Hạ Tưởng vừa hạ cánh xuống sân bay Tấn Dương, Trưởng Ban thư ký Tỉnh ủy Trường Mã Dục đã đến đón hắn lên xe chuyên dụng. Vừa lên xe, Trường Mã Dục đã tỉ mỉ báo cáo diễn biến sự cố tai nạn sập hầm cho hắn.
Sự cố tai nạn sập hầm xảy ra vào khoảng buổi trưa.
Phó tổng giám đốc phụ trách an toàn khai thác ở mỏ khai thác An Đạt sáng sớm đã nhận được báo cáo là có một đám công nhân đã bị khai trừ tự mình đi vào hầm khai thác than, đám công nhân này xác thực đã bị xóa tên khỏi đanh sách công nhân thuộc mỏ khai thác An Đạt, vì khi đó công ty cần phải chỉnh trang lại đội ngũ, nhằm tăng hiệu quả khai thác. Anh ta nghe xong liền tức giận, lập tức đứng dậy đi đến ngăn cản.
Sau khi thăng tiến liên tục ở mỏ khai thác An Đạt, Hạ Lai rất trung thành với Nga Ni Trần, không chỉ vì Nga Ni Trần vừa nhận chức đã đề bạt anh ta, mà còn bởi vì thủ đoạn của Nga Ni Trần rất cao minh, rất có khả năng lung lạc lòng người, khiến anh ta vô cùng khâm phục Nga Ni Trần.
Hạ Lai cũng hiểu rõ một chuyện, ở mỏ khai thác An Đạt còn có không ít tâm phúc của Giang Cương, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng thanh trừ hết được. Cho nên xảy ra chuyện công nhân tự mình đi vào hầm khai thác than cũng không đáng ngạc nhiên, khẳng định là có lãnh đạo đứng sau ủng hộ mới có thể thuận lợi thực hiện. Ở trên đường anh ta đã nghĩ phải nhân dịp này loại trừ sạch sẽ toàn bộ thế lực còn sót lại từ cao đến thấp của Giang Cương ở mỏ khai thác An Đạt. Tại
Vột vàng chạy đến hầm, Hạ Lai lại thấy kinh hãi, không phải là vì số người ở hầm mà là bởi vì tai nạn xảy ra quá mức thảm khốc!
Đúng vậy, Hạ Lai đến nơi thì sự cố tai nạn sập hầm đã xảy ra.
Phía cửa hầm nồng nặc khói, một mùi ga mãnh liệt phun ra, liếc mắt một cái là thấy được ở đây vừa phát sinh sự cố sập hầm. Hơn nữa, nhìn mức độ nghiêm trọng của hơi gas thoát ra ở cửa hầm thì có thể thấy là hơn phân nửa số công nhân ở phía dưới đã rơi vào tình trạng xấu nhiều tốt ít.
Làm sao lại xảy ra chuyện này… Hạ Lai thiếu chút nữa ngã xuống đất, điều đáng sợ nhất khi công nhân tự mình xuống hầm đó là rất dễ gặp chuyện không may, không ngờ sợ cái gì thì cái đó lại xảy ra. Tổ khai thác của mỏ khai thác An Đạt lần đầu tiên tự mình đi xuống hầm đã xảy ra sự cố lớn về mặt an toàn, anh ta thân là Phó tổng giám đốc phụ trách an toàn khai thác, không thể nào rũ bỏ trách nhiệm lần này.
Hạ Lai nóng giận, vươn tay bắt được một gã công nhân bị dọa cho si ngốc:
- Phía dưới có bao nhiêu người?
- Không, không biết.
Gã công nhân là vì nghe thấy tiếng nổ nên mới chạy tới xem, lại bị vẻ mặt méo mó của Hạ Lai dọa cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi cũng vừa mới tới, nghe người ta nói, đại khái có khoảng 100 người ở dưới.
- Cái gì? Có khoảng 100 người?
Đầu Hạ Lai cảm thấy ong ong. Sự cố sập hầm là sự cố nghiêm trọng về mặt an toàn, nhưng nghĩ lại không đúng, tổ khai thác của mỏ khai thác An Đạt sau khi khai trừ công nhân thì chỉ còn lại tối đa là hai, ba chục người, làm sao lại có đến nhiều người như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Lai còn chưa kịp hỏi lại cho rõ ràng, đã cảm giác được một cơn chấn động dữ dội, ở dưới hầm lại một lần nữa bị nổ khí gas.
Vụ nổ có uy lực rất lớn, đất ở dưới chân đều nứt hết ra. Hạ Lai sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không còn đứng vững được nữa mà phải ngồi bệt trên mặt đất.
Sau khi tỉnh táo lại, anh ta lại càng hiểu rõ, xong rồi, toàn bộ xong rồi, người ở dưới hầm bây giờ hoàn toàn không có khả năng sống sót. 100 mạng người là sự cố an toàn nghiêm trọng, đối với tổ khai thác và mỏ khai thác An Đạt tuyệt đối là cú đánh trí mạng!
Hạ Tưởng nhíu mày, sự cố tai nạn lần này nghiêm trọng hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Sau hai lần nổ hầm, những thi thể ở dưới giếng chẳng những hoàn toàn bị biến dạng, mà thậm chí còn có khả năng bị nổ tan xác, không thể nhận ra ai với ai, sợ là một thi thể toàn vẹn cũng tìm không được.
Độc, thật độc.
Mặc dù đã lường trước được sự việc nhưng lửa giận trong lòng Hạ Tưởng vẫn hừng hực bốc cháy. Hắn xác thực không có cách nào ngăn cản Giang Cương, nhưng hắn hy vọng sẽ giảm thiểu ảnh hưởng của sự cố xuống mức thấp nhất và tổn thất xuống mức nhỏ nhất. Hắn đúng là Chủ tịch tỉnh, nhưng hắn lại không phải là không gì không làm được, cũng không thể nắm trọn mọi chuyện trong lòng bàn tay, thậm chí cho dù đã biết trước là Giang Cương có khả năng sẽ tạo ra sự cố sập hầm để bôi nhọ hắn nhưng hắn cũng chỉ có thể âm thầm bố trí mà không thể ra tay ngăn cản từ trước.
Chủ tịch tỉnh cũng tốt, Bí thư tỉnh ủy cũng tốt, cũng vẫn có chỗ bất lực.
Giang Cương chơi đùa với nhiều tính mệnh như vậy, tin rằng đại đa số người là đã chết rồi, nhưng không có người sống vào hầm đốt khí gas thì sao có thể phát sinh hai vụ nổ liên tiếp? Khẳng định là có người bị Giang Cương làm hại mà bỏ mạng.
Từ lúc Nga Ni Trần báo cáo lại với Hạ Tưởng là sự việc xuất hiện sai lệch thì Hạ Tưởng đã từng có ý trước thu lưới trước thời hạn, muốn đánh rắn động cỏ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, biết Giang Cương nếu như đã tỉ mỉ bày ra cục diện này, khẳng định sẽ không dễ dàng ngừng lại, chỉ một chiêu đánh rắn động cỏ mà muốn thu lại hiệu quả như ý, chỉ sợ không dễ dàng. Sự cố sập mỏ đối với chủ mỏ than mà nói, có ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, Giang Cương hiện đang bị dồn đến bước đường cùng, nếu bức gã quá khiến gã nóng nảy mà dùng người sống để tạo ra sự cố sập hầm, ngay cả lấy tính mạng của Hạ Tưởng cũng không gánh chịu nổi sức nặng này.
Khi ấy, chuyện sai lệch mà Nga Ni Trần nhắc đến chính là chuyện của Lôi Tiểu Minh.
Khi ấy, Nga Ni Trần có một sáng kiến, muốn lợi dụng chuyện Lôi Tiểu Minh cưỡng gian Trần Diễm bất thành để đến bàn điều kiện với Lôi Trị Học, sau đó để Lôi Trị Học đến ngầm ám chỉ Vương Hướng Tiền, khiến Vương Hướng Tiền ra mặt khuyên bảo Giang Cương thu tay lại.
Hạ Tưởng lại không đồng ý.
Một là quá lằng nhằng, từ Lôi Tiểu Minh đến Lôi Trị Học, rồi lại từ Lôi Trị Học đến Vương Hướng Tiền, qua mấy vòng trung gian, sức ảnh hưởng sẽ bị suy giảm. Hơn nữa việc Lôi Tiểu Minh làm những chuyện như vậy với Trần Diễm cũng không thể công khai, lấy chuyện đó đến uy hiếp một Bí thư tỉnh ủy, làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què. Trong lúc tức giận, Lôi Trị Học có thể khiến cho mọi chuyện phát triển theo hướng ngược lại, nói không chừng lại làm lộ ra chuyện của Trần Diễm, khiến cô ở Tỉnh Tây không còn chỗ dung thân.
Một Bí thư tỉnh ủy muốn trừng trị một nữ thương nhân, có rất nhiều biện pháp!
Nhưng sau đó, Nga Ni Trần lại đưa ra ý kiến là lợi dụng sự kiện của Lôi Tiểu Minh mà kéo Vương Hướng Tiền xuống nước, với sự ngưỡng mỗ của Vương Hướng Tiền đối với Trần Diễm, về chuyện Lôi Tiểu Minh muốn cưỡng gian Trần Diễm, Vương Hướng Tiền tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua sỉ nhục như thế.
Hạ Tưởng chấp nhận.
Sau đó, sự việc tiến triển hoàn toàn thuận lợi. Vương Hướng Tiền mặc dù không hiểu rõ nhưng vẫn làm theo kế hoạch của Nga Ni Trần. Lấy tính cách của Vương Hướng Tiền, ông ta không có khả năng làm theo một kế hoạch nào đó nếu việc đó không khiến ông ta thực sự động tâm.
Trên có bản có thể nói, ngoại trừ hành động độc ác lần này của Giang Cương khiến công nhân bị nổ tan xác ở dưới hầm mỏ tỉnh Tương, những chuyện khác đều tiến triển theo hướng vô cùng thuận lợi.
- Xin Chủ tịch tỉnh chỉ thị.
Mã Dục ngồi cùng xe với Hạ Tưởng có hơi khẩn trương. Với cấp bậc của ông ta cộng với mỗi ngày đều phải làm việc bên cạnh Chủ tịch tỉnh, không có khả năng để lộ sự khẩn trương trước mặt của Chủ tịch tỉnh, nhưng tim ông thực sự đang đập rất nhanh, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tưởng.
Không phải vì trong mắt Hạ Tưởng để lộ ra sự tức giận mà ngược lại, vừa rồi vẻ mặt Hạ Tưởng không có chút tức giận, mà vô cùng bình tĩnh lắng nghe. Sau khi nghe chuyện của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, Mã Dục không khỏi có cảm giác Chủ tịch tỉnh trước mặt tuy tuổi còn trẻ nhưng sâu xa khó lường, càng có hứng thú hơn với sự trưởng thành sau này của Chủ tịch tỉnh Hạ.
Hạ Tưởng trầm mặc một lát:
- Mọi chuyện để sau, trước tiên mở cuộc họp báo đã.
- A?
Mã Dục kinh ngạc há lớn miệng, không thể tin vào lỗ tai mình, xảy ra sự cố nghiêm trọng về mặt an toàn như vậy việc đầu tiên phải làm chính là che đậy, che càng kín càng tốt, nếu thật che không được thì mới nửa thật nửa giả công bố ra bên ngoài. Hơn nữa toàn bộ chân tướng đều phải giảm đi, Chủ tịch tỉnh Hạ không hề che đậy mà ngược lại công bố ra bên ngoài, là muốn làm lớn chuyện lên sao?
Thật là khó nói... Mã Dục không dám tưởng tượng nữa.
- Chủ tịch tỉnh, có phải hay không nên kiểm tra lại một chút?
Mã Dục cẩn thận nhắc nhở một câu.
- Không cần. Trước tiên anh cứ thông báo cho các cơ quan truyền thông chủ yếu ở tỉnh Tây và các phóng viên ở tỉnh Tây, đúng 3 giờ chiều sẽ tổ chức họp báo ở Ủy ban nhân dân tỉnh, kính mời các cơ quan thông tấn đến họp mặt.
Ngữ khí của Hạ Tưởng rất chân thật, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.
Mã Dục cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức lấy điện thoại sắp xếp họp báo.
Vừa đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng ngựa không ngừng vó lập tức tới gặp mặt Lôi Trị Học, báo cho Lôi Trị Học biết chuyện họp báo, Lôi Trị Học cũng là bị giật mình không nhỏ:
- Có phải hay không nên xem xét lại một chút rồi mới tiến hành họp báo?
- Sự việc càng che đậy ngược lại sẽ càng để lộ ra chuyện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh không có quyết tâm và dũng khí giải quyết hậu quả sự cố sập hầm. Bây giờ ngay lập tức công bố ra bên ngoài, ngược lại càng biểu hiện tác phong công tác hoàn toàn dũng cảm đối mặt với sự cố tai nạn của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hạ Tưởng đã đánh động được Lôi Trị Học, nói cách khác, Lôi Trị Học cũng vô cùng mong chờ biện pháp giải quyết tai nạn sập hầm lần này của Hạ Tưởng, liền nói:
- Thế thì lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân tỉnh mà mở họp báo đi.
Hạ Tưởng gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lôi Trị Học, chỉ bằng câu nói cuối cùng của Lôi Trị Học, hắn có thể đoán được Lôi Trị Học không đứng phía sau sự cố tai nạn, nhưng Lôi Trị Học cúng ít nhiều biết được điều gì đó.
Lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức họp báo ẩn ý rất rõ ràng, vạn nhất sự việc chấm dứt, thì xin thứ lỗi, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Thật ra mà nói, Hạ Tưởng vốn đã định để cho Ủy ban nhân dân tỉnh gánh chịu toàn bộ vấn đề sự cố sập hầm.
Mở họp báo, toàn bộ các tòa soạn báo đều nghe nói, đây là lần họp báo đầu tiên mà vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi tự mình ra mặt triệu tập, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn kinh người nào đó, tất cả các phóng viên đều lập tức bỏ dở công việc đang làm mà hỏa tốc chạy đến.
Lực triệu tập của Hạ Tưởng quả nhiên là kinh người, số phóng viên đến họp vượt qua cả mức tưởng tượng, thậm chí ngay cả phóng viên nước ngoài cũng để ý đến, yêu cầu phải được tham dự họp báo, chẳng qua là do họ không có tên trong danh sách khách mời cho nên đã bị cản lại ở ngoài cửa.
Đang lúc tranh chấp thì Đường Thiên Vân đi qua, vừa thấy vậy, Đường Thiên Vân liền bảo người thả hai phóng viên ngoại quốc ra, trong lòng anh ta hiểu rõ dụng ý sâu xa của Chủ tịch tỉnh Hạ khi mở cuộc họp báo này, có phóng viên ngoại quốc tham gia, xem như là thu hoạch bất ngờ. Đúng 3 giờ, Hạ Tưởng xuất hiện ở trên sân khấu, rất đúng giờ, sai khác không quá 10 giây. Hạ Tưởng vừa xuất hiện, vô số phóng viên đã tranh nhau chụp ảnh.
Hạ Tưởng giơ tay lên:
- Trước không cần chụp ảnh vội, hôm nay họp báo, thông báo không phải là chuyện gì tốt…
Một câu nói liền cắt đứt hứng thú của mọi người, phần lớn phóng viên đều đã buông máy ảnh xuống, để Hạ Tưởng giải thích thêm.
Hạ Tưởng hít sâu một hơi:
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các vị phóng viên trước mặt đã đến đây tham dự họp báo, tiếp theo, tôi hy vọng các vị ở đây đều tôn trọng quy phạm đạo đức nghề nghiệp, đăng tải đúng sự thật tin tức tôi công bố hôm nay. Cuối cùng, tùy vào tình huống cụ thể mà tôi sẽ quyết định có thể tiến hành họp báo lần nữa hay không, và cũng sẽ mời các vị tiếp tục tham dự. Đương nhiên, nếu như tòa báo của các vị nói sai sự thật, rồi lại phát hiện mình không có tên trong danh sách mời họp, thì đầu tiên xin hãy tự kiểm điểm xem bản thân đã làm sai chuyện gì trước.
Hạ Tưởng biểu đạt ý tứ rất nghiêm túc, ngữ khí cũng nghiêm trọng, sự thẳng thắn của hắn thắng được thiện cảm trong lòng không ít người.
- Chúng ta đều biết, tỉnh Tây là một tỉnh lớn giàu tài nguyên trong nước, nhưng đồng thời cũng là tỉnh có nhiều sự cố tai nạn phát sinh. Hôm nay, tôi muốn thông báo với các vị một tin không tốt, đó là khoảng hơn 3 tiếng đồng hồ trước, mỏ khai thác An Đạt ở Tấn Dương đã xảy ra sự cố nghiêm trọng về mặt an toàn, bước đầu điều tra, dự tính có khoảng 100 người bất hạnh gặp nạn!