Quan Thần

Lòng Hạ Tưởng bỗng nhiên trầm xuống.

Chẳng lẽ Vệ Tân đã gặp phải điều bất trắc?

Vệ Tân vẫn luôn là nỗi đau thương trong lòng Hạ Tưởng, sự yếu đuối và đau khổ của cô khiến hắn khó có thể tiên tan được. Hiện tại Giang An và Lôi Tiểu Minh đã bị bắt, Tống Nhất Phàm tạm thời không sao, nhưng lại không thấy Vệ Tân đâu, chỉ có vết máu, khiến hắn nhất thời máu nóng bốc lên, suýt chút nữa đã không điều khiển được ô tô.

Hạ Tưởng vội vàng dừng xe lại ở chỗ đỗ xe, trên đường cao tốc mà không khống chế được là rất nguy hiểm, sau khi hắn dừng xe lại mới nói:

- Được rồi, lệnh cho cảnh sát thành phố Bảo bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng đợi lệnh, có điều, đừng hành động vội, chờ tôi hỏi rõ tình hình trước rồi mới sau nói.

- Được!

Khâu Tự Phong cũng không nhiều lời:

- Hãy cẩn thận.

- Nếu ai hại Vệ Tân, tôi tuyệt đối không tha cho y!

Cổ Ngọc trợn hai mắt lên, tức giận đến mức khó mà kiềm chế bình tĩnh được, nói:

- Tôi sẽ bảo ông nội điều động quân đội của thành phố Bảo….

Nửa giờ sau, Hạ Tưởng ở thành phố Bảo nhìn thấy hai chiếc xe BMW và Land Rover đang bị giữ lại, cũng nhìn thấy Tống Nhất Phàm đang khóc như như mưa.

Tống Nhất Phàm vừa thấy Hạ Tưởng, liền nhào vào trong lòng ngực của hắn khóc không thành tiếng:

- Anh Hạ, chị Vệ….

Phía sau Tống Nhất Phàm là Giang An với vẻ mặt thờ ơ, còn Lôi Tiểu Minh thì có chút xấu hổ.

Mẹ nó, đã bị cảnh sát bao vây rồi, mà vẫn còn vênh váo tự đắc gọi điện thoại, lúc thì nói muốn dùng mấy chục triệu để xử lý, lúc lại nói muốn gọi quân tiếp viện từ Bắc Kinh đến đây, lúc sau lại nói phải mời luật sư tốt nhất ở Bắc Kinh, còn uy hiếp cảnh sát ở đây, ai dám động vào một đầu ngón tay của gã, gã sẽ bảo luật sư kiện chết người đó.

Lôi Tiểu Minh thì trái lại hơi cúi đầu, tuổi còn trẻ mà trên mặt đã có chút kiêu ngạo, hơi hơi hổ thẹn, cũng không biết là giả vờ hay là thật tâm. Dù sao dưới bề ngoài thân sĩ của cậu ta, cử chỉ quả thực nhã nhặn hơn so với Giang An.

Phải nói rằng, Lôi Tiểu Minh và Giang An đứng cùng một chỗ với nhau thì thật lạ, rõ ràng không phải là cùng một loại người. Tục ngữ nói hổ không kết bạn với chó, Lôi Tiểu Minh tốt xấu gì cũng là một người có thân phận, sao lại ở cùng một chỗ với Giang An?

- Em có bị làm sao không? Đã xảy ra chuyện gì với Vệ Tân?

Hạ Tưởng cố gắng không để ý đến Giang An và Lôi Tiểu Minh, mà hỏi thăm Tống Nhất Phàm trước.

Tống Nhất Phàm lắc đầu: - .

- Em không sao, không sao, không sao.

Nói ba lần liên tiếp "không sao" chứng tỏ tinh thần vẫn chưa được ổn định,

- Chị Vệ có chuyện rồi.

Tống Nhất Phàm sợ hãi không ít, không nói rõ ràng được.

Không người nào ngờ tới Cổ Ngọc bình thường chẳng động chạm gì đến ai, hôm nay lại đột nhiên trở nên hung bạo, cô vừa xuống xe đã bước đến trước mặt Lôi Tiểu Minh, hai hàng lông mày dựng thẳng lên:

- Anh là Lôi Tiểu Minh?

Lôi Tiểu Minh cũng thành thật, gật đầu thừa nhận:

- Tôi là Lôi Tiểu Minh, có gì muốn chỉ bảo?

