Nơi giới quyền quý tụ tập, cũng không phải là nơi mà người có tiền có thể mua được.
Gió lay động cây cối, lá cây xào xạc khiến khu độc viện của nhà họ Ngô càng thêm tĩnh mịch và xa xăm.
Ba người ngồi đối diện với nhau cùng uống trà, đã nói chuyện hơn một giờ, lúc này đã không còn tiếng nói chuyện, không khí trở nên trầm tĩnh.
Đúng là ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương hiểu biết sâu rộng, tung hoành ở quan trường vài thập niên, quen với thăng trầm của cuộc đời và thay đổi nhân sự, càng thấy rõ ràng đại cục trong nước. Nhưng nghe cảm nhận của Hạ Tưởng về kế hoạch mười năm, không, ba mươi năm sau, thì vẫn như cũ kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Hạ Tưởng có chí hướng muốn trong lúc sinh thời thành lập một quốc gia lý tưởng, lại khiến ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương vô cùng kinh ngạc. Vừa kinh ngạc vì chí hướng của Hạ Tưởng to lớn xa xôi, chưa từng ai có, lại vô cùng khâm phục tưởng tượng phi phàm và dũng khí của Hạ Tưởng.
Quốc gia lý tưởng... Mặc dù lý tưởng hóa một chút, nhưng nhìn thấy Hạ Tưởng từ lúc nhỏ bé yếu đuối cho đến khi to lớn mạnh mẽ thì ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương đều nhận định, cho dù là kỳ tích thì Hạ Tưởng cũng có thể sáng tạo ra!
Qua một lúc lâu, trà nóng biến thành trà ấm, ông cụ Ngô mới than thở một tiếng dài:
- Ta vẫn không muốn thuận theo tuổi già, vẫn tưởng ánh mắt của mình xa xăm và dài rộng, có thể nhìn thấu chuyện lớn trong nước, nhưng nghe những điều cháu vừa nói, mặc dù quá to lớn xa xôi, nhưng lại là bố cục mà ta không nghĩ đến, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý mà.
Ngô Tài Dương cũng nói:
- Ta chỉ có thể nói, Hạ Tưởng, nếu cậu thật có thể thực hiện thành công lý tưởng của cậu, công trạng của cậu sẽ vĩnh viễn sáng chói trong lịch sử.
Hạ Tưởng khiêm tốn cười:
- Cháu không mong lưu danh sử sách, chỉ hy vọng quốc gia lý tưởng mà vô số người theo đuổi mấy ngàn năm nay, cuối cùng có thể trở thành sự thực ở Trung Quốc.
- Ta nghĩ nếu có thể trở thành sự thực thì chỉ có một mình cháu có thể làm được!
Ông cụ Ngô không chút nào che giấu sự tán thưởng của ông cụ đối với Hạ Tưởng, không phải vì Hạ Tưởng là người thân của ông cụ, mà là chính xác thật sự ở trong tầm mắt của ông cụ, Hạ Tưởng là lực lượng mới duy nhất có hoài bão và mong muốn xa xôi to lớn, và cũng có cũng đủ trí tuệ và năng lực!
So với vô số con nhà quan chỉ biết vung tiền ra nước ngoài, thì trình độ đầu óc của Hạ Tưởng đã siêu việt không đếm hết.
Tư tưởng quyết định địa vị lịch sử của một người, có tư tưởng lại nắm giữ quyền lực thật lớn, Hạ Tưởng chính là hy vọng phục hưng toàn diện Trung Quốc trong vòng trăm năm nay.
- Tốt lắm, ta muốn nghỉ ngơi một chút, Hạ Tưởng, cứ làm hết sức, chỉ cần ta còn một hơi, đừng ai nghĩ muốn làm điều xấu với cháu!
Ông cụ đi nghỉ ngơi, Ngô Tài Dương ở lại nhà, không đi Ban Tổ chức Trung Ương làm việc:
- Buổi chiều không đi làm, hôm nay cố ý dành ra thời gian nửa ngày nói chuyện với cậu, đàm đạo về chuyện bố cục cho các thành viên tổ chức chính trị của cậu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Có thể trở thành thành viên tổ chức chính trị của Hạ Tưởng là vô cùng may mắn, ở vị trí Chính cục thậm chí Phó cục liền lọt vào tầm mắt của Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương. Hơn nữa còn kinh động đến Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương đích thân vạch định tương lai, phải biết rằng, đại bộ phận các quan lớn cấp phó tỉnh khác cũng rất khó mà được Ngô Tài Dương nhớ được tên họ.
- Chu Duệ Nhạc sẽ điều đến tỉnh Tương. Hy vọng trong vòng hai ba năm có thể vào hội nghị ủy viên thường vụ...
Ở trước mặt Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng không cần kiêng kị gì, có gì nói đấy,
- Trần Thiên Vũ là người mềm dẻo linh hoạt, cháu nghĩ để anh ta đến rèn luyện ở các Bộ và Ủy ban trung ương ở Bắc Kinh. Bành Vân Phong tranh giành tại tỉnh Yến có thể tiến thêm một bước, vị trí Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến sắp thành ghế trống...
- Còn có Lục Minh, muốn giải quyết tại tỉnh Yến thì rất khó định đoạt. Cháu nghĩ để anh ta đi tỉnh Tề. Mặt khác Lương Thu Duệ cũng có thể di chuyển, có thể đến tỉnh Tương ngồi thay ghế trống của Chu Duệ Nhạc sắp đi. Anh ta ở vị trí Phó cục đã lâu rồi, tuy nói đã phạm sai lầm nhỏ trong tác phong sống, hiện giờ ở cũng có thể cho qua rồi.
- Chung Nghĩa Bình đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy đã lâu năm. Đề bạt lên Phó thị trưởng cũng được, thành phố Đan sắp trống một ghế thị trưởng. Từ Tử Kỳ cũng có lý lịch làm Phó thị trưởng Tần Đường mấy năm, cũng có thể đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Ngưu Thành. Những người khác, ở địa phương nào thì giải quyết ngay tại địa phương đó. Về tổng thể ý nghĩ của cháu chính là, chỉ cần điều kiện cho phép, không được ra khỏi tỉnh sẽ không ra khỏi tỉnh, có thể cố định an vị phù chính thì cứ phù chính, đồng thời, luân phiên thời gian điều chỉnh, không làm người khác chú ý, làm nhỏ nhẹ hết sức.
Ngô Tài Dương gật đầu:
- Ý nghĩ của cậu rất chính xác, điều chỉnh cán bộ là việc lớn, vị trí ít, người nào cũng muốn ngồi, không nỗ lực thực sự, sẽ dễ để người khác lấy mất. Trên nguyên tắc thì ta đồng ý với suy nghĩ của cậu, nhưng có một điểm...
Hạ Tưởng tập trung lắng nghe, hắn có Ngô Tài Dương trợ giúp, là vận may của hắn. Không có một ai, không, phải nói là không có người bình thường nào gặp may mắn như hắn. Nếu đổi là người khác, muốn hoàn thành điều chỉnh cho thành viên tổ chức chính trị trong phạm vi toàn quốc khi ở vị trí Chủ tịch tỉnh, là mơ mộng hão huyền, là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng lại không thể không nói, nếu không phải bản thân nhân cách của Hạ Tưởng hấp dẫn người khác, có người hiểu biết nhận ra, thành viên tổ chức chính trị mà hắn tuyển chọn kỹ càng, chẳng những người nào cũng là trung tâm, hơn nữa đều có căn cơ từng trải và năng lực hơn người. Nếu không phải như vậy cho dù Ngô Tài Dương có ra tay, cũng không cách nào giúp Hạ Tưởng hoàn thành bố cục kế hoạch lớn.
Còn có một điểm, mỗi một lần đảm nhiệm Hạ Tưởng đều để lại dấu ấn rất sâu, đều có người theo chân. Hơn nữa mỗi một nơi hắn đều có bố cục xa và dài, lực ảnh hưởng để lại ở địa phương cũng đủ lớn. Cũng là căn cứ vào Hạ Tưởng tự mình đặt cơ sở, Ngô Tài Dương mới có thể ra tay thật gọn.
- Cậu nhất định phải chú ý đừng để chuyện của những người bên cạnh liên lụy tới chính mình, phải rút ra bài học. Tốt nhất chính là thực hiện âm thầm đề bạt, âm thầm thao túng, để lại dấu vết ít nhất có thể.
Điều Ngô Tài Dương dạy bảo cũng chính là những gì mấy năm qua ông ta giữ chức Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương giác ngộ được. Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương thoạt nhìn như chức cao quyền trọng, nhưng không phải ủy viên thường vụ Bộ Chính trị, bị chín vị ủy viên thường vụ lớn khác kiềm chế, phải là một người có kỹ xảo, tài năng và trí tuệ chính trị tương đối mới có thể ngồi yên ổn.
Vừa không có thể lộ ra quá mức bình thường, lại không thể quá mức tích cực, muốn trọng dụng người trong nhà, chỉ có thể đề bạt vòng quanh, không thể đường hoàng nuôi dưỡng lực lượng của chính mình. Dù sao vị trí Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương không chắc có thể xếp hạng trước ba ủy viên thường vụ, Ngô Tài Dương khi xuống Ủy viên thường vụ, dự đoán xếp hạng ở thứ năm hoặc thứ sáu.
- Cháu xin nghe.
Hạ Tưởng rất cung kính mà đáp lại.
Thái độ của Ngô Tài Dương đối với Hạ Tưởng là rất hài lòng, bỗng nhiên lại ý tứ sâu xa kín đáo mà mỉm cười:
- Cậu đã quên một người rồi?
"..." Hạ Tưởng sửng sốt.
- Bành Dũng.
Hạ Tưởng mỉm cười, không nghĩ đến Ngô Tài Dương hiểu rõ như lòng bàn tay đối với tổ chức chính trị của hắn, ngay cả Bành Dũng cũng nhớ ở trong lòng, có thể thấy Ngô Tài Dương thật sự là có lòng đối với hắn. Trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy rất ấm áp, nói:
- Chủ tịch tỉnh Phó rất tán thưởng Bành Dũng, cháu liền cố ý lược bỏ không đề cập tới, tin tưởng có Chủ tịch tỉnh Phó tán thưởng, Bành Dũng ở tỉnh Tương rất có triển vọng.
Hạ Tưởng tán thưởng nhất là tinh thần tiên phong của Bành Dũng, hắn sở dĩ chỉ chừa lại một mình Bành Dũng ở tỉnh Tương, là hắn có lý do để tin tưởng Bành Dũng có thể đứng vững gót chân và mở ra cục diện ở tỉnh Tương.
Ngô Tài Dương hiểu ý mỉm cười, lấy tay chỉ vào Hạ Tưởng, cười mà không nói. Hạ Tưởng thông minh, rõ ràng là để cho Phó Tiên Phong ra tay, muốn để cho Phó Tiên Phong chủ động đề bạt Bành Dũng, hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.
Nghĩ lại cũng đúng, Bành Dũng đã trở thành trợ lực lớn nhất của Phó Tiên Phong ở tỉnh Tương, có công lao mở cửa thị trường cho nhà họ Phó tiến vào tỉnh Tương. Phó Tiên Phong thật lòng tận lực đề bạt Bành Dũng, là chuyện có thể lý giải được.
... Một lần đối thoại nửa chính thức nửa riêng tư giữa Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương, mặc dù vừa không truyền ra bên ngoài, cũng không được ghi vào sử sách. Nhưng có ảnh hưởng quan trọng đối với việc bố cục trên toàn quốc của Hạ Tưởng. Trước khi Ngô Tài Dương thôi đảm nhiệm Trưởng ban Ban Tổ chức Trung Ương, ông ta liền ra tay toàn lực, trợ giúp Hạ Tưởng hoàn thành một lần nhảy vọt cho các thành viên tổ chức chính trị.
Các thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng ở lúc hắn vào cấp chính bộ không lâu, dưới sách lược của hắn, dưới lực tương trợ của Ngô Tài Dương cùng với sự cam chịu các nhân vật số một, số hai của Tỉnh ủy các tỉnh, đã sắp hoàn thành một lần nâng cao tổng thể có ý nghĩa trọng đại.
Buổi tối, Hạ Tưởng đi gặp Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ hẹn gặp Hạ Tưởng tại Hội sở của tỉnh Yến, Hạ Tưởng không dẫn theo Đường Thiên Vân, chỉ dẫn theo lái xe và cảnh vệ. Đường Thiên Vân đi hoạt động bí mật, một phần là do Hạ Tưởng sắp xếp, một phần là việc riêng của anh ta.
Đường Thiên Vân rất quen thuộc Bắc Kinh, Hạ Tưởng liền đoán chắc Đường Thiên Vân quyết không đơn giản như trong hồ sơ lý lịch ở tỉnh Lĩnh Nam của anh ta miêu tả.
Khi đến gặp Tống Triêu Độ, thì Tống Nhất Phàm đã ở đó. Chẳng qua Tống Nhất Phàm có chút buồn bã không vui, thấy Hạ Tưởng cũng không vội vàng chạy lại ôm lấy cánh tay hắn để phả thân nhiệt, mà là chỉ thản nhiên chào một tiếng: "Anh Hạ" rồi một lời cũng không nói.
Cô bé Phàm có tâm sự phiền lòng gì sao?
Hội sở của tỉnh Yến là địa điểm chiêu đãi chỉ định của Ủy ban nhân dân tỉnh tỉnh Yến, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ đã từng làm quan lớn ở tỉnh Yến, vừa đến liền được hoan nghênh nhiệt liệt, có cảm giác như trở về nhà.
Đã ngồi vào phòng, Tống Nhất Phàm vẫn cúi đầu không nói chuyện nhiều lắm, Hạ Tưởng liền đùa cô:
- Làm sao vậy Tiểu Phàm, có phải thất tình hay không?
- Thất tình đã tốt, em ước gì được như thế. Vấn đề là, em không muốn yêu đương. Không yêu thì làm sao mà thất tình được?
Tống Nhất Phàm bĩu môi, bên ngoài là nói với Hạ Tưởng, kỳ thật ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ không đường chọn lựa đành cười:
- Tiểu Phàm tuổi cũng không còn nhỏ, đến hiện giờ vẫn độc thân, tôi và mẹ nó đều quan tâm đến việc chung thân đại sự của nó, nó lại tuyệt không lo lắng gì. Hạ Tưởng, nó nghe lời cậu nhất, cậu nhất định phải khuyên con bé, cứ bỏ lỡ thời giờ, thì sẽ không gặp được người thích hợp.
- Em đúng là không gặp được người thích hợp sẽ không lấy chồng, nếu cả đời không gặp, thì cả đời em sẽ không lấy chồng!
Tống Nhất Phàm trừng mắt nhìn Tống Triêu Độ hung hăng nói một câu, bỗng nhiên đứng lên,
- Con đi ra ngoài cho thoáng khí, hừ.
Tống Triêu Độ không có cách nào bảo được Tống Nhất Phàm, xua tay cười cười.
Kỳ thật Hạ Tưởng cũng biết, Tống Nhất Phàm bề ngoài là đùa giỡn, kỳ thật cũng là dành không gian để hắn và Tống Triêu Độ nói chuyện chính sự.
Tống Nhất Phàm vừa đi, Tống Triêu Độ dường như cũng cảm thấy giảm nhẹ áp lực, vươn vai duỗi tay:
- Hạ Tưởng, bài báo của Thì báo thế giới... cậu có gì cảm tưởng gì?
- Ném đá dò đường, hoặc là khơi mào chiến tranh.
- Cậu đứng về phe nào?
Tống Triêu Độ truy vấn,
- Cậu thấy hướng gió thế nào? Nếu tôi nói có người bảo tôi chuyển hướng cậu, khiến cậu biểu lộ thái độ ủng hộ với chuyện này. Cậu có thái độ thế nào với Thì báo Thế giới?
Ủng hộ quan điểm của Thì báo thế giới sao? Làm sao có khả năng? Hạ Tưởng ý tứ sâu xa kín đáo mà liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ...