Quan Thần

Hạ Tưởng trầm mặc.

Trầm mặc cũng không có nghĩa là hắn sợ hãi, trầm mặc chỉ là hắn muốn bình tĩnh một chút, phải đắn đo một chút sự việc có thể phát sinh hậu quả nghiêm trọng hay không, hay là nói, rốt cuộc đối phương muốn lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích gì.

Đột nhiên lại nghĩ đến lúc nãy tình cờ gặp mặt Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam, trong lòng Hạ Tưởng bỗng hiện lên một ý tưởng. Phái bình dân lại bắt tay với phái phản đối rồi?

Đương nhiên, Hạ Tưởng từ chuyện nửa thoải mái nửa nghiêm túc của Cổ Thu Thật cũng có thể đưa ra kết luận, chí ít cho đến hiện tại, sự việc còn chưa nghiêm trọng đến mức không khống chế được. Có điều cũng không thể phớt lờ được, gần đây hắn ở tỉnh Tây một lòng phát triển kinh tế, thúc đẩy thành công chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, chạm đến lợi ích của thế lực bảo thủ. Mà trọng quyền hành động đả kích cấu kết quan thương, càng đụng chạm đến điểm mấu chốt của thế lực bảo thủ. Đối phương chắc chắn vẫn luôn đợi cơ hội có thể bắn hắn một lần mà trúng.

Đã dẫn phát làn sóng ngoại giao.

Vì đối phương chế tạo ra lý do công kích tuyệt hảo, sợ là đối phương sẽ nắm lấy việc này, yêu cầu một đòn tất trúng, đồng thời là một đòn mất mạng.

Nhưng trước mắt đến nay, đối phương phỏng chừng vẫn chưa quyết định muốn hạ bao nhiêu khí lực mượn việc này đế chèn ép hắn, từ biểu hiện của cuộc gặp mặt lúc nãy của Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam có thể đưa ra kết luận, hai người vẫn không biết phát sinh ra chuyện gì, không biết sắp gặp phải vấn đề khó gì.

- Nếu về phía nước Mỹ sẽ cố tình gây sự lần nữa, tôi cũng chẳng còn cách nào.

Hạ Tưởng nói:

- Sự việc cuối cùng náo nhiệt lớn thế nào, tôi có thể vì ngôn luận của tôi mà chịu hết trách nhiệm.

Cổ Thủ Thật trầm mặc một lát:

- Xem ra có người làm náo loạn quá lớn rồi, cũng nên xem thái độ cuối cùng của Đại Phục Thịnh nữa.

Nếu chỉ là phái phản đối ra mặt còn dễ nói, phái bình dân cho dù duy trì im lặng, chỉ cần Tổng bí thư không nói, chỉ cần thế lực gia tộc kiên quyết phản đối, ai cũng không làm gì được hắn.

Nhưng sợ là sợ phái bình dân sẽ nhân cơ hội ra tay cũng sẽ bắt tay với phái phản đối làm khó dễ hắn. Nếu như lại nhắc lại khiến Tổng bí thử trao đổi điều kiện khó xử, hắn cho dù không gặp phải xử phạt nguy hiểm, cũng có khả năng làm bản kiểm điểm.

Kiểm điểm không lo, lo là ảnh hưởng sự việc ác liệt. Nếu nước Mỹ kháng nghị, các vị cao quan Trung Quốc phải làm kiểm điểm, vậy thì nước Mỹ đã can thiệp và lỗ hổng nội bộ Trung Quốc, cũng khiến hình tượng quốc tế của Trung Quốc mất điểm lớn.

Thái độ của Đại Phục Thịnh rất quan trọng.

Hạ Tưởng lại nghĩ sâu hơn, hiểu rõ một chi tiết trong đó, sợ là phái phản đối có thể lấy chuyện này gióng trống khua chiêng mà làm khó dễ, nơi mũi kiếm thực sự hướng tới không phải là hắn, mà là mượn cớ để công kích danh tiếng của hắn, muốn làm Đại Phục Thịnh không chịu nổi!

