Tạm biệt ông Quý và ông Trịnh, Hạ Tưởng đến đoàn đại biểu Tỉnh ủy Lĩnh Nam, tham gia mời họp hội nghị lần đầu tiên của Tỉnh ủy Lĩnh Nam ở Bắc Kinh.
Hội nghị là xác định quan điểm chủ yếu, xác định phương hướng, kỳ thực trước kia ở thành phố Dương đã mở qua hội nghị có liên quan. Mời họp lần này ở Bắc Kinh, chẳng qua là cường điệu lần nữa, cũng không có ý gì mới, nhưng không có ý mới cũng phải mời họp, hội nghĩ mở ra không phải nội dung, là hình thức, là thái độ.
Sau cuộc họp, Hạ Tưởng lại chạm mặt mấy vị lãnh đạo Tỉnh ủy chủ yếu, trao đổi một chút về xu hướng gần đây.
Theo sau, lại gặp mặt Diệp Thiên Nam.
Ý cấp thiết của Diệp Thiên Nam, cũng không dự họp theo hai đại hội mà yếu đi vài phần, cho dù gã biết thời gian mời họp của hai cuộc họp, ai cũng không có tinh lực mà đi chú ý chuyện nhỏ gã có chuyển nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật hay không.
- Phó Bí thư Hạ, không biết Trưởng ban Ngô rốt cuộc là có ý gì?
Diệp Thiên Nam sớm đã biết Hạ Tưởng hôm nay đi sớm, đi cùng với Ngô Tài Dương, sẽ có cơ hội nói chuyện ở trên đường.
Hạ Tưởng hơi chau mày, không nói gì.
Diệp Thiên Nam lập tức ý thức được lỡ mồm, lời của y hỏi cũng không đủ cung kính, lại quá mức vội vàng, liền ngượng ngùng nói:
- Thật ngại quá, Phó Bí thư Hạ, tôi làm bừa quá.
- Anh Thiên Nam…
Lời Hạ Tưởng thành khẩn, tình ý sâu sa:
- Anh vừa mới bị bổ nhiệm Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, chuyển nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lực cản không nhỏ, ý của Trưởng ban Ngô là, Tổng bí thư không tỏ thái độ gì, Chủ tịch Quốc hội cũng tỏ thái độ nửa vời. Quan trọng nhất là, phía Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, âm thanh phản đối dường như không nhỏ, đừng lạc quan quá.
Bổ nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Trưởng ban tổ chức Trung ương phải trưng cầu ý kiến của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, ý kiến của Ủy ban Kỷ Luật Trung ương chiếm một phần ba nhân tố tính quyết định.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam có vẻ không tốt:
- Sao lại có thể thế?
Dường như cảm thấy câu hỏi rất không có trình độ, lại nói một câu tự giễu mình - .
- Khiến Phó Bí thư Hạ chê cười rồi.
- Tôi có thể hiểu tâm tình của anh, anh Thiên Nam. Nhưng tình hình bây giờ là, trì hoãn thích hợp không nên vội, trì hoãn để việc làm cho vẹn toàn, tôi cũng có thể cố gắng hết sức giúp anh, có thể giúp được bao nhiêu thì không nên nói trước, chắc chắn sẽ tận hết sức lực, tuy nhiên có một điều…
Hạ Tưởng cũng không phải là muốn mượn cơ hội khiến Diệp Thiên Nam nhớ đến ân tình của hắn, mà quả thật muốn kéo Diệp Thiên Nam một phen.
Diệp Thiên Nam cũng là người có chừng mực, đảm nhiệm ở Lĩnh Nam, đối với sự giúp đỡ của hắn cũng không nhỏ. Về sau, có lẽ còn có thể có khả năng liên thủ. Còn có một điểm, dựa vào điều hắn biết, nếu như Diệp Thiên Nam không thể thuân lợi tiếp nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lĩnh Nam, là có khả năng bị phe phản đối đắc thủ.
Bây giờ tình hình trong nước là, Đoàn hệ và phe bình dân, có hy vọng trước nhiệm kỳ mới, luôn duy trì sự bắt tay cẩn mật. Thế lực gia tộc tuy cũng ở trạng thái hợp tác với Đoàn hệ, nhưng xét thấy giữa thế lực gia tộc và phe bình dân có mâu thuẫn thâm căn cố đế, lại thêm nếu như cải cách thể chế chính trị quá mạnh, lại chạm vào đáy chiến của thế lực gia tộc, vậy thì giữa phe bình dân và thế lực gia tộc có khả năng sẽ lại chiến tranh, đến lúc đó Đoàn hệ ở lập trường gì, đều rất khó nói.
Lại thêm dựa vào ông Quý và ông Trịnh dẫn đầu thế lực gia tộc truyền thống gia nhập, thế cục sẽ càng thêm phức tạp hóa.
Phải nói, ngoại trừ phe phản đối ra, Hạ Tưởng và Đoàn hệ, phe bình dân đều có khả năng hợp tác với nhau, nhưng giữa hắn với phe phải đối tồn tại xung đột mâu thuẫn mang tính căn bản, không có khả năng xoa dịu.
Nhưng nói đi phải nói lại, trợ lực ngày trước của hắn, ngoại trừ thế lực gia tộc ra, với phe bình dân hoặc chỉ có thể là hợp tác tạm thời, mối quan hệ với Đoàn hệ, cũng không phải không phá nổi. Cũng may bởi vì có trợ uy của ông Quý và ông Trịnh, nếu như hắn một bước thu được sự ủng hộ của thế lực gia tộc truyền thống, về cơ bản sẽ càng ổn.
Tuy nhiên ngay cả là như thế, thêm một bạn bè thêm một con đường, hắn vẫn bằng lòng để Diệp Thiên Nam đồng hành cùng hắn.
Nếu như hắn đoán không sai, bắt đầu từ bây giờ, con đường phía trước của hắn càng thêm khó khăn nhiều lần. Sau khi lại đến nhiệm kỳ mới, Quan Viễn Khúc và Đại Phục Uy hoặc có thể bởi vì lập trường và vị trí không giống nhau, mà với hắn không thể có thêm tiếng nói chung rộng lớn. Cho nên, từ bây giờ trở đi phải xây dựng nền móng vững chắc, không những rất cần thiết, cũng rất cấp bách.
Ông Cổ kịp thời đem thế lực trong quân đội trao cho hắn, từ bây giờ trở đi thiết lập thân phận của hắn, cũng là tính toán chu đáo. Là vì ứng đối với sự rung chuyển cục diện chính trị sau nhiệm kỳ mới, sau khi tập thể lãnh đạo Trung ương nhận nhiệm kỳ mới, tất nhiên cần trải qua một khoảng thời kỳ li hợp, tại thời kỳ này, Hạ Tưởng cũng không dám tự tin cho rằng có thể hoàn toàn nhìn rõ phương hướng.
Cùng với việc đem vận mệnh bản thân ký thác lên người khác, chi bằng tự nỗ lực, tăng lực lượng sức mạnh bản thân trước đã rồi tính sau, rèn sắt cũng phải nhờ bản thân cứng rắn. Nếu như đến lúc đó hắn là nhân vật cấp quan trọng không thể thiếu, nhân vật khắp nơi đều cần sự tỏ thái độ của mới có thể mở ra cục diện, hắn không chỉ là điểm tựa của thế lực các nơi, mà còn là lợi thế.
Hạ Tưởng cho rằng thành viên Ban tổ chức Chính trị còn khiếm khuyết gì đó, chính là khiếm khuyết một nhân vật mấu chốt đa mưu túc trí đồng thời là thâm hiểm như Diệp Thiên Nam. Hắn luôn tự nhận biết nhìn người, thành lập thành viên Ban tổ chức chính trị cơ bản đều là trực hệ chính trực quá mức mà khiếm khuyết âm mưu, mà một nhân vật vừa có dương mưu lại có âm mưu, là một sự bổ sung mà đoàn đội tất không thể thiếu. Diệp Thiên Nam là người được chọn tốt nhất trong tầm mắt của hắn.
Theo sự lui ra của Thủ Tướng, Diệp Thiên Nam tất nhiên sẽ tìm phe cánh mới, Hạ Tưởng có ý dung nạp Diệp Thiên Nam dưới trướng của mình.
Trong chuyện Diệp Thiên Nam trên chuyện y chuyển nhiệm Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, lại một lần nữa có thể cảm thấy độ bình tĩnh và thủ đoạn của Hạ Tưởng, cũng sâu sắc mà ý thức, gã tất yếu phải tích cực dựa vào Hạ Tưởng tích mới có thể thu được lợi ích lớn nhất, vừa nghe Hạ Tưởng muốn nói lại thôi, gã lập tức hiểu ra điều gì, nói:
- Xin Phó Bí thư Hạ chỉ thị.
- Giang An tự xưng bố y - Giang Cương là nhà giầu nhất tỉnh Tây, anh Thiên Nam, anh thấy thế nào?
Hạ Tưởng toát ra vẻ tư duy có tính nhảy vọt, bỗng chốc từ chuyện của Diệp Thiên Nam chuyển sang chuyện của Giang An.
Giang An bây giờ còn đang bị giam giữ, khi nào được thả, Hạ Tưởng cũng chưa nghĩ ra, dự định suy nghĩ thêm chút rồi tính sau, xem có thể liên lụy gì tới hiện thân của nhân vật cấp cao không.
Diệp Thiên Nam cũng không biết chuyện mâu thuẫn om sòm giữa Hạ Tưởng và Giang An, nhưng gã là người thông minh, biết lãnh đạo chỉ điểm vấn đề, căn nguyên vấn đề là gì, giải thích thế nào, là chuyện của gã, liền gật đầu nói:
- Trong ấn tượng hình như có nghe nói qua nhà giầu nhất tỉnh Tây là họ Giang, chốc nữa tôi kiểm tra xem sao.
Nhìn bóng dáng Diệp Thiên Nam khuất sau cửa, Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười, thủ đoạn của Diệp Thiên Nam trên vấn đề xử lý chuyện Giang An, quyết định tiền đồ hiện nay và đại kế tương lai của gã.
Hội nghị Mặt trận Tổ quốc phải mở ra hai ngày, trên cơ bản không có chuyện của Hạ Tưởng. Cho dù Hạ Tưởng đã nghe phong thanh, Trần Hạo Thiên nghênh đón một lần thắng lợi toàn diện, chẳng qua hắn lúc này đã không quan tâm rồi.
Hắn thà rằng quan tâm nhiều hơn Vệ Tân.
Buổi chiều không có việc, Hạ Tưởng liền đến bệnh viện thăm Vệ Tân.
Vệ Tân vốn dĩ muốn ra viện, Liên Nhược Hạm không cho, muốn cô ở thêm vài ngày. Liên Nhược Phàm một là thật lòng quan tâm Vệ Tân, hai là khiến Vệ Tân giả bệnh tình nghiêm trọng, có thể mượn cớ tống giam Giang An thêm vài ngày, xử lý Giang An thêm vài trận.
Vệ Tân không thể so sánh với Liên Nhược Hạm, cô cuối cùng mềm lòng, tuy nói không tha thứ Giang An, nhưng cô ta bất luận thế nào cũng không nghĩ ra cách giả bệnh để trừng trị Giang An, lại chịu đựng không nổi Liên Nhược Hạm, đành phải nghe lời cô.
Dưới sự sắp xếp của Liên Nhược Hạm, liên minh quân đoàn nữ nhân đã chính thức thành lập, Liên Nhược Hạm làm Đoàn trưởng nhân đức không nhường ai, thành viên bao gồm Cổ Ngọc, Vệ Tân, vốn dĩ thêm cả Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm lại không muốn gia nhập, ai bảo cô ta nhỏ nhất, cuối cùng chỉ có thể khiến cô… Cổ Ngọc, Tống Nhất Phàm và Liên Nhược Phàm thay nhau trông nom Vệ Tân, khiến Vệ Tân cảm động không hơn được nữa.
Lớn đến thế này rồi, Vệ Tân lần đầu tiền cảm nhận được tình cảm chị em nồng thắm.
Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc cũng như thế.
Nói ra, bao gồm Vệ Tân trong đó, Liên Nhược Hạm, Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc, đều tử nhỏ không có chị em, trong đó Liên Nhược Hạm và Cổ Ngọc đều có tuổi thơ không mấy hạnh phúc, mấy người bây giờ vì Vệ Tân bị bệnh, tăng thêm sự hiểu rõ nhau sâu sắc, tăng thêm tình nghĩa, cũng là thu được ngoài đự đoán.
Nhất là Tống Nhất Phàm, sớm đem chuyện không vui ném ra khỏi đầu, sợ rằng bây giờ có người hỏi cô có phải rất hận Giang An và Lôi Tiểu Minh, phỏng đón cô ta ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó hỏi một câu:
- Lôi Tiểu Minh là ai?
Lôi Tiểu Minh biết người con gái gã yêu thương nhất trong tim, đảo mắt đã không còn nhớ gì về gã, chắc chắn trong lòng tan nát.
Khi Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào, liền giật mình kinh hãi, sao mà tất cả đều có mặt? Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc, Tống Nhất Phàm cũng có mặt. Hắn trong giây lát liền cảm thấy có phần nhức đầu, dường như không đúng, người tụ tập đủ cả thế này, muốn mở cuộc họp phê phán hắn sao?
Hạ Tưởng rất rõ ràng, phàm là có chuyện Liên Nhược Hạm dẫn đầu, hắn nhất định sẽ rơi không tốt, Liên Nhược Hạm không bằng Tào Thù Lê, Tào Thù Lê quá mức dịu dàng, không thể khiến hắn khó chịu nổi, Liên Nhược Hạm có lúc không nể mặt trước mặt mọi người, làm hắn khó xử.
Hạ Tưởng liền ra tay trước để chiếm được lợi thế:
- Nếu tất cả đều có mặt, cũng không có chuyện gì của anh rồi, bọn em chăm sóc tốt Vệ Tân, mình anh còn đến làm gì…
Quay người muốn đi liền bị Liên Nhược Hạm ngăn cản.
- Haizz, nói đến là đến, nói đi là đi, anh cho rằng anh là ai chứ?
Liên Nhược Hạm vẻ mặt bỡn cợt:
- Anh là đàn ông, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, nói cũng không sai, nhưng đàn ông cũng phải tôn trọng phụ nữ, phải không?
- Phải, phải.
Hạ Tưởng liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười:
- Anh vẫn luôn tôn trọng mỗi người bọn em.
- Vậy thì tốt, anh có việc bận, em không bắt buộc anh phải ở lại, chỉ có điều trả lời trước cho em một câu rồi mới được đi, thế nào?
- Được, không thành vấn đề.
Hạ Tưởng yên tâm rồi, Liên Nhược Hạm hôm nay chắc sẽ không làm khó hắn rồi.
- Em, Vệ Tân, Cổ Ngọc, anh thích ai nhất?
Liên Nhược Hạm khiến Hạ Tưởng bị lừa, vẻ mặt cười nhạt, mở miệng hỏi một câu khiến Hạ Tưởng đau đầu.
Liên Nhược Hạm dựa vào làm khó Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng xấu hổ mà không nói được gì, không ngờ Hạ Tưởng chỉ mỉm cười do dự, cười:
- Anh thích nhất em Tiểu Phàm.
Tống Nhất Phàm vui vẻ ra mặt, ôm lấy cổ tay Hạ Tưởng:
- Em không những có mấy chị, lại thêm người anh còn thân thiết hơn anh ruột.
Liên Nhược Phàm lắc đầu, không biết là đành chịu với tên vô lại Hạ Tưởng, hay là đối với Tống Nhất Phàm không có tâm ý mà không có lời gì để nói, không ngờ khiến cô ta không ngờ là, Tống Nhất Phàm vừa nói xong, Cổ Ngọc cũng nói.
- Chị Liên như thế này là không đúng rồi, không thể hỏi anh ý thích ai nhất, chắc chắn anh ấy ai cũng không nỡ bỏ.
Liên Nhược Hạm lại lắc đầu lần nữa, quân đoàn nữ nhân đối phó với người ngoài còn được, nếu như dùng để đối phó Hạ Tưởng, không ra một hiệp là quân lính tan rã rồi, sức chiến đấu của quân đoàn nữ nhân trước sức hấp dẫn của Hạ Tưởng, không chịu nổi một đòn.
…Hai ngày sau, hội nghị Hội đồng nhân dân chính thức bắt đầu, hai cuộc họp tổ chức trước Đại hội 18, phân tích từ góc độ bình thường, không thể có chuyện lớn phát sinh. Nhưng ra ngoài dự kiến của mọi người chính là, lại đã xảy ra một chuyện quyết đinh vận mệnh của nhiều người đồng thời thay đổi đại sự vận mệnh chính trị trong nước.