Tang Thiên Lương cung khai
Chẳng những cung khai việc y sai khiến người đánh chết Lý Hướng Văn, cũng khai ra y vẽ đường cho hươu chạy, thay Địch Quốc Công làm tùy tùng cống hiến phần nhiều sức lực trong các vụ bê bối. Không phải Tang Thiên Lương không có cầm khí tiết, không thay Địch Quốc Công chống đỡ, mà là mấy tên vệ sĩ không chút do dự khai ra ông chủ mỏ than phía sau màn, đồng thời tin tức Địch Quốc Công gặp chuyện cũng đã truyền tới tai y.
Tang Thiên Lương nghe xong, vốn tâm lý phòng tuyến gần như đã sụp đổ, càng thêm trống rỗng, rốt cuộc chống đỡ không được nữa, mà nói lộ ra toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn chân tướng
Việc y chuyển giao rất nhiều, thật sự vượt xa dự đoán của nhân viên Ủy ban Kỷ luật. Mấy nhân viên phá án còn tưởng rằng Tang Thiên Lương chỉ là một con tép, bọn họ đương nhiên cũng không biết nội tình, cũng không ai tiết lộ trước với bọn họ, để tránh sinh ra hiểu lầm… Không ngờ tới, mặt ngoài Tang Thiên Lương chỉ là một con tép, ở thế giới ngầm cũng là một con cá lớn.
Một điều bất thường thật lớn!
Nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật hưng phấn, từ Tang Thiên Lương dẫn đến Địch Quốc Công, rồi từ Địch Quốc Công không nhất định dẫn tới con cá lớn gì đó. Giống như con mèo khi nhìn thấy cá thì hai mắt sẽ sáng lên, nhân viên phá án Ủy ban Kỷ luật người nào không muốn chính mình xử lí một đại án kinh thiên?
Sau khi báo cáo sơ bộ với Ủy ban Kỷ luật, nhân viên phá án càng thêm thoả thuê mãn nguyện, hạ quyết định quyết tâm muốn làm một đại án chấn động tỉnh Tây.
Lời khai Tang Thiên Lương lại cộng thêm lời khai của các vệ sĩ, một trận phong ba đã sắp thành hình.
Tất cả mọi người sẽ không cam lòng lui xuống sân khấu lịch sử, mặc kệ là nhân vật nổi tiếng hay là con tép, há lại sợ con tôm làm nhiều việc ác.
Trên thực tế, không khoa trương mà nói, ở Tấn Dương khắp nơi đều là cấp tỉnh bộ và cấp giám đốc sở, đừng nói Tang Thiên Lương là con tép, nhưng con tép cũng có thể hại nước hại dân.
Nhưng Địch Quốc Công không công nhận mình là con tép, càng không cho rằng những việc chính bản thân đã làm là hại nước hại dân. Điều đáng sợ của việc không có đức tin ở chỗ, làm ra việc vô cùng hung ác, lại không biết hối cải, trái lại cho là lý tưởng thích đáng.
Hạ Tưởng hạ độc thủ với Tang Thiên Lương và Địch Quốc Công, cũng là căn cứ vào nhận thức ở trên. Có một số kẻ xấu, không đánh y đau, không khiến cho y sợ hãi, y vĩnh viễn sẽ không có lòng hối cải
Nhưng Địch Quốc Công lúc này cũng không nhận biết được tình cảnh thực tế, ai gọi điện thoại tới đều không để ý tới, cũng không quản quyết định xử phạt của Thành ủy đối với y, chỉ điên cuồng lo dẫn mấy tên thuộc hạ trung thành và tận tâm, phát động thế lực kinh doanh nhiều năm của y ở Tấn Dương, vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ, gần như lật tung khắp mọi ngõ ngách Tấn Dương
Kết quả cũng là —— không thu hoạch được gì
Địch Quốc Công gần như cực kỳ hoảng sợ, làm sao có thể được? Với thế lực của y ở Tấn Dương, dù chỉ là một tên trộm ví tiền, một cú điện thoại của y, trong nửa giờ là có thể châu về hợp phố, bốn người sống sờ sờ, phải ăn phải uống phải ở, mặc kệ dấu ở khách sạn hay là một góc bí mật, làm sao tránh được sự tra xét của y.
Tấn Dương là địa bàn của y, y đã khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, mỗi một tấc đất đều rất quen thuộc, chỗ nào rác rưởi, chỗ nào là khu tai ương, chỗ nào sạch sẽ, y rõ như lòng bàn tay, sao phát động toàn bộ lực lượng thế này, cũng không tìm thấy tung tích bốn người.
Chẳng lẽ là... Bị giết bịt miệng?
Địch Quốc Công sống đến từng tuổi này, chưa từng sứt đầu mẻ trán và hoảng sợ vạn phần như hiện tại, nếu hiện tại khiến y lấy chính mạng mình đi đổi lấy tính mạng của bốn đứa con, y không nói hai lời sẽ lấy súng tự sát, đáng tiếc, y không thu được một tin tức nào, hoàn toàn không biết đối phương rốt cuộc muốn thế nào, cũng không rõ tung tích bốn đứa con rốt cuộc là mất tích hay là bị bắt cóc
Làm công an cả đời, cuối cùng lại bị người tính kế xoay vòng vòng, sao có thể chứ!
Địch Quốc Công hận đến nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình, nhưng đều không làm nên chuyện gì, bốn người biến mất như không khí, sống không thấy người, chết... Không thấy xác.
Cũng không ai gọi điện thoại tới yêu cầu tiền chuộc hoặc là cái gì khác.
Ngay từ đầu, Địch Quốc Công cũng hoài nghi làm chủ sự việc phía sau màn là nhân vật tầng cao, nhưng cũng chỉ có thể suy ngẫm mà thôi, nói cũng không dám nói ra, huống chi ngay mặt chất vấn? Nếu y dám hoài nghi lãnh đạo Tỉnh ủy sai người bắt cóc con cái mình, chỉ cần một lời của y thốt ra, chính là sai lầm chính trị nghiêm trọng!
Người Địch Quốc Công hoài nghi nhất thật không phải Hạ Tưởng mà là Trương Bình Thiếu
Cho tới nay, y và Trương Bình Thiếu luôn bất hòa, hơn nữa Trương Bình Thiếu từ đầu đến cuối không thể nắm cục công an thành phố trong tay, cộng thêm thái độ của Trương Bình Thiếu ở sự kiện Tang Thiên Lương, y liền có đủ lý do hoài nghi Trương Bình Thiếu là độc thủ phiá sau màn sự việc của y và Tang Thiên Lương.
Nhưng sau đó, theo tình thế tiến triển, Địch Quốc Công lại đem đầu mũi nhọn chuyển tới trên người Hạ Tưởng, nguyên nhân là y càng nghĩ càng cảm thấy với trí tuệ chính trị của Trương Bình Thiếu, không đủ để bày ra một bố cục chu đáo như thế, nhìn chung toàn bộ Tỉnh ủy, người đối lập với y có trí tuệ nhất, duy chỉ có một người Hạ Tưởng mà thôi.
…
Mặc kệ Địch Quốc Công tưởng tượng toàn bộ sự việc phiá sau màn là như thế nào, y cách chân tướng còn rất xa xôi, với cấp bậc và trí tuệ chính trị tép riu của y, mà so sánh với Hạ Tưởng, còn kém xa vạn dặm, hơn nữa Hạ Tưởng hoàn toàn không xem y là đối thủ chính trị, y chỉ là một mồi lửa mà thôi, hoặc là nói chỉ là một vật hi sinh đáng thương
Cảnh giới con tép vĩnh viễn không cảm nhận được tới ý chí của cao tầng, tới được vị trí Hạ Tưởng, mà vọng trèo cao, không dám nói thiên hạ trong tầm tay, ít nhất cũng là nắm bắt tỉnh Tây, với tầm nhìn xa trông rộng của hắn, Địch Quốc Công chẳng qua chỉ là tên cặn bã tham tiền quên nghĩa, giết người phóng hỏa
Tuy nhiên người cặn bã và cặn bã rượu giống nhau, cũng có chỗ hữu dụng
Suốt một ngày Địch Quốc Công làm ầm ĩ, người phía sau y luôn theo sát y, tạo ra một chuyến đi Tấn Dương trong ngày mang ý nghĩa ảnh hưởng trọng đại sâu xa
Phía sau y không ngừng có người theo sát không rời, phía sau những tay chân được y chỉ bảo, cũng đều có không ít bóng dáng. Hơn nữa mỗi bóng dáng đều vô cùng chuyên nghiệp, lơ lửng không định, như gần như xa, với tính chuyên nghiệp và trình độ của thuộc hạ Địch Quốc Công, lại không hề phát hiện.
