Quan Thần

Đêm ở Bắc Kinh đương nhiên náo nhiệt hơn nhiều so với Tấn Dương, nhất là một số tụ điểm xa hoa, vào thời điểm sắp sang xuân, người đến người đi, rất náo nhiệt.

Những nhóm trai lẫn gái, đều vang lên tiếng cười hoan hô, hoặc là tươi cười rạng rỡ, tóm lại đều là sung sướng kiểu sáng nay có rượu sáng nay say, mặc kệ ngày mai có việc, ngày mai ưu sầu.

Có khi ngẫm lại, chè chén say sưa hoặc là một đêm hết mình, có phải cũng là một kiểu được chăng hay chớ hay không?

Người khác sung sướng là người khác sung sướng, sung sướng không phải là bệnh cảm, không thể lây được, đặt mình bên trong đám người náo nhiệt ngất trời, Quý Như Lan không cảm nhận được một chút vui vẻ nào.

Chẳng những không vui vẻ, còn quá là buồn phiền.

Ở đâu cũng thấy buồn phiền.

Đi cùng Quý Như Lan là Vệ Tân và Tống Nhất Phàm.

Kỳ thật với tính tình của Vệ Tân sẽ không đến mấy nơi như là quán rượu hay tụ điểm ăn chơi, Vệ Tân có thể tĩnh tâm mà ở trong nhà, hoặc đọc sách, hoặc nấu cơm, dù chỉ là ngồi ngẩn ra, cô cũng có thể ngồi được.

Tống Nhất Phàm cũng vậy, đừng thấy Tống Nhất Phàm hoạt bát hiếu động, kỳ thật cô cũng có một mặt dịu dàng ít nói, lúc nhàn rỗi không có việc gì để làm cô thích nhất là đọc sách. Kỳ thật Hạ Tưởng vô cùng phù hợp với tính tình trong tưởng tượng về cuộc sống tương lai của Tống Nhất Phàm. Ở trong một thư viện cổ kính, Tống Nhất Phàm mặc một bộ váy dài toàn thân cao quý, đeo một cặp kính mắt nho nhã, im lặng như một cô thiếu nữ, trong ánh nắng chiều tà, lẳng lặng đọc sách, thời gian dường như ngừng lại trên người cô. Hôm nay, Tống Nhất Phàm và Vệ Tân cùng đưa Quý Như Lan đi Trung Triều Hội với một thái độ khác thường, không phải chủ ý của Tống Nhất Phàm hay là Vệ Tân, mà là đề nghị của Quý Như Lan.

Ở xa tới là khách. Nếu Quý Như Lan đột nhiên đề xuất muốn đi giải sầu, còn nói muốn đi mấy chỗ xa hoa, Tống Nhất Phàm liền nghĩ tới Trung Triều Hội là nơi ăn chơi cao cấp nhất kiểu Trung Quốc tại Bắc Kinh.

Tống Nhất Phàm có lúc bị người ta cho là một cô bé mơ màng, kỳ thật cô rất thông minh sắc sảo, rất nhiều chuyện trong lòng biết rõ ràng, chẳng qua không nói rõ ra. Quý Như Lan buồn phiền, đôi mày thanh tú không muốn nhấc lên, không phải khốn khổ vì tình thì là vì gì? Vì ai mà khốn khổ, đương nhiên là Hạ Tưởng!

Tống Nhất Phàm từ nhỏ đã coi Hạ Tưởng như anh ruột vậy, cũng thật quái lạ, cô vừa ỷ lại vào Hạ Tưởng lại cũng vô cùng thích, lại cũng không ganh ghét những người phụ nữ thích Hạ Tưởng, ngược lại, còn cảm thấy vô cùng thân thiết. Khi Hạ Tưởng ủy thác cô chăm sóc thật tốt cho cuộc sống của Quý Như Lan ở Bắc Kinh, cô liền đồng ý ngay, vui vẻ mà không hiểu vì sao lại vậy.

Vừa liếc mắt nhìn thấy Quý Như Lan lần đầu tiên, cô liền thích Quý Như Lan ngay. Con gái miền Nam đặc biệt có khí chất dịu dàng quyến rũ. Nhất là dáng người của Quý Như Lan từng luyện yoga, không người nào có thể sánh bằng. Hơn nữa dưới ảnh hưởng của giường hoa quanh năm, cô luôn có một mùi hương như hoa lan khiến cho Tống Nhất Phàm mới quen đã thân thiết.

Tống Nhất Phàm cũng là một phụ nữ giống hoa lan vậy, tính nết của cô và Quý Như Lan hợp nhau, cũng hợp với tự nhiên.

Vệ Tân cũng rất thích khí chất của Quý Như Lan. Cũng biết rõ ân oán giằng co giữa cô và Hạ Tưởng, cũng từng nghe kể về hành động dũng cảm xả thân vì Hạ Tưởng của Quý Như Lan. Thấy Quý Như Lan rầu rĩ không vui, cũng rất đau lòng.

Vệ Tân lương thiện nên cô đối với Quý Như Lan đừng nói là ghen ghét hoặc thù hận, ngay cả một chút ý niệm ghen tị trong đầu cũng không có. Cô thầm nghĩ để cho Quý Như Lan có thể vui vẻ trở lại ở Bắc Kinh, hết thảy mọi việc đều tùy theo tính tình Quý Như Lan.

Ba người phụ nữ, Quý Như Lan dịu dàng quyến rũ như khói, buồn bã như rượu, Tống Nhất Phàm đơn thuần như một bài hát, hiền thục như hoa lan, Vệ Tân dịu dàng như nước mềm mại như liễu. Ba người vừa xuất hiền, liền thu hút ánh mắt của vô số người. Đàn ông theo đuổi phụ nữ, đó chính là thiên tính rồi, nhất là đồng thời gặt hái được ba đóa hoa vàng, không ít đàn ông lại rục rịch không kìm chế được tâm lý săn người đẹp.

Không ngờ, sau khi bọn họ thấy rõ phía sau ba vị mỹ nữ có vài người nữ vệ sĩ lạnh lùng diễm lệ nhưng nhìn không chớp mắt, thì tâm tư muốn tiến lên chào hỏi đều lập tức bị dập tắt. Nếu như ba vị mỹ nữ như hoa như ngọc ra ngoài, phía sau là vệ sĩ nam, có thể đoán được là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Nhưng nếu phía sau lại chính là nữ vệ sĩ thì nên tránh xa càng sớm càng tốt, phụ nữ có vệ sĩ nữ, nếu không phải xuất thân từ gia đình dòng dõi thì cũng là gia đình quyền quý.

Đi vào một căn phòng yên lặng, sau khi ngồi xuống, Quý Như Lan mới miễn cưỡng cười:

- Ăn gì nhé?

Hành động cười miễn cưỡng của Quý Như Lan lọt vào trong mắt của Vệ Tân khiến cô đau lòng từng cơn, Vệ Tân than nhẹ một tiếng:

- Ăn đại thứ gì cũng được, tùy khẩu vị của cô, do dự một chút, cô lại nói một cách khó khăn,

- Như Lan, cô cần gì phải tự làm mình khó xử? Ngươi ở Bắc Kinh, lòng lại đang ở nơi khác, vì sao không tìm thẳng đến anh ấy, nói cho rõ ràng?

Quý Như Lan sao có thể không biết quan hệ giữa Vệ Tân và Hạ Tưởng, con mắt tinh tường như đuốc của cô cũng nhìn ra Tống Nhất Phàm yêu say đắm và sùng bái Hạ Tưởng, càng có thể nhìn ra con người trong trắng của Tống Nhất Phàm, trong lòng cảm giác đối với Hạ Tưởng lại phức tạp thêm vài phần. Có thể kết bạn với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, là duyên số lớn của cô.

- Chuyện giữa tôi và anh ấy đã nói rõ ràng từ lâu, gặp lại để làm gì? Gặp lại chỉ càng hoài niệm.

Quý Như Lan hơi thở dài một tiếng,

- Tôi chỉ là nhớ tới một chuyện không vui khác, cho nên mới khó chịu trong lòng.

Vệ Tân đương nhiên không biết Quý Như Lan từ đầu đến cuối không thể vượt được qua một cửa ải là Trương Lực, cô cũng sẽ không nói gì nữa. Tống Nhất Phàm thì ngược lại đùa ha ha mở một lon nước trái cây, rất không có hình tượng thục nữ mà uống hùng hục một hơi, còn lau miệng rất thỏa mãn, nhìn thế nào cũng vẫn là hình tượng một nữ sinh trung học.

- Để em nói nói, tốt nhất là không gặp thì khỏi cần hoài niệm.

Bộ dạng vô tư của Tống Nhất Phàm liền chọc cười Quý Như Lan.

Quý Như Lan cười như hoa lan nở, dường như toàn bộ căn phòng bỗng nhiên sáng lên rất nhiều, cô cười nói:

- Hạ Tưởng thật sự là có phúc, có Tiểu Phàm và Vệ Tân tốt với anh ấy như vậy, khẳng định ngày nào cũng ngập trong hạnh phúc đến không tìm được hướng bắc.

Tống Nhất Phàm cũng không biết là thực sự không hiểu hay là giả bộ không rõ, dù sao cô có thể ngắt lời thì cũng cho là cô rất có trình độ:

- Cảm giác phương hướng của anh Hạ tốt lắm, không lạc đường đâu. Anh ấy nói đường phố ở các thành thị phương bắc phần lớn là những đường ngang dọc thẳng tắp, so với các thành thị phía nam thì dễ tìm ra phương hướng hơn.

Quý Như Lan hết chỗ nói rồi, sự vui vẻ của Tống Nhất Phàm thật sự là đơn thuần mà làm cho người ta ngưỡng mộ.

- Đúng rồi, làm sao Hạ Tưởng lại đi Tấn Dương trước thời hạn?

Quý Như Lan nhắc tới Hạ Tưởng, ý nghĩ sẽ không tránh khỏi chuyển sang chính trị.

- Không biết, dù sao anh ấy muốn đi làm Chủ tịch tỉnh, đi sớm một ngày đi muộn một ngày, không có gì khác biệt. Từ cách làm việc có chừng mực của anh ấy, em tin tưởng anh ấy.

Tống Nhất Phàm rung đùi đắc ý nói,

- Chị Như Lan, nếu chị đến tỉnh Tây giúp anh Hạ, chị nói xem, chị sẽ quản lý tỉnh Tây như thế nào?

Không nghĩ tới Tống Nhất Phàm cũng đã hỏi tới vấn đề chính trị, đừng nói, một câu thật đúng là làm khó Quý Như Lan. Gần đây Quý Như Lan đắm chìm trong đau khổ vì cái chết của Trương Lực, mê muội trong gút mắc tình cảm với Hạ Tưởng, vẫn không thể tự kìm chế, rất ít suy tư về vấn đề chính trị. Tống Nhất Phàm nhắc tới, ngược lại bỗng nhiên đánh thức cô, và khơi dậy hứng thú của cô.

Đúng vậy, lần này Hạ Tưởng đi tỉnh Tây, khó khăn thật lớn, hơn nữa lại là Chủ tịch tỉnh, trọng trách trên vai nặng hơn so với ở Lĩnh Nam. Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi, quầng sáng rất mạnh, nhưng dù sao trẻ tuổi khó có thể để kẻ dưới phục tùng, muốn lập được uy danh, phải đi lối tắt khác. Nếu không đi được một bước một mở ra cục diện mà nói, thì Hạ Tưởng ít nhất phải hai ba năm mới có thể có thành tích.

Hai ba năm... Lịch sử không để cho Hạ Tưởng có nhiều thời giờ như vậy, nếu trong vòng một năm Hạ Tưởng không làm được gì mà nói, tỉnh Tây dẫn đầu làm thí nghiệm cho toàn bộ các tỉnh trong nước coi như là thất bại. Như vậy đồng thời chiến tích của Hạ Tưởng ở tỉnh Tây cũng sẽ mờ mịt.

Sự thay đổi thành công của Tỉnh Tây có cùng một nhịp thở với chiến tích của Hạ Tưởng, cũng tiêu biểu cho cán bộ cấp Bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong nước là hư danh hay là thực sự có tài, có học vấn thực sự. Mà đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây là trạm thứ nhất sau khi Hạ Tưởng lên cấp chính bộ, cũng chính là việc liên quan đến kế hoạch lên ngai vàng của Hạ Tưởng sau này!

Nghĩ thông được mắt xích này, Quý Như Lan rốt cuộc ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy:

- Đi, quay về thôi, không ăn cơm nữa.

Vệ Tân và Tống Nhất Phàm ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mà bỗng nhiên tinh thần Quý Như Lan trở nên tỉnh táo. Đối với các cô mà nói, chính trị là chuyện chán nhất, làm sao vừa nhắc tới chính trị, Quý Như Lan còn hưng phấn hơn cả một cô gái ham hư vinh có được một chiếc xe thể thao vậy?

Quý Như Lan hưng phấn không chỉ vì việc Hạ Tưởng ở tỉnh Tây gặp phải khiêu chiến thật lớn kích thích thần kinh của cô, mà là cô bỗng nhiên nghĩ đến nhà họ Quý, nói chính xác hơn là cá nhân cô cũng có một mối quan hệ ở tỉnh Tây. Tuy rằng cấp bậc không cao lắm, cũng không phải ở phòng ban quan trọng, nhưng nói không chừng một lúc nào đó cũng có thể đủ để trợ giúp Hạ Tưởng một tay.

Hạ Tưởng sắp gặp phải vấn đề khó khăn trong chính trị, lại một lần nữa khiến ngọn lửa chiến đấu trong lòng Quý Như Lan tăng vọt. Cô phải lập tức quay về liên hệ lại với mối quan hệ ở tỉnh Tây một chút, bây giờ không còn muốn mượn rượu giải sầu ở bên ngoài nữa.

Quý Như Lan tuy rằng ở xa tới là khách, nhưng cô có thói quen được chiều chuộng, làm việc lại có tính cách thích làm chủ, khiến cô thành lãnh đạo trong ba người. Cô nói đi, Vệ Tân và Tống Nhất Phàm cũng không nói nhiều, thuận theo đứng dậy bước đi.

Vừa mới mở cửa, ngoài cửa có một gã cao to, đẹp trai, nhà giàu, vẻ mặt mỉm cười một cách lờ đờ, thể hiện là tự cho mình có một tư thế làm người ta hồn siêu phách lạc. Gã có có một chùm tóc thật dài nhuộm màu vàng, buông ở trước trán, gã vẹo đầu, méo miệng, một tay chống vào khung cửa, một tay cầm một cành hoa hồng, giơ tay đưa tới trước mặt Quý Như Lan.

Một giọng nam trung đầy nam tính, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói:

- Em gái, anh rất thích em, em là hoa hồng của anh, em là hoa...

Vệ Tân và Tống Nhất Phàm là không có kinh nghiệm đối phó với loại nhà giàu, cao to, đẹp trai này nhất, hai người không biết làm sao liếc mắt nhìn Quý Như Lan một cái.

Cách xử sự của Quý Như Lan khiến hai người trợn mắt ngây ngốc.

- Cút.

Đôi mày thanh tú của Quý Như Lan vừa nhíu lại, không nói hai lời, giương cao tay đánh cho tên cao to, đẹp trai, nhà giàu một bạt tai,

- Cút ra xa một chút.

Tống Nhất Phàm và Vệ Tân không nghĩ tới Quý Như Lan có khí chất như hoa lan không ngờ lại có một mặt dũng mãnh như vậy, chỉ kinh ngạc, cứng lưỡi, một câu cũng nói không nên lời.

Cao to, đẹp trai, nhà giàu bị đánh đến hôn mê:

- Cô, cô, sao cô lại đánh người, cô?

Nữ vệ sĩ của Quý Như Lan ra tay, ra tay nhanh như gió, vài ba động tác đã xoay tên cao to, đẹp trai, nhà giàu sang một bên, đau đến nỗi chảy nước mắt.

Quý Như Lan ngạo nghễ hất cằm, nói với Tống Nhất Phàm và Vệ Tân:

- Về sau gặp loại này, cứ thưởng cho một bạt tai trước rồi nói sau.

Tấn Dương, ở một nơi hội họp. Tại

Lôi Tiểu Minh và Giang An ngồi cùng nhau, đối diện với một phụ nữ đoan trang, thanh tú xinh đẹp, dáng người thon thả, kỳ lạ chính là, Giang An luôn luôn háo sắc trước mặt người phụ nữ này, lộ ra vẻ câu nệ, mà Lôi Tiểu Minh, cũng có ý cung kính.

Lôi Tiểu Minh cũng coi như là một trong những công tử con của Bí thư Tỉnh ủy khá kín đáo. Nhưng cho dù có kín đáo thì y cũng là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, cũng không có mấy người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp có thể khiến y ngoan ngoãn đối đãi như vậy.

- Chị Trần, chuyện của Hạ Tưởng, liền giao cho chị, chị xem... còn có vấn đề gì nữa không?

Giang An trung thực như một đứa nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, cung kính hỏi han.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui