Vài năm trước đây, khi tỉnh Tây xây dựng cải tạo đường cao tốc đầu tiên trong tỉnh, quốc gia không phải bỏ một phân tiền. Không phải không muốn, mà là chìa tay ra nhưng quốc gia chưa cho. Cuối cùng, nhân dân tỉnh Tây tự động tổ chức quyên tiền góp vật, dựa vào sức lực của chính mình, dám dựa vào tinh thần Ngu công dời núi, xây dựng thành công con đường cao tốc có ý nghĩa đầu tiên trong tỉnh.
Mặc dù xem xét hiện tại, đường cao tốc đã không còn dáng vẻ như lúc mới xây dựng cải tạo nữa. Nhưng dù sao cũng là thành quả phấn đấu gian khổ của chính nhân dân tỉnh Tây, đáng giá là một kỷ niệm có ý nghĩa vĩnh viễn.
Đúng là bởi vì tỉnh Tây tự phát xây dựng cải tạo đường cao tốc thứ nhất trong tỉnh, quốc gia không có đầu tư một phân tiền, khiến cho quốc gia vô cùng tán thưởng phương pháp làm việc ở tỉnh Tây. Thậm chí ở nhiều trường hợp, người lãnh đạo quốc gia còn công khai khen ngợi phương pháp làm việc ở tỉnh Tây, đối với hành động vĩ đại tự lực cánh sinh của nhân dân tỉnh Tây còn khen không dứt miệng.
Sau đó không lâu, tỉnh Tây khởi công xây dựng công trình Dẫn Hoàng, cùng hợp tác với nước ngoài, vẫn dựa vào tài chính của chính mình mà giải quyết vấn đề, cũng không có giơ tay xin quốc gia một phân tiền nào, nhân dân tỉnh Tây lại một lần gian khổ gây dựng sự nghiệp, dùng chính bàn tay và chí khí của mình viết lên một khúc hát bi ca.
Tỉnh Tây là một trong những tỉnh nghèo và lạc hậu nhất trong nước mà có chí khí và quyết tâm như vậy, quả thật rất đáng quý!
Cũng bởi vậy, ngay lúc đó Thủ tướng nội các chính phủ đã vô cùng chú ý tới tỉnh Tây, sau đó ở một trường hợp đối ngoại quan trọng đã công khai tuyên bố, phải thực sự phát huy ưu thế nguồn năng lượng và cơ sở công nghiệp nặng ở tỉnh Tây, muốn đầu tư mấy tỷ vào tỉnh Tây, xây dựng ngành công nghiệp ô tô, xây dựng Detroit của Trung Quốc.
Kết quả dưới sự chi phối quá mạnh mẽ của lý tưởng kinh tế, cách nói xây dựng Detroit của Trung Quốc chỉ là tạo một trò cười với nhân dân toàn quốc, cuối cùng không giải quyết được gì. Mà Thủ tướng dám đi đầu làm gương ấy đã trở thành Thủ tướng của một khóa, mà vài năm sau đã giao ra gậy chỉ huy kinh tế quốc gia.
Có lẽ chính là bởi vì tinh thần tự chủ không đợi, không dựa vào, không cần của tỉnh Tây, đã trở thành tỉnh có nguồn năng lượng lớn nhất trong nước, hy sinh hoàn cảnh sinh tồn của chính mình làm cái giá phải trả rất lớn, vì quốc gia mà hàng năm phát ra lượng tài nguyên lớn, giành được báo đáp lại là cái gì?
Ô nhiễm đến mức không thể nghiêm trọng hơn, cả một bầu trời mờ mịt, đường phố trong thành phố đen đến mức không thể đen hơn nữa. Ăn một chút cơm có thể thấy một tầng bụi than đá. Môi trường sống rất đáng sợ, nhưng lại có mức tiền lương trung bình thấp nhất trong cả nước!
Tỉnh lớn hàng đầu về nguồn năng, đốt sáng một nửa đèn điện Trung Quốc, làm ấm toàn bộ phương bắc vào mùa đông. Cho đến ngày nay, một sự thật không để cho trốn tránh cũng là —— căn cứ nguồn năng lượng trọng yếu nhất và căn cứ vào ngành công nghiệp nặng (hoá chất là là chính), giá trị sản lượng công nghiệp chiếm được 70%, nhưng lẫn lộn đầu đuôi chính là, một tỉnh công nghiệp lại thu không đủ chi, cuộc sống của người dân khó khăn, mức tiền lương không ngờ chảy xuống đến vị trí đứng đầu cả nước tính từ dưới lên!
Trong vòng vài ngày nhàn rỗi ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng tỉ mỉ nghiên cứu lịch sử và hiện trạng của tỉnh Tây, càng xem càng thấy ghê người, càng xem càng thấy trong lồng ngực uất nghẹn. Dù chưa chính thức nhậm chức Chủ tịch tỉnh, hắn cũng đã hiểu được tình trạng ở đó, tự xem mình trở thành một thành viên của tỉnh Tây.
Tỉnh Tây đã vì quốc gia mà hy sinh và cống hiến rất lớn, cung cấp nguồn năng lượng và điện lực cuồn cuộn không ngừng, vì sao trái lại vẫn không thể thoát khỏi sự nghèo khó và lạc hậu? Tất cả nguồn năng lượng của các nước lớn trên thế giới, nơi nào không giàu nứt khố đổ vách, không khắp nơi là vàng, vì sao tỉnh Tây có được vô số Bảo Sơn, lại hai bàn tay trắng mà than thở?
Với mức chiếm hữu tài nguyên bình quân trên đầu người của tỉnh Tây mà nói, lẽ ra tỉnh Tây hẳn là một tỉnh giàu có nhất trong cả nước, nào là Lĩnh Nam, nào là tỉnh Tô, tất cả đều phải đứng sang bên. Nhưng thật đáng buồn chính là, tỉnh Tây đừng nói ngang với Lĩnh Nam, ngay cả tỉnh Yến cũng không bằng!
Nguồn năng lượng ở tỉnh Tây không thể mang đến của cải cho người dân tỉnh Tây, chỉ mang đến ô nhiễm và u ám vĩnh viễn trong không trung. Mà điều đáng buồn cười chính là, một tỉnh Tây đang ô nhiễm nghiêm trọng lại đánh quân bài du lịch, gắng sức phát triển mạnh kinh tế du lịch đê mang đến hưng thịnh cho tỉnh Tây.
Một tỉnh Tây với than đá, vàng nằm khắp nơi, vậy cuối cùng thì nguyên nhân của sự nghèo khó cùng lạc hậu nằm ở nơi nào?
...
Một câu nói của Hạ Tưởng, khiến Đông Phương Hiểu trầm mặc.
Đông Phương Hiểu dựa vào Hạ Tưởng, cô theo đuổi chính là quyền lực và quyền phát ngôn, là quyền uy mà Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nên có, cho dù nói ra Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là cái miệng của Tỉnh ủy có xu hướng tiến gần với cái miệng của chính quyền là Chủ tịch tỉnh rất dễ dàng làm cho người ta nói này nói nọ, nhưng chớ quên rằng, Chủ tịch tỉnh hay là Phó bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy, đối với vấn đề nhân sự, đảng và quần chúng đều có quyền phát ngôn nhất định.
Đông Phương Hiểu không tiếc lấy thân thử mạo hiểm, tự mình chạy đến Bắc Kinh muốn dựa vào Hạ Tưởng, ý đồ muốn thu được sự ủng hộ của Hạ Tưởng, khiến cô có thể đứng vững trong Tỉnh ủy, và mượn thế lực của Hạ Tưởng thoát khỏi sự áp chế của Lôi Trị Học.
Nhưng vấn đề mà Hạ Tưởng vừa mới đưa ra, đều không phải là điều mà cô chú ý, làm Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, cô đối với kết cấu kinh tế và sự vụ của Ủy ban nhân dân tỉnh Tây, lại không biết nhiều lắm, cũng không có hứng thú lớn lắm.
Đông Phương Hiểu ngẩn người, cô nghiên cứu thật nhiều đối với trí tuệ chính trị và thủ pháp chính trị của Hạ Tưởng, cô biết Hạ Tưởng thông minh hơn người, thủ pháp hay thay đổi, giỏi nhất là trong hoàn cảnh chính trị rắc rối phức tạp vẫn giành được thắng lợi. Hơn nữa, lúc trước khi Hạ Tưởng từ Bí thư Thành ủy đi lên, vẫn làm công tác nghiên cứu. Cô liền nhận định Hạ Tưởng vừa đến tỉnh Tây, nhất định đầu tiênsẽ bắt đầu từ việc tranh quyền đoạt lợi.