Trả lời cậu ta chính là một cái tát vang dội:

- Dám động vào Nhất Phàm, đánh cậu là thay ba cậu giáo dục tốt cho cậu về đạo lý đối nhân xử thế!

Nếu việc Cổ Ngọc đánh người đã là bất ngờ, thì lời cô thốt ra lại càng làm cho người ta phải giật mình, thật là có khí thế hiên ngang lẫm liệt. Không ngờ khi Cổ Ngọc tức giận lên, phong cách chẳng những đặc biệt đẹp mà còn vô cùng động lòng người.

Cổ Ngọc đánh Lôi Tiểu Minh, Lôi Tiểu Minh không có đề phòng, bị đánh thì ngây ra, sau đó lui ra đằng sau một bước.

Lúc này Giang An cũng đã gọi điện thoại xong, Lôi Tiểu Minh còn chưa trả đòn, gã lại tiến lên trước một bước, giơ tay bắt lấy tay của Cổ Ngọc:

- Cô là người phụ nữ điên ở đâu, tự dưng xông lên đánh người?

Cổ Ngọc né tránh nên Giang An không có bắt được. Lúc này Giang An mới nhìn rõ diện mạo của Cổ Ngọc:

- A.

Một tiếng vừa thốt ra, gã liền nheo mắt lại:

- Chà, hóa ra là một người đẹp, còn là một người đẹp độc ác, tôi lại càng thích. Nói cho người đẹp biết, nhà tôi có năm hầm mỏ.

Nói xong, y còn vươn tay ra định sờ lên mặt của Cổ Ngọc.

Lôi Tiểu Minh thấy tình thế không ổn, tiến lên ngăn cản. Cổ Ngọc lại đang bực không có chỗ phát tiết, liền nhấc chân lên đá một cái.

Cô vốn là định đá Giang An, hơn nữa còn dùng hết sức, ai ngờ Lôi Tiểu Minh lại xui xẻo bước lên một bước chắn trước người Giang An nên vừa vặn bị Cổ Ngọc đá trúng.

Hơn nữa không biết may mắn thế nào mà Cổ Ngọc lại đá trúng vào chỗ hiểm của Lôi Tiểu Minh.

Một cú đá này, Cổ Ngọc làm Lôi Tiểu Minh bị đau. Một cú đá này, Lôi Tiểu Minh đau đớn khó nhịn, phong độ thân sĩ hoàn toàn biến mất, hai tay ôm chỗ đó, vẻ mặt vặn vẹo, chỉ kịp hô lên một tiếng:

- Cô….

Liền bịch một cái, ngã xuống đất.

Cổ Ngọc ngây người, không ngờ công phu của cô lại vô địch như vậy. Chủ yếu là cô cũng quá ngây thơ, không biết đàn ông lại dễ gục ngã như vậy. Hạ Tưởng cũng chưa từng bảo cho Cổ Ngọc biết thật ra đàn ông rất dễ bị thương, khiến cô nhất thời bất ngờ, nhìn chằm chằm vào Lôi Tiểu Minh đang nằm dưới đất, đang khó hiểu nghĩ, sao gã lại dễ bị khuất phục bởi một cú đá như vậy?

Giang An thấy Cổ Ngọc dùng độc thủ, không, phải nói là độc chân, liền giận tím cả mặt. Lôi Tiểu Minh là công tử gã mới quen biết, là một gốc cây đại thụ có thể ôm chặt lấy, lại bị Cổ Ngọc đánh, lúc này chính là cơ hội cho gã thể hiện. Gã tiến lên một bước, hai tay liền hướng về phía Cổ Ngọc, định bắt lấy cô.

Đàn ông bỉ ổi khác với đàn ông bình thường ở chỗ, người đàn ông bình thường cho dù nổi điên, đánh phụ nữ cũng chỉ đánh ở những vị trí bình thường, ví dụ như mặt, còn đàn ông bỉ ổi mà đánh phụ nữ, thì sẽ ra tay ở những vị trí đặc biệt, vừa được đánh lại vừa được sờ, một công đôi việc. Cho nên nanh vuốt ma quỷ của Giang An đã định mượn cơ hội dừng ở trên đôi bầu ngực ngạo nghễ của Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc nào đã từng gặp qua người vô sỉ như vậy, hơn nữa cô còn đang kinh ngạc đến ngây người khi thấy Lôi Tiểu Minh phải chịu thương tổn bất ngờ, nhất thời sơ ý, suýt chút nữa bị Giang An động vào!

Đôi mắt và bàn tay của Giang An đang dừng trên bầu ngực trắn nõn mới chỉ bị một người sờ đến của Cổ Ngọc. Thậm chí gã còn có thể cảm nhận được sức đàn hồi và sự mềm mại của bầu ngực người đẹp này, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên, một người đứng chắn trước mặt Cổ Ngọc.

Tay của Giang An không kịp thu lại, vừa vặn bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt giơ tay bắt lấy. Người đó nắm lấy hai tay của gã, bẻ ngược ra phía sau, gã đau đến mức chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- Con mẹ mày….

Lời vừa nói ra đã bị đối phương đột nhiên kéo xuống phía dưới, Giang An làm sao còn giữ vững được, đầu liền cúi thấp xuống, sau đó có một vật bay tới trước mặt, đụng trúng giữa ánh mắt gã.

Cho dù Giang An không thể nói là khí phách hiên ngang, nhưng bộ dạng cũng không xấu, mà bây giờ, bị một đầu gối đánh trúng, độ mạnh lớn đến kinh người, Giang An chỉ cảm thấy đầu óc như nổ vang một tiếng, sau đó cái mũi liền giống như có chai ngũ vị đổ vào, chua ngọt đắng cay cái nào cũng có, sự đau đớn khó mà nói được.

- Mày, mày, mày…

Khác với Lôi Tiểu Minh ngã thẳng cẳng trên mặt đất, Giang An thì vẫn ngồi xổm xuống, kiên trì không có ngã xuống:

- Con mẹ mày dám đánh tao? Nhà tao có năm hầm mỏ…

Còn chưa nói xong, lại bị người đó đá cho một cái trúng mặt, ngã ngay tại chỗ trên mặt đất!

Đá gã không phải ai khác, chính là Cổ Ngọc tự xưng nữ hiệp hóa thân vì chính nghĩa.

Sau khi Cổ Ngọc bừng tỉnh, mới ý thức được vừa rồi suýt chút nữa đã trúng phải độc thủ của Giang An, vừa tức vừa giận, không chút khách khí bay lên tung một cước, hơn nữa còn trực tiếp đá thẳng vào mặt Giang An.

Xem như là đã trút được giận.

Cổ Ngọc vừa ra tay, Lôi Tiểu Minh thì ngã xuống đất, Giang An thì xúi quẩy, quả thực rất có phong cách hiệp nữ.

Đám cảnh sát đem Giang An và Lôi Tiểu Minh giữ lại đều sợ đến ngây người, lớn như vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi xinh đẹp nhưng ra tay không chút lưu tình như vậy. Mà bộ dạng của Cổ Ngọc lại còn khá dịu dàng, ôn nhuận như ngọc, tuyệt không hung hãn, điều này càng làm cho người khác phải trợn mắt há mồm.

Một đối một, Lôi Tiểu Minh và Giang An đều đồng thời ngã xuống đất, lần đầu tiên song kiếm hợp bích giữa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, sức chiến đấu quả nhiên là dũng mãnh.

Trong lúc Lôi Tiểu Minh và Giang An đau đớn khó nhịn, ngã trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, thì Tống Nhất Phàm cũng đứt quãng kể lại mọi chuyện cho Hạ Tưởng.

…Thời điểm hết giờ làm việc, Lôi Tiểu Minh và Giang An cùng đứng dưới tầng một của công ty, muốn mời cả Tống Nhất Phàm và Vệ Tân cùng đi ăn cơm, nói là bữa cơm cuối để chào tạm biệt. Giang An còn trịnh trọng hứa hẹn, sau bữa cơm hôm nay, nếu gã và Lôi Tiểu Minh vẫn không chiếm được trái tim của Tống Nhất Phàm và Vệ Tân, gã và Lôi Tiểu Minh sẽ chịu thua, từ nay về sau vĩnh viễn không quấy nhiễu Vệ Tân và Tống Nhất Phàm nữa.

Vệ Tân và Tống Nhất Phàm nghe xong, đều tin là thật, nhận lời mời của Giang An và Lôi Tiểu Minh. Hai người vốn định lái xe của mình đi, kết quả Lôi Tiểu Minh lại đứng ra, rất có phong độ thân sĩ mời hai người lên xe, nói là nếu để phụ nữ lái xe thì sẽ làm mất thể diện của người đàn ông, hy vọng hai người có thể nể mặt y một chút.

Cuối cùng Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đều lên xe của Lôi Tiểu Minh ngồi.

Bữa cơm này ăn thật sự rất tẻ nhạt và vô vị, Lôi Tiểu Minh dùng những lời ngọt ngào, ý đồ làm rung động Tống Nhất Phàm. Tống Nhất Phàm vẫn bất động, nói là cô đối với y quả thực không có cảm giác, nếu cứ miễn cưỡng giao du với nhau, sẽ khiến cả hai bên đều khó xử, không bằng cắt đứt quan hệ, không nên qua lại nữa.

Mà Giang An thì lại đặc biệt nhấn mạnh với Vệ Tân nhà gã giàu có như thế nào, tự xưng là nhà gã giàu số một ở tỉnh Tây, những nữ minh tinh hạng nhất hạng hai hạng ba theo đuổi gã nhiều đến mức có thể xếp từ Thiên An Môn đến Trung Nam Hải, gã đều cảm thấy kinh tởm, chỉ có tình ý với mỗi một mình Vệ Tân. Hơn nữa nhà gã còn có năm hầm mỏ, đều là mỏ lớn, than đá lấy từ mỏ than của nhà gã mỗi ngày cung ứng một định mức nhất định cho một số tỉnh.

- Năm hầm mỏ, biết không, là năm hầm mỏ đấy!

Giang An nói đến độ nước miếng tung bay, bàn tay còn không dừng duỗi mở năm ngón tay, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Vệ Tân, ghê tởm đến mức độ Vệ Tân thiếu chút nữa thì phun lên mặt gã.

May mắn, Vệ Tân vẫn nhịn xuống được.

Một bữa ăn này ăn mất gần một tiếng, đương nhiên cuối cùng cũng không thu được kết quả gì. Sau khi ăn xong, Vệ Tân đưa ra tối hậu thư với Giang An, yêu cầu y không được đến công ty tìm cô nữa, nếu không hậu quả tự chịu.

Hiện tại Vệ Tân đối với như cũ là phiền chán đến cực điểm, cô đã quyết tâm đưa ra quyết định nếu Giang An lại đến làm phiền cô, cô sẽ áp dụng thủ đoạn cần thiết.

Tống Nhất Phàm cũng đưa ra ranh giới rõ ràng đối với Lôi Tiểu Minh, từ nay về sau đường ai nấy đi, không còn dính dáng gì nữa.

Không ngờ, Giang An và Lôi Tiểu Minh sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, đều gật đầu đồng ý.

Nhưng thời điểm đi về, lại đưa ra một yêu cầu cuối cùng, đó là Vệ Tân thì lên xe BMW ngồi còn Tống Nhất Phàm thì lên xe Land Rover. Vệ Tân và Tống Nhất Phàm bàn bạc với nhau, cũng đồng ý. Dù sao người ở Bắc Kinh, lại giữa ban ngày ban mặt, Giang An và Lôi Tiểu Minh dám làm gì chứ? Mỗi người một xe thì mỗi người một xe, chẳng làm sao cả.

Kết quả đúng là có làm cái gì thật.

Vừa lên xe liền thấy không bình thường, đây không phải đường về công ty, mà là đi ra bên ngoài thành phố, tiến về phía Nam để đi lên đường cao tốc!

Vệ Tân rất bực mình, yêu cầu Giang An lập tức dừng xe lại, Giang An lại không đồng ý, cợt nhả nói muốn đưa Vệ Tân đến thành phố Yến dạo chơi, muốn chuẩn bị cho Vệ Tân một tình huống vô cùng lãng mạn ở chính quê hương của Vệ Tân để cầu hôn cô. Vệ Tân sao có thể tin lời của gã, từ ánh mắt và vẻ mặt của Giang An, cô có thể nhìn ra đối phương không có ý tốt, là muốn cưỡng bức cô để cô phải tuân theo sự chi phối và điều khiển của gã.

Xe vừa ra khỏi Bắc Kinh không lâu, mới chạy ở trên đường cao tốc được khoảng mười mấy km, Vệ Tân vì quá tức giận mà bệnh tim đột nhiên tái phát. Nếu lúc này Giang An quay xe lại, kịp thời đưa Vệ Tân đến Bắc Kinh chữa trị, có lẽ gã sẽ không thực sự chọc giận Hạ Tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận