Hà Giang Hải vẫn không chịu xuất viện cũng không phải là vì cố tình muốn vậy. Quản thật con trai duy nhất Hà Dương chết đi khiến y cực kỳ sốc, mới trung niên đã mất con, cơn đau này không phải ai cũng thấu hiểu nổi.
Hà Giang Hải quả thật là đau đớn không chịu nổi.
Đương nhiên, dù đau đớn nhưng y vẫn rất rõ ràng một loạt các sự kiện phát sinh ở tỉnh Tề và tỉnh Yến nhằm vào Chu Hồng Cơ. Y cũng có con đường nắm rõ từng cử động của Chu Hồng Cơ, cũng chú ý tới hướng đi của mọi người trong Tỉnh ủy, đương nhiên cũng bao gồm cả Hạ Tưởng.
Người đã chết không thể sống lại, nhưng người sống sót phải tranh thủ ích lợi mình nên có.
Hà Giang Hải đệ trình đơn xin từ chức, quả thật cũng là do y muốn lui xuống. Phấn đấu cả đời là vì cái gì? Không phải vì kiếm thêm chút của cải cho con cái, để con cái đỡ khổ sao? Hiện tại không còn con cái, y mất đi ý nghĩa cuộc sống. Chính trị thất thế, hơn nữa nản lòng thoái chí, lại bởi vì phải phối hợp với đại cục, từ chức chính là thủ đoạn lấy lùi làm tiến tốt nhất.
Lui chính là địa vị chính trị, không lùi chính là uy vọng nhân vật lĩnh quân tỉnh Tề của y. Hà Giang Hải sao có thể cam tâm để đứa con chết uổng như vậy? Tuy y khiêu khích trước nhưng dù sao con y cũng là chết trong tay thủ hạ của Nha Nội.
Hiện giờ đáng cười, y mất con nhưng ngược lại không ai thông cảm. Nha Nội sống tốt lại chơi bài bi thương và khổ nhục kế, mà Chu Hồng Cơ lại từng bước ép sát, cố tình muốn dồn y vào chỗ chết, khiến y rốt cục phẫn nộ.
Giỏi, giỏi thật, thật sự là quá giỏi. Con chết còn không xong, còn muốn hại chết cả bố. Thật sự coi y là quả hồng nhũn, ai muốn giẫm lên đều được sao? Cẩn thận ngã gãy chân đó!
Ngược lại chính là biểu hiện của Hạ Tưởng khác hẳn một trời một vực so với trước kia, bảo vệ lợi ích cho y ở khắp nơi. Tuy việc đó có nhân tố chính trị và cũng do Diệp Thiên Nam tích cực thúc đẩy, nhưng bất kể thế nào, trong cảm nhận của Hà Giang Hải, hình tượng của Hạ Tưởng đã cao lớn lên hơn bao giờ hết.
Ít nhất theo Hà Giang Hải thấy, Hạ Tưởng là một người đàn ông có máu có thịt, có bao dung, thị phi rõ ràng, đáng để gửi gắm.
Nhất là sau khi truyền đến sự kiện tai nạn xe cộ tại tỉnh Yến, Hà Giang Hải biết rằng, Hạ Tưởng đã ra tay. Mặc kệ là Hạ Tưởng muốn giết Cung Tiểu Tinh bịt miệng hay muốn hóa giải sự kiện Cung Tiểu Tinh như vậy, dù sao Hạ Tưởng cũng đã ra tay giúp y một ân tình lớn. Y liền cảm tạ Hạ Tưởng trong đáy lòng.
Hạ Tưởng còn chưa tới gặp y để tranh công hoặc ra điều kiện, ngược lại Chu Hồng Cơ lại đến, bề ngoài là thăm bệnh nhưng rõ ràng là khởi binh hỏi tội. Gã dựa vào cái gì? Gã có tư cách gì?
Bề ngoài cười nhưng trong lòng Hà Giang Hải lại hận không thể bùng lên, sau đó chân đấm tay đá, cho Chu Hồng Cơ một trận.
Chu Hồng Cơ lại không cảm thấy mình sai, ngược lại còn cho rằng Hà Giang Hải khăng khăng một mực muốn giãy dụa, thậm chí còn giết người đoạt mạng chính là vì bản thân y, thật sự là một kẻ bại hoại.
Cho nên ngoài mặt cười nhưng trong lòng Chu Hồng Cơ lại hận không thể bạt tai vào bộ mặt béo của Hà Giang Hải. Giả vờ cái gì chứ? Chẳng có chút bệnh tật gì lại cố tình nằm viện, da mặt dày hơn tường thành.
Nói mấy câu, Chu Hồng Cơ liền dần dần lộ ra ý đồ đến đây. Hôm nay đã tới đây, muốn thăm dò điểm mấu chốt của Hà Giang Hải.
- Bí thư Hà, anh có biết Cung Tiểu Tinh không?
Chu Hồng Cơ cũng không chú ý tới nghệ thuật nói chuyện, bởi vì gã đã mất kiên nhẫn. Thấy Hà Giang Hải còn ra vẻ gàn bướng, bất động, gã liền đi thẳng vào vấn đề, nhắc tới điểm mấu chốt hôm nay.
- Cung Tiểu Tinh....
Hà Giang Hải suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Không quen biết. Sao vậy, Chủ nhiệm Chu có ý với cô ta sao?
Có ý cái đầu ông! Chu Hồng Cơ thầm mắng nhưng vẫn tiếp tục hỏi:
- Sao tôi nghe nói, Cung Tiểu Tinh đến nhà khách Tỉnh ủy làm nhân viên phục vụ là do Bí thư Hà giới thiệu?
Khi Chu Hồng Cơ vừa tới thì Hà Giang Hải xuống giường, giờ y lại lên giường, sau đó lười biếng duỗi lưng nói:
- Chủ nhiệm Chu có gì xin mời nói thẳng. Lục lọi mấy việc vặt vãnh, nếu ông không phiền, tôi còn phải nghe bác sĩ chỉ bảo, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Tương đương là hạ lệnh đuổi khách.
Khi tới đây, Chu Hồng Cơ đã nghẹn một bụng lửa giận, giờ lập tức nổi giận:
- Bí thư Hà, tôi vẫn coi ông là một nhân vật nói chuyện giữ lời, không ngờ ông bề ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu, vốn đã làm chuyện sai, chẳng những không có tâm sửa chữa còn không ngừng khơi mào gây chuyện. Tôi khuyên ông, ở vấn đề Cung Tiểu Tinh, dừng cương trước vực thẳm đi.
Giọng của Chu Hồng Cơ đã gần như cực kỳ nghiêm khắc.
Hà Giang Hải không nhường chút nào:
- Chủ nhiệm Chu, ông đến thăm tôi, tôi cảm kích. Hoa quả ông mang đến xin mời mang về đi, đỡ mất công tôi phải đi vứt. Còn lời ông vừa nói, tôi cũng coi như ông chưa nói, ông cũng thu về hết đi. Được rồi, hôm nay đã hết giờ tiếp khách, tôi phải uống thuốc nghỉ ngơi.
Hà Giang Hải tỏ thái độ không hợp tác.
Nếu để Chu Hồng Cơ hình dung, chính là lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Chu Hồng Cơ lạnh lùng nói:
- Bí thư Hà, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Nếu Cung Tiểu Tinh thật sự chết đuối ở sông Hạ Mã, lại thêm trưởng phòng Ngưu ở đường cao tốc, chính là hai mạng người. Mỗi ngày ông trốn ở bệnh viện giả vờ bị bệnh, không phải là sợ rằng sự việc sẽ càng xấu hơn chứ? Ông thật sự bệnh chứ?
Hà Giang Hải đột nhiên nhảy dựng lên, ra sức đẩy Chu Hồng Cơ ra ngoài:
- Rất xin lỗi, ở đây tôi không chào đón ông, mời ông lập tức đi ra.
Tiếp đó y ném toàn bộ những thứ Chu Hồng Cơ mang tới:
- Chủ nhiệm Chu, tôi cũng khuyên ông một câu, đừng đi tới con đường đen tối kẻo không tìm được đường về Bắc Kinh đâu.
Chu Hồng Cơ không ngờ Hà Giang Hải lại táo bạo như vậy, dám đẩy mình ra ngoài cửa, khiến y càng tin tưởng hai sự việc lúc trước chắc chắn đều do Hà Giang Hải gây ra.
Không ngờ Hà Giang Hải chết cũng không hối cải, đến giờ còn dám thô bạo như vậy, khiến Chu Hồng Cơ thẹn quá hóa giận.
Tuy nhiên dưới cơn thịnh nộ, gã giận quá hóa cười:
- Bí thư Hà, ông tự giải quyết tốt hậu quả đi.
- Chủ nhiệm Chu, cẩn thận bậc thang.
Hà Giang Hải còn nói thêm một câu sau đó đóng sầm cửa lại. Loại người gì vậy chứ? Hoàn toàn là một loại thổ phỉ! Chu Hồng Cơ lắc đầu, âm thầm cảm thấy may mắn lúc mới tới tỉnh Tề đã không hợp tác với Hà Giang Hải. Nếu không đó chắc chắn là một nét bút hỏng trong kiếp sống chính trị của gã.
Kỳ thật thẳng thắn mà nói, lúc trước Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải hợp tác chưa chắc đã là nét bút hỏng, nhưng hôm nay gã tìm Hà Giang Hải lý luận và ngả bài, chắc chắn là nét bút hỏng, khiến một đoạn thời gian dài sau này gã phải hối hận không ngừng.
Ngồi trên xe trở về Tỉnh ủy, Chu Hồng Cơ mới nhớ lại mình chỉ tức giận Hà Giang Hải quên cảnh cáo y một tiếng về tiến triển vụ án Thang Thế Thành.
Hôm nay gặp mặt Hà Giang Hải, kỳ thật Chu Hồng Cơ thứ nhất là vì thăm dò Hà Giang Hải, thứ hai là vì muốn trịnh trọng báo cho Hà Giang Hải biết, Thang Thế Thành đã cắn ra y. Trong vụ án lớn của hệ thống cục Công nghiệp muối, y đã hai chân nhúng bùn, chạy không thoát.
Trải qua mấy lần thẩm vấn Thang Thế Thành, lại cố ý dẫn dắt, sự kiện ở biệt thự và các vấn đề khác, Thang Thế Thành đã kéo Hà Giang Hải cùng xuống nước, khai báo ra Hà Giang Hải có hai tòa biệt thự, hai chiếc ô tô, còn có rất nhiều tiền tài qua lại, số tiền liên quan tới vụ án lên tới hơn mười triệu tệ.
Tuy rằng 10 triệu tệ không nhiều lắm nhưng sau khi báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng đủ để trở thành vụ án lớn.
Chu Hồng Cơ vốn còn nghĩ tình đồng sự, muốn khoan dung độ lượng, cố ý lấy lời khai của Thang Thế Thành để trao đổi điều kiện với Hà Giang Hải, không ngờ nhất thời tức giận quên mất.
Thôi đi, còn gì phải thảo luận nữa. Nếu Hà Giang Hải cố tình đi theo con đường đen tối, vậy tiễn y một đoạn! Chu Hồng Cơ còn chưa tới Tỉnh ủy, nửa đường liền gọi điện thoại cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương!
- Phó chủ nhiệm Thôi. Tôi xin báo cáo ngài một chút về tiến triển vụ án tham ô tại cục Công nghiệp muối tỉnh Tề. Xin hỏi hiện giờ ngài có rảnh không?
Phó chủ nhiệm thôi này không phải là Thôi Hướng. Dĩ nhiên là Thôi Hướng đã qua đời, Chu Hồng Cơ là người kiên định theo thuyết vô thần, không thể nói chuyện với Thôi Hướng được nữa.
Chu Hồng Cơ trực tiếp gọi điện thoại tới vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương tên là Thôi Bách Tính, vừa mới được đề bạt làm Phó chủ nhiệm không lâu, được phân công quản lý tỉnh Tề, quan hệ với gã rất khá.
Thôi Bách Tính nói giọng rất ôn hòa:
- Tôi rảnh, vụ án chính là mệnh lệnh, không rảnh cũng phải rảnh. Ha ha, Hồng Cơ, ông nói đi, tôi nghe.
Chu Hồng Cơ liền tóm lược ngắn gọn và trọng điểm lời khai mới của Thang Thế Thành, còn vô cùng khó xử nói:
- Phó chủ nhiệm Thôi, bởi vì lời khai của Thang Thế Thành đã đề cập tới lãnh đạo cao cấp của tỉnh Tề, vượt qua quyền hạn của tôi nên tôi đặc biệt báo cáo tới Phó chủ nhiệm Thôi để xin chỉ thị.
Thôi Bách Tính trầm mặc chốc lát, dường như rất thận trọng nói: Text được lấy tại https://truyenfull.vn
- Sự việc quan trọng, tôi sẽ gặp trực tiếp Chủ nhiệm Long để báo cáo, nghe Chủ nhiệm Long chỉ đạo.
Chu Hồng Cơ dập điện thoại, khẽ nhếch mép cười. Hà Giang Hải, vấn đề Cung Tiểu Tinh không tóm được nhược điểm của mày nhưng chỉ cần một mình Thang Thế Thành cũng đủ khiến mày toi đời. Giả vờ à, xem mày có thể giả vờ nằm viện đến khi nào. Tốt nhất là không đợi Trung ương công bố tin tức miễn chức, mày đã bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang đi!
Khi đi ra ngoài, Chu Hồng Cơ mang theo thư ký và lái xe nên khi tới Tỉnh ủy, gã mới nhận được điện thoại của Hoàng Sang khiến lửa giận của gã vừa bình ổn lại bùng lên thiêu đốt.
- Chủ nhiệm Chu. Tạm thời ngài không cần trở lại Tỉnh ủy. Người nhà của người chết đến gây rối, muốn tìm ngài. Chủ tịch tỉnh Tôn đang ra mặt xử lý.
Hoàng Sang cũng không phải là do Tôn Tập Dân nhờ vả mới gọi điện thoại cho Chu Hồng Cơ mà là nhanh trí, nhớ tới Chu Hồng Cơ có lẽ sắp trở về liền tự chủ động gọi điện thoại thông báo.
Hiện tại tình thế rất phiền toái, người nhà muốn gặp Chu Hồng Cơ và Mục Chính Nhất.
Mục Chính Nhất hèn nhát không dám lộ mặt, hơn nữa cho dù y có lộ mặt thì cũng không thể giải thích rõ được, mà có nói cũng không tính, cho nên trốn đi vẫn hơn. Kết quả liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, vốn là sự việc của hệ thống Ủy ban Kỷ luật lại do Chủ tịch tỉnh ra mặt tiếp đón, coi như là việc lạ hiếm có.
Vốn sự tình hôm nay cũng có thể do Hạ Tưởng ra mặt, nhưng Hạ Tưởng sẽ không thay Chu Hồng Cơ giải quyết hậu quả mà đã sớm chuồn mất. Hơn nữa hắn cũng biết, trong vấn đề giằng co giữa Chu Hồng Cơ và thế lực địa phương, tốt nhất là hắn nên khoanh tay đứng nhìn.
Chu Hồng Cơ buông điện thoại, giận tím mặt, tức giận quá thất thố, ném điện thoại di động đi:
- Hà Giang Hải, khinh người quá đáng.
Vốn tưởng rằng có thể bắt được Hà Giang Hải, khiến gã chịu phục, không ngờ tới gặp mặt mà Hà Giang Hải không chút lưu tình, thừa dịp y không ở Tỉnh ủy, còn chặn đường lui của y, thật sự là cực kỳ đáng giận.
Lúc này Chu Hồng Cơ gần như mất đi lý trí, đơn giản không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng. Rõ ràng là Hà Giang Hải tạo ra tai nạn xe cộ, kết quả còn bị gã cắn ngược một phát, khiến y phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Trên thế giới này làm gì có đạo lý như vậy chứ? Y nhất định phải đòi lại công đạo.