Vì thế, thế lực Địch Quốc Công ở toàn bộ Tấn Dương, toàn bộ lộ ra hết trong mắt của nhân vật phía sau, bị ghi hình lại thành hồ sơ lập án. Tương đương với toàn bộ mạng lưới quan hệ ngầm Tấn Dương, đối với nhân vật phiá sau màn mà nói, là hoàn toàn bộc lộ ở trước mắt.
Hơn nữa từ sự việc Tang Thiên Lương dẫn phát vệ sĩ sa lưới, sau khi sa lưới khai ra thế lực chủ mỏ than, chẳng khác nào nói, Tấn Dương trước mặt nhân vật phía sau màn, cái khố cuối cùng cũng đã bị xé ra.
Vận mệnh cuối cùng của Địch Quốc Công như thế nào, xảy ra đúng với phương hướng mà Hạ Tưởng đã suy nghĩ, trừ phi có nhân tố bất khả kháng xuất hiện, nếu không Địch Quốc Công chắc chắn trở thành mồi lửa chấn động Tấn Dương.
Tan ca, Hạ Tưởng chưa ra cửa, liền nhận được liền nhận được điện thoại của đám người Nga Ni Trần, Tiêu Ngũ và Tống Lập, sau khi nghe xong điện thoại, trầm tư một lát, dặn dò Đường Thiên Vân:
- Thiên Vân, anh liên hệ với văn phòng nội các chính phủ, xác định lại lịch trình sắp xếp công tác giám sát của Phó thủ tướng một chút, sau đó, bố trí hội nghị liên tịch về chuyển hình nền kinh tế năng lượng
Đường Thiên Vân đáp lại một tiếng, nhanh chóng ghi chép lại, lại hỏi:
- Bí thư Lôi có tham dự hay không?
- Cứ bố trí theo quy cách bí thư Lôi tham dự.
- Có nhân sĩ giới công thương tham dự không?
- Có, chắc chắn…
Hạ Tưởng hiếu ý mà mỉm cười, cái gọi là nhân sĩ giới công thương, đối với tỉnh Tây mà nói, chính là chuyên chỉ nhóm chủ mỏ than,
- Lần này hội nghị liên tịch chính là đặc biệt vì bọn họ mà mở
Mặt Đường Thiên Vân lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng.
- Sự việc Tang Thiên Lương nếu còn không khiến một số người dậm chân, thì sự việc Địch Quốc Công trực tiếp khuấy động vào điểm mấu chốt của một số người, rồi hội nghị liên tịch mời dự họp, là một cơ hội tốt để tôi thị uy.
Hạ Tưởng cười ha hả,
- Chờ một màn kịch hay ngay lập tức sẽ trình diễn
Đâu chỉ một màn kịch hay... Hạ Tưởng vừa dứt lời, điện thoại trên bàn làm việc liền reo vang. Thời gian tan tầm gọi điện thoại tới, hơn phân nửa là khách mời ăn cơm, Hạ Tưởng rất không muốn nghe, có lẽ là có dự cảm, hơi sửng sốt, hắn vẫn là không thông qua Đường Thiên Vân, tự mình nhận nghe điện thoại:
- Xin chào, tôi là Hạ Tưởng.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Hạ!
Trong ống nghe truyền đến giọng nữ trong trẻo, giòn tan, réo rắc, liền như một dòng suối chảy róc rách giữa khe núi, nhất thời làm cho người ta cảm nhận được xuân ý đập vào mặt mà đến.
Mặc dù Hạ Tưởng chưa bao giờ nghe qua giọng nói của cô, cũng chưa từng gặp mặt cô qua một lần, nhưng hắn lập tức đoán được người gọi đến là ai —— Trần Diễm.
Hạ Tưởng "a lô" một tiếng, thản nhiên hỏi:
- Cô là ai?
- Tôi là Trần Diễm, Chủ tịch tỉnh Hạ chắc chắn chưa từng nghe qua tên của tôi, tuy nhiên đừng lo, tôi là ngưỡng mộ đại danh Chủ tịch tỉnh Hạ đã lâu.
Giọng nói Trần Diễm lộ ra ý hưng phấn, cũng không biết là thật sự kích động hay là giả tạo.
- Có chuyện gì?
Hạ Tưởng vẫn ôn hoà như cũ, chờ Trần Diễm tiến vào chủ đề.
- Đêm nay, muốn mời Chủ tịch tỉnh Hạ ăn cơm.
Trần Diễm đề nghị rất đột ngột, bình thường mà nói, mời Chủ tịch tỉnh ăn cơm là nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Quan lớn hành chính tối cao một tỉnh, trong nước tổng cộng có bao nhiêu Chủ tịch tỉnh? Chủ tịch tỉnh là sự tồn tại mà vô số người nhìn lên, không biết có bao nhiêu người muốn cùng Chủ tịch tỉnh trò chuyện mà không có khả năng, lại càng không cần nói đến việc cùng Chủ tịch tỉnh ngồi ăn cơm chung một chỗ.
- Thật ngại, buổi tối có hẹn.
Hạ Tưởng rất rõ ràng cự tuyệt Trần Diễm, hắn muốn xem thử, Trần Diễm thuyết phục hắn thế nào.
- Chủ tịch tỉnh đừng cự tuyện người từ ngoài ngàn dặm, tôi cũng là một tấm lòng thành
Giọng nói cầu xin của Trần Diễm phát ra ý mềm mại quyến rũ
- Hơn nữa, tôi có một dự án đầu tư trọng đại muốn cùng bàn bạc với Chủ tịch tỉnh
Trần Diễm muốn biết số điện thoại của văn phòng Hạ Tưởng cũng không khó, nhưng cô muốn mời Hạ Tưởng đến, thật không dễ dàng, cho nên, cô cần phải sử dụng kĩ xảo bản thân.
- Có đầu tư dự án gì, mời liên hệ với Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý…
Hạ Tưởng thấy Trần Diễm không có thành ý, bất chợt dừng lại, liền có ý muốn cắt đứt điện thoại. :
- Chủ tịch tỉnh, tôi còn lời muốn nói
Trần Diễm biết nếu Hạ Tưởng treo điện thoại, cô muốn cùng Hạ Tưởng trò chuyện, liền khó như lên trời, vội nói không ngừng,
- Trong tay tôi có năm phần trăm cổ phần mỏ An Đạt, muốn chuyển nhượng...
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, Trần Diễm quả nhiên không đơn giản, một phát liền trúng ngay điểm yếu hắn... Tuy rằng gọi là điểm yếu cũng không chuẩn xác, nhưng phải nói, cũng thực sự là điểm dừng chân bước tiếp theo của hắn.
- Vậy đi…
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, đắn đo một chút,
- Cô hãy gọi cho thư ký tôi
Buông điện thoại, Đường Thiên Vân ở một bên nghe được rõ ràng, hiểu ý mà mỉm cười.
Buổi tối, gió đêm hiu hiu, sắc xuân say lòng người, Hạ Tưởng đến chỗ hẹn Trần Diễm. Là lần so chiêu đầu tiên giữa hắn và Trần Diễm, xuất hiện một cảnh tượng mang kịch tính cao.