Không ngờ... vai diễn của Hạ Tưởng lại thay đổi nhanh như vậy, gần như không có giảm xóc mà chuyển từ công tác nghiên cứu sang thực vụ, sự chú ý của ánh một chút cũng không dừng ở cuộc đấu tranh nhân sự phức tạp của tỉnh Tây, mà là chỉ thẳng vào bản chất vấn đề bần cùng lạc hậu của tỉnh Tây —— nói đúng ra, Phó bí thư Hạ còn chưa chính thức nhậm chức đã nhập vai Chủ tịch tỉnh. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong lòng Đông Phương Hiểu cảm thấy mất mát. Chẳng lẽ, cô thật sự đi nhầm một bước? Chẳng lẽ, Phó Bí thư Hạ cũng không có ý định so cao thấp với Lôi Trị Học?
Đại khái trầm mặc nửa phút, Đông Phương Hiểu mới mở miệng:
- Vấn đề Tỉnh Tây tồn tại đã lâu, không phải một hai câu có thể nói rõ ràng được. Phó Bí thư Hạ, anh vừa tới, vẫn nên phát triển mạnh ngành du lịch trước mới càng dễ dàng tạo ra thành tích.
Đông Phương Hiểu đúng là Trưởng ban Tuyên giáo, nhưng miệng tuyên giáo và phía chính quyền cũng có chỗ xen lẫn, đối với hiện trạng và căn nguyên của tỉnh Tây, trong lòng cô đương nhiên cũng biết rõ ràng, chẳng những cô biết rõ, cô tin rằng Hạ Tưởng thật sự cũng biết rõ.
Quả thật, Hạ Tưởng thật sự hiểu rõ, hắn chỉ có điều muốn biết, Đông Phương Hiểu có thể hoặc có dám trực tiếp nói ra hay không. Đông Phương Hiểu muốn mượn quyền uy của hắn mở ra cục diện ở Tỉnh ủy, có thể, hắn sẽ mạnh mẽ ủng hộ công tác của cô, điều kiện tiên quyết là, cô có dám gánh vác chức Trưởng ban Tuyên giáo hay không.
Bình thường, Trưởng ban Tuyên giáo không quan trọng bằng Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Cái nhìn này tồn tại thành kiến nhất định, nhất là ngày nay nắm giữ chiều hướng dư luận cũng chính là nắm giữ dân ý, tầm quan trọng của tuyên truyền cũng từ từ được đề cao. Đối với tỉnh Tây mà nói, công tác tuyên truyền vô cùng trọng yếu.
Là một tỉnh lớn về nguồn năng lượng, mấy trăm mỏ than lớn nhỏ trải rộng trên tỉnh Tây, gần như mỗi ngày đều có phát sinh sự cố an toàn, làm thế nào có thể lợi dụng tuyên truyền một cách hữu hiệu tạo ra hình tượng xứng đáng cho bộ máy tỉnh Tây, làm thế nào để khống chế ảnh hưởng của sự cố an toàn ở trong phạm vi nhất định, không đến mức hao tổn đến hình tượng tỉnh Tây. Đối với Trưởng ban Tuyên giáo mà nói, đây là nhiệm vụ gian khổ nhất.
Hơn nữa sau khi Hạ Tưởng nắm quyền chỉ đạo, cùng với việc nhằm vào bố cục tỉnh Tây, cần có rất nhiều công tác phối hợp với tuyên truyền tại địa phương. Nếu Đông Phương Hiểu cố ý muốn dựa vào hắn, hắn nhất định phải nắm chặt hướng đi của Đông Phương Hiểu trong tay, khiến Đông Phương Hiểu phải chịu sự khống chế của hắn.
- Một hai câu nói là không thể nói rõ, nhưng với một hai câu nói, cũng có thể chỉ ra nội dung chủ yếu.
Hạ Tưởng tiếp tục truy vấn, hắn không định để cho Đông Phương Hiểu tránh nặng tìm nhẹ. Nếu Đông Phương Hiểu không đảm đương được, hắn tình nguyện đi đường vòng qua cô ấy.
- Phát triển ngành du lịch, là một trong những phương châm của chính sách mà chính quyền hiện tại đang tiến hành, tôi cũng sẽ tôn trọng phương châm kinh tế của chính quyền khóa trước, nhưng vấn đề điều chỉnh kết cấu kinh tế ở tỉnh Tây chắc chắn sẽ có thay đổi nhất định.
Lời nói của Hạ Tưởng đã xác định một cách rõ ràng, sau khi hắn nhậm chức sẽ điều chỉnh một vài chính sách kinh tế hiện hành ở tỉnh Tây, điều này khiến cho Đông Phương Hiểu cảm thấy chấn động. Chẳng lẽ Phó Bí thư Hạ đến tỉnh Tây đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, là vì tiếp tục thúc đẩy chính sách tỉnh thí điểm của tỉnh Tây?
Hơn một năm trước, tỉnh Tây được phê chuẩn từ khu kinh tế loại hình tài nguyên chuyển thành khu thí nghiệp cải cách, bởi vậy tỉnh Tây trở thành khu thí nghiệm cấp quốc gia trong toàn bộ tỉnh. Trong nước, phần lớn các khu thí nghiệm khu chủ yếu sẽ gánh vác một lĩnh vực cải cách nào đó. Ví dụ như ở các thành phố, thị xã nói chung, tự chủ động đổi mới tài chính vân vân. Lĩnh vực này thường thường là vấn đề chung của cả nước.
Quốc gia lựa chọn một thành thị nào đó hoặc một khu vực nào đó trở thành khu thí nghiệm. Có nghĩa là những địa phương này trở thành người dò đường giải quyết vấn đề chung.
Hạ Tưởng rời khỏi Lĩnh Nam, Lĩnh Nam có hi vọng trở thành khu thí nghiệm đầu tiên trong cả nước về cải cách thể chế chính trị. Bởi vì cải cách thể chế chính trị liên quan tới các chính sách cơ bản của nhà nước, cho nên phải do Trần Hạo Thiên đến làm người kí tên đầu tiên trong văn kiện. Trần Hạo Thiên là Ủy viên Bộ chính trị Trung ương, anh ta cũng có tư cách cũng có năng lực thúc đẩy.
Sau khi tỉnh Tây thành khu thí nghiệm cấp quốc gia đầu tiên trong toàn bộ tỉnh vực, chỉ hơn một năm, quốc gia đã đem Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất trong nước điều nhiệm tới tỉnh Tây, tiếp nhận chiếc gậy lớn chỉ huy Ủy ban nhân dân tỉnh, tương đương với phát ra tín hiệu chính trị mãnh liệt—— cải cách chuyển hình kinh tế tài nguyên ở tỉnh Tây, sẽ khảo nghiệm trình độ nắm quyền của Hạ Tưởng, sẽ bước đầu đặt Hạ Tưởng bước vào bộ Chính trị, con đường của chiến tích, đề thi khảo nghiệm năng lực cầm quyền của Hạ Tưởng, cũng là cánh cửa đầu tiên, và là cánh cửa trọng yếu nhất!
Trần Hạo Thiên quản lý Lĩnh Nam, sẽ dẫn dắt sự thành bại trong việc thí điểm cải cách thể chế chính trị của quốc gia. Hạ Tưởng cầm quyền ở tỉnh Tây, dựa vào những gì mà tỉnh Tây đã trải qua vì quốc gia mà tiến hành dò tìm giải pháp chung để giải quyết vấn đề. Nhưng với phương pháp loại suy mà nói, hiển nhiên nhiệm vụ mà Hạ Tưởng gánh vác không nặng nề bằng Trần Hạo Thiên, dù sao Trần Hạo Thiên là người lãnh đạo quốc gia, Hạ Tưởng bây giờ còn chưa thể so sánh với anh ta.
Hơn nữa, cải cách thể chế chính trị Lĩnh Nam, mang tính chất phổ biến chung. Tỉnh Tây chuyển hình kinh tế tài nguyên, hoàn toàn không có tính phổ biến, không phải các nơi đều có ưu thế tài nguyên, đều là tỉnh lớn về nguồn tài nguyên.
Ngay cả như vậy, lần đầu tiên Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, tiếp nhận một trọng trách như thế, còn đóng vai trò làm người dò đường, trên thực tế, hắn chịu đựng áp lực lớn hơn nhiều so với Trần Hạo Thiên!
Đây cũng không phải là một tỉnh có nền kinh tế phát đạt, một tỉnh dường như không có gì nổi trội trong nước, lại là một nơi làm vạch đo nước được chọn lựa cẩn thận, bản kế hoạch đầu tiên của Hạ Tưởng sẽ được làm thế nào, để làm cho giấc mộng trong lòng được cất cánh.
Hạ Tưởng tính sẽ dùng thời gian mười năm, chân chính biến tỉnh Tây trở thành một căn cứ công nghiệp hóa chất và năng lượng giống như Chicago của Mỹ, Ruhr của Đức, Birmingham của Anh. Bản kế hoạch mười năm, một giấc mộng mười năm, mười năm thanh xuân và nhiệt huyết, khiến tỉnh Tây một trong những Ngũ Bá thời Xuân Thu đã từng xưng bá lâu dài đến hơn hai trăm năm, một lần nữa lại toả ra sức sống mới, một lần nữa lại sừng sững trước các tỉnh trong nước.
Hạ Tưởng ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định cuối cùng.