Xong rồi, Hạ Tưởng chỉ có cách là đành phải an ủi Liên Nhược Hạm một vài câu, lại kể cho cô nghe một câu chuyện cười, hơn nữa hắn còn phải hứa hẹn cuối tuần nhất định về sớm đi ăn với cô, đi bộ, ra ngoài ngắm hoàng hôn.
Vừa bắt điện thoại của Tiếu Giai, cô trực tiếp xé rách bộ mặt thật của Hạ Tưởng:
- Nói chuyện điện thoại với bạn gái sao? Em gọi cả nửa ngày mà máy vẫn bận. Em vẫn cho rằng anh một mực lạnh lùng, không ngờ được, lạnh lùng với em nhưng lại ôn nhu dịu dàng với bạn gái. Có phải bạn gái anh làm nũng, anh tốn công tốn sức dỗ dành hay không?
Đầu Hạ Tưởng như muốn nổ tung, nữ nhân quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, huống chi là ba nữ nhân thông minh lần lượt tính kế hắn, khiến hắn vắt hết đầu óc mới có thể miễn cưỡng đối phó được. Thật ra hắn cũng biết nếu như không phải ba nữ nhân này đều yêu thích hắn nhường nhịn hắn, cho dù hắn thông minh hơn nữa cũng không thể ứng phó tự nhiên được.
Mỗi nữ nhân đều là cuốn sách bên ngoài xinh đẹp nội dung bên trong rất sâu, một khi anh mở sách ra, chăm chú đọc sách, chúc mừng anh, khi anh có niềm vui sướng đọc sách cũng là lúc không thể tránh được việc bị cảm xúc nhân vật trong sách kéo vào, hoặc vui sướng hoặc đau khổ, thậm chí còn có thể chìm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.
May mắn, Tiếu Giai chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, lại cùng Hạ Tưởng bàn luận chuyện làm ăn của cô. Đầu tư vào khu du lịch Tam Thạch là kế hoạch lâu dài, tạm thời còn chưa nhìn thấy hiệu quả. Buôn bán rau quả về cơ bản đã ổn định, Tiếu Côn cũng đã quen với công việc, hiện tại do hắn phụ trách chủ yếu. Quy mô công ty cũng có ba bốn chục người, mỗi tháng đều có vài trăm ngàn lợi nhuận, hơn nữa Tiếu Côn còn muốn buôn bán cả hoa quả, vận chuyển hoa quả từ Hải Nam hoặc Việt Nam, buôn quả theo mùa, kiếm chênh lệch giá, giai đoạn trước đã thử làm một chuyến, kết quả không tệ.
Hiện tại Tiếu Giai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu óc lại không nhàn rỗi, đang cân nhắc làm vận chuyển hàng hóa hoặc đầu tư cổ phiếu, hoặc đến Bắc Kinh phát triển. Cô đã nhắm được một ngôi nhà ở Bắc Kinh, muốn Hạ Tưởng rút ra chút thời gian đưa nàng tới đó xem, dù sao sau này cô cũng an thân ở thủ đô, không thể qua loa đại khái.
Hạ Tưởng biết Tiếu Giai thích kiếm tiền, hơn nữa suy nghĩ của cô đều dồn hết cả vào việc buôn bán, cũng tránh cho nhàn rỗi không có việc gì làm lại cằn nhằn hắn, cũng là một việc tốt. Nếu hiện tại trong tay cô có nhiều tiền, nắm thời cơ bất động sản đang phát triển, kiếm mấy căn nhà thu tiền rất nhanh.
Hạ Tưởng liền đưa cho Tiếu Giai một biện pháp, bảo cô lấy ra hết toàn bộ tài chính tự do có trong tay, ở Bắc Kinh tận hết sức thu mua vài căn nhà, phải chọn địa điểm tốt, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
- Anh đừng dọa em được không?
Tiếu Giai hoảng sợ:
- Tất cả tiền đổ vào nhà cửa, chẳng may sản nghiệp nơi khác của em cần tiền, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ anh muốn em mua cho bạn gái anh mỗi người một ngôi nhà ở Bắc Kinh sao? Em nói cho anh biết, vì anh em làm gì cũng được, nhưng bảo em lấy tiền mua nhà cho bạn gái anh, làm nơi cho các người gặp nhau, hừ, em còn không hào phóng đến như vậy đâu.
Hạ Tưởng khóc cười không được:
- Từ khi nào em trở nên thích suy nghĩ lung tung như vậy? Thật chịu không nổi em nữa rồi. Anh bảo em mua nhà là đầu tư, giá trị nhà ở Bắc Kinh sẽ tăng lên rất nhanh, hơn nữa về sau phát triển bất động sản tốt, hiện tại em mua năm sáu căn nhà, để lại chừng nửa năm, chuyển tay bán ra, nói không chừng có thể kiếm thêm được một căn nhà nữa.
- Lợi nhuận cao như vậy thật sao?
Tiếu Giai kinh ngạc kêu lên, chỉ cần nghe được có thể kiếm tiền, cô luôn hưng phấn vô cùng, giống như ý nghĩa cuộc đời cô chỉ vì kiếm tiền vậy.
- Anh đã khi nào lừa gạt em chưa?
Hạ Tưởng tràn ngập tự tin, hắn khẽ cười một tiếng, đối với biểu hiện tham tiền của Tiếu Giai vô cùng hài lòng. Tiếu Giai tham tiền thì tham tiền nhưng quả thực có đầu óc kinh doanh, hơn nữa ánh mắt cực kỳ chuẩn, chỉ cần cô đã nhìn chuẩn, ra tay dứt khoát sạch sẽ. Cô có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ vào lá gan lớn và sự tháo vát, dám cùng Văn Dương đọ sức, ra tay quyết đoán, dựa vào soạn sách kiếm được khoản tiền thứ nhất.
- Mặc dù anh lừa gạt em rất nhiều lần, chẳng qua em lại không có ký do để không tin tưởng anh. Được rồi, em tin tưởng anh thêm một lần nữa.
Lòng tin của Tiếu Giai với Hạ Tưởng gần như là mù quáng, trước kia, hiện tại tận mắt nhìn thấy tốc độ thăng quan và năng lực của Hạ Tưởng thì càng thêm tin tưởng. Cô lại lấy giọng vô cùng dịu dàng hỏi:
- Vậy khi nào anh cùng em lên Bắc Kinh, tìm nhà mua đầu tư cũng được, mua nhà cho chúng ta cũng được, tóm lại cần anh nói mới xong.
Hạ Tưởng có điểm khó xử:
- Gần đây thật sự không có thời gian, hay là em đi trước xem thử xem, cứ quyết định trước sau đó anh rút thời gian đi xem, được không?
Tiếu Giai chỉ đành phải nói được, cô biết cô nói không được Hạ Tưởng, cũng biết hắn quả thật có rất nhiều việc phải làm, mặc dù cô rất ít hỏi hắn bận rộn chuyện gì, cũng không biết kẻ làm quan mỗi ngày phải làm chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn nói bận thì nhất định bận, cho dù đi chơi với bạn gái cũng là danh chính ngôn thuận bận rộn.
Sáng sớm thứ bảy, Hạ Tưởng ở cửa lớn huyện ủy đang giúp Mai Hiểu Lâm mở cửa xe, đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người, hắn nhìn thấy Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm ở chung với nhau thì ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười suy ngẫm, nói:
- Lại là Phó bí thư Mai, thật sự trùng hợp, các vị sớm như vậy muốn đi đâu?
Là Lệ Triều Sinh.
Hạ Tưởng nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn có vẻ cổ quái, phỏng chừng hắn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Mai Hiểu Lâm, mới sáng sớm cùng nhau ra ngoài, giống như tối qua ở cùng với nhau. Suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không cần thiết phải giải thích với hắn, hắn hiểu lầm càng sâu càng tốt, ngược lại hắn không hiểu lầm thành bản thân và Mai Hiểu Lâm đang âm thầm điều tra hắn là được.
Hạ Tưởng lại nói:
- Là bí thư Lệ, chào buổi sáng. Tôi phải về thành phố Yến, Phó bí thư Mai cũng muốn lên thành phố Yến có việc, cô ấy muốn đi nhờ xe.
- Bí thư Lệ sớm như vậy đã đến huyện ủy, có chuyện gì sao? Hôm nay là ngày nghỉ, bí thư Lệ thật là người vì công việc.
Mai Hiểu Lâm đi lên nói, cô thoải mái tuyệt không có nửa điểm bối rối, càng không có vẻ xấu hổ khi bị người ta phát hiện ra bí mật, lại nói:
- Tôi thích ngồi xe của Phó chủ tịch Hạ, rộng rãi thoải mái, so với xe bus tốt hơn, không bí khí.
Lệ Triều Sinh cười ha ha:
- Tôi tới tìm chủ tịch Khâu bàn vài chuyện, thuận tiện nói chuyện với Phó bí thư Nghê một chút. Tôi mới phát hiện ra biển số xe của phó chủ tịch Hạ là của Bắc Kinh, ha, số xe còn rất đẹp, người bình thường muốn có cũng không được. Phó chủ tịch Hạ, chiếc xe này cùng với biển số chính là tượng trưng cho thân phận.
Trong lời nói của Lệ Triều Sinh có ẩn ý, đầu tiên là chỉ ra nói chuyện với Khâu Tự Phong, lại nói vừa ngồi với Phó chủ nhiệm Ủy Ban kỷ luật Nghê Chính Phương, lời nói có ý tứ sâu xa. Hơn nữa hắn còn cố ý nói về chiếc Land Rover của Hạ Tưởng, lại ám chỉ Hạ Tưởng có quan hệ có hậu trường, nói như vậy hắn công khai tuyên bố hắn có quan hệ không cạn với phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, chẳng lẽ hoài nghi tài liệu xuất phát từ tay mình sao?
Hạ Tưởng không bị Lệ Triều Sinh dọa sợ, cho dù Lệ Triều Sinh là đối thủ đáng gớm thứ nhất mà hắn gặp trong đời, hắn vẫn mang vẻ mặt khiêm tốn và nụ cười hàm hậu, nói:
- Đây là xe của một người bạn cho tôi mượn, trước đó tôi có giúp đỡ người này vài việc, người bạn này thấy tôi không có xe đi lại cho nên để xe này lại cho tôi đi. Đối với xe cộ tôi cũng không hiểu lắm, tình cảm bạn bè khó từ chối, tôi cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của cô ấy. Còn lái xe, thân phận hay không thân phận tôi không hề nghĩ tới, xe chỉ là một công cụ giao thông, dùng tốt là được, có phải không Phó bí thư Mai?
Mai Hiểu Lâm liền gật đầu:
- Đúng vậy, tôi không thích ngồi Audi, đi xe cảm giác rất bí, xe việt dã hoặc xe jeep tốt hơn, rộng rãi thoáng mát.
Sau đó cô lại vỗ vỗ cửa xe, cười nói:
- Nếu bí thư Lệ đã bận rộn vậy không nói chuyện nữa, chúng tôi cũng phải lên đường.
Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm chào Lệ Triều Sinh, lái xe đi được rất xa vẫn có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Lệ Triều Sinh đứng yên bất động tại chỗ, thật lâu không chịu thu hồi ánh mắt.
- Hắn khẳng định hoài nghi chúng ta rồi!
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt nhẹ nhàng nói:
- Mặc kệ hắn đi, hắn làm chuyện xấu lại không muốn người tốt vạch trần, trên đời này làm gì có loại đạo lý như vậy.
- Hoài nghi cũng chỉ hoài nghi mà thôi, không sợ hắn.
Hạ Tưởng cũng biết Lệ Triều Sinh lòng dạ rất sâu, không hoài nghi mình và Mai Hiểu Lâm là không có khả năng. Tài liệu bằng chứng đã gửi đi, hắn cũng có thể đoán được hắn và Du Vĩnh bị người khác ngăn cản như thế nào. Hắn thì dễ dàng hơn một chút, Du Vĩnh muốn cũng không được. Hắn cũng đoán được thủ đoạn lần khám sức khỏe miễn phí cho học sinh tiểu học huyện trước đó.
Hạ Tưởng cũng nghĩ tới, Lệ Triều Sinh không chỉ hoài nghi mình và Mai Hiểu Lâm, lão ta còn hoài nghi Lý Đinh Sơn, thậm chí có khẳng năng hoài nghi đến Khâu Tự Phong. Người càng cẩn thận thì lòng nghi ngờ càng nặng, cho dù mượn lần kiểm tra sức khỏe cho học sinh tiểu học, lãnh đạo của mỗi huyện đều có khả năng tiếp xúc với mẫu máu.
- Gần đây tôi phái người âm thầm theo dõi Du Lệ vài ngày, không phát hiện được điều gì dị thường, cô ta giống như trước kia đưa đón con nhỏ đến trường. Xem ra Lệ Triều Sinh còn có thể giữ được bình tĩnh!
Mai Hiểu Lâm đột nhiên nói ra một câu kinh người.
- Cô tìm người theo dõi Du Lệ sao? Kẻ đó chuyên nghiệp không? Đừng để bị người ta phát hiện ra mới tốt.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
- Coi thường người khác phải không?
Mai Hiểu Lâm nói như khiêu khích:
- Chẳng lẽ chỉ có anh mới có bản lĩnh âm thầm điều tra ra Lệ Triều Sinh có tình nhân, không cho phép tôi cho người theo dõi điều tra sao? Anh yên tâm đi, người tôi tìm tuyệt đối chuyên nghiệp, đó là lái xe kiêm vệ sĩ mà nhà tôi cấp cho tôi, dù sao anh ta cũng không có việc gì làm, để anh ta đi làm chút chuyện vẫn được.
- Rốt cuộc cô có lai lịch gì? Người nhà cấp vệ sĩ, quá khoa trương đi. Bình thường phải đến cấp bộ trưởng mới được cấp vệ sĩ, cô cũng quá kiêu ngạo đi.
Hạ Tưởng muốn biết nên dò hỏi.
- Dẹp đi, bớt lừa gạt tôi đi.
Mai Hiểu Lâm cũng nhìn ra được dụng tâm của Hạ Tưởng:
- Đừng hòng lừa gạt tôi. Muốn thăm dò tình hình gia đình tôi sao? Đừng mơ. Tôi còn không nói đến anh, anh còn nói tôi. Không nói việc gì khác chỉ riêng chiếc Land Rover lai lịch không rõ này thôi, bối cảnh của bạn gái anh tôi thấy cũng không đơn giản đâu!
Hạ Tưởng lại cười hắc hắc:
- Cô ấy có lai lịch gì tôi thật sự không biết rõ ràng lắm!
- Anh nói dối mà mặt không đỏ sao?
Mai Hiểu Lâm không tin Hạ Tưởng, lại nói:
- Anh đừng nói là ngay cả ngày sinh nhật của cô ấy anh cũng không biết đấy nhé!
- Tôi không lừa gạt cô, tôi thật không biết ngày sinh của cô ấy.
Sinh nhật của Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng quả thực không biết, đã hỏi cô ấy nhưng cô ấy không nói, cũng không biết là cô ấy giấu diếm bí mật gì, hắn biết nói ra cũng không ai tin cho nên cứ ăn ngay nói thật: Nguồn: https://truyenfull.vn
- Vì sao tôi nói thật mà không ai tin cả nhỉ?
Mai Hiểu Lâm cười hì hì:
- Được rồi, dừng ở đây. Sau này chúng ta ở cùng một chỗ với nhau chỉ nói chuyện công việc, không nói chuyện riêng. Ai chỉ động nói chuyện riêng thì người đó thua, phạt mời ăn cơm ba lần.
Đến thành phố Yến, Hạ Tưởng đưa Mai Hiểu Lâm đến nhà ga rồi lái xe đến Tào gia. Trên đường đi hắn gọi điện cho Thẩm Lập Xuân, nói muốn gặp mặt có việc cần thương lượng. Thẩm Lập Xuân gần đây bận rộn hạng mục quảng trường nhân dân, không thường xuyên liên lạc với Hạ Tưởng, vừa nghe Hạ Tưởng nói muốn gặp hắn, vui vẻ kêu lên:
- Tôi nói này lão đệ, rốt cuộc cậu cũng lộ diện, tôi sớm muốn tìm cậu, quảng trường Nhân Dân có rất nhiều chi tiết cần phải thay đổi, khi nào thì cậu tới đây? Chúng ta gặp nhau rồi bàn luận một phen.
- Đâu có đâu có, giữa trưa tôi tới, vừa khéo mời anh ăn trưa. Đúng rồi, ngứa ngáy chân tay muốn hẹn với Phó bí thư Vương đi đánh bài, thế nào?
Hạ Tưởng dò hỏi.
- Hẹn Phó bí thư Vương?
Thẩm Lập Xuân ngẩn người, hình như không kịp phản ứng. Qua một lúc lâu mới cười nói:
- Muốn hẹn Phó bí thư Vương, tôi thấy cậu ra mặt so với tôi càng tốt hơn. Tôi ở trước mặt ông ấy còn không có mặt mũi lớn như cậu.
Nghĩ cũng đúng, mặt mũi của Thẩm Lập Xuân, Vương Bằng Phi quả thực chưa chắc đã cho vào mắt. Hạ Tưởng buông điện thoại suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân gọi điện cho Phó bí thư Vương thì thích hợp hơn, lại cầm máy bấm số gọi cho Vương Bằng Phi.
- Phó Bí thư Vương chào ngài, tôi là Hạ Tưởng. Gần đây vẫn không gọi điện hỏi thăm ngài chủ yếu là vì sợ quấy rầy công tác của ngài. Bây giờ có tiện nói chuyện không ạ?
Hạ Tưởng cung kính mà cẩn thận nói.
- Tiểu Hạ à, quả thực lâu rồi không nghe thấy giọng nói của cậu. Cậu đến huyện An cách thành phố Yến chẳng qua vài chục kilomet, sao tôi cảm giác như cách thiên sơn vạn thủy vậy nhỉ?
Vương Bằng Phi giọng nói đều đều, nghe không ra tâm tình của ông ta.
Chẳng qua Hạ Tưởng vẫn nghe ra được sự bất mãn của Vương Bằng Phi, một cái 'thiên sơn vạn thủy' đã ám chỉ ý của ông ta là sau khi đi huyện An, ít liên hệ, gặp mặt càng khó, oán giận Hạ Tưởng. Nhưng trong lòng hắn lại cao hứng, Phó bí thư Vương nếu có oán khí tựu chứng minh ông ta chú ý đến hắn, hắn vội vàng nói:
- Là tôi không đúng, đáng lẽ nên sớm tìm Phó bí thư Vương đánh bài. Chỉ có điều sau khi tới huyện An, quả thực lần đầu tiên làm phó chủ tịch huyện, kinh nghiệm công tác không đủ, một mực bận rộn luống cuống cả chân tay.
Vương Bằng Phi cười ha hả:
- Lần đầu tiên làm Phó chủ tịch huyện? Cậu còn muốn làm lần thứ hai? Được rồi, đừng vòng vo nữa, có việc gì nói mau đi.
- Tôi muốn tối nay mời ngài đánh bài, không biết ngài có hứng thú hay không?
- Đánh bài sao...
Vương Bằng Phi ngừng lại một lát rồi nói:
- Nếu như có thể ăn món ăn dân dã, rồi đi đánh bài, khả năng vận may sẽ càng lớn.
Hạ Tưởng hiểu rõ, cười nói:
- Vậy được, sáu giờ tối nay tôi tới đón ngài.
Buông điện thoai, hắn lại gọi một cú cho Sở Tử Cao, thông báo tối nay hắn mang theo khách tới Sở Phong lâu ăn cơm.
Đến Tào gia. Làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn đó là, Tào Thù Lê không ngờ lại không có ở nhà.
Hóa ra cô bé tham dự thiết kế quảng trường Nhân Dân được mọi người trong giới khen ngợi, cô được một công ty bất động sản mời đến thiết kế một khu biệt thự xa hoa, tiền công thiết kế lên đến mấy chục ngàn.
Tào Vĩnh Quốc cười tự giễu:
- Không ngờ Tuệ Nhi bây giờ còn đáng giá tiền hơn ta, thiết kế một hạng mục có thể kiếm mấy chục ngàn. Tiền lương một năm của ta mới được bao nhiêu tiền? Xem ra, sau này phải nhờ nó cấp tiền dưỡng lão cho ta rồi.
Vương Vu Phân cười mắng:
- Nhìn bộ dạng của ông kìa, sao lại để con gái nuôi ông? Ông sinh con trai vô ích rồi sao?
Tào Thù Quân mất hết mặt mũi nói:
- Con so không bằng chị càng kém xa anh rể, bố mẹ đừng hi vọng vào con. Cứ xem như không có đứa con trai này đi. Sau này con còn muốn theo anh rể lăn lộn.
Hạ Tưởng nghe xong liền cười ha ha.
Vào trong thư phòng, Hạ Tưởng nói chuyện buổi tối hắn gặp mặt Phó bí thư Vương, Tào Vĩnh Quốc nhớ ra điều gì đó nói:
- Đúng rồi, lần trước để Định Quốc tìm người vào nhà giam thăm Văn Dương, Văn Dương đã đồng ý cung cấp tài liệu liên quan đến Cao Kiến Viễn, nhưng hắn yêu cầu giảm hình phạt hơn nữa còn đưa ra rất nhiều yêu cầu. Ý của Định Quốc là, trước tiên không để ý đến hắn, để cho hắn tỉnh lại, hiểu rõ bản thân không có giá trị mặc cả rồi mới bàn tiếp.
Văn Dương có ý biến cây cỏ cứu mạng thành chiếc thuyền lớn, muốn mượn cơ hội này để leo lên bờ, nào có dễ dàng như vậy? Bản thân hắn cũng có vấn đề cũng không phải hoàn toàn do Cao Kiến Viễn hãm hại, có thể kiếm được một ít lợi ích bên ngoài đã tốt lắm rồi, muốn giảm hình phạt? Nhìn biểu hiện rồi mới nói.
Trên phương diện đối phó với phạm nhân, cục trưởng Tôn nhất định là có kinh nghiệm phong phú, không cần Hạ Tưởng phải lo lắng.
- Có một việc rất kỳ lạ, cháu có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Tào Vĩnh Quốc nửa tò mò nửa cao hứng hỏi:
- Trưởng ban Lô nói, lần trước trong tỉnh triệu tập hội nghị thường ủy, thảo luận sơ bộ vấn đề lựa chọn người làm bí thư thành phố Bảo, Trưởng ban Lô nói ông ta đề cử bác, phó bí thư Lộ cũng tỏ vẻ ủng hộ, bí thư Cao không có thái độ chính xác, chẳng qua nhìn bộ dạng hình như đang do dự.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, phó chủ tịch Mã lại hoàn toàn ủng hộ, mặc dù cuối cùng không xác định được người lựa chọn nhưng nghe Trưởng ban Lô nói, cơ bản đã xác định xong.
Tào Vĩnh Quốc hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
- Hành động của Phó chủ tịch Mã chắc hắn cháu biết nguyên nhân chứ?
Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười:
- Cháu cũng chỉ ăn cùng một bữa cơm với Phó chủ tịch Mã mà thôi, khi nói chuyện thì có nói có quan hệ với bác, không ngờ ông ấy lại nhớ kỹ trong lòng. Phó chủ tịch Mã là người rất tốt, sau này cháu sẽ cám ơn ông ấy.
- Ha ha, còn giả bộ với bác sao?
Tào Vĩnh Quốc trong mắt lộ ra vẻ yêu thương, càng nhìn Hạ Tưởng càng vui sướng. Một Phó chủ tịch huyện có thể làm cho Phó chủ tịch tỉnh nói chuyện, điều này không phải người nào cũng có thể làm được, ông ta lại cười mắng:
- Còn nói cái gì mà Phó chủ tịch Mã là người tốt? Ông ta là thưởng vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, người có tốt hơn nữa cũng sẽ không nói năng lung tung. Lời ông ta nói sẽ có sức nặng rất lớn.
Mặc dù nói như vậy nhưng Tào Vĩnh Quốc vẫn không truy hỏi mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phó chủ tịch Mã rốt cuộc là như thế nào. Ở thời điểm này, Hạ Tưởng đặc biệt cám ơn lòng tin của bác Tào đối với hắn. Có nhưng việc hắn không nói, bác Tào tuyệt đối sẽ không hỏi, thường chỉ điểm đến rồi dừng. Khi ông ấy và bản thân mình nói chuyện cũng luôn mang giọng điệu bàn bạc.
Nói đến cùng cô bé Tào Thù Lê kia tính tình tốt, dịu dàng am hiểu lòng người quả thực là chịu ảnh hưởng sâu đậm từ bác Tào.
Rời khỏi Tào gia, Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại cho Tào Thù Lê.