Đối với việc nhòm ngó ngôi báu của Quan Viễn Khúc, phái phản đối và phái bình dân gật đầu rồi. Nhưng đối với Đại Phục Thịnh chấp chưởng nội các chính phủ, từng có qua không ít tranh luận không nhỏ. Kỳ thật sớm nhất Đại Phục Thịnh được coi là người nối nghiệp đến bồi dưỡng, cuối cùng thời điểm bị phái phản đối bắt được không tha sự thất sách trong một sự kiện lịch sử của Đại Phục Thịnh, dẫn đến Đại Phục Thịnh nhòm ngó ngôi báu thất bại!

Kỳ thật phái phản đối là muốn trực tiếp để Đại Phục Thịnh đến vị trí Thủ tướng cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng lại không như ý nguyện, bởi vì đối với Đại Phục Thịnh sắp chấp chưởng nội các chinh phủ vẫn còn nhiều bất mãn.

Không ngờ, Đại Phục Thịnh mượn quan hệ kéo gần với thực lực gia tộc mà để Hạ Tưởng đi sang Âu Châu. Hạ Tưởng vì ông ta mà mang đến phiến toái, đối với phái phản đối mà nói, là trời ban cơ hội, cần phải nhanh tay nắm lấy.

Nếu Đại Phục Thịnh khi đối mặt chỉ trích và áp lực bảo vệ Hạ Tưởng, vậy thì uy danh của bản thân ông ta có thể sẽ bị tấn công. Nếu ông ta không bảo vệ được Hạ Tưởng, bo bo giữ mình, vậy thì nỗ lực ông ta mượn thế của Hạ Tưởng để tới gần thế lực gia tộc sắp sẽ chấm dứt trong thất bại, thậm chí còn có khả năng chọc giận thế lực gia tộc làm cho ông ta cuối cùng đi đến mặt đối lập với thế lực gia tộc.

Là một chiêu rất cao minh!

Phái phản đối nếu như sách lược thích đáng, thậm chí có thể giữa đường đảo ngược, không chỉ trích thêm Hạ Tưởng, ngược lại công kích Đại Phục Thịnh, do đó liên kết với thế lực gia tộc, phái bình dân, hình thành thế giáp công ba mặt đối với Đoàn hệ và bản thân Đại Phục Thịnh, phát động công kích mãnh liệt. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạ tưởng không nghĩ thì thôi, một khi nghĩ tới lập tức kinh sợ!

Nguyên cho rằng có thể bình tĩnh mà an tịnh nghênh tiếp Đại hội 18 của Đảng, không ngờ có thay đổi bất ngờ, lại xảy ra biến cố.

Quả thật, chuyện này cũng đích thật là do hắn mà ra, nhưng sự việc phát triển, lại bị người có ý đẩy lên không thể biết trước được phương hướng.

Thấy Hạ Tưởng im lặng một lúc lâu, Cổ Thu Thật mỉm cười:

- Hiểu rồi à?

Hạ Tưởng gật đầu:

- Hiểu ra một chút, hoặc là không đúng toàn bộ, nhưng hẳn là cách chân lý không xa.

Cổ Thu Thật đúng dậy vỗ vai Hạ Tưởng:

- Nghĩ thêm chút đi.

Nghĩ thêm một là bao hàm một ý nghĩ là, hy vọng hắn kiên định lập trường, càng hy vọng hắn thống nhất với thế lực gia tộc, trong làn sóng xung kích sắp tới, nhìn rõ được phương hướng.

Hạ Tưởng ra khỏi Trung Nam Hải, thẳng đến nhà ông Cổ mà đi.

Kỳ thật hắn nên đến nhà họ Ngô trước, thương lượng một chút với ông cụ Ngô về làn sóng từ ngôn luận dẫn phát, nhưng nghĩ lại cảm thấy từ từ rồi nói, gặp sự việc không cần quá vội vàng, nóng vội không được gì.

Sắp đến buổi trưa, ánh nắng đang gay gắt. Hạ tưởng đến nhà ông Cổ, thấy ông lão đang cầm một thùng nước tưới hoa, nước tràn đầy ra ngoài, lại còn tưới không ngừng, rõ ràng thất thần rồi.

- Ông Cổ, cháu về rồi.

Hạ Tưởng hô một tiếng.

Lỡ tay làm bình nước rơi xuống đất, ông Cổ quay người nhìn Hạ Tưởng, vui mừng ra mặt.

- Tiểu tử thối, cậu quay về rồi đấy à.

Từ vẻ mặt vui mừng của ông Cổ, trạng thái lỡ tay rơi bình nước, rồi lại gọi hắn một câu "tiểu tử thối"

Hạ Tưởng biết, ông già đích thực trong lòng không như trước, ngày trước còn có ý quan tâm chuyện quốc gia đại sự, nhưng từ khi sau khi tổ chức thành viên quân sự chuyển giao, thì một lòng một dạ chỉ biết hạnh phúc gia đình.

Cũng là Cổ Ngọc ra nước ngoài tác động vào tim can ông cụ, càng nguyên do vì Cổ Ngọc mang thai mà khiến ông Cổ có người kế tục, cho nên ông ý mới bận tâm nơi phương xa.

Hạ Tưởng đi đến phía trước ông Cổ, đưa ra tấm hình của Cổ Ngọc.

Ông Cổ ngồi ở trên ghế, lật xem tấm ảnh của Cổ Ngọc, vẻ mặt thỏa mãn vui mừng, trong ánh mắt để lộ ra sự hiền lành và trìu mến, còn đâu nữa một Cổ đại Tướng quân hoành đao lập mã năm đó.

Cứ thế này tiếp tục cũng không được, không thể để ông Cổ một lòng một dạ chỉ nghĩ đến Cổ Ngọc được, vui quá hại đến tâm thần, giận quá ảnh hưởng đến gan, suy nghĩ quá thì hại lá lách khiến cơm nước không trôi, hay là để ông cụ chuyển dời tâm ý, có chuyện làm càng tốt.

Hạ Tưởng chủ ý trước, nói:

- Trưa nay ông ăn gì?

- Cháu muốn ăn gì thì làm cái đó.

Ông Cổ cười, vẻ mặt có ý ưu thương cô đơn:

- Nếu có con bé Ngọc ở đây thì tốt quá, có thể vui vẻ rồi.

Buổi trưa Hạ Tưởng ăn cơm cùng ông già. Cơm là cơm thường, đơn giản mà ngon miệng, chú trọng dưỡng sinh.

Khi ăn cơm, Hạ Tưởng mang hành trình và hiểu biết của hắn ở Châu Âu nói đại khái, nhấn mạnh nhắc đến phát biểu ý kiến ở bữa dạ tiệc Trung Đức.

- Nói hay lắm, có khí thế!

Ý chí của ông Cổ bị năm tháng làm hao mòn, được Hạ Tưởng nói một phen liền trỗi dậy:

- Quốc gia và người đều giống nhau, đều là bắt nạt kẻ yếu. Trung Quốc là nước nhỏ, nước Mỹ dù mạnh mẽ, cũng không dám phát sinh chiến tranh với Trung Quốc. Với cuộc sống một người thì dư dả, vì theo đuổi cuộc sống giàu có, họ chắc chắn sẽ không đánh bạc toàn bộ người nhà đánh nhau với một kẻ khỏe mạnh cường tráng như thế, chỉ có hai bàn tay trắng mới có thể đủ gan để liều mạng.

Đến ông Cổ tuổi đã như thế đều hiểu đạo lý, cấp cao của quốc gia không hiểu sao? Đương nhiên hiểu, có vài người hiểu rõ nước Mỹ không dám đánh Trung Quốc, nhưng nước Mỹ dám đánh tài sản và vợ con của bọn họ ở nước Mỹ, cho nên mới sợ nước Mỹ.

Hạ Tưởng tùy theo sau liền nói ra ngôn luận của hắn ở quốc tế dẫn phát ra gió to sóng lớn.

Ông Cổ vỗ bàn kêu được:

- Tốt, càng có tranh luận mới càng tốt, có tranh luận chứng minh động chạm đến điểm mấu chốt của đối phương, thuyết minh lời của cháu, dẫn đến tác dụng nhắc nhở nhất định.

- Nhưng vấn đề là, tranh luận quốc tế thì không sợ, sợ là trong nước cũng có tranh luận.

Hạ Tưởng từng bước dẫn đến sự chú ý của ông Cổ:

- Cháu mới nghe được thông tin, có người mượn ngôn luận của cháu đến dẫn phát sự kiện.

Vẻ mặt ông Cổ trầm xuống:

- Còn có chuyện đó?

Hạ Tưởng liền đem chân tướng sự tình nói rõ ràng, cũng đem phán đoán của hắn để lộ ra vài phần.

Sắc mặt ông Cổ càng thêm âm trầm, nặng nề mà buông đũa:

- Có phải gần đây ông nhàn quá không, có người nghĩ ta già đến mức không đi được không?

Đứng dậy, chống nạnh đi ra cửa, ông Cổ lấy tay chỉ vào hoa cỏ và rau xanh:

- Lão già này có thể trồng cây, cũng có thể lên ngựa cầm đao. Hạ Tưởng, cháu không phải lo, chuyện giữa những ông già, thì để tự những ông già giải quyết….. cháu thay ông hẹn gặp ông Ngô, nói ông có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với ông ta.

Hạ Tưởng vui mừng ra mặt, không phải vì hắn cổ động ông Cổ ra mặt hóa giải nguy cơ sắp đến, mà là hắn thành công để ông Cổ dời đi sự chú ý, không hề tưởng nhớ Cổ Ngọc mỗi ngày nữa.

Đối với các cụ mà nói, có chút việc làm là chuyện tốt, người không thể nhàn, một khi nhàn, trong lòng nhạt, tâm tư nhạt, sức sống yếu đi.

Buổi chiều, Hạ Tưởng đến nhà họ Ngô.

Ngô Tài Dương không có mặt, phỏng đoán ở Ban tổ chức Trung ương, chỉ có mình ông Ngô ở nhà. Sau buổi trưa ánh năng vô cùng an tịnh, khiến lòng người phiêu xa. Tuy nhiên giống như ông Cổ, ông Ngô có duy nhất một đứa cháu gái cũng không ở bên cạnh. Nhưng ông ta chí ít cũng có ba người con trai ở bên cạnh, con cháu đầy đàn, hạnh phúc hơn so với ông Cổ nhiều.

Ông cụ ngủ trưa vừa mới dậy, đang uống trà nhạt, ngồi ở phòng khách đợi Hạ Tưởng.

Ông ta biết Hạ Tưởng sau khi về Bắc Kinh, tất sẽ đến nhà họ Ngô.

- Tôi nghe được một chút động tĩnh, hình như có người phải gây sức ép, không sợ, tôi chưa có chết.

Ông Ngô điềm nhiên vẻ mặt uy nghiêm:

- Lập tức mở cuộc họp lớn, muốn gây sức ép gây ra chuyện lớn gì, thậm chí còn muốn lợi dụng nước Mỹ từ nước ngoài tác động, tôi rất tức giận!

Ông Ngô rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Khi đang nói chuyện, Ngô Tài Dương không ngờ quay về.

Vừa vào cửa sắc mặt Ngô Tài Dương không tốt:

- Vừa mở một cuộc họp, có người muốn tiếp tục thúc động ảnh hưởng sự kiện phát ngôn của Hạ Tưởng. Phía nước Đức và nước Anh cũng triệu kến đại sứ tại Trung Quốc, đối với lời phát ngôn của Hạ Tưởng biểu thị thân thiết và bất mãn. Bây giờ tình thế chính là phương hướng phát triển không tốt.

- Hạ Tưởng, cậu nói cái gì không tốt, cứ khăng khăng phát biểu ngôn luận ngoại giao gì đó.

Ngô Tài Dương điểm Hạ Tưởng, vẻ mặt mơ hồ hiện lên tức giận:

- Có vài người cũng có ý nghĩ kỳ là, thật cho rằng thế này có thể ngăn cản được bước chân Hạ Tưởng? Nằm mơ đi!

Hạ Tưởng ngược lại bình tĩnh so với Ngô Tài Dương, nói

- Kỳ thật một vài người nhằm vào không phải là tôi, là Đại Phục Thịnh.

- Ồ?

Ông Ngô và Ngô Tài Dương ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui