Lời Quý Trường Hạnh vừa nói cũng khiến Cốc Xương hoảng sợ.
Kỳ thật Cốc Xương trước khi đến đã được người hiến kế, chính là nếu có khả năng, lấy lý do phối hợp điều tra mời Hạ Tưởng vào Bắc Kinh! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải trước đem nước bẩn tạt lên người Hạ Tưởng.
Việc tạt nước bẩn, Cốc Xương đã làm được. Vốn định ngay mặt đề xuất với Trần Hạo Thiên mời Hạ Tưởng vào Bắc Kinh đến quân ủy phối hợp điều tra, nhưng thái độ của Trần Hạo Thiên vô cùng kiên quyết, một bước cũng không nhường, gã cũng không dám nhắc lại, chủ yếu là còn chưa kịp nhắc lại đã bị Trần Hạo Thiên hạ lệnh đuổi khách.
Cốc Xương tuy rằng thái độ cứng rắn, không sợ thân phận Ủy viên Bộ Chính trị của Trần Hạo Thiên, nhưng trước mặt Trần Hạo Thiên cũng không dám quá mức làm càn. Vừa tính quay về xin chỉ thị mới quyết định sau, không ngờ Quý Trường Hạnh lại trực tiếp dâng tặng một phần quà miễn phí cho gã, khiến gã vui mừng quá đỗi. Bạn đang đọc truyện được tại
Kỳ thật tuy rằng Hạ Tưởng bị thương trong vụ oanh tạc, dường như là người bị hại, nhưng nếu lật ngược lại chuyện này, đổi trắng thay đen, hoàn toàn có thể lấy điều này làm lý do đem Hạ Tưởng đưa tới Bắc Kinh, lấy danh nghĩa phối hợp điều tra, liên hệ chuyện Hạ Tưởng qua lại mật thiết với quân đội dẫn đến việc trung tướng tư lệnh bị ám hại, sau đó buộc tội Hạ Tưởng lấy thân phận cán bộ địa phương can thiệp vào sự vụ quân đội. Nếu nói được thỏa đáng, thậm chí có thể khiến Hạ Tưởng bị miễn chức suốt đời.
Việc chính trị, vốn dĩ luôn là thủ đoạn đổi trắng thay đen, chỉ xem ai cao minh hơn, ai dựng chuyện giỏi hơn.
Ngô Hiểu Dương bị ám hại, Trương Lực cũng trút giận được phần nào, nhưng hậu quả nghiêm trọng nảy sinh đã rẽ sang một hướng khác mà đa số mọi người đều không thể đoán trước được.
Bởi vì quân đội có cao nhân chống lưng, sau khi vụ việc xảy ra đã cả đêm không ngủ, tính kế tỉ mỉ đào sẵn hố to dành cho Hạ Tưởng, chuẩn bị chôn sống anh ta.
Cao nhân phía sau chẳng những muốn nhân dịp này thay Ngô Hiểu Dương lật lại bản án, thậm chí còn muốn mượn cơ hội bảo vệ Ngô Hiểu Dương, để Ngô hiểu Dương lấy danh nghĩa trọng thương mà được miễn tội, sau đó thong dong hóa giải vụ Ngô Hiểu Dương vì hủ bại mà sắp bị giải trừ.
Tiếp theo đem toàn bộ sự kiện điểm mấu chốt nói thành do ân oán cá nhân giữa Mộc Phong, Tiêu Lương và Mạnh Tán mà dẫn đến phản ứng dây chuyền, cuối cùng đem toàn bộ nguyên nhân dẫn đến hết thảy hậu quả nghiêm trọng này đổ lên đầu Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cho dù không chết cũng sẽ bị bôi đen!
Có thể nói, sau khi cao nhân phía sau cùng lãnh đạo quân ủy thảo luận, kế hoạch vạch ra vô cùng hoàn hảo. Tuy nhiên trước đó có hai điều mấu chốt cần làm, trước tiên khống chế được Trương Lực, sau đó bắt Mộc Phong. Chỉ cần Mộc Phong và Trương Lực hai miệng một lời đồng thanh cấu xé Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chết chắc.
Đương nhiên, cao nhân phía sau màn cũng biết, muốn Mộc Phong chỉ ra Hạ Tưởng rất khó, nhưng để Trương Lực chỉ ra Hạ Tưởng là chủ mưu vụ ám sát Ngô Hiểu Dương, hẳn là khó khăn không lớn. Thứ quân đội có chính là thủ đoạn khiến Trương Lực phải khuất phục.
Hiện tại, Mộc Phong đã bị quân ủy khống chế, có mà chạy đằng trời, còn Trương Lực tuy bị người của Cốc Xương mang đi, nhưng vẫn được thân tín của Hứa Quan Hoa nghiêm mật giám thị, không thể áp dụng thủ đoạn với Trương Lực, mà Trương Lực cũng sống chết không mở miệng, cái gì cũng không chịu nói, đồng nghĩa hai điểm mấu chốt vẫn chưa đạt được bước tiến triển đột phá nào, khiến Cốc Xương cảm giác khá thất bại.
Trước khi Cốc Xương đến đã được lãnh đạo quân ủy ân cần chỉ điểm. Gã cũng rõ ràng, Ngô Hiểu Dương và lãnh đạo quân ủy quan hệ chặt chẽ, Ngô Hiểu Dương bị ám hại, lãnh đạo quân ủy cực kỳ tức giận, thậm chí ở quân khu Dương Thành khi ấy còn có quan chức dưới trướng Ngô Hiểu Dương tuyên bố bằng bất cứ giá nào phải giết bằng được Hạ Tưởng, thậm chí cả lãnh đạo quân ủy cũng vỗ bàn ném ly, chỉ trích Hạ Tưởng khinh người quá đáng.
Nhưng vụ Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương đến tột cùng có phải do Hạ Tưởng chủ mưu hay không, tạm thời còn chưa có kết luận điều tra. Nhưng quân ủy cấp cao ủng hộ Ngô Hiểu Dương đều một mực cho rằng nhất định do Hạ Tưởng cổ súy Trương Lực gây nên. Khi đó hội nghị quân ủy ầm ĩ một trận, sau khi tan họp, quân ủy cấp cao ủng hộ Ngô Hiểu Dương đã bí mật gọi điện cho quân khu Dương Thành, yêu cầu lập tức bắt tay vào điều tra chân tướng vụ việc, đòi lại công bằng cho Ngô Hiểu Dương.
Trước khi Cốc Xương đến Dương Thành, cũng biết ở Dương Thành nhất định sẽ gặp thế lực hùng mạnh cản trở, chưa kể tới thân phận Ủy viên bộ Chính trị của Bí thư Trần Hạo Thiên ở Tỉnh ủy Lĩnh Nam cùng với sự che chở mà ông ta dành cho Hạ Tưởng. Chính bản thân Trương Lực cũng là một trong những thư ký hiện tại của Mễ Kỷ Hỏa, có thật sự là thư ký tiền nhiệm không còn phải đặt dấu chấm hỏi, vừa lúc trước khi Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương, gã bị Mễ Kỷ Hỏa đổi người, là trùng hợp hay là cố ý cũng không biết chắc, toàn bộ đều là những chuyện phiền toái to lớn.
Bởi vì Mễ Kỷ Hỏa là người tin cẩn hiện tại của Tổng Bí thư.
Một vụ ám sát liên lụy tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là một trong những lực lượng hậu bị được Tổng Bí thư coi trọng, lại là trung tâm của thế lực gia tộc và Mễ Kỷ Hỏa, giờ còn kéo theo cả dòng họ Quý, hiện tại Trần Hạo Thiên cũng tự mặc giáp ra trận, lại có Cổ Thu Thật đích thân tới Lĩnh Nam. Lĩnh Nam, sẽ trở thành nơi bão táp khuấy động!
Cốc Xương tưởng rằng ngày đầu tiên giao chiến sẽ không có thu hoạch gì. Vốn định quay về tìm viện binh, hoặc là tìm kiếm chút đột phá từ trên người Mộc Phong hoặc Trương Lực, không ngờ Quý Trường Hạnh xuất hiện lại mang đến biến chuyển kinh người!
Cốc Xương có chút không dám tin vào lỗ tai mình:
- Ngài Quý, điều này... là thật?
- Thế nào, tôi đã từng nói dóc qua sao?
Quý Trường Hạnh sắc mặt trầm xuống:
- Cốc Xương, anh có thể đi rồi, đem ý kiến của tôi truyền đạt lên cấp trên. Tôi cũng nhiều năm không hoạt động gân cốt, vừa lúc cảnh xuân rực rỡ, Phó Bí thư Hạ đến Bắc Kinh, tôi cũng sẽ đi cùng anh ta.
Bắc Kinh.
Mùa xuân ở Bắc Kinh thật ra còn lâu mới tới, so với nắng xuân chan hòa thậm chí dạt dào tiết hè ở Dương Thành, gió xuân ở thủ đô vẫn hơi lạnh.
Gió xuân hơi lạnh cũng có lợi, có thể khiến người tỉnh táo.
Bên trong tòa nhà quân ủy màu xám, vô số quân lính ra ra vào vào, cảnh tượng vội vàng. Nếu như đến gần một chút, có thể nghe rõ cả tiếng ồn huyên náo từ bên trong truyền ra.
Có tiếng tranh cãi, có tiếng đập bàn, có lời thăm hỏi họ hàng tổ tông, còn có sự uy hiếp đe dọa. Tóm lại, bình thường quân ủy nghiêm túc trang trọng, là cơ quan quân sự quyền lực cao nhất trong nước, hiện đã mất đi sự bình tĩnh và uy nghiêm thường thấy, giống như chiến tranh sắp đến vô cùng khẩn trương, hỗn loạn không chịu nổi.
Tuy nhiên, quân ủy rốt cuộc vẫn là quân ủy, cho dù hỗn loạn, cũng là hỗn loạn trong trật tự.
Lão Cổ ngồi trong văn phòng, khẽ nhắm mắt. Mấy người đứng trước ông ta, quân hàm cao đến dọa người, không phải thiếu tướng cũng là trung tướng, thậm chí còn có thượng tướng, nhưng trước mặt lão Cổ bọn họ đều không dám hé răng nói một lời, thái độ cung kính tựa như lính quèn gặp trưởng quan.
Cũng đúng, lão Cổ từng là trưởng quan của họ, từng dẫn dắt bọn họ từ một lính quèn từng bước đi tới ngày hôm nay. Ông cụ trước mắt này tuy mái tóc đã hoa râm, tuổi già sức yếu, nhưng với bọn họ vẫn là nhân vật máu mặt khiến người kính ngưỡng và khâm phục như cũ.
- Ngài Cổ, xin ngài bớt giận.
Một gã trung tướng mở miệng khuyên nhủ.
- Tôi không giận!
Lão Cổ đột nhiên mở to mắt, đứng phắt dậy:
- Tôi không phải giận, tôi là mừng. Hiện tại có người e sợ xã hội không loạn, điên đảo trắng đen, muốn hô phong hoán vũ, nhưng tôi còn chưa chết!
Miệng nói là mừng, đương nhiên ý nghĩa ngược lại.
Sau khi lão Cổ biết được quân ủy ủng hộ Ngô Hiểu Dương và những suy tính của họ, thoáng chốc giận tím mặt. Lúc ấy đã đi tìm đối phương lý luận, kết quả đối phương cũng khá hiểu chuyện, biết không thể trêu tới lão Cổ liền lặn mất tăm không ra mặt. Kết quả ngài Cổ giận nhưng tìm không ra chỗ trút, có lý nhưng không chỗ biện bạch, an vị ở quân ủy không rời đi một bước.
Nếu phân chia theo bè phái, thế lực lão Cổ ở quân ủy là phái chủ chiến, chủ trương đối ngoại cứng rắn, thậm chí vài lần đề xuất chiến tranh ở Nam Hải và Đông Hải, tỏ rõ oai phong của quốc gia. Chỉ tiếc, gần như mỗi một người dân đều hiểu, những năm gần đây phái chủ chiến vẫn không thể chiếm thế thượng phong trong quân đội.
Do người tiền nhiệm kiên trì bền bỉ chỉ đạo tư tưởng dĩ hòa vi quý, phái chủ hòa trong quân đội dần dần lớn mạnh, hơn nữa hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Cũng đúng, vùng Chiết Giang người dân chất phác, ôn hòa có thừa tuy nhiên khí khái nam nhi không đủ, đàn hát thổi sáo đa tài đa nghệ nhưng lại khuyết thiếu hào khí. Kết quả chính là mười mấy năm sau, không nuôi dưỡng ra sĩ khí, trái lại càng ngày càng lụi bại. Quân đội đổ đốn thành phong trào, tham gia quân ngũ trở thành đường tắt để thăng quan phát tài, ai nghĩ tới sứ mệnh bảo vệ tổ quốc thiêng liêng?
Nam Hải không ổn định, Đông Hải nhiều thị phi. Đừng nói quân ủy muốn kháng nghị hoặc hành động, ngay cả lên tiếng cũng không hề có. Mà tên sâu mọt Ngô Hiểu Dương, hao tổn hơn trăm mấy triệu dựng nên Nam Quốc Chi Xuân, mỗi ngày đắm chìm trong giấc mộng thiên hạ thái bình, lại đối với sóng gió đảo Nam Hải gần trong gang tấc vờ như không thấy. Thật sự nghĩ rằng quốc tế hòa bình, tổ quốc đất đai một mảnh phồn vinh, vĩnh viễn không có đạn đạo rơi xuống?
Năm xưa bom đạn ném xuống đại sứ quán ta cùng việc ném xuống tổ quốc có gì khác nhau? Tấm gương nhà Ân còn đó, nhưng đã sớm bị phái Chủ Hòa để ở sau đầu, thật sự tự lừa mình dối người xem nó như một vụ oanh tạc nhầm rồi ư?
Ngay cả lão Cổ cũng hết cách với phái Chủ Hòa. Họ không khác cao su là mấy, không sợ đánh cũng chẳng sợ mắng, cũng không tranh cãi với lão Cổ, luôn giữ thái độ cung kính với lão, nhưng chính là không làm chính sự, khiến lão Cổ rốt cuộc nổi trận lôi đình, quyết định hôm nay đóng đô ở quân ủy, đợi đối phương xuất hiện.
Nếu vẫn không ra mặt, được thôi, ai cũng đừng mong yên ổn.
Thuộc hạ thân cận của lão Cổ chỉ có thể ở cạnh lão Cổ. Tuy rằng tức giận khó nguôi, nhưng quyền quyết định và phát ngôn nằm trong tay người khác, bản thân chỉ đành kiềm chế, cũng không thể ngăn cơn sóng dữ, vô cùng bất đắc dĩ.
Gần giữa trưa, lại có tin tức mới truyền đến, vụ Ngô Hiểu Dương ở quân khu Dương Thành bị ám hại bước đầu cho ra kết luận, là Trương Lực bị người sai khiến mưu sát Ngô Hiểu Dương, nhân vật phía sau gồm Mộc Phong và một cán bộ địa phương giấu tên. Thông qua chứng thật, ngày mai Phó chủ nhiệm Cốc sẽ cùng Trương Lực, Mộc Phong và cán bộ địa phương giấu tên trở về Bắc Kinh, tiến hành điều tra chi tiết vụ Ngô Hiểu Dương bị ám hại.
Đồng thời, Ngô Diểu Dương cũng sẽ đi cùng, trị liệu ở Bắc Kinh.
Ý kiến xử lý nội bộ quân khu Dương Thành chính là, với những cán bộ có liên quan, Mộc Phong bị cách chức, Hứa Quan Hoa tạm thời bị đình chỉ hết thảy chức vụ, tự phê bình kiểm điểm, xem xem tình tiết nặng nhẹ thế nào mới quyết định xử phạt.
Ngô Hiểu Dương phản pháo thành công, toàn bộ thắng lớn.
Tuy nhiên... sau khi nghe đến tin tức kể trên, cứ tưởng rằng lão Cổ sẽ không kìm nổi giận dữ đi tìm phó chủ tịch quân ủy nói rõ, không ngờ cơn giận của lão Cổ thoáng chốc vụt tắt, ngược lại mỉm cười đứng dậy:
- Đói bụng rồi, về nhà ăn sủi cảo nào.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu lão Cổ sao lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Điện thoại đúng lúc vang lên, có người nghe xong liền đem điện thoại giao cho lão Cổ. Lão Cổ đón lấy điện thoại, bỗng nhiên cười ha hả:
- Già rồi, già rồi, sớm biết không nên bận tâm tức giận, đúng là tự tìm phiền não. Về nhà lấy ghế ngồi xem kịch vui mở màn nào. Bảo cô bé Ngọc làm nhiều sủi cảo chút, có khách nhân tới cửa.