Hạ Tưởng nhíu mày mà nghĩ. Tiếu Giai bây giờ kinh doanh khá thuận lợi, dần dần chiếm 20% thị trường rau quả Thành phố Yến. Hàng tháng lợi nhuận cũng vài chục ngàn, cứ tiếp tục như vậy thì trong vòng nửa năm cô chiếm một phần ba thị trường rau quả Thành phố Yến cũng không có gì là khó.
Tiếu Giai có đầu óc, có ánh mắt và có dã tâm. Cô không thỏa mãn với thị trường rau quả Thành phố Yến, vì thế khi căn cứ rau quả ở Huyện Bá đã đủ cung cấp nguồn
hàng sung túc cho cô, cô liền muốn mở thị trường rau quả Bắc Kinh. Công tác giai đoạn đầu khá thuận lợi, mắt thấy sắp thành công thì đột nhiên có một thằng thiếu gia chú ý tới Tiếu Giai, thề nhất định phải đoạt cô được vào tay. Tiếu Giai tự nhận đối phó đàn ông thừa sức, nhưng Hứa Ngạn Nhiên không phải người bình thường, y có nhiều kinh nghiệm trong việc tán gái, cũng có quyền thế. Y vừa nhìn đã thấy nhược điểm của Tiếu Giai là muốn vội vàng tiến vào thị trường rau quả Bắc Kinh, y liền lấy đây là mồi câu dụ dỗ Tiếu Giai.
Tiếu Giai đương nhiên sẽ không mắc mưu của y. Nhưng thế lực Hứa gia là quá lớn, tất cả các nhà kinh doanh mà cô đã đàm phán từ trước đều tránh cô không gặp, hoặc là hợp tác với người khác, hoặc là xe hợp đồng đã có. Dù sao chỉ trong một đêm tất cả các cửa ở Bắc Kinh đều đã đóng lại đối với cô.
Bao dã tâm của Tiếu Giai bị đả kích mạnh. Không tìm được ai nên cô đành tìm Hạ Tưởng mà kể khổ. Hạ Tưởng không phải không muốn nghĩ biện pháp giúp cô, mà bây giờ hắn đúng là bất lực. Tay hắn chưa với được tới Bắc Kinh. Lý Đinh Sơn có lẽ chỉ có sức ảnh hưởng ở giới truyền thông, còn đâu cũng có nhiều vấn đề không thể ảnh hưởng tới.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi khuyên Tiếu Giai:
- Hay là tạm thời thu tay lại. Thị trường rau quả Thành phố Yến đủ lớn mà, không nên tham quá. Chờ thị trường rau quả Thành phố Yến bão hòa thì còn có thị trường rau quả của thành phố Đan Thành, thành phố Bảo cơ mà, sao lại phải bỏ gần cầu xa, cứ đến Bắc Kinh làm gì?
- Anh kiểu gì cũng nói được. Trước đây anh cho em ý tưởng lên Bắc Kinh, bây giờ lại còn nói thành như vậy, có đáng giận hay không?
Tiếu Giai không vui mà nói. Đối với dã tâm rất lớn của cô thì Thành phố Yến đúng là nhỏ hẹp.
Tiếu Giai lúc bực mình làm nũng trông rất đẹp, Hạ Tưởng liền cười cười dụ dỗ cô:
- Em bây giờ mới chiếm 20% thị trường Thành phố Yến, hơn nữa số lượng tiêu thụ của thị trường Thành phố Yến sẽ tăng lên. Nếu chẳng may về sau còn có một thị trường rau quả mới phát triển lên, như vậy 20% thị trường của em sẽ giảm mạnh. Em nghĩ kỹ đi, tham lam không ăn được thị đâu.
Nói xong Hạ Tưởng ôm chặt cô vào lòng mà nói:
- Anh không phải là không muốn người khác lừa em đi sao?
Tiếu Giai đưa tay ra ôm eo Hạ Tưởng:
- Em sẽ không chạy theo người khác đâu, anh yên tâm, cho dù không làm kinh doanh nữa. Em cũng có nguyên tắc của mình, vấn đề nguyên tắc thì không thể thương lượng.
Cô dựa đầu vào lòng Hạ Tưởng mà nói giống như đang mơ ngủ:
- Trừ anh ra thì dù tất cả những người đàn ông khác trên đời này đều không cho em cảm giác an toàn. Hơn nữa còn một điều quan trọng nhất là …
Tiếu Giai cười hì hì giơ ngón lên chỉ vào mũi mà nói:
- Anh có ưu điểm mà người đàn ông khác không có. Đó chính là vừa hồn nhiên vừa thành thục. Nhất là ánh mắt trong suốt như nước của anh không hề có vẻ không sạch sẽ và trần trụi như những người đàn ông khác, khiến người ta nhìn vào thấy thoải mái.
Là người đều thích nghe lời tốt về mình, Hạ Tưởng cũng như vậy. Hơn nữa Tiếu Giai hình dung rất hay, hắn liền đắc ý ngẩng đầu lên ra vẻ không anh thì ai.
- Không xem Hạ Tưởng này là ai? Hạ Tưởng chính là ánh mặt trời. Hạ Tưởng là anh chàng đẹp trai người gặp người thích.
Tiếu Giai cười hì hì đến độ không thể thẳng lưng:
- Gặp người thích tâng bốc mình nhưng chưa thấy ai tự kỷ như anh, cười chết em.
- Sao, đã thấy tốt hơn chưa?
Hạ Tưởng đổi thái độ mà an ủi Tiếu Giai:
- Có nhiều niềm vui trong cuộc sống, không chỉ có kiếm tiền không đâu. Hơn nữa cho dù kiếm tiền cũng có nhiều phương pháp. Không phải ngoài Bắc Kinh thì trên đời này không đâu kiếm được tiền. Yên tâm đi theo anh, anh sẽ giải quyết vấn đề khó khăn này cho em. Em bây giờ có lên Bắc Kinh thì anh cũng không đồng ý. Anh không hy vọng em bị tên Hứa Ngạn Nhiên quấn chặt lấy.
Tiếu Giai lúc này mới hiểu Hạ Tưởng đây là cố ý trêu cho cô vui. Cô ngẩn ra nhìn người đàn ông trước mặt. Thực ra gọi là thanh niên thì thỏa đáng hơn. Đôi mắt trong suốt của hắn không có vẻ tham lam và dâm dục như người đàn ông khác. Bộ mặt gầy của hắn lộ ra sự tự tin. Đôi tay mạnh mẽ của hắn cũng tỏ vẻ hắn không hề che giấu muốn chiếm hữu cô. Cô vui mừng cười cười, nước mắt cũng tuôn ra:
- Em nghe anh, tất cả đều nghe anh.
Hạ Tưởng véo véo tai Tiếu Giai mà nói:
- Vừa khóc vừa cười thì là khóc hay cười? Em đã muốn nghe thì anh nói cho em một tin tức tốt, em nghe không?
Tiếu Giai gật đầu. mặc dù trên thực tế cô lớn hơn Hạ Tưởng nửa tuổi nhưng trước mặt hắn, cô luôn cảm thấy hắn chín chắn hơn mình.
- Sắp tới Phố Thập Lý sẽ mở một khu chợ bán sỉ rau quả, có lẽ nhanh nhất là sang năm sẽ xây xong.
- Phố Thập Lý?
Tiếu Giai rõ ràng là bị tin này làm cho chấn động. Cô nghiêng đầu hìn Hạ Tưởng, sau đó vui vẻ nói:
- Phố Thập Lý chính là đoạn có vị trí tốt giao nhau giữa Kiều Đông, Kiều Tây (bên tây và bên đông cầu) phải không anh? Nếu thật sự xây dựng thị trường rau quả lớn ở đó thì chẳng những ảnh hưởng đến cả Thành phố Yến, còn có thể ảnh hưởng tới thành phố Đan Thành phía nam và thành phố Bảo phía bắc. Về sau tiếp tục phát triển thì sẽ thành căn cứ của toàn bộ tỉnh Yến. Tốt quá, em muốn vào đó.
Phùng Húc Quang đúng là không nói sai. Tiếu Giai là nhà kinh doanh trời sinh, có ánh mắt nhạy cảm với thị trường, chỉ nghĩ một chút là nhìn ra được tương lai của nó, đúng là rất lợi hại. Hạ Tưởng đúng là thầm phục cô:
- Nếu anh cho em quyền ưu tiên lựa chọn tham gia cổ phần vào khu chợ này, đồng thời cũng miễn phí một văn phòng cho em, em nghĩ sao?
- Thật sao?
Mắt Tiếu Giai sáng rực lên.
- Người ngay không nói dối mà.
Hạ Tưởng rất nghiêm túc nói.
- Tốt quá, tốt quá. Anh thật vĩ đại. Hạ Tưởng, em yêu anh quá.
Tiếu Giai không nhịn được kêu lên.
Người xung quanh quay đầu lại nhìn hai người như quái vật. Tiếu Giai cũng biết biểu hiện của mình không đúng nên xấu hổ cười cười kéo Hạ Tưởng chạy nhanh tới chỗ không người. Mặt cô đỏ bừng rồi thở hổn hển nói:
- Anh nếu dám lừa em thì trong vòng nửa năm không cho anh chạm vào em, cho anh khó chịu đến chết.
Lấy cái này uy hiếp mình thì có vẻ không tác dụng mấy. Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn sao trên trời mà nói:
- Trong quy hoạch của thành phố thì sẽ do bất động sản Thiên An tiến hành xây dựng thị trường rau quả. Cuối tuần này sẽ bắt đầu giải phóng mặt bằng. Nếu như nhanh thì một tháng sau là có thể khởi công. Sao, trong vòng nửa năm không cho anh chạm vào em, hay là nửa năm em sẽ chủ động chạm anh?
Tiếu Giai vừa hưng phấn vừa xấu hổ cúi đầu. Hạ Tưởng có thể thấy mặt cô đã đỏ ửng lên.
- Cùng lắm thì về sau anh muốn làm gì thì làm. Dù sao buôn lãi thì tiền là của anh, người cũng là của anh, còn không phải do anh quyết định sao?
Tiếu Giai ngẩng đầu lên, rất kiên quyết nói
- Chờ em làm lớn thị trường rau quả Thành phố Yến, có đủ thực lực sẽ tiến quân vào thị trường rau quả Bắc Kinh. Em không tin tên Hứa Ngạn Nhiên dám kiêu căng trước mặt em. Tên đàn ông xấu xa, Tiếu Giai này mà bị y uy hiếp sao?
Hạ Tưởng thấy một người trông rất quen đang đi về phía này nên vội vàng kéo Tiếu Giai nhanh đi về trước. Tiếu Giai có chút khó hiểu nói:
- Làm gì mà đi gấp như vậy?
- Về nghiên cứu kỹ xem anh chạm em hay em chạm anh. Em phải nhớ là dùng hết toàn lực, không cho lưu lại sức.
- Anh…
Tiếu Giai xấu hổ không nó thành lời.
Thứ hai Hạ Tưởng vừa tới văn phòng liền nhận được điện của Kiều Bạch Điền nói là trưa mời hắn ăn cơm. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Lần trước sau khi Kiều Bạch Điền chủ động yếu thế, tươi cười đưa xe lên thì Hạ Tưởng cũng thu tay lại. Hắn bảo Tôn Hiện Vĩ thu tay rồi dồn hết tâm trí mà xây dựng khu chợ rau quả ở phố Thập Lý. Bởi vì có quan hệ với Trưởng ban Phương, hơn nữa lại được Phó thị trưởng thường trực Tào mạnh mẽ ủng hộ nên mấy hôm trước Ủy ban nhân dân thành phố đã tổ chức hội nghị về quy hoạch của các chuyên gia. Cuối cùng Trần Phong quyết định việc giao cho bất động sản Thiên An xây dựng khu chợ rau quả ở phố Thập Lý. Bí thư Thôi im lặng không lên tiếng ở việc này.
Tôn Hiện Vĩ sau khi tìm người nghiên cứu về khu chợ rau quả ở phố Thập Lý liền càng xác định ý tưởng của Hạ Tưởng, càng thêm phục Hạ Tưởng. Hơn nữa y nghe nói Hạ Tưởng và Kiều Bạch Điền cãi nhau liền cho rằng Hạ Tưởng xả giận cho mình, càng cho rằng tên này được. Y coi Hạ Tưởng là người nhà mình.
Bữa trưa Hạ Tưởng khi đi ăn với Kiều Bạch Điền liền gọi theo Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân. Mọi người đều coi như chuyện không thoải mái trước đây chưa từng diễn ra, nói chuyện vui vẻ hết chuyện này đến việc kia, chẳng qua không liên quan gì mấy tới công việc. Mọi người đều hiểu rằng mặc dù ngoài mặt duy trì hài hòa nhưng do lập trường khác nhau nên vĩnh viễn không thể nào hợp tác một cách chân thành.
Hạ Tưởng còn không biết cuộc nói chuyện của Trần Phong và Cao Hải, cùng với việc Trần Phong đoán về hắn. Nếu biết thì nhất định sẽ chấn động và không khỏi khen Trần Phong đúng là gừng càng già càng cay. Trần Phong đúng là đã phân tích rõ tâm tư của hắn. Hắn đây là cố ý tranh cãi với Kiều Bạch Điền để thử xem phản ứng của Trần Phong. Muốn xem thái độ của Thị trưởng Trần với việc đi lại gần giữa Đàm Long và Bí thư Thôi là như thế nào. Là nhân nhượng hay là ra vẻ không có việc gì?
Cuối cùng từ việc Kiều Bạch Điền yếu thế có thể thấy Trần Phong lần trước nhường Bí thư Thôi nhất định là có ẩn tình nào đó. Tuy rằng phố Nhị Thập Lý cuối cùng đã cho người của Bí thư Thôi, nhưng sau đó Trần Phong cũng không thiên vị bất động sản Cát Thành. Điều này chứng minh Trần Phong cùng lắm tôn kính Bí thư Thôi một chút chứ không phải là kính sợ.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ Văn phòng tổ cải tạo tuy rằng danh nghĩa không chính thống, thành lập lâu như vậy cũng chưa chính vào biên chế là vì Trần Phong cố ý là vậy, khiến cho nó như một văn phòng nửa dân gian nửa chính thức để tạo quan hệ cân bằng giữa các nơi. Trần Phong rất thông minh, rất giảo hoạt, thậm chí còn có thể dùng từ Trần Phong hình dung Hạ Tưởng với chính y – rất âm hiểm.
Chẳng qua suy nghĩ từ góc độ chính trị thì cách làm của Trần Phong là rất bình thường. Y muốn làm ra thành tích, vừa phải đối phó với sự xa lánh và kìm kẹp của quan trường, vừa phải đề phòng người khác đâm sau lưng, lấy được thành tích thì lúc nào đều giống như đi trên tấm băng mỏng. Huống chi cải tạo thôn nội đô là công trình lớn liên quan tới lợi ích của vô số người. Sau khi cải tạo cũng mở ra lợi ích kinh tế không thể phán đoán. Đây là mảng thịt béo quá lớn, ai chẳng đỏ mắt? Ai lại không nhìn chằm chằm vào đó.
Hạ Tưởng cũng hiểu nỗi khó xử của Trần Phong. Đối với việc Trần Phong đưa mình tới Văn phòng tổ cải tạo là có ý đồ xấu, cũng từng đoán nếu không phải mình có mười mấy năm kinh nghiệm tái sinh thì không thể ứng phó được Văn phòng tổ cải tạo này. Văn phòng tổ cải tạo vừa làm trọng tài, vừa làm vận động viên. Có thể lấy thân phận chính quyền ra mặt, cũng có thể làm tay đấm đe doạ người. Thân phận có thể thay đổi, gương mặt có thể thay đổi, nhưng một điều không thay đổi chính là Văn phòng tổ cải tạo thể hiện ý chí cá nhân của Thị trưởng Trần, không phải thể hiện quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố mà đi giải phóng mặt bằng. Tại
Trần Phong là Thị trưởng mạnh mẽ cứng rắn thì đúng, cũng có chỗ dựa mạnh. Nhưng Tào bá bá lại không hề mạnh. Phó thị trưởng thường trực không có chỗ dựa đủ mạnh. Hạ Tưởng hiểu rõ mình chẳng qua chỉ là một con tốt qua sông chiếm vị trí quan trọng mà thôi, có thể thành lưỡi dao sắc bén hoặc là bị các thế lực khắp nơi chèn ép khiến tan xương nát thịt. Cho nên hắn phải tự bảo vệ mình, phải tìm kiếm tất cả lực lượng để mình lớn mạnh hơn, phải mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, không thể đặt an toàn của mình vào một người.
Trần Phong thưởng thức và coi trọng hắn, có thể đề bạt sử dụng hắn. Nhưng đó là ở tình hình bình thường, còn nếu khi xảy ra chuyện lớn thì bất cứ ai đều phải hy sinh, vậy ai còn có thể bảo vệ cho hắn? Bất cứ là ai, bao gồm của Trần Phong cũng sẽ không bảo vệ hắn. Hạ Tưởng không ngu ngốc cho rằng Trần Phong nói chuyện đúng suy nghĩ trong lòng, nhìn như hiền hòa nhưng lúc quan trọng sẽ liều lĩnh tất cả mà bảo vệ hắn. Trần Phong là chính trị gia, không phải hiệp khách vì bạn mà không tiếc mạng mình. Hơn nữa trong cuộc sống thực tế cũng không có người như vậy.
Văn phòng tổ cải tạo chỉ là một quân cờ của Trần Phong. Nó có thể anh dũng xung phong, cũng có thể ném đi để giảm xóc, dùng tốt thì đó là khẩu súng xịn, dùng không tốt thì nó sẽ là vật hy sinh cho kế hoạch cải tạo thôn nội đô. Hạ Tưởng tự biết chính mình. Hắn biết mình phải lợi dụng sự tin tưởng của Trần Phong mà tạo vầng sáng trong Văn phòng tổ cải tạo, lợi dụng quyền lực của nó mà cố gắng tạo thế lực, cũng phải cố gắng vì Trần Phong cân bằng cục diện bị chèn ép. Nếu không thì chưa chờ hắn kịp vững cánh đã bị Trần Phong vứt bỏ.
Đương nhiên so sánh với những người khác thì Trần Phong là một chính trị gia đủ tư cách. Ít nhất y còn có trái tim vì dân chúng, còn có tư tâm, nhưng vẫn chưa đủ đáng giá để Hạ Tưởng dựa vào.
Bây giờ mới chỉ là tiếp xúc một góc thế lực các nơi liên quan đến việc cải tạo thôn nội đô mà thôi, rất nhiều nhân vật cao cấp còn chưa xuất hiện. Nhưng Hạ Tưởng tin rằng theo việc cải tạo thôn nội đô tiến gần vào khu phố trung tâm, việc tranh đoạt lợi ích sẽ càng lúc càng kịch liệt. Khu đất trung tâm quá đắt đỏ, là tài nguyên không thể tái sinh nên không tranh nhau vỡ đầu chảy máu mới là lạ.
So sánh với xung đột nho nhỏ với Kiều Bạch Điền thì tương lai mới là khó khăn thật sự, trách nhiệm nặng nề.
Kiều Bạch Điền thấy Hạ Tưởng ăn cơm có vẻ không tập trung, trong lòng y cũng không hề thoải mái. Lần trước y tức giận vì Hạ Tưởng, sau đó về nói với Đàm Long. Đàm Long nghe xong không lập tức tỏ thái độ, bảo Kiều Bạch Điền chờ một ngày rồi nói. Hôm sau Đàm Long chủ động tìm Kiều Bạch Điền, nói cho y đáp ứng yêu cầu của Hạ Tưởng, đưa xe cho Hạ Tưởng. Kiều Bạch Điền không phục, Đàm Long không giải thích nhiều mà chỉ nói một câu:
- Bí thư Thôi nói lui là lui.
Kiều Bạch Điền đương nhiên không biết Đàm Long cũng tức giận và báo cáo việc này với Bí thư Thôi. Khi ấy Bí thư Thôi nghe xong chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng sau đó hỏi lại:
- Chuyện nhỏ nhặt trẻ con cãi nhau về sau đừng làm phiền tôi. Chẳng lẽ lần sau Kiều Bạch Điền tranh gái bị thiệt cũng cần thành ủy ra mặt sao? Lão Đàm, anh muốn giúp người thì cũng tìm người có đầu óc, biết kiềm chế chứ? Sao lại tìm Kiều Bạch Điền?
Đàm Long không dám nói nhiều nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chọn Kiều Bạch Điền không phải là do tên này dễ sai bảo ư? Đổi một tên có đầu óc mưu kế, cuối cùng không khống chế được chẳng phải việc xấu sao? Chẳng qua y không dám phản bác lại Bí thư Thôi, đành quay đầu lại nói một câu kia với Kiều Bạch Điền.
Kiều Bạch Điền bị Hạ Tưởng làm tức, bây giờ lại bị Đàm Long mắng thì sao có thể vui vẻ được? Nhưng y lại không thể không nở nụ cười mà mời Hạ Tưởng dùng cơm. Bây giờ lại thấy Hạ Tưởng ra vẻ mất tập trung, suy nghĩ đâu đâu nên y đúng là không nhịn được nên nói:
- Chủ nhiệm Hạ có phải vẫn còn có ý kiến với tôi không? Anh xem, xe đã tặng anh, cơm cũng mời, anh còn muốn tôi như thế nào nữa?
Hạ Tưởng bởi vì chuyện Kiều Bạch Điền liên quan đến các mặt quan hệ trên thành phố, dù có tức thì hắn cũng không việc gì phải chấp nhặt người như Kiều Bạch Điền. Kiều Bạch Điền chưa đáng để Hạ Tưởng chú ý.
Hạ Tưởng giơ chén lên nói:
- Tôi mời Giám đốc Kiều một chén này để cảm ơn Giám đốc Kiều đã ủng hộ Văn phòng tổ cải tạo. Vừa nãy tôi suy nghĩ một chuyện nên hơi thất thần chút. Tôi xin lỗi.
Ngô Cảng Đắc rất biết ý mà hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ có phải nghĩ tới bạn gái không? Trẻ tuổi đúng là rất nhiệt tình, tuổi trẻ mà suy nghĩ đến bạn gái là bình thường. Tôi dù sao cũng đã trải qua thời kỳ này mà. Chủ nhiệm Hạ có cần tôi giới thiệu một bạn gái không?
Ngô Cảng Đắc nói vào khiến không khí sôi nổi hơn. Ngô Cảng Đắc cũng nhân cơ hội nói muốn giới thiệu bạn gái cho Hạ Tưởng, còn dõng dạc nói mình biết nữ MC của đài truyền hình tỉnh – Thu Ái. Còn nói Thu Ái bây giờ chưa có bạn trai, tuổi cũng là 24 như Hạ Tưởng. Mà họ Hạ, họ Thu cũng có duyên phận, có thể giới thiệu cô với Hạ Tưởng.
Về đến văn phòng, Khúc Nhã Hân như nghĩ ra gì đó nên đột nhiên nói một câu:
- Thu Ái tôi cũng quen, trông rất đẹp, tính cách lại tốt, rất thích hợp với Chủ nhiệm Hạ.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì. Hắn bây giờ không có tâm tư với người phụ nữ khác. Nhất là bây giờ có Tào Thù Lê, còn có cả Tiếu Giai đã đủ để hắn ứng phó rồi. Tào Thù Lê đáng yêu, Tiếu Giai quyến rũ động lòng, đều là các cô gái hiếm có. Thu Ái dù sao cũng không phải người phụ nữ trong đời hắn.
Đột nhiên hắn ngẩn ra và nhớ đến tin nhắn khó hiểu nhận được mấy hôm trước. Hắn vội vàng lấy máy ra xem, may là còn chưa xóa đi. Hắn nhìn chằm chằm số điện thoại một lúc rồi cười cười nhắn lại một tin:
- Nửa năm không gặp, vẫn khỏe chứ?
Một lát sau có người nhắn tin lại:
- Anh nhầm người rồi, đừng làm phiền.
Hạ Tưởng không nhịn được cười, nhắn lại y hệt hắn lần trước, tính cách của đối phương đúng là không hề thay đổi. Tính cách này làm người ta bất đắc dĩ và phải than thở.
- Tôi đã lên Thành phố Yến, làm ở Văn phòng tổ cải tạo.
Hạ Tưởng nhắn lại.
Một lúc sau lại có một tin nhắn tới với ba chữ:
- Sớm biết rồi.
Sau đó không có thêm tin gì cả.
Có lẽ Liên Nhược Hạm vẫn mạnh khỏe. Ít nhất từ tin nhắn của cô thì không có gì không ổn. Hạ Tưởng đã yên tâm hơn.
----------------------
Thẩm Lập Xuân - Tập đoàn Đạt Tài không ngừng liên lạc làm Hạ Tưởng khá ngạc nhiên. Thẩm Lập Xuân sớm đưa ý tưởng của Hạ Tưởng nói với Thành Đạt Tài được gần tháng, nhưng Thành Đạt Tài vẫn chưa nói sẽ gặp hắn. Xem ra Thành Đạt Tài là người sáng lập Tập đoàn Đạt Tài không phải dễ bị người làm rung động như vậy.
Cuối tuần, Hạ Tưởng vốn nhận lời đi chơi với Tào Thù Lê thì lại nhận được điện của Phùng Húc Quang nói là Cao Kiến Viễn xuất hiện và muốn gặp hắn.