Quan Thần

Khẩu vị của Hạ Tưởng thật sự rất tốt, sẽ không dễ ngán. Trần Diễm tin rằng hoàn toàn có thể cho Hạ Tưởng bữa tiệc lớn thay đổi khẩu vị, nếu để Hạ Tưởng biết, hắn có lẽ sẽ cười thầm, sau đó tự đáy lòng nói một câu:

- Trần Diễm, thật sự cũng là quỷ tài.

Tài năng có rất nhiều loại, có thiên tài, nhân tài, cũng có quái tài, quỷ tài. Trần Diễm tâm tư đa dạng mà thông minh, thường có cử chỉ ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Tưởng liền tự nguyện gọi là quỷ tài.

Giang Cương trong bước tiếp theo sẽ có hành động gì, Hạ Tưởng không thể biết hết, hắn không có mưu kế thần tình, không có khả năng mọi việc đều biết trước một bước. Nhưng cho dù Giang Cương sắp có thủ đoạn gì, y cũng sẽ không thực hiện được. Bởi sau khi đến tỉnh Tây, nguyên tắc mà Hạ Tưởng tin tưởng và chấp hành là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Hoặc là theo quân pháp mà nói, tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất.

Khi thời cơ chín muồi, Giang Cương sẽ phải chịu một cuộc đả kích trên mọi phương diện.

Giang Cương không bị lật đổ, mỏ khai thác An Đạt không thu vào trong tay, thì cho dù có phá giải được vấn đề nan giải cấu kết quan thương của tỉnh Tây, cũng không phá giải được tâm lý mâu thuẫn của đám chủ mỏ than tỉnh Tây. Giang Cương chính là một quân cờ nòng cốt, y phải đổ, đây là tất yếu của lịch sử.

Không phải y đổ, thì chính là Hạ Tưởng sắp thành lại bại, tức là, giữa y và Hạ Tưởng, chỉ có thể có một người sừng sững mà đứng ở trên đất tỉnh Tây, giăng buồm đón gió.

Cho tới bây giờ, Hạ Tưởng đối với bố cục của toàn bộ tỉnh Tây, đã hoàn thành một phần ba sức mạnh.

Cũng phải thừa nhận, Giang Cương thực sự là một nhân vật, trong cuộc chiến đấu giằng co giữa bán lẻ và chống bán lẻ, Giang Cương dựa vào ưu thế thiên thời địa lợi, lấy lại thế chủ động, mười phần trăm số cổ phần bán lẻ, hiện tại đã có sáu phần phần trăm trở về trong tay Giang Cương.

Còn có một điểm phải nhìn thẳng vào chính là, lập trường của Trần Diễm cũng không kiên định, trong tay cô hiện tại có được mười phần trăm cổ phần của mỏ khai thác An Đạt, dĩ nhiên là cổ đông lớn thứ tư của mỏ khai thác An Đạt. Nhưng cô cũng không xác định rõ ý nguyện kiên định đứng chung một chỗ cùng với Giang Cương, khiến cho Hạ Tưởng hiểu, Trần Diễm vẫn e lợi ích tới trong tay vẫn chưa đủ, còn muốn tiếp tục theo đuổi lợi ích lớn nhất.

Thật sự là một người phụ nữ lòng tham không đáy.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu cười, chơi với lửa không nên quá mức.

Muốn khống chế cổ phần của mỏ khai thác An Đạt, Hạ Tưởng không phải không có biện pháp khác, chủ yếu là hắn muốn nhẹ nhàng, không muốn gây chiến. Hiện tại tỉnh Tây đã chạy tới một ngã tư, hắn muốn tạm nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, nghỉ chân quan sát phản ứng khắp nơi, sau đó mới quyết định phương hướng rẽ sang.

- Này, nghĩ cái gì mà nghĩ đến say sưa như vậy?

Vệ Tân vươn tay phải giơ giơ ở trước mặt Hạ Tưởng một cái, lúc tay cô khép lại, kín không có kẽ hở, hiện ra bàn tay vô cùng xinh đẹp.

- Đúng là, anh Hạ, em rất có ý kiến với anh, bảo vệ ba vị đại mỹ nữ mà đã thất thần, thật dở quá đi.

Cũng chỉ có Tống Nhất Phàm dám nói thẳng phê bình với Hạ Tưởng, hiện tại mà là Liên Nhược Hạm, cũng phải nhún nhường Hạ Tưởng vài phần.

Lý Thấm cũng nói:

- Chủ tịch tỉnh Hạ chắc chắn là đang suy nghĩ vấn đề xã hội trọng đại mà sâu sắc, nếu không cũng là đề tài về ý nghĩa cuộc sống, dù thế nào cũng sẽ không phải là mấy chuyện vặt vãnh món nào ngon món nào không ngon.

Đúng vậy, hôm nay quả thực có ba người đẹp cùng ăn cơm với Hạ Tưởng, ngoại trừ Vệ Tân, Tống Nhất Phàm ra, còn có Lý Thấm.

Lý Thấm đến Tấn Dương, dường như có chuẩn bị tâm lý đánh chiến kéo dài, ở lại không đi. Cô có ý thức tham chiến mãnh liệt, sau hai lần giao thủ với Giang Cương, được thua đều có, ngược lại càng khơi dậy tâm lý hiếu thắng của cô, quyết định không bắt Giang Cương thề không bỏ qua.

Cũng may con của Lý Thấm đã có thể thả tay, cô muốn ở lại Tấn Dương, Hạ Tưởng cũng không tiện đuổi cô đi. Để cho cô và Nga Ni Trần, Tiêu Ngũ cùng nhau, thành lập ban kinh tế lâm thời, chuyên về các xí nghiệp than đá Tấn Dương.

Bức tranh ba người phụ nữ xinh đẹp hôm nay, Lý Thấm giỏi giang, Vệ Tân dịu dàng quyến rũ, Tống Nhất Phàm tươi trẻ, Hạ Tưởng trong cảnh đẹp ý vui, tâm tình cũng khoan khoái không ít.

- Lý Thấm nói sai rồi, tôi nghĩ thật sự chỉ là mấy việc nhỏ nhặt vãnh thôi.

Hạ Tưởng vừa nói, vừa lấy một lon Coca Cola, uống một ngụm rồi nói,

- Tôi đang nghĩ, kinh tế cùng với chính trị liên kết chặt chẽ không thể tách rời, có đôi khi kinh tế đi theo chính trị, có đôi khi chính trị lại đi theo kinh tế, giống như người trợ thủ đắc lực, không phân chia ra được ai quan trọng hơn.

Lời nói của Hạ Tưởng, Vệ Tân và Tống Nhất Phàm chưa nghe ra, Lý Thấm thì mới nghe đã hiểu.

Lý Thấm hỏi:

- Lãnh đạo, có phải đang nghĩ đến việc lớn ảnh hưởng đến quốc gia hay không?

- Không, tôi muốn ảnh hưởng đến cục diện chính trị quốc tế.

Hạ Tưởng cầm lon Coca Cola trong tay đặt lên trên bàn, - .

- Một lon Coca Cola hơn hai tệ, nhìn bên ngoài là một chai nước uống, kỳ thật là một hình thức thâm nhập văn hóa.

- Biển Đông không thể yên bình sau cơn bão, chính là bởi vì mỗi lon Coca Cola chúng ta uống đều giúp gia tăng chi phí quân sự cho kẻ đứng sau mấy nước nhỏ ở Biển Đông.

Hạ Tưởng lấy tay nhẹ nhàng bắn lon Coca:

- Rút dây động rừng, bắn một viên đạn vào Coca Cola, mà động đến toàn thế giới. Tỉnh Tây tuy rằng là tỉnh đất liền, nhưng Biển Đông có bão, cũng chung một nhịp thở với tỉnh Tây. Như vậy tỉnh Tây hắt xì hơi một cái, liệu cũng có thể ảnh hưởng đến bờ đại dương đối diện hay không?

Tống Nhất Phàm lắc đầu, vẻ mặt sâu sắc, huyền bí:

- Quá sâu xa, thật sự nghe không hiểu, chờ em ăn no, rồi nghe lại thật kỹ một chút, có lẽ chỉ số thông minh sẽ tăng cao.

Vệ Tân cười đến thiếu chút nữa bắn ra cả cơm.

Sự xúc động của Hạ Tưởng, là bởi vì cú điện thoại Hứa Quan Hoa gọi tới.

Hứa Quan Hoa nói, Trung ương còn chưa quyết định có phải đánh một trận ở Biển Đông hay không, nhưng y đã chuẩn bị tốt trên chiến trường, thậm chí còn nói đùa:

- Hãy để cho tôi trở thành người tướng quân đầu tiên đích thân ra chiến trường đẫm máu giết chết kẻ thù.

Rồi cay đắng nói,

- Đáng giận chính là, nước Mĩ núp ở phía sau, không ngừng cổ động mấy nước nhỏ ở Biển Đông sủa nhặng lên, Nhà nước lại không có cách nào làm gì nước Mĩ. Đáng tiếc hơn chính là, anh cũng không phải người lãnh đạo có quyền quyết định quốc gia, không thể đối mặt cảnh cáo nước Mĩ.

- Không thể cảnh cáo trước mặt, nhưng có thể cảnh cáo sau lưng.

Hạ Tưởng bị Hứa Quan Hoa cảm hóa, vừa lúc trong tay hắn có một việc có thể dùng để quan trọng hóa, liền nói,

- Quan Hoa, anh cứ chờ xem, tỉnh Tây sẽ trở thành tỉnh đầu tiên trong cả nước dám chiến đấu với nước Mĩ.

- Bao nhiêu tỉnh mạnh ở phía Nam như vậy mà trong khi quốc gia lâm nguy lại không phát ra một chút tiếng động, thật sự là xót xa. Quốc gia không phải không muốn đánh giặc, cũng không sợ đánh giặc, thử nghĩ xem, một quốc gia bé tẹo đánh rắm vào Trung Quốc một tháng, Trung Quốc nhân nhượng đã lâu, ngây ngô đến ngay cả một tiếng đánh rắm hưởng ứng cũng không dám phóng ra, mất mặt, quá mất mặt. Nghẹn khuất, quá nghẹn khuất. Nhớ lại năm đó Trịnh Công có nói một câu, đứa con mù quáng làm càn, người lớn phải đánh! Cái gọi là phong độ nước lớn, chính là lúc này!

Hứa Quan Hoa đúng là phái trẻ trung, phái chủ chiến, phái nhiệt huyết trung quân, vừa nói tới thế cục Biển Đông là lòng đầy căm phẫn.

- Chẳng những Trung ương có rất nhiều phái thân Mỹ, trong quân đội càng nhiều.

Hoặc là mù quáng mà thân Mỹ, cam tâm tình nguyện làm con của nước Mĩ. Hoặc là chỉ đơn giản là sợ hãi nước Mĩ, cho rằng nước Mĩ không có gì là không thể, không dám động thủ, sợ chết khủng khiếp. Nghĩ lại cũng đúng, vợ con và cả tài sản đều ở nước Mỹ, chẳng phải là trực tiếp đem tính mệnh gia đình giao vào trong tay người khác sao? Ngốc vừa thôi chứ. Cho nên nước Mĩ nói, không cho anh đánh Phillipin, kết quả ai cũng không dám, sợ vợ bị nước Mĩ sờ đến, sợ con bị nước Mĩ đánh, sợ tài sản bị nước Mĩ tịch thu.

- Phái Chủ hòa cũng chia hai loại, một loại chính là không muốn sống không biết xấu hổ mà ôm chặt lấy chân nước Mĩ, cho rằng nước Mĩ là vì Trung Quốc dân chủ tiến bộ, một loại là nước Mĩ không thể không chiến thắng, Trung Quốc không thể lấy đá chọi đá với nước Mỹ, nếu va chạm thì kinh tế sẽ thụt lùi hai mươi năm. Biết Phillipin vì sao dám đối đầu với Trung Quốc không? Chính là bởi vì nước Mĩ nói, mỗi một ngày Phillipin cứng rắn với Trung Quốc, sẽ cấp một chiếc máy bay trực thăng vũ trang.

- Thực con mẹ nó...

Hứa Quan Hoa càng nói càng tức giận, chửi đổng,

- Nếu tôi có thể làm chủ, trước hết cứ đánh chìm mấy thuyền chiến hạm của Phillipin rồi nói tiếp. Một nước nhỏ binh lực không bằng một phần mười viên đạn của Trung Quốc, dám đối đầu một tháng với Trung Quốc, mẹ nó, mặt mũi của Trung Quốc trước quốc tế đều mất hết. Chả khác nào bị một kẻ tầm thường vừa đen vừa xấu cưỡi cổ hô to gọi nhỏ mà đi tiểu, còn tiểu mãi không dứt, vừa tiểu đã hơn một tháng!

- Phillipin giống như một mẩu kẹo cao su dính trên chân Trung Quốc, muốn rửa sạch nó hoàn toàn xem ra không dễ dàng. Mẹ nó, một tháng dính ở dưới lòng bàn chân, cũng không đem đế giày tìm chỗ nào cứng rắn mà dùng sức cọ, Nhà nước không cảm thấy khó chịu hay sao? Trừ phi không phải là người Trung Quốc, không yêu nước, không cảm tình với Trung Quốc, mới tiếp tục nhẫn nhịn. Tổ quốc là mẹ, ai mà có thể chịu được người khác làm nhục mẹ của chính mình?

- Nguy cơ đảo Hoàng Nham kéo dài đã một tháng, Phillipin không ngừng có những động tác khiến cho tình hình leo thang, không hề sợ hãi, Trung Quốc ngược lại lại hào hoa phong nhã, người phát ngôn máy móc đeo kính, nói mấy lời vô dụng không hề có chất, có cái tác dụng thối gì? Có tin tôi một cái tát đánh bay kính mắt của anh hay không, anh còn giảng hòa với tôi rồi giải quyết sau? Một cú đá của tôi vào bụng anh, anh có phải mượn động tác tìm kính mắt trên mặt đất mà quỳ xuống cầu xin tha thứ hay không? Hiện tại quân khu Dương Thành tràn đầy căm phẫn!

Hạ Tưởng lập tức trả lời Hứa Quan Hoa nói:

- Làm con của nước Mĩ cũng tốt, làm chó săn cho nước Mĩ cũng thế, tin là trong nước vẫn có rất nhiều người luôn luôn cảnh giác, sẽ đánh nước Mĩ một cái tát vang dội.

Hứa Quan Hoa bị một câu của Hạ Tưởng kích cho nhiệt huyết sôi trào, nói một câu:

- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi và vô số sĩ quan phái trẻ trung cùng nhau, kỳ vọng sớm có một ngày anh lên chức chính!

Lên chức chính thì còn sớm, nếu thực sự chờ thời điểm hắn lên chức chính mớiđánh trả, Trung Quốc có lẽ đã không còn không gian. Suy nghĩ của Hạ Tưởng quay về hiện tại, đột nhiên bóp bẹp lon Coca Cola trong tay, lạnh lùng cười:

- Mọi người từ nay về sau, không được uống Coca Cola nữa. Vừa không ngon, lại không vui vẻ gì, còn có flo.

Vệ Tân không hỏi nguyên nhân, trực tiếp cầm lon Cola trong tay đổ ngược:

- Không uống thì không uống.

Tống Nhất Phàm không hiểu:

- Làm sao vậy anh Hạ, nước Mĩ lại vừa đắc tội anh à? Nhưng nếu anh lên tiếng, em nhất định tuân lệnh.

Lý Thấm lại đoán được cái gì, hơi hơi cảm thán nói:

- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi rất vinh hạnh có thể trở thành thủ hạ của anh. Tuy rằng tôi từng du học ở nước Mỹ, nhưng cũng không có tình cảm tốt đẹp gì đối với nước Mĩ, đó là một quốc gia tự cao tự đại luôn có ý đồ thống trị thế giới.

..., Đêm đó, công nhân công ty Coca Cola tỉnh Tây đột nhiên tuyên bố trên mạng, Coca Cola do chi nhánh công ty Coca Cola ở tỉnh Tây sản xuất đã đem chất khử trùng độc hại vào trong qui trình sản xuất, tổng số hơn một ngàn thùng.

Sau khi Cục giám sát chất lượng tỉnh Tây nhận được tố cáo, suốt đêm triệu tập họp hội nghị khẩn cấp.Trải qua điều tra bước đầu, nhà máy sản xuất chất khử trùng mà chi nhánh công ty Coca Cola tỉnh Tây sử dụng là xí nghiệp mà Giang Cương có cổ phần khống chế.

Tình thế, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui