Quan Thần

Câu nói làm tất cả mọi người đều bật cười. Hạ Tưởng rất vô lại, đá quả bóng lại cho Trần Phong.

Trần Phong rộng lượng phất phất tay:

- Nói đúng thì có thưởng, nói sai rồi cũng không phạt. Gan lớn lên một chút, đừng có lề mề như đàn bà. Thanh niên trai tráng, quyết đoán tí đi.

Hạ Tưởng bĩu môi nhỏ giọng nói:

- Vốn dĩ là tôi rất quyết đoán đấy chứ. Nhưng mà vừa so sánh với Thị trưởng Trần thì đã thành ra bị so sánh đến không có quyết đoán nữa rồi.

Không khí đang từ đối chọi gay gắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Trần Phong hiểu rằng mấy câu nói vừa rồi của Hạ Tưởng chỉ là để cho không khí dịu bớt đi trước đã, thầm nghĩ rằng thật đúng là không thể coi thường hắn được, nhìn bộ dạng hắn vừa rồi hồi hộp và e dè, có vẻ như khá là kích động và sợ hãi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn thì rõ ràng là cố ý yếu thế, để mọi người thả lỏng tâm lý xuống.

Trần Phong bất chợt thấy hứng thú, nhìn Hạ Tưởng, trong cái nhìn đối với hắn càng thêm chờ mong.

- Địa thế thành phố Yến là Tây cao Đông thấp, phía Tây là Thái Hành Sơn. Không khí tươi mát từ trong núi thổi tới, trước hết phải đi qua phía Tây thành phố Yến rồi mới đến phía Đông. Cho nên dân cư ở bên phía Đông tự cho là cao hơn một bậc so với dân ở phía Tây, mà bọn họ lại không biết là, không khí mà bọn họ hít thở mỗi ngày đều là không khí còn sót lại sau khi dân cư ở phía Tây đã dùng rồi. Cho nên xét về góc độ sức khỏe, phía Tây mới là địa điểm đáng lựa chọn để ở lại sinh sống.

Mấy câu dạo đầu của Hạ Tưởng đã làm cho mọi người có chút mơ hồ không hiểu ra sao cả. Không phải là đang nói tới vấn đề cải tạo thôn Tây à, làm sao lại nói đến chuyện không khí? Đang lúc mọi người khó hiểu băn khoăn, Hạ Tưởng lại tiếp tục:

- Không khí sót lại này không chỉ chứa lắm tro bụi và tạp chất mà còn bao gồm rất nhiều các loại khí thải khác. Cụ thể là những gì thì cũng không cần trình bày rõ.

Mọi người vỗ tay cười to.

- Thành phố Yến là thành phố mới thành lập, công tác xanh hóa làm không được tốt cho nên đến mùa hè thì trên đường không hề có lấy một cái bóng râm, khắp cả thành phố tìm không ra được cây đại thụ nào có trên mười năm tuổi cả, tinh thần nhân văn lạc hậu nhiều lắm. Cho nên chính quyền thành phố cân nhắc một biện pháp là mở rộng sông Bách Tính. Đáng tiếc là sông Bách Tính không có trở thành lá phổi của thành phố Yến mà ngược lại lại là cái nôi nuôi muỗi của cả thành phố. Các chuyên gia và học giả đang ngồi đây cũng có thể rõ ràng, một dòng sông nhân tạo sâu chỉ tầm mười thước thôi thì tác dụng cải thiện không khí thật sự là hữu hạn. Theo dự đoán lạc quan của tôi thì có lẽ con sông Bách Tính dài đến vài km còn không có hiệu quả cải thiện chất lượng không khí thành phố bằng vài mẫu rừng xanh.

Dám đứng trước mặt Trần Phong mà chỉ trích sông Bách Tính vô dụng, là công trình chỉ mang tính tô điểm chứ thực tế lại hao tài tốn của thì chắc Hạ Tưởng là người đầu tiên ở thành phố Yến. Sông Bách Tính không phải là Trần Phong quyết định cho xây dựng, nhưng dù sao ông ta cũng là Thị trưởng thành phố. Cách nói của Hạ Tưởng thế này chẳng khác nào gián tiếp chỉ trích ông ta không ra gì. Có điều Trần Phong vẫn có vẻ mặt cười nhàn nhạt, tựa như những người khác cho rằng Hạ Tưởng nói rất đúng.

Hạ Tưởng biết rất rõ là Trần Phong cũng cực kỳ phản cảm với sông Bách Tính, cho rằng đó là kết quả của những ý tưởng nông nổi. Hắn nói sông Bách Tính chả có tác dụng gì lại gãi đúng chỗ ngứa của Trần Phong.

Những chuyên gia có mặt cũng có người chuyên môn nghiên cứu luận chứng sông Bách Tính, gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến của Hạ Tưởng.

- Nếu sông Bách Tính không trở thành lá phổi của thành phố Yến được, thì thành phố cần phải có một lá phổi khác. Hiện giờ, thành phố Yến đang phát triển kinh tế với tốc độ nhanh. Dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần, quy định cải tạo nội đô để phát triển thành phố cũng đã được thực hiện hơn phân nửa. Chẳng những xây dựng nên rất nhiều khu chung cư mới, mà còn có không ít tòa nhà căn hộ - văn phòng và khu trung tâm thương mại. Có thể nói, hình ảnh một thành phố Yến tân tiến không bao lâu nữa sẽ hiện ra trước mắt chúng ta.

Hạ Tưởng không quên đội một cái mũ cao lên đầu Trần Phong. Hắn quả thật cũng bội phục tinh thần khai sáng của Trần Phong, đặt cơ sở kiên cố lâu dài cho thành phố Yến. Tiếp đó đề tài lại chuyển,

- Có điều, sau khi cải tạo nội đô lại gặp phải một vấn đề mới đó là bước tiến phát triển của thành phố Yến càng lúc càng lớn, rất nhiều xí nghiệp và nhà xưởng quy mô lớn lúc đầu ở vùng ngoại ô, giờ lại quây quanh nội thành. Ví dụ như những xí nghiệp lớn như sắt thép, dược phẩm, tuy rằng hiệu quả và lợi ích cao, nhưng gây ra ô nhiễm môi trường cũng tương đối nghiêm trọng. Theo kinh nghiệm từ những thành phố khác, xưởng sản xuất sắt thép và dược phẩm nhất định phải rời xa nội thành.

Câu nói sau cùng vừa dứt, những chuyên gia đang ngồi đó không hẹn mà cùng kinh ngạc a lên một tiếng, sau đó, châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán với nhau.

Các doanh nhân cũng nhíu mày. Hiển nhiên là bọn họ căn bản không suy xét lâu dài đến như thế. Thật không ngờ. Xưởng sản xuất sắt thép và dược phẩm sẽ có một ngày phải chuyển khỏi nội thành!

Chỉ có Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc nhìn nhau. Hai người đều mỉm cười hiểu ý.

Trong đám chuyên gia có một ông già đầu bạc nói:

- Cậu thanh niên, ánh mắt của cậu nhìn rất xa, cũng phân tích rất đúng. Nói tiếp đi.

Trần Phong cũng gật đầu nói:

- Như thế cậu nói tiếp xem, lá phổi của thành phố Yến nên làm thế nào bây giờ?

Hạ Tưởng cười gật đầu với đám chuyên gia, sau đó trả lời trực tiếp vấn đề Trần Phong nêu ra:

- Lá phổi của thành phố Yến ở ngay thôn Tây Lý.

Đám doanh nhân lập tức xôn xao, đều giơ tay muốn nói. Trần Phong ra hiệu bảo bọn họ im lặng rồi bảo Hạ Tưởng:

- Nói tiếp đi.

- Không khí trong lành từ trên núi xuống vừa lúc đi qua thôn Tây Lý. Nói cách khác, cũng đúng lúc phải đi qua xưởng sản xuất sắt thép và xưởng chế biến dược phẩm. Tôi nghĩ là dân cư xung quanh khu vực hai xưởng này thấu hiểu rất rõ mùi từ xưởng thép và nhà máy dược khó ngửi đến mức nào. Nếu đúng lúc gió tây bắc thì nhà nào cũng không dám mở cửa sổ cho gió thổi vào. Mùi gay mũi thậm chí có thể lan xa đến hơn một km. Xa hơn một chút, đến khu phía Đông tuy rằng không ngửi thấy mùi khó ngửi trong không khí nữa, nhưng trên thực tế, không khí vẫn còn ô nhiễm. Nói cách khác, nhà máy sắt thép và nhà máy dược chính là ở ngay đầu gió của thành phố Yến, cho nên đối với sự ô nhiễm không khí, bọn họ thực tế là tác động đến toàn bộ thành phố.

Trong hội trường lại một trận ồn ào xôn xao lên.

- Vị trí thôn Tây Lý nằm ngay giữa xưởng dược và nhà máy sắt thép, là vị trí cực kỳ mấu chốt. Nếu như xây dựng một công viên cây xanh ở ngay đây thì vừa lúc có thể trở thành lá phổi của thành phố Yến, tạo thành một bầu không khí vệ sinh, thiên nhiên trong lành cho nhân dân thành phố Yến. Cho dù là nhà máy dược và nhà máy sắt thép phải chuyển ra khỏi nội thành thì trong vòng ba đến năm năm cũng chưa xong được. Trong vòng ba đến năm năm, công viên cây xanh được xây dựng xong là có thể tinh lọc không khí vô số kể, mang đến bầu không khí trong lành khỏe mạnh cho nhân dân thành phố Yến.

Hạ Tưởng vừa dứt lời, ông già đầu bạc liền vỗ tay đầu tiên:

- Cậu còn trẻ mà đã có tâm vì dân vì nước hết sức chân thành. Thật là đáng kính nể!

Một gã thương nhân cục súc lúc này lại tức giận bất bình nói:

- Xây dựng công viên cây xanh ư? Không nhầm đấy chứ? Địa điểm tốt như thế không xây nhà mà bán lại còn đi trồng cây thì chẳng phải là lãng phí tài nguyên hay sao? Chủ ý này không thể thực hiện được, rõ là vớ vẩn!

Mấy doanh nhân khác cũng phụ họa, ầm ĩ hết cả lên.

Ông già đầu bạc phía đối diện lại không đồng ý với ý kiến đó.

- Phát triển thành phố, điều kiện tiên quyết là không thể hy sinh sức khỏe của nhân dân. Sau khi cải tạo thôn nội đô, cũng không phải xây tất thành phòng ở mới là tốt. Nếu như tất cả đất ở khu vực trung tâm đều là các căn hộ thương mại, tất cả mọi người chen chúc vào ở cùng một chỗ, không có công viên, không có chợ, không có xanh hóa thì đấy chẳng khác gì ổ kiến cả. Tôi tán thành ý kiến của đồng chí Tiểu Hạ.

- Công viên cây xanh thì ai đi xây? Xây rồi ai tới giữ gìn? Không những là chi phí xây dựng lớn mà về sau chi phí bảo trì hàng năm cũng kinh khủng. Trừ khi chính quyền thành phố quyết định cắt ra một khoản ngân sách. Mà ngân sách trước sau gì cũng phải đầu tư vào chừng vài trăm triệu. Khó khăn đây.

Một doanh nhân nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa.

Chính quyền thành phố tài chính eo hẹp cũng không phải là điều bí mật gì đối với dân kinh doanh biết rõ nội tình, cho nên mới có câu nói vừa rồi.

Trần Phong cũng hỏi Hạ Tưởng với vẻ khá hứng thú:

- Phải đấy Tiểu Hạ. Thành phố thiếu tiền, nếu phải xây công viên cây xanh thì chẳng những không thu hồi được lợi nhuận chuyển nhượng quyền khai thác kinh doanh đất mà còn phải mất vào đó một số tiền lớn. Hai cái gộp vào như thế không chừng phải đến hơn trăm triệu. Cậu nói xem nên làm thế nào?

Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Trần Phong một cái. Ông ta có vẻ như thành khẩn, kỳ thực rất giảo hoạt.

Hạ Tưởng thầm nghĩ, ông là Thị trưởng lại đi hỏi tôi là nên làm thế nào, không phải là cố ý gây sự với người ta à? Làm thế nào làm ra sao thì phiền ngài Thị trưởng đi mà nghĩ, không phải là vấn đề mà một thằng phó chủ nhiệm quèn như tôi phải đi nghiền ngẫm.

Có điều, trước mắt mọi người đang hỏi hắn nên hắn không thể không đáp, đành phải kiên nhẫn trả lời:

- Đất có thể chuyển nhượng với giá thấp. Sau khi xây dựng xong công viên cây xanh thì sẽ thu vé vào cửa. Công viên cây xanh xây dựng xong hoàn toàn có thể trở thành địa điểm nghỉ phép thư giãn thật lý tưởng của người dân. Bất kể là bán vé vào cửa hay là mở ra một số thiết bị vui chơi giải trí, du ngoạn, xem như công viên cây xanh là địa điểm duy nhất ở thành phố Yến thì một năm đón tiếp chừng vài chục nghìn du khách cũng không thành vấn đề.

- Nói như vậy thì có thể so sánh được với xây dựng căn hộ để bán đó. Chính quyền thành phố vẫn là chịu thiệt bao nhiêu?

Trần Phong cười tủm tỉm hỏi lại, trong giọng nói có vẻ hòa nhã mềm mỏng.

Hạ Tưởng bị Trần Phong quay trên lò than đã nửa ngày, mặc dù đối phương là Thị trưởng, nhưng đột nhiên giao cho hắn một vấn đề nan giải trọng đại như thế cũng làm cho hắn ứng phó khá mệt mỏi, trong lòng không vui vẻ gì cho nên nói với vẻ không mấy thoải mái:

- Chính quyền thành phố là chính quyền của toàn thể nhân dân thành phố Yến, không phải là chính quyền của người kinh doanh, lại càng không phải là xí nghiệp. Nếu mọi chuyện đều chú ý tới hiệu quả và lợi ích kinh tế thì chính quyền cũng trở thành người kinh doanh chỉ có biết đến kiếm tiền.

- Nói rất hay. Có chí hướng, lại là lời nói thật. Rất lâu rồi còn chưa có người nào dám nói một câu nói thật như thế trước mặt tôi. Hôm nay nghe xong, trong lòng có cảm giác thoải mái khác thường. Tại

- Một Thị trưởng nếu mỗi ngày đều nghe đến những lời nịnh hót hòa hảo thì chắc chắn là không bình thường. Kể cả là trong gia đình cũng còn có lúc cãi nhau, huống chi là cả một thành phố đến mấy triệu người, có sự phản đối hay quan điểm bất đồng mới là chuyện bình thường. Cho nên đồng chí Tiểu Hạ, tôi muốn khen ngợi cậu dám nói lời nói thật!

Trần Phong đứng lên, vỗ tay đầu tiên.

Thị trưởng đã dẫn đầu, những người khác kể cả là có tình nguyện hay không cũng đều phải đứng lên phụ họa. Thoáng chốc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Trên mặt Hạ Tưởng hiện lên vẻ kích động. Lần đầu tiên được Thị trưởng Trần động viên trước mặt mọi người, lại là với hình thức long trọng như thế, hắn không khỏi có chút cảm giác bâng khuâng, liên tục cúi đầu với dưới đài rồi nói với Trần Phong:

- Thị trưởng Trần quá khen. Chính là tôi tuổi trẻ khí thịnh, ít suy xét vấn đề cho nên mới dám nghĩ gì nói nấy. Có chỗ nào không ổn thì mong Thị trưởng Trần và các vị chuyên gia chỉ bảo thêm.

Thái độ đoan chính, tư thái nhũn nhặn, lời nói khiêm tốn của Hạ Tưởng làm cho một số doanh nhân đang vô cùng bất mãn với hắn cũng tiêu tan không ít nỗi bực bội. Cũng chỉ là một thanh niên không biết trời cao đất rộng gì, nói lung tung vài câu ý kiến bề ngoài về cải tạo thôn nội đô. Có lẽ chính là vì Thị trưởng Trần muốn tạo ra bầu không khí hòa hoãn, giải tỏa bớt mâu thuẫn giữa đám chuyên gia và các nhà kinh doanh cho nên cố ý đưa ra một ý tưởng mới cho mọi người tham khảo. Nếu đã là tham khảo thì sẽ không cần quá mức để ý.

Những doanh nhân lúc đầu nghĩ rằng Thị trưởng Trần thật sự sẽ quyết định cải tạo thôn Tây Lý trở thành công viên cây xanh thì đều thầm hít một hơi, đều đang cân nhắc xem bước tiếp theo nên tiếp tục tác động đến Thị trưởng Trần như thế nào để ông ta ủng hộ phương án của mình.

Trần Phong lại đề nghị tạm thời ngừng họp, nghỉ giữa giờ nửa tiếng.

Hạ Tưởng nghĩ là không có việc gì của mình nữa thì đi chào Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải rồi xoay người định đi nhưng lại bị Tào Vĩnh Quốc gọi lại. Tào Vĩnh Quốc gọi Hạ Tưởng sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Cháu có biết cái ông tóc bạc kia có lai lịch thế nào không?

Hạ Tưởng lắc đầu, lúc đầu cũng tò mò, nhưng giờ không phải là lúc để hỏi cho nên không hỏi gì cả.

Tào Vĩnh Quốc nở nụ cười, vẻ tươi cười tràn đầy sự khen ngợi và hân thưởng:

- Không tồi đâu Tiểu Hạ, ánh mắt của cháu rất tốt, ý tưởng cũng luôn đi ra ngoài ý liệu của mọi người. Kỳ thật vốn dĩ ý tứ của Thị trưởng Trần cũng không đồng tình xây chung cư để bán ở thôn Tây Lý. Trong quy hoạch dài hạn của thành phố, nhà máy dược và nhà máy sắt thép nhất định phải toàn bộ di dời đến ngoại ô thành phố. Nếu như xây chung cư để bán ngay giữa hai nhà máy lớn này thì nhà máy dược và nhà máy sắt thép sẽ gây ảnh hưởng vô cùng tới cuộc sống sinh hoạt bình thường của người dân. Không ngờ cháu vừa lên đã nói ngay đến vấn đề tiêu điểm đó. Ý tưởng nói ra không bàn mà hợp với Thị trưởng Trần.

Hạ Tưởng có chút giật mình:

- Thị trưởng Trần cũng muốn xây dựng công viên cây xanh ư?

Hắn nói vậy thôi chứ cũng không quá quan tâm tới việc công viên cây xanh có được xây dựng hay không. Bởi vì hắn biết bằng vào khả năng trước mắt của hắn, có quan tâm cũng vô ích, không tác động được đến quyết định của thành phố.

- Thị trưởng Trần muốn tìm một chỗ làm lá phổi, có thể tinh lọc không khí cho nhân dân thành phố Yến. Nhưng còn chưa có hoàn toàn nghĩ kỹ xem rốt cuộc nên làm một cái hồ nhân tạo thật lớn hay là một công viên. Ý tưởng công viên cây xanh của cháu rất được. Bác nghĩ là ông ấy động tâm đó. Hơn nữa, cái ông tóc bạc kia lại cực lực ủng hộ việc xây dựng công viên, hơn nữa nói ra những điều kiện vô cùng ưu đãi như đúng rồi. Ông ta kỳ thực là một chuyên gia trong lĩnh vực quy hoạch, lại là một doanh nhân, thân phận kép. Hơn nữa, ông ta lại không phải là người thành phố Yến mà là người ở Bắc Kinh.

Tào Vĩnh Quốc bây giờ càng lúc càng tán thưởng Hạ Tưởng. Hắn không những tuổi trẻ mà hiếm có hơn chính là ánh mắt lâu dài, hơn nữa, luôn có thể nhìn đến những điểm mà lắm người bỏ qua. Mấu chốt nhất chính là ý kiến của hắn luôn luôn có thể không bàn mà hợp với ý tưởng của Thị trưởng Trần.

Trong quan trường cái gì là khó có được nhất? Chính là bảo trì độ nhất trí cao với lãnh đạo là khó có được nhất.

Cứ tiếp tục thế này, chỉ cần Thị trưởng Trần hài lòng thì với tính cách dũng cảm của hắn, trong thời gian ngắn mà đặc biệt đưa Hạ Tưởng lên chức Phó cục trưởng cũng không phải là không thể được.

- Người Bắc Kinh?

Hạ Tưởng lắp bắp kinh hãi.

- Người Bắc Kinh đến đầu tư bất động sản ở thành phố Yến, chẳng có gì lạ cả. Nhưng ông ta lại đến thành phố Yến để đầu tư xây công viên thì sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái đấy. Cho dù là nhìn ở khía cạnh lâu dài cũng có thể thu hồi vốn đầu tư, nhưng so với bất động sản thì vẫn là hiệu quả chậm, lợi nhuận thấp.

- Trên thương trường nói chuyện làm ăn, chắc chắn sẽ không phải là đến đây để làm từ thiện. Chẳng qua, có người thì theo đuổi mục tiêu lợi ích ngắn hạn, có người thì để tầm nhìn ra xa thôi. Ông ta họ Cao, tên là Cao Vọng. Tất cả mọi người gọi ông ta là Cao lão. Lai lịch thực chất là...

Tào Vĩnh Quốc còn chưa kịp kể thêm về thân phận của Cao Vọng thì đã bị Trần Phong gọi qua bảo công việc đã xong, còn bàn cãi tiếp cũng không có ý nghĩa gì cả.

Hạ Tưởng trở lại văn phòng, mông còn chưa ngồi nóng đã nhận được điện thoại của Thẩm Lập Xuân, hẹn hắn gặp mặt bàn công chuyện. Hạ Tưởng tràn ngập chờ mong với việc tiếp cận Tập đoàn Đạt Tài, vừa nghe thấy Thẩm Lập Xuân hẹn gặp bèn thoái thác ngay công việc của mình, dắt theo Chung Nghĩa Bình lập tức đi ngay.

Thẩm Lập Xuân hẹn Hạ Tưởng ở Bảo Hưng Hoa Viên, chính là nơi hai người gặp mặt lần đầu tiên.

So với hơn một tháng trước, việc thi công Bảo Hưng Hoa Viên gần như không có gì tiến triển, hiện trường thi công chỉ có san bằng ở mặt bằng thi công sơ sài một chút, nhân viên thi công cũng ít ỏi không có mấy, trên cơ bản là rơi vào trạng thái tạm dừng.

Thẩm Lập Xuân nhiệt tình ra cửa đón, có vẻ xin lỗi nói:

- Có chút việc không đi được, đành phiền chú em tự mình đến một chuyến. Ngại quá.

Hạ Tưởng cười, nắm tay y lắc lắc:

- Em biết ý của anh rồi. Dù sao đưa xe của anh đến đây cũng dễ, đón cái em tới liền, có phải không nào?

Thẩm Lập Xuân biết Hạ Tưởng hay nói đùa cho nên cười ha ha đưa hắn vào văn phòng:

- Có một chút chuyện nói trong điện thoại không rõ. Vẫn là gặp mặt trực tiếp nói chuyện cho cụ thể. Cho nên mời chú lại đây ngồi một chút.

Thành Đạt Tài rốt cuộc đề xuất muốn gặp mặt Hạ Tưởng.

Kỳ thật lần gần nhất đến hiện trường Bảo Hưng Hoa Viên là Hạ Tưởng đã rõ ràng một vấn đề, chính là kiến giải mà hắn đề xuất hiển nhiên đã tác động tới Thành Đạt Tài. Công trình Bảo Hưng Hoa Viên bị rơi vào trạng thái tạm dừng chính là biểu hiện do dự của y. Nếu không, hiện giờ Bảo Hưng Hoa Viên đã san nền xong rồi.

Thẩm Lập Xuân muốn Hạ Tưởng lại đây, chủ yếu là để nói cho hắn biết một số thói quen và kiêng kị của Thành Đạt Tài, tránh vô ý phạm phải điều kiêng kị của y cuối cùng lại thành ra ầm ĩ lên, không thoải mái với nhau thì cũng không xong việc được. Thành Đạt Tài từ một tên cán sự nho nhỏ mà hôm nay leo lên vị trí đến cả Bí thư tỉnh ủy cũng phải nhường y ba phần thì tự nhiên có điểm hơn người. Bây giờ chỗ cao không sợ nước lụt, tính tình y có khó chịu hơn một chút, tính cách cổ quái một chút cũng là chuyện bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui