Sau khi sắp xếp xong thời gian địa điểm gặp mặt với Diệp Thiên Nam vào buổi tối, Hạ Tưởng tiếp tục cùng Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đi chọn biệt thự, dù sao cách thời gian gặp mặt còn mấy tiếng đồng hồ, thời gian của hắn cũng đủ.
Chủ yếu là hắn rất hiểu Vệ Tân, nếu hắn không đi mua biệt thự cùng cô, quay người lại, cô sẽ biện rất nhiều lý do để không mua nữa.
Lấy thực lực Vệ Tân mà nói, mua một căn biệt thự không thành vấn đề. Vấn đề là, Hạ Tưởng muốn để cô hưởng thụ cuộc sống, hít thở không khí thoáng mát vùng ngoại ô, lại tự mình gieo trồng một ít rau quả và hoa cỏ, có lợi cho cơ thể và tinh thần, đối với Vệ Tân mà nói thì rất có lợi cho bệnh của cô.
Sống trong tòa nhà cao tầng bị dồn nén, thiếu ánh nắng mặt trời và hương hoa, khó có thể tẩm bổ cho tinh thần của Vệ Tân. Đã bao nhiêu năm, Hạ Tưởng đều không nghe được giọng ca nhẹ nhàng ấm áp êm ả của Vệ Tân, hắn rất muốn nghe được tiếng ca tự nhiên của cô.
Tiếng ca cũng là tiếng lòng.
Lái cửa chiếc Audi của Vệ Tân, Hạ Tưởng đảm nhiệm vị trí lái xe, phía sau là hai vị mỹ nữ, hắn tâm tình rất tốt, một đường hướng tới phía tây, thẳng đến biệt thự Tây Sơn ở Tây Giao mà đi.
Dọc theo đường đi, tiếng cười nói rộn rã, không biết Vệ Tân và Tống Nhất Phàm nói cái gì đó, dù sao hai người thỉnh thoảng cười vui vẻ, thậm chí Vệ Tân còn ngâm nga hát theo khúc nhạc phát ra từ ô tô.
Một bài hát từ lâu rồi, mũi cay cay làm Hạ Tưởng nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với Vệ Tân ở quán rượu, đây là khúc nhạc mà Vệ Tân đàn hát.
Vệ Tân tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng luôn luôn hiện rõ một cỗ thản nhiên ưu thương mãi không thôi. Hơn nữa tiếng nói cô có mang chút khàn khàn độc đáo, thanh tuyến cực có lực thẩm thấu, nghe giống như âm thanh của tự nhiên.
Tuy nhiên cũng là âm thanh của tự nhiên làm người ta thương cảm.
Hạ Tưởng nghe say đắn, dường như quay ngược lại thời gian, hắn nháy mắt một cái đã vềvới quá khứ.
Con người luôn thích hoài niệm quá khứ tốt đẹp, có khi cũng cho rằng thời gian mới quen là đẹp đẽ nhất.
Cũng phải, lúc ban đầu quen biết, trao nhau sự chân thành nhất, đều cố ý ẩn giấu khuyết điểm mà phóng đại cái ưu điểm, mới cảm thấy đối phương hoàn mỹ mà làm lòng người say mê.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi những cảm giác ban đầu biến mất, khuyết điểm lộ ra, hai bên lại bắt đầu giày vò đối phương, cho đến khi một bên đã kiệt sức, cho đến khi tình cảm tiêu tan hầu như không còn.
Nhưng cảm tình mà Hạ Tưởng đối với Vệ Tân thì thời gian càng lâu tình cảm càng sâu đậm.
Cố nhiên có liên quan tới việc Hạ Tưởng và Vệ Tân không thường cùng ở một chỗ, khoảng cách sinh ra mỹ cảm, cũng khiến Hạ Tưởng yêu Vệ Tân sâu đậm.
Đúng vậy, điều mà gần như tất cả mọi người đều không biết chính là, kỳ thật người Hạ Tưởng yêu nhất là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, nhưng quyến luyến nhất lại là Vệ Tân, Vệ Tân lúc ban đầu gặp gỡ hắn, lấy tiếng ca của cô để an ủi hắn, khiến hắn đi ra được thung lũng nhân sinh
Hình tượng và tiếng ca của Vệ Tân đã in sâu đậm bên trong con người hắn, khiến hắn vĩnh viễn khó quên được.
Mỗi người đàn ông đều có mối tình đầu khó quên nhất, Vệ Tân không được tính là mối tình đầu của Hạ Tưởng, nhưng lại được Hạ Tưởng xem là người phụ nữ của mối tình đầu.
Những lời này, hắn vẫn chôn dưới đáy lòng, chưa bao giờ nói cho Vệ Tân biết. Mỗi người đều có bí mật vĩnh viễn sẽ không nói ra cho người khác biết, Hạ Tưởng cũng muốn lưu giữ bí mật của chính mình, chỉ một mình hắn biết được.
Hạ Tưởng chỉ có một tâm nguyện, hy vọng Vệ Tân vui vẻ bình an sống hết cuộc đời, dù bệnh tái phát cũng đợi lúc cô về già.
Nhưng khi còn trẻ tuổi, nếu cô còn có thể vui vẻ thì hãy thỏa sức vui vẻ.
Tới biệt thự Tây Sơn Bắc Kinh cũng giống như ở thành phố Yến, phía tây giáp Thái Hành Sơn, từ Đan Thành phía nam tỉnh Yến, đến thành phố Yến, lại tới Bắc Kinh, vùng núi phía tây kỳ thật đều có thể xưng là Tây Sơn, có thể cảm nhận được không khí tươi mát khác hẳn với sống ở thành thị, Hạ Tưởng càng kiên định vì Vệ Tân mua một ngôi biệt thự.
Nếu Vệ Tân bởi vì vấn đề tiền mà không chịu mua, Hạ Tưởng sẽ vì cô bỏ tiền ra để mua. Thực ra Hạ Tưởng sớm đã có ý định này, chỉ có điều hắn hiểu rõ tính cách của Vệ Tân, nếu hắn nói ra vấn đề tiền bạc, Vệ Tân sẽ rất không vui.
Có một tiểu khu biệt thự tên là Thượng Sơn Gian, kiểu dáng nhà và vị trí cũng không tồi, hấp dẫn ánh mắt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng trước đây đã làm trong ngành bất động sản, có con mắt chuyên nghiệp, biết nhà đầu tư khai thác phát triển Thượng Sơn Gian có thưởng thức, hơn nữa từ bố cục căn hộ nơi thành thị biến thành những căn nhà đều là những ý tưởng sáng tạo, hắn liền chấm Thượng Sơn Gian.
Sau khi qua một loạt cố vấn, Hạ Tưởng vì Vệ Tân chọn lựa một tòa biệt thự với 380 mét vuông, có sân nhỏ và ga ra, có lan can, rất lịch sự tao nhã, tinh xảo mà lại thích hợp, giá cả giảm xuống khoảng 30 triệu.
- Đắt quá.
Thái độ Vệ Tân giống như Hạ Tưởng tưởng tượng, không nỡ mua
- Phải đem nhiều tiền như vậy để mua biệt thự, em hiện tại phải mở rộng kinh doanh, 30 triệu dùng để đầu tư, có thể sinh ra biết bao hiệu quả và lợi ích? Này, hay là đừng mua nữa nhé.
- Hay là, anh mua cho em nhé.
Hạ Tưởng liền nói
- Đầu tư vì kiếm tiền, kiếm tiền là vì cuộc sống, chỉ kiếm tiền không biết hưởng thụ cuộc sống, cũng không phải nhân sinh chi đạo.
- Đúng vậy, chị Vệ, đừng tiếc tiền mà, em sẽ góp mười triệu.
Tống Nhất Phàm vừa nhìn đã thích biệt thự Thượng Sơn Gian, cũng cổ vũ Vệ Tân mua
- Em cũng chỉ có mười triệu, nếu em có ba mươi triệu, em khẳng định sẽ mua, để một căn phòng trang hoàng thật hoành tráng làm phòng sách.
Vệ Tân dẫn do dự:
- Tiểu Phàm, vậy em hứa ở cùng chị một chỗ nhé, một mình chị ở căn biệt thự, quá lớn.
- Em đương nhiên cùng với chị sống ở đây rồi, có biệt thự không ở lại đi ở trong cái chuồng bồ câu, em đâu có ngốc.
Tống Nhất Phàm vừa nói, một bên hướng Hạ Tưởng làm cái mặt quỷ, ngụ ý chính là thế nào, em đủ làm bạn chí cốt chưa, thay anh chăm sóc Vệ Tân.
Cuối cùng Vệ Tân cũng bị thuyết phục, chủ yếu là thái độ kiên quyết của Hạ Tưởng, cô không muốn khiến Hạ Tưởng mất hứng, tuy rằng vẫn cảm thấy hơi đau lòng, nhưng ngẫm lại tiền có thể lại kiếm, nhưng giây phút vui vẻ của đời người thì phút chốc lướt qua, cô đã nghĩ thông.
Hạ Tưởng rất vui mừng, hắn thật lâu không có cảm giác vui vẻ khi được mua sắm, lấy bản vẽ giúp Vệ Tân thiết kế trang hoàng, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của hắn nói cho Vệ Tân biết đặt sô pha chỗ nào, chỗ nào kê giường, dùng vật liệu gì, thiết kế một tủ quần áo như thế nào..v..v, còn nói cho Vệ Tân biết phía sau vườn nên trồng loại cây cỏ hoa lá gì thì có lợi cho sức khỏe, chừa ra một khoảng trống để trồng gieo trồng rau quả, vừa có lợi cho tu thân dưỡng tính, lại có thể ngăn chặn ô nhiễm.
Hạ Tưởng vừa nói như vậy, Vệ Tân buông lỏng tâm hồn, nghĩ tới ở trong sân sẽ trồng một ít nho, phía dưới giàn nho sẽ xây một cái đình, mỗi khi trăng tròn cô có thể ở dưới ánh trăng đánh đàn, thật là có ý thơ.
Tống Nhất Phàm cũng nói:
- Rất lãng mạn, thật đẹp, em cũng phải học đàn, đến lúc đó em và chị Vệ cùng nhau diễn tấu một khúc"Xuân giang hoa nguyệt dạ", tưởng tượng xem đẹp đến nhường nào.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Được, anh sẽ đặt cho biệt thự một cái tên, tên là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
- Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, người ngọc nơi nào thổi Tiêu?
Vệ Tân thì thào nói nhỏ
- Quả thật là cảnh đẹp đời người, được rồi, em mua. Nhưng nói trước, không cho phép anh bỏ ra một đồng nào, cũng không phải Tiểu Phàm bỏ tiền, chút tiền ấy, mình em bỏ là được rồi…
Hạ Tưởng và Vệ Tân, Tống Nhất Phàm ba người chỉ lo cúi đầu nói chuyện, không chú ý tới xung quanh khác thường, vừa ngẩng đầu mới hoảng sợ, có bốn năm cô gái làm công tác bán hàng vây quanh lấy bọn họ, mỗi người trên mặt đều lộ ra niềm vui bất ngờ, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, lấy tay sờ lên mặt, chẳng lẽ trên mặt nở hoa?
Vệ Tân và Tống Nhất Phàm cũng ngây ngẩn cả người, vẫn là Tống Nhất Phàm phản ứng nhanh, vươn tay nhỏ bé chỉ vào mặt mấy cô gái trước mắt nhoáng lên một cái:
- Ê, đừng si mê anh Hạ như vậy được không? Anh ấy hơi đẹp trai một chút, nhưng đẹp cũng không đến mức long trời lở đất...
Lời còn chưa dứt, một cô gái trong đó bỗng kêu một tiếng:
- Oa, anh ta thật sự là Hạ Tưởng!
- Không được gọi là Hạ Tưởng, phải gọi là Chủ tịch tỉnh Hạ!
Bên cạnh một cô gái khác nhéo cô này một cái, nhỏ giọng nhắc nhở cô.
- Đúng vậy, phải gọi là Chủ tịch tỉnh Hạ, chào ngài, tôi là Ngũ Mỵ.
Một cô gái hơi hơi xoay người hướng Hạ Tưởng cúi đầu vấn an.
Hạ Tưởng ha hả cười, giơ tay cùng cô nắm tay:
- Xin chào Ngũ Mỵ.
- Chào Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi là Lâm Hạ.
Lại một cô gái hướng Hạ Tưởng cười như ánh mặt trời rạng rỡ.
- Chào Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi tên gọi là Thẩm Băng!
- Chào Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi là Dương Tử Hi.
Được, bốn cô nàng của cả bộ "chuyện tình Bắc Kinh" toàn bộ đến đông đủ, Hạ Tưởng cười nói:
- Tên của các cô thật có ý nghĩa.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi đặc biệt sùng bái ngài, ngài xuất hiện, khiến tôi cảm thấy Trung Quốc lại có hi vọng.
Lâm Hạ chớp mắt nói to:
- Chúng tôi bốn người đều đặc biệt sùng bái ngài, nhất là Thẩm Băng, cô hiểu tiếng Đức, lên trang web nước Đức để truy lùng hành tung của ngài, khi chúng tôi nhìn thấy ngài diễn thuyết, bốn người chúng tôi hưng phấn đến nỗi cả đêm cũng không ngủ...
Khó thấy được các cô gái hiện đại còn quan tâm đại sự quốc tế, Hạ Tưởng có hứng thú cùng mấy người hàn huyên vài câu, đang nói chuyện, bỗng nhiên một người chạy đến trước mặt, lớn tiếng quát:
- Không cần làm việc nữa à? Nói chuyện phiếm trong giờ làm, thật quá đáng!
Mấy cô gái này nghe xong đều sợ tới mức le lưỡi:
- Tổng giám đốc Vương đến đây rồi, xin lỗi Chủ tịch tỉnh Hạ, chúng tôi phải khẩn trương đi làm việc đây.
Mấy người vừa tản ra, hiện ra một người đàn ông khoảng 40 tuổi, y ăn mặc rất chỉnh tề, chẳng qua sa sầm mặt, uy thế mười phần, cao thấp đánh giá Hạ Tưởng vài lần, lạnh lùng nói:
- Vị tiên sinh này nếu không mua biệt thự, không cần làm ảnh hưởng đến công việc của bộ phân tiêu thụ bán hàng, bộ phận tiêu thụ không phải nơi dành cho anh tán gái đâu.
Hạ Tưởng còn chưa kịp tức giận, Tống Nhất Phàm đã tức giận, cô tiến về phía trước một bước, tức giận nói:
- Trợn to mắt của anh mà nhìn, anh Hạ bên người có chị Vệ và tôi, còn không đến lúc thu nạp tiểu thư bán hàng nhà ông? Ông không cần coi thường người khác như vậy nhé!
Tổng giám đốc Vương nổi giận:
- Cô sao lại mắng chửi người? Rất xin lỗi, mời các anh chị rời khỏi trung tâm tiêu thụ xây dựng của tôi, biệt thự không bán cho các anh chị.
Tống Nhất Phàm còn muốn tranh luận, nhưng bị Vệ Tân giữ chặt, Vệ Tân nói:
- Nếu không bán cho chúng tôi, chúng tôi cầu còn không được? Đi, đi nơi khác.
Hạ Tưởng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nhà đầu tư khai thác phát triển bất động sản dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như vậy, vốn định lý luận vài câu, nhưng lại thôi, vốn chính là muốn tự do mua bán, giờ lại bị cưỡng mua không thành? Hắn kéo Tống Nhất Phàm và Vệ Tân, xoay người bước đi, rộng lượng, thong dong và bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói với Tổng giám đốc Vương một câu.
Mới đi hai bước, chợt nghe đến Lâm Hạ vội vàng nói với Tổng giám đốc Vương:
- Tổng giám đốc Vương, chú có biết anh ta là ai không?
- Có thể là ai, một con nhà giàu mới nổi.
- Cái gì con nhà giàu mới nổi, anh ta là Hạ Tưởng Chủ tịch tỉnh Hạ!
- A!
Vương tổng trợn mắt há hốc mồm
- Thật sự là Chủ tịch tỉnh Hạ?
- Đương nhiên là thật, tôi không dám nói đùa!
Tất cả những cô gái thuộc bộ phận tiêu thụ đồng thanh trả lời.
Tổng giám đốc Vương sửng sốt một lát, đột nhiên chạy vọt ra, ngăn ở trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt kích động, miệng hơi run run nói không ra lời, sau một lúc lâu mới đột nhiên "Bộp" một tiếng quỳ xuống trước Hạ Tưởng, lệ rơi đầy mặt.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, ân nhân! Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Tưởng lập tức sợ ngây người.