Hạ Tưởng nghe xong điện thoại của Ngô Thiên Tiếu, trầm mặc một lát, mới nói với Mai Hiểu Lâm,
- Em giúp anh đặt một tấm vé máy bay buổi chiều, ra khỏi nhà họ Mai, anh sẽ đến sân bay ngay.
Tình thế tuy rằng cũng không phải là cấp bách, nhưng lúc này cũng không nên ở Bắc Kinh lâu, Hạ Tưởng quyết định về thành phố Lỗ càng nhanh càng tốt. Nên ở thành phố Lỗ ngăn chặn khả năng tiếp theo, vì phòng ngừa Chu Hồng Cơ phạm sai lầm, hắn phải tự mình trấn thủ ở thành phố Lỗ.
Mà về mặt tỉnh Yến, Ngô Thiên Tiếu xuất hiện, chẳng khác nào hắn ra mặt, sẽ khiến tỉnh Yến biết hắn quyết tâm.
Mai Hiểu Lâm cúi đầu:
- Em còn tưởng rằng anh còn muốn nán lại một đêm ở Bắc Kinh, không nghĩ phải về vôi vàng như vậy... Được rồi, em giúp anh đặt vé máy bay.
Hạ Tưởng nhờ Mai Hiểu Lâm đặt vé cũng không phải là có ý muốn khác, mà là không muốn thông qua văn phòng của tỉnh Tề tại Bắc Kinh, để tránh bị tỉnh Tề nắm giữ hành tung của hắn.
Nhìn dáng vẻ của Mai Hiểu Lâm, hắn cũng muốn nán lại một đêm, chỉ có điều không xử lý, chuyện quan trọng sẽ thêm phức tạp.
Dọc đường đi, Mai Hiểu Lâm im lặng, hơi buồn bực không vui. Hạ Tưởng cũng không khuyên cô điều gì, có một số việc chung quy chỉ có thể dựa vào chính mình mà mở lòng hóa giải. Cô trước sau vẫn không hóa giải được khúc mắc, hắn cũng không xử lý được.
Tới nhà họ Mai, gặp được ông cụ Mai, ân cần thăm hỏi hàn huyên, Hạ Tưởng thấy ông cụ Mai khí sắc coi như cũng tốt lên, liền nói vài câu chúc phúc cát tường. Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, cũng là hy vọng ông cụ Mai có thể sống lâu trăm tuổi, không đề cập tới nhân tố chính trị, chính là ông cụ Mai thân thể khỏe mạnh, đối với ông cụ Ngô và ông cụ Khâu mà nói, cũng là niềm an ủi lớn lao.
Thử nghĩ, nếu ông cụ Phó và ông cụ Mai đồng thời có tin truyền đến là thân mang bệnh nan y, đối với ông cụ Ngô và ông cụ Khâu mà nói, chắc chắn là một lần tâm lý bị tấn công rất mạnh.
Mai Thái Bình công vụ bận rộn, vẫn chưa trở về, Hạ Tưởng ở nhà họ Mai hơn nửa giờ, liền cáo từ rời đi, lúc này, Mai Hiểu Lâm đã đặt vé máy bay buổi chiều.
Ở nhà họ Mai, Hạ Tưởng không ngờ còn gặp được Mai Hiểu Mộc.
So với vài năm trước, Mai Hiểu Mộc vẫn chưa chín chắn nhiều, tuy rằng bộ dạng của cậu ta có chút tang thương, cũng không biết là sự nghiệp không như ý, hay là cố ý ăn mặc như thế, tang thương nhưng không hiện lên sự chín chắn. Dù sao ở trong mắt Hạ Tưởng nhiều ít hơi chẳng ra cái gì cả, không bằng cách ăn mặc của Phó Tiên Tiên làm cho người ta nhìn thuận mắt.
Mai Hiểu Mộc và Hạ Tưởng tổng cộng chưa nói được mấy câu, tuy rằng anh ta luôn luôn tránh đề cập tới Nghiêm Tiểu Thì, lại vẫn không kìm nổi mà nhắc tới. Ngôn ngữ bên trong, vẫn như cũ đối với Nghiêm Tiểu Thì là bất đắc dĩ.
Mai Hiểu Mộc và Nghiêm Tiểu Thì năm đó đủ thứ chuyện, cũng đều theo gió mà đi, Hạ Tưởng không muốn đánh giá suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ có điều hơi hơi xúc động, ba đời nhà họ Mai, ngoại trừ Mai Hiểu Lâm, thật đúng là không có ai tài.
Chẳng lẽ có bùa chú ám lên ba đời nhà họ Mai?
Từ xưa đến nay, vô số đế vương đều không kéo dài được hậu duệ cho tới hôm nay, con cháu đã sớm bị cắt đứt, duy nhất một gia tộc vẫn kế thừa từ xưa đến nay là gia tộc họ Khổng —— gia tộc Thánh Khổng, vẫn kéo dài đến nay, chưa bao giờ bị cắt đứt.
Sau đó theo Mai Hiểu Lâm vào trong nhà, gặp được Mai Đình.
Đại khái đã hơn nửa năm không gặp Mai Đình, vừa thấy mặt Mai Đình, Hạ Tưởng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Nếu nói mới trước đây dáng vẻ Mai Đình có đủ ưu điểm của cả Mai Hiểu Lâm và hắn, như vậy Mai Đình càng lúc càng lớn, càng biểu hiện ra tiềm chất của một tiểu mỹ nhân, nhất là khuôn mặt của cô bé, là phiên bản của hắn, chẳng qua so với hắn màu da trắng hơn rõ ràng và nhẵn nhụi.
Mỗi người yêu con cái đều là vì đó là một bản sao tự nhiên của chính mình, tự nhiên người ta sẽ có tình yêu với bản thu nhỏ của chính mình. Cho nên Hạ Tưởng vừa nhìn đã thấy đủ khí chất lạnh lùng, cao ngạo, gặp Mai Đình, tim hắn như bị hòa tan.
Mai Đình rất giống hắn, ánh mắt, cái mũi và cái lỗ tai đều giống, nhất là ánh mắt, đôi mắt Hạ Tưởng so với đôi mắt phụ nữ xinh đẹp gần như không có gì khác biệt, đôi mắt Mai Đình cũng vô cùng linh động, nhưng ngoài linh động còn có sự ngạo nghễ ngàn dặm.
Dáng vẻ Mai Đình giống hắn, chỉ tiếc, lại kế thừa tính tình lạnh lùng, cao ngạo của Mai Hiểu Lâm, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt chỉ nhảy lên vài cái, nhưng không bằng Hạ Đông hoặc Liên Hạ đều chạy đến, mà chỉ lãnh đạm gọi một tiếng:
- Cha. - .
Giọng nói khô khốc, cũng không tỏ ý vui mừng, vẻ mặt thản nhiên, cũng không giống như lời Mai Hiểu Lâm nói Mai Đình vô cùng muốn hắn xuất hiện.
Hạ Tưởng nhiều ít hơi xấu hổ, đành phải ngồi xổm xuống, giơ tay muốn ôm Mai Đình, nhưng Mai Đình không đi về phía trước, chỉ lãnh đạm lắc lắc đầu:
- Con đã có thói quen không cho ai ôm, không muốn được bế, nếu không, về sau muốn, lại không có.
Dáng vẻ nghiêm chỉnh như một bà cụ non, khuôn mặt nho nhỏ nhưng đầy vẻ quật cường, làm cho người ta đau lòng.
Hạ Tưởng không nói gì, một người không có khả năng làm mọi việc đều chu đáo, đúng vậy, hắn thẹn với Mai Đình và Tiếu Hạ. So sánh với nhau, Tiếu Hạ tính tình dịu dàng hơn, cũng không oán giận điều gì, hơn nữa rất thích vẽ bức tranh, là tính cách trầm tĩnh.
Hai con gái hắn đều quan hệ không quá thân cận, coi như là đủ để có một tiếc nuối nho nhỏ, đời người vốn không thể hoàn mỹ.
Lúc từ biệt Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng lại nhắc tới thế cục tỉnh Tương, cùng với hướng đi tiếp theo của tỉnh Tương, bao gồm Trịnh Thịnh gia nhập hay không, hiện trạng của thế lực của hắn còn lại ở tỉnh Tương, vân vân, xem như sau khi hắn và Mai Hiểu Lâm gặp mặt nửa ngày, cuối cùng chỉ nói tới đề tài chính trị.
Gặp mặt với Và Khâu Tự Phong, Phó Tiên Phong, trên cơ bản sau ba câu thăm hỏi chính là đề tài chính trị, Mai Hiểu Lâm rốt cuộc có khác nhau, tuy nhiên lại nói, cô tuy là phụ nữ, dù sao cũng là Thị trưởng của một thành phố, nhưng cũng chỉ có ở trước mặt hắn, mới có thể đầu tiên là phụ nữ sau đó mới là Thị trưởng.
Ở trước mặt người khác, có lẽ cô vẫn là Thị trưởng Mai với hình tượng nghiêm túc.
Hạ Tưởng không về nhà họ Ngô, gọi điện thoại về, rồi đến thẳng sân bay. Trên đường, nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong.
- Phó Bí thư Hạ, coi như là thu được hiệu quả mong muốn, cảm ơn anh đến thăm ông cụ nhà tôi.
Phó Tiên Phong khách sáo nói,
- Ông cụ nói, ông ấy trước kia đối với anh hơi thành kiến, hiện tại xem ra, là ông ấy nhìn lầm, ông ấy nói anh là một người trẻ tuổi vô cùng tốt.
Tuy rằng ông cụ Phó khen ngợi nhân phẩm của hắn, Hạ Tưởng trong lòng đã có dự cảm xấu, cái gọi là con người trước khi chết, lời nói rất thiện ý, chẳng lẽ bệnh tình ông cụ Phó so với bên ngoài nghiêm trọng hơn nhiều?
Theo như lời Phó Tiên Phong thu được hiệu quả mong muốn, hiển nhiên là chỉ thế lực giữa các gia tộc liên kết nhất định ảnh hưởng đến chính trị, các thế lực ở khắp nơi đã đạt tới biểu hiện công khai quyết tâm cùng tiến cùng lùi với thế lực gia tộc.
Nhà họ Phó cố ý khuếch trương thanh thế, mấy nhà cũng đều vô cùng phối hợp, tin tưởng ngoại trừ tổng Bí thư, phe phản đối và phe bình dân đều đã khiếp sợ và cảm thấy không ngờ, bởi vì việc này trước đó vẫn giữ trạng thái bí mật, ngoại trừ tổng Bí thư, lúc trước, người khác đều không có được bất luận tin tức gì.
Về phần Diệp Thiên Nam bất ngờ xuất hiện, quả thật là trùng hợp không ngờ.
Tổng Bí thư sở dĩ rõ ràng chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng là do lúc đi cùng Cổ Thu Thật, Hạ Tưởng trước đó đã lộ ra kết quả.
Tin tưởng phe phản đối sẽ vì sự tình hôm nay, họp chuyên môn nghiên cứu một chút quyết sách tương ứng.
Sau đó, Hạ Tưởng lại nói chuyện điện thoại với Ngô Thiên Tiếu, bảo Ngô Thiên Tiếu tạm thời ở lại thành phố Yến, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hướng đi của tình thế, chờ chỉ thị tiến thêm một bước.
Ngô Thiên Tiếu vui vẻ đáp ứng, anh ta ở thành phố Yến được đãi ngộ tốt, vô cùng hưởng thụ, lại được Phó Bí thư Hạ giao trọng trách, vừa vui mừng, lại không dám buông thả, lúc này tỏ vẻ nhất định sẽ không phụ sự phó thác.
Khiến Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ chính là, lúc hắn sắp đăng ký, lại nhận được điện thoại của Lão Cổ.
Lão Cổ gần đây hơi thần bí, dường như vẫn che giấu sau lưng, cho thấy phương pháp ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Vốn Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, còn muốn nếu thời cơ cho phép thì gặp mặt Lão Cổ, nhưng thời gian quá mức gấp gáp, hiện tại hắn phải về thành phố Lỗ bởi vì ngày mai Thành Đạt Tài sẽ đến thành phố Lỗ.
- Hạ Tưởng, gần đây cậu ra tay càng ngày càng khó bề phân biệt, tôi cũng nhìn không rõ.
Lão Cổ bắt đầu bằng một câu vui đùa.
- Lão Cổ, gần đây chẳng phải ông một lòng ngộ đạo, tại sao lại quan tâm sự tình thế gian?
- Có thể nói, đặc biệt...
Lão Cổ cười ha hả,
- Sau khi ta đang nói luận đạo, chợt có sở ngộ, sau đó lại nghiên cứu kinh Phật, kết quả phát hiện một câu — phật trên thế gian, không rời thế gian thì cảm thấy so với nói cao siêu đơn thuần thì còn có một cảnh giới cao hơn.
- Thấy núi là núi, thấy nước là nước, đều là địa phận của con người. Thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước, mới là cảnh giới thần tiên.
Nếu Lão Cổ mở miệng đầu tiên là đàm luận huyền diệu, Hạ Tưởng cũng liền nói tiếp,
- Một người lên đến cảnh giới, thấy núi là núi, thấy nước là nước, thì lại là cảnh giới của thế ngoại cao nhân.
- Theo như lời cậu, cảnh giới thứ nhất thấy núi là núi, và cảnh giới thứ ba thấy núi là núi, không phải không có gì khác biệt, hà tất phải lách ngoặt như thế? Lão Cổ và Hạ Tưởng thi luận huyền diệu, kỳ thật, vẫn là chỉ ra sự thật bên trong thuật làm chính trị.
- Tại sao lại không có khác biệt? Cái thứ nhất thấy núi là núi, là lý luận thấy núi là núi, một người cũng chưa từng trải qua, thì cảm thấy hết thảy đều giống nhau, nhưng khi chân chính gặp chuyện, mới biết được sự thật và tưởng tượng vẫn là không giống với sự thật. Cái thứ ba thấy núi là núi, là người mà thân đã trải qua nhiều chuyện rồi mới thấy núi là núi, giống như ông vậy, khi hơn mười tuổi cho rằng đời người cũng thường thôi, là không ốm mà rên rỉ, ăn nói ngông cuồng.
Mà hiện tại ông nói đời người thường thôi, là hiểu ra mọi thứ từ trong tâm.
- Ha ha ha ha.
Lão Cổ cất tiếng cười to, trong tiếng cười khí mười phần, vô cùng to,
- Thằng nhỏ thật sự là biết ăn nói, ta hiện tại đã nghĩ kéo cậu lại đây, cùng ta đàm luận Đạo học, tuy nhiên cậu hiện tại mới ở cảnh giới thứ hai, nói được đạo lý rõ ràng, kỳ thật vẫn là lý luận suông, đều không phải là tự mình nhận ra.
Lời này nói đúng, Hạ Tưởng dù sao mới là phó Bí thư Tỉnh ủy, dựa vào tưởng tượng, vĩnh viễn tâm tính cũng muốn lên làm Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy, tiến thêm một bước nữa, rảo bước tiến lên hang ngũ lãnh đạo quốc gia, thì tầm mắt như thế nào.
Thế gian có rất nhiều sự tình, chỉ có thân ở trong đó, mới lý giải được điều trong đó.
- Ông có chuyện gì muốn nói, xin mời nói rõ, đầu óc cháu ngu dốt, không ngộ ra được.
Hạ Tưởng khiêm tốn, kỳ thật là muốn ngắt điện thoại, bởi vì hắn phải đăng ký.
- Cũng không có gì đáng nói, chính cậu cũng hiểu, kết quả cuối cùng thế nào, ai cũng khó mà nói.
Lão dường như thở dài một tiếng,
- Tỉnh Tề khả năng sẽ xảy ra sai sót, cậu có phiền toái, hãy đi tìm Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống.
Hạ Tưởng kinh hãi, tỉnh Tề đang tốt, tại sao lại đại loạn đến nỗi phải điều động quân đội?