bên tai rất lâu, làm cho tâm tình của Hạ Tưởng khó có thể bình tĩnh.
Nghe lời phải nghe âm, nhân vật chính trị muốn biểu đạt ý nghĩ của mình, phải nghe ra nghĩa bên trong lời nói. Thủ tướng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến, chỉ để biểu dương hành động đi mua thịt của hắn – Trên thực tế, Hạ Tưởng cũng không có ý nghĩ làm tốt – hành động này của Thủ tướng, là hàm súc mà kiên định tỏ rõ một thái độ.
Sau khi vụ việc ở Cục khai thác muối được xác định, lúc hắn và Nha Nội vừa mới bắt đầu khởi chiến, điện thoại của Thủ tướng là mưa đúng lúc hay là gió Đông?
Hạ Tưởng lắc đầu cười, Tam Quốc, lại thấy Tam Quốc, sau này phải đọc kỹ Tam Quốc, lấy sử làm gương có thể biết hưng thịnh hay suy tàn.
Đến nơi hẹn với Chu Hồng Cơ là Vọng Hương Các, Hạ Tưởng thấy Chu Hồng Cơ đang đợi ngoài cửa, nghĩ thầm rằng vốn là đồng sự, tuy rằng hắn xếp hạng hơi cao, nhưng không cần thiết phải khách khí như vậy, hành động của Chu Hồng Cơ càng làm cho hắn khẳng định suy nghĩ ở trong lòng.
Chu Hồng Cơ là có việc phải cầu ông ta, mà rất có khả năng không phải chỉ có một việc.
Chỉ có điều…tên của khách sạn thực sự không hay lắm, Hạ Tưởng nghĩ thầm không biết ông chủ của Vọng Hương Các là ai, có lẽ là do không hiểu văn hóa truyền thống, chẳng lẽ không biết truyền thuyết trong dân gian về trên đường đến suối vàng có một chỗ đài cao, có thể nhìn lại cố hương, tên cổ là Vọng Hương Đài?
Vì thế cái khách sạn tên Vọng Hương Các chẳng ra cái gì cả.
Cũng may hắn cũng chỉ ngẫu nhiên mà nghĩ, mới không để ý tên của khách sạn có may mắn hay không, Hạ Tưởng không phải là người của chủ nghĩa duy vật chân chính, hắn kiên định mà cho rằng, trên thế gới này tất cả đồ vật đều là do tư tưởng sản sinh ra, còn vật chất chỉ là đem tư tưởng vật hóa mà thôi.
Bắt tay rất nhiệt tình với Chu Hồng Cơ, hàn huyên, sau đó theo một cửa bình thường vào trong khách sạn. Khác hoàn toàn với việc trang trí toàn màu xám bên ngoài, đó là phong cách bên trong của khách sạn rất thanh thoát, rất ấm áp, dường như là do bàn tay con gái tạo nên.
Chu Hồng Cơ mặc áo trắng quần đen, không có một chút nào thể hiện chức vụ của mình, nhưng tư thái cao ngạo và tràn đầy tự tin của ông ta, cùng với việc ông ta đang ở vào thời kỳ thành thục nhất của một người đàn ông, lại có quầng sáng đẳng cấp của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, thu hút ánh mắt của nữ nhân là điều hợp tình hợp lý.
Dẫn đường cho Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ là một nữ nhân phong thái yểu điệu, xinh đẹp, dáng người cực kỳ mê người, khuôn mặt cũng tinh xảo như bức tranh, nhưng vì trang điểm quá đậm nên Hạ Tưởng không thích.
Hạ Tưởng không thích không có nghĩa là Chu Hồng Cơ cũng không thích, từ ánh mắt của cô gái nhìn Chu Hồng Cơ, có thể biết được cô ta rất thích Chu Hồng Cơ. Còn về Chu Hồng Cơ có hứng thú hay không thì Hạ Tưởng cũng không biết, vì ông ta diễn quá tốt.
Đến một căn phòng lịch sự ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng được mời ngồi lên ghế trên, Chu Hồng Cơ cũng vẫy bảo cô gái kia, cũng không vì Hạ tưởng giới thiệu gì cả, chỉ nói một câu:
- Như cũ.
Cô gái bất mãn vặn vẹo thắt lưng rời đi, dường như còn liếc Chu Hồng Cơ một cái, Chu Hồng Cơ cũng không thèm để ý, cười với Hạ Tưởng, nói:
- Đây là khách sạn do một người bạn mở ở Bắc Kinh, hương vị Bắc Kinh chính gốc, tôi nghĩ mặc dù anh là người thành phố Yến, nhưng khẩu vị so với người Bắc Kinh không có gì khác biệt. Vì vậy ăn quen thức ăn tỉnh Yến rồi bây giờ nếm thử đồ ăn Bắc Kinh cũng là một loại hưởng thụ.
Chu Hồng Cơ có ý thoải mái, Hạ Tưởng cũng không vừa bắt đầu đã vào vấn đề chính, cười ha hả, thuận miệng nói vài câu chuyện phiếm, không khí dần dần cũng náo nhiệt.
Đợi đồ ăn được mang lên, đều là những món ăn bình thường, thậm chí còn có cả đậu phụ trộn hành, dưa muối và cháo, chả trách lại đặt tên là Vọng Hương Các, hóa ra là có ý nghĩa đồ ăn bình dân.
Sau đó bắt đầu ăn cơm.
Hạ Tưởng quả thật đã rất đói, hơn nữa hương vị thức ăn rất tự nhiên, vừa không có cá, lại không có thịt, rất dưỡng sinh nên ăn rất nhiều.
Khi ăn đến một đĩa thịt xào cần tây, Hạ Tưởng chỉ gắp một miếng cần tây, Chu Hồng Cơ liền tìm được đề tài hợp lúc:
-…thịt lợn ở đây chính là thịt lợn sinh thái.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thực ra tôi cũng không thích ăn thịt lợn.
- Không thích thịt lợn mà còn mua mấy cân? Tại
Chu Hồng Cơ cười ha hả:
- Phó Bí thư Hạ, thảm án dẫn phát từ vài cân thịt cũng chưa chắc náo nhiệt đến đâu, thực ra siêu thị nào trong nước mà chẳng tồn tại vấn đề như vậy, không thể nhìn thấy đáng trách mà không trách, nhưng chỉ cần cảnh báo một chút là được rồi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến dự định đầu tư vào nước ta của các Tập đoàn liên quốc gia.
Quả nhiên…Chu Hồng Cơ đã làm thuyết khách cho Nha Nội, và không khác mấy so với tưởng tượng lúc đầu của hắn, Hạ Tưởng chỉ cười cũng không tiếp lời.
Chu Hồng Cơ thấy vẻ mặt Hạ Tưởng rất bình tĩnh, là biết Hạ Tưởng đã đoán được mắt xích trong đó liền nói:
- Nha Nội nhờ tôi chuyển lời cho Phó Bí thư Hạ…
Chu Hồng Cơ không xưng Tổng giám đốc Cao, mà trực tiếp gọi Nha Nội là có ý tứ.
- Hy vọng Phó bí thư Hạ giơ cao đánh khẽ, ông ta nhất định sẽ báo đáp.
Chu Hồng Cơ có gì nói thẳng, ở đây cũng chỉ có hai người cũng không phải kiêng kị cái gì, hơn nữa giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng từng có lần hợp tác cùng nhau, cũng không còn xa lạ:
- Hơn nữa còn chính là hậu báo.
Hạ Tưởng mở miệng nói:
- Bí thư Chu, nếu Tập đoàn liên quốc gia đầu tư này vào nước ta đầu tư, không phải không xa ngàn dặm Lôi Phong đến đây, cũng không phải vì sự phồn vinh của thị trường kinh tế trong nước, mà là đang muốn khống chế thị trường ở lĩnh vực kinh tế, còn có đến hay không thì theo tôi chẳng có gì quan trọng, không đến thì càng tốt, tin tức truyền thông chẳng có gì cũng khuyếch đại đến độ cao quốc tế, anh và tôi trong lòng đều biết đây là chuyện gì, giống như cách đây một khoảng thời gian, Tập đoàn Hóa dầu quốc gia thổi phồng việc giành được quyền khai thác mỏ dầu, gần như là đã làm ra thành tích rất lớn…
- Thật ra chân tướng sự việc chính là, tập đoàn Hóa dầu quốc gia bị chính phủ Irắc dưới sự khống chế của Mĩ đùa giỡn, dùng một ví dụ so sánh vô cùng thỏa đáng đó là, Tập đoàn Hóa dầu quốc gia tác oai tác quái ở trong nước, ở nước ngoài chỉ là người công nhân bê gạch bé nhỏ, khai thác mỗi một thùng dầu đều phải trả tiền, cuối cùng lỗ hổng chui từ đâu ra? Đương nhiên là giá dầu đắt đỏ trong nước rồi…
- Siêu thị loại này căn bản không có ưu thế kỹ thuật gì đáng để các công ty liên quốc gia đầu tư, có vào hay không sẽ có tác dụng đối với việc tăng trưởng kinh tế quốc dân? Thật sự sẽ có lợi đối với nhân dân? Chỉ làm cho một số người mát mặt mà thôi. Vì sao sự khuyếch trương của Wal Mart và Carrefour ở Nhật và Hàn lại đều thất bại, chỉ mọc lên như nấm ở trong nước, rất có thế lửa đóm cháy đồng?
- Nếu không đề cập đến nguyên nhân chính sách, lấy sự lương thiện của nhân dân để hoan nghênh các bạn từ xa đến, kết quả thì sao? Kết quả chính là những công ti xuyên quốc gia làm ăn rất giữ chữ tín ở nước ngoài, sau khi đến Trung Quốc cái khác thì học không được, lại học được việc làm hàng nhái, cố tình lừa gạt giá cả! Hiện nay bọn họ vẫn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường, nếu như có ngày mọi nơi đều là Carrefour, nhà nhà đều là Wal-Mart, thì liệu thịt lợn rởm cũng phải chịu đựng hay không…
Chu Hồng Cơ không nghĩ một câu nói của ông ta, lại đưa tới một loạt chất vấn của Hạ Tưởng, nhất thời á khẩu không trả lời được, vẻ mặt cười khổ rất lâu không nói được gì.
Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.
Hạ Tưởng sở dĩ khảng khái từ chối, một là do phẫn nộ, hai là muốn chiếm cứ một bước cao hơn trước mặt Chu Hồng Cơ, đợi Chu Hồng Cơ đưa ra điều kiện thì hắn cũng sẽ có đủ độ hòa hoãn.
Tong lúc trầm mặc, ngoài cửa truyền đến tiếng gió thổi rừng trúc sàn sạt, Hạ Tưởng buông đũa xuống, đi về phía cửa sổ:
- Bóng đêm không tồi, Hồng Cơ, có thể ngồi đàm luận với anh cũng là một việc khó quên.
Chu Hồng Cơ hiểu ý của Hạ Tưởng liền nói:
- Ý của Nha Nội có ba điểm, thứ nhất ý định đầu tư của tập đoàn Thiên Giang sẽ lên chương trình một lần nữa, cũng sẽ nhắc lại đề nghị đề nghị thi công của tập đoàn Đạt Tài. Thứ hai, nguyện ý hết sức vì việc đầu tư của tập đoàn Đạt Tài mà giúp đỡ hết mình, giúp đỡ hữu nghị. Thứ ba…
Chu Hồng Cơ tạm dừng một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, nói ra một câu làm Hạ Tưởng hết sức tâm động.
-Thứ ba, Chủ tịch tỉnh Tôn và tôi sẽ hợp tác chân thành với anh, cùng nhau mở ra cục diện mới cho tỉnh Tề!
- Tiền vốn thật là lớn!
Lấy thế lực của Nha Nội, hiển nhiên sẽ không thực hiện toàn bộ lời hứa ở trên, nếu nói việc trợ giúp tập đoàn Đạt Tài chỉ là đòn gió, cũng không có mấy phần thành ý thì đề nghị thứ ba đã thể hiện rõ tình thế đại biến.
Nếu nói cuộc điện thoại của Thủ tướng là mưa đúng lúc thì trực tiếp phản đối đưa ra đề nghị liên hợp để đánh bại Hà Giang Hải chính là một trận gió Đông rất lớn.
Mưa đúng lúc bên trái, gió đông bên phải, Hạ Tưởng sẽ chọn bên nào?