Vương Bằng Phi thấy Hạ Tưởng mãi chối từ, y giả bộ tức giận, sắc mặt trầm xuống:
- Tiểu Hạ, nghe tôi một câu đi. Vì sao lại không đi, các hạng mục của cậu thiết kế bây giờ đều là các biểu tượng kiến trúc của thành phố Yến, mặc kệ như thế nào, thành tích của cậu cũng đủ làm cho bọn họ ngưỡng mộ rồi.
- Nếu Phó Bí thư Vương nói tôi phải làm thì tôi phải làm theo rồi.
Hạ Tưởng thấy chuyển biến như vậy, cũng phải để mặt mũi cho Vương Bằng Phi, đành phải nhận lời.
- Tuy nhiên tôi nói trước, không giảng bài, không phải giao lưu học thuật gì cả, chỉ là tọa đàm nói chuyện bình thường.
- Tốt, quyết như vậy.
Quản Bình Triều vội vàng cười ha hả đồng ý ngay. Bạn đang đọc truyện được tại
Cuối cùng, định với nhau vào ngày thứ Bảy.
Hạ Tưởng muốn đưa Vương Bằng Phi trở về, Quản Bình Triều xung phong nhận đảm trách việc đó, Vương Bằng Phi cũng nói không cần Hạ Tưởng, y ngồi xe Quản Bình Triều tiện đường trở về là được. Hạ Tưởng cũng không níu kéo thêm.
Lúc quay trở về nhà Tào gia, lúc này đã hơn chín giờ tối, phòng đọc sách vẫn còn đèn sáng, hiển nhiên là Tào Vĩnh Quốc chưa ngủ. Hạ Tưởng cũng không quấy rầy ông ta, nhẹ nhàng bước chân đi lên, phát hiện ra phòng vẽ tầng hai đèn vẫn sáng. Căn phòng này được hình thành sau khi lần đầu tiên cùng hợp tác thiết kế với Tào Thù Lê, sau đó đặc biệt thiết kế riêng ra một căn phòng thành phòng vẽ. Hắn nhẹ nhàng tiến lại, thấy cô bé đang tập trung tinh thần, cắn nhẹ đầu bút, mắt nhìn bản vẽ không chớp.
Cô đang rất chăm chú.
Hạ Tưởng biết cô không kiên nhẫn đến vậy, đã trễ như thế này mà còn chăm chú vào bản vẽ thì chắc có điểm nào rất khó khăn đây. Hắn đẩy cửa đi vào, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói:
- Quyển truyện của anh cũng biết thức đêm à? Giỏi nhỉ. Tuy nhiên, thức đêm thì không tốt lắm, hay là em nên nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé.
Tào Thù Lê nhẹ nhàng áp vào Hạ Tưởng, xong rồi cô lại lấy tay đẩy ra:
- Đồ láu cá, đừng quấy rối, em đang còn suy nghĩ một chi tiết.
Cô không một chút để ý đến Hạ Tưởng, nở nụ cười, trong vẻ tươi cười có vẻ mỏi mệt, có sự dịu dàng, lại còn có tia yêu thương nhu mì:
- Nếu không thì anh giúp em suy nghĩ một chút?
Hạ Tưởng liền càng ôm mạnh cô vào trong ngực:
- Mọi người đều nói đàn ông khi chăm chú làm việc thì rất hấp dẫn, thật ra phụ nữ khi chăm chú cũng rất mê người. Cô bé Lê, bộ dáng em vừa rồi đúng thật là rất đẹp.
Đôi mắt Tào Thù Lê liền trở nên mơ màng, cô đứng lên, mặc kệ Hạ Tưởng đang đứng ở phía sau lưng ôm lấy cô, làm cho đôi bàn tay của hắn được phen làm càn làm quấy trên người cô. Cô nói:
- Theo như anh nói, bình thường chắc em là xấu?
- Đẹp, cô bé Lê của anh lúc nào cũng đều đẹp, kể cả khi ngủ cũng đáng yêu như chú mèo con vậy.
Hạ Tưởng đứng ở phía sau, vươn mặt về phía trước hôn cô một cái thật kêu.
- Ngủ sớm một chút đi, ngày mai có thời gian anh sẽ nhìn giúp em, được không? Thức đêm như vậy thì làn da sẽ không tốt. Mà làn da của em không tốt, sẽ làm cảm xúc của anh giảm đi rất nhiều.
- Bại hoại.
Tào Thù Lê nghe ra mùi vị trong lời nói, cười khanh khách, trốn khỏi bàn tay ma quái của Hạ Tưởng, chạy sang chỗ khác rồi nói:
- Em đi ngủ trước đây. Ngày mai nếu không có chuyện gì khác, ba em nói, phải thương lượng một chút về việc đính hôn.
- Đừng chạy, để anh hôn lại một cái, vừa rồi không tính.
Tào Thù Lê đã chạy nhanh xuống dưới lầu, chỉ để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng miên man bất định.
Ngày hôm sau cả nhà nhàn nhã, sau khi ăn điểm tâm xong, Tào Vĩnh Quốc liền bày ra một tư thái quan trọng để nói chuyện, ngoài trừ Tào Thù Quân ra, toàn bộ người nhà đều có mặt, ông ta trịnh trọng đề xuất việc đính hôn giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không có lý do nào để phản đối, hắn cao hứng đáp ứng ngay:
- Cháu đã trao đổi với bố mẹ cháu thì mọi người cũng rất mừng rỡ, chờ Tào bá bá định ngày tốt, đến lúc đó hai người sẽ tới đây.
Tào Vĩnh Quốc thấy Hạ Tưởng đáp ứng một cách vui sướng thì cũng khá mừng vui, liếc mắt nhìn Tào Thù Lê một cái. Tào Thù Lê ở một bên, hơi thẹn thùng, có chút khẩn trương. Là bạn gái của Hạ Tưởng nên cô cũng cực kỳ hiểu biết, cô và Hạ Tưởng quen biết nhau cũng đã hai năm, thực ra tới thời điểm nói về việc hôn nhân thì cô cũng có sự chờ mong đi kèm với sự bất an.
- Tốt lắm, thời tiết bây giờ cũng đang còn nóng, cũng đừng gây sức ép cho ba mẹ cháu quá. Thêm một đoạn thời gian nữa, đến lúc thời tiết mát mẻ một chút, đến lúc đó sẽ chọn lấy một ngày lành.
Thật ra Tào Vĩnh Quốc là đang muốn chờ đến lúc ông ta xác định thời điểm tới thành phố Bảo đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy, trước khoảng thời gian này cũng không có nhiều thời gian. Đương nhiên, ông ta cũng có sự suy xét rất sâu sắc, ông ta vừa đi khỏi, Hạ Tưởng và con gái ông lại ở cùng một chỗ, lại là người trẻ tuổi, khó tránh được sẽ làm ra các sự tình khác người, nếu đã khó lòng phòng bị như vậy không bằng tạo cơ hội cho hai người đính hôn, ít nhất hai người lúc này cũng đã có thân phận.
Buổi sáng lại đảm nhiệm đưa cô bé đi xem phim, giữa trưa hai người cùng ăn cơm ở bên ngoài. Nhìn bộ dáng sôi nổi của cô bé, tuy rằng dáng người rất đẹp, vóc dáng không thấp nhưng Hạ Tưởng lại cảm thấy cô giống như một em nhỏ, liền đùa cô:
- Anh càng nhìn em lại càng suy nghĩ, về sau em sẽ trở thành người vợ bé con của anh, ngẫm lại thấy cảm giác không thể tin nổi. Em nói xem thử, em có thể làm tốt vai trò vợ anh không?
Tào Thù Lê cười hì hì nói:
- Em cũng có cảm giác không thể tin nổi, như thế nào lại gả cho anh? Anh có thể làm một người chồng tốt của em không?
Cô bé hôm nay mặc một cái váy màu trắng, thời điểm đi lại tà váy cứ nhún nhảy, lộ ra bắp chân thanh xuân trắng nõn lóng lánh làm cô giống như một nàng tiên nhỏ dưới ánh mặt trời. Đi đến chỗ râm mát, mắt cô hơi nheo nheo lại, nói:
- Nghĩ tới việc anh hơi hư hỏng, lại hơi đen, còn có điểm làm cho người khác phải lo lắng, đúng là em cũng không muốn gả cho anh.
Hạ Tưởng vội tiến lại gần, nắm lấy tay cô, nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Gả cho anh thì đó là quyền của em, được không? Anh không dám cả đời lúc nào cũng đối đãi tốt với em, nhưng cam đoan vào những lúc anh với em ở cùng một chỗ với nhau, nhất định sẽ trọn vẹn trăm phần trăm với em.
- Nghe hay đấy, vậy thời điểm em với anh không ở cùng với nhau, ai sẽ ở cùng một chỗ với anh?
Tào Thù Lê bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không vui.
- Bại hoại.
Hạ Tưởng vội cười giải thích:
- Em nghĩ sai lệch rồi, cô bé Lê, anh nói thời điểm không ở cùng với em như lúc đi họp, đi nhà vệ sinh, đi công tác…
- Đồ lừa đảo!
Tào Thù Lê bị Hạ Tưởng chọc cười, hai người cầm tay nhau đi về nhà.
Vào ngày thứ Hai đi làm, Hạ Tưởng mới biết được Mai Hiểu Lâm không đi làm, theo thông báo thì là bị bệnh.
Hạ Tưởng ngẫm lại, có lẽ mình cũng nên gọi cuộc điện thoại tới an ủi một chút, dù sao mình cũng đưa cô ấy ra đến nhà ga, không nghĩ tới khi gọi tới thì điện thoại cô ta cũng tắt máy.
Mai Hiểu Lâm bị bệnh đến tận buổi chiều thứ Sáu mới thấy cô xuất hiện ở trụ sở của Huyện, hơn nữa sắc mặt còn rất không tốt. Hạ Tưởng xuất phát từ sự quan tâm, chủ động đến văn phòng của cô an ủi một chút, vừa thấy mặt Mai Hiểu Lâm thì Hạ Tưởng đã nói:
- Phó bí thư Mai cuối cùng đã trở lại. Không có cô, trụ sở huyện ủy đúng là kém đi không ít.
- Ba hoa ít thôi.
Tinh thần của Mai Hiểu Lâm không tốt, có vẻ yếu ớt nói:
- Tôi miễn cưỡng chống đỡ để trở về đi làm, thân thể còn rất yếu. Tuy nhiên cũng không có cách nào, bị cảm mạo, đến thời điểm giao mùa này ăn mặc không cẩn thận, bị cảm mạo phát sốt, sau đó cả người mệt mỏi.
Tuy rằng là tháng chín rồi, nhưng để mùa thu đi qua thì cũng còn một khoảng thời gian nữa, Hạ Tưởng cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói giỡn:
- Bệnh của cô và việc tôi đưa ngài đến nhà ga có quan hệ gì với nhau không?
- Không có, anh yên tâm đi, tôi sẽ không quy tội vào anh.
Cô ho khan hai tiếng rồi lại hỏi:
- Sự tình có tiến triển gì hay không? Tôi quay về mà không đạt được thu hoạch nào cả, trong nhà không có ai có quan hệ với người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Yến, tuy nhiên tôi phái người đi âm thầm điều tra Du Lệ thì phát hiện ra một manh mối rất quan trọng đó là Du Lệ có một bà con thân thích xa là cổ đông trong công ty An Lợi.
Hạ Tưởng vui vẻ, xem ra gừng càng già càng cay, Tần Thác Phu đoán rất là chính xác, quả nhiên Lệ Triều Sinh và Du Lệ quan hệ rất phức tạp. Hạ Tưởng liền nói ra việc hắn và Tần Thác Phu tiếp xúc với nhau.
- Trên cơ bản có thể kết luận Lệ Triều Sinh đúng là có chuyện trong việc cây giống, có hành vi gây rối kỷ cương pháp luật. Du Lệ là đúng là nút mở, là nhân vật mấu chốt, cô ta mà không nói ra thì chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ Chủ nhiệm Tần âm thầm điều tra, xem có kết quả gì không.
- Còn việc lấy quặng thì điều tra như thế nào rồi?
- Tạm thời không có tin tức.
Hạ Tưởng suy nghĩ rồi nói.
- Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Không ngờ khi gọi thì điện thoại di động của Tiêu Ngũ tắt máy, có lẽ là ở trong thâm sơn cùng cốc không có tín hiệu, hoặc là như thế nào đó mà tắt máy. Dù sao với hiểu biết của Hạ Tưởng với y thì biết rằng chỉ cần y nhận nhiệm vụ, chắc chắn sẽ giao ra được một phần đáp án.
Lại nói thêm mấy câu, hai người đều nhất trí cho rằng, trong trạng thái trước mắt chỉ có thể chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Lúc Hạ Tưởng nói lời từ biệt ra về lại dặn thêm Mai Hiểu Lâm mấy câu, bảo cô giữ gìn sức khỏe.
Vài ngày sau, trong một lần hội nghị thường vụ bên Ủy ban, việc làng du lịch được Thịnh Đại chính thức đề nghị. Đương nhiên Hạ Tưởng biểu lộ thái độ ủng hộ, một vài Phó Chủ tịch huyện khác cũng đều tỏ thái độ khen ngợi đây là việc rất tốt. Bởi vì Lý Đinh Sơn cũng đặc biệt để ý nên Khâu Tự Phong cũng không có lý do gì để phản bác, cuối cùng tất cả đều nhất trí thông qua.
Thời điểm tan họp, Thịnh Đại vốn muốn mời Hạ Tưởng đến văn phòng của y, không ngờ Khâu Tự Phong lại gọi Hạ Tưởng lại:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, đến văn phòng tôi một chút, chúng ta cùng nói chuyện.
Hạ Tưởng sửng sốt, giọng điệu của Khâu Tự Phong rất thân thiết, ra vẻ là bộ điệu muốn thương lượng, xem ra y chắc là có việc muốn nhờ.
Văn phòng Khâu Tự Phong được bố trí toát ra một vẻ rất nghiêm túc, rất sâu sắc, ghế sô pha bằng da thật, cửa sổ còn có một chậu hoa Quân tử Lan cũng rất đẹp. Hạ Tưởng vừa mới bước vào, Khâu Tự Phong liện nhiệt tình tự mình lấy một chén nước đưa cho Hạ Tưởng rồi nói:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ đến huyện An cũng đã mấy tháng rồi, tôi đúng là càng ngày càng phát hiện ra năng lực của cậu rất xuất chúng, hơn nữa đối nhân xử thế cũng rất tốt, phải nói là rất có tiền đồ.
Đột nhiên Hạ Tưởng nghe được khẩu khí quá sức nhiệt tình của Khâu Tự Phong thì trong lòng chợt căng thẳng, cái gọi là tặng lễ cho người khác chắc chắn là có việc nhờ vả, xem ra y chắc hẳn là có việc quan trọng nên muốn mời hắn hỗ trợ.
- Chủ tịch huyện Khâu quá khen, tuy nhiên việc tôi làm là những việc cán bộ công chức thường làm, cũng không có thành tích gì.
Thái độ khiêm tốn tất nhiên phải luôn giữ vững, tư tưởng cũng không thể thả lỏng được.
- Ngài có việc gì thì cứ việc phân phó, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực thì nhất định tôi sẽ làm tốt.
- Ngồi đi tiểu Hạ, ngồi xuống nói chuyện, đừng đứng.
Khâu Tự Phong mời Hạ Tưởng ngồi xuống, sau đó y ngồi ở bên cạnh, ánh mắt y nhìn vào gương mặt còn trẻ tuổi của Hạ Tưởng thì trong lòng không biết là có cảm giác gì nữa.
Vốn Hạ Tưởng đến đây thì Khâu Tự Phong có ấn tượng không tốt đối với hắn, vì hắn là người của Lý Đinh Sơn. Mà đối với Lý Đinh Sơn thì Khâu Tự Phong đã có nghiên cứu qua lý lịch, biết ông ta ở huyện Bá đã đá ngã Phó Chủ tịch thường trực huyện, cũng ép Chủ tịch huyện tới không ngẩng đầu lên được. Hơn nữa vì Khâu Tự Phong đấu lên vị trí Bí thư bị thất bại cho nên tự nhiên sinh ra mâu thuẫn tâm lý với Lý Đinh Sơn, vì vậy Hạ Tưởng có liên quan đến Lý Đinh Sơn nên trong tim của y có sẵn sự đề phòng.
Hạ Tưởng đến sau, cũng coi là đã làm ra một số thành tích, nhưng trong sự kiện đánh Trưởng phòng Vệ sinh Kim Trường Doanh, mặc dù dường như nhìn qua thì là các sự cố cùng nhau ngẫu nhiên xảy ra, nhưng Hạ Tưởng đốt lửa, Lý Đinh Sơn nã pháo, hai người phối hợp với nhau thật kín kẽ không nhìn thấy được kẽ hở, điều này đã làm cho hắn rất buồn bực, đồng thời cũng đành phải tiếp thu một cách bất đắc dĩ rằng Hạ Tưởng đúng là người mà Lý Đinh Sơn muốn cài vào trong Ủy ban như một cái đinh. Tuy rằng rất khó chịu, nhưng y không có cách nào khác.
Chỉ vì công tác của Hạ Tưởng làm ra không làm cho người ta săm soi được điều gì, lại biểu hiện ra năng lực, mạng lưới quan hệ lại phức tạp, đồng thời làm việc lại đoan chính, giống như một bộ áo giáp, không để cho người ta tìm thấy một lỗ hổng nào cả. Hơn nữa, Hạ Tưởng lại còn không bị tuổi trẻ mà kích động, gặp chuyện không chút hoang mang. Cường Giang Hải đã nhiều lần khiêu khích Hạ Tưởng nhưng không lần nào chọc giận được hắn, ngược lại còn bị Hạ Tưởng phản kích, làm cho Cường Giang Hải bị mất hết cả mặt mũi.
Nếu không phải bởi vì Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm đi lại gần gũi với nhau thì thậm chí Khâu Tự Phong còn có ý tốt trong đầu, muốn lôi kéo Hạ Tưởng để sử dụng. Lý Đinh Sơn sớm muộn gì cũng phải đi, khi ông ta đi rồi, Hạ Tưởng muốn tiến bộ, muốn công tác tại huyện An tất cả đều thuận lợi thì nhất định phải cùng y hợp tác, nếu không vậy thì kể cả một nửa bước cũng khó đi, cũng đừng nghĩ mở ra được cục diện.
Nhưng Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm càng lúc đi lại càng gần khiến Khâu Tự Phong bị sự ghen tỵ thiêu đốt, rất bực bội. Mặc dù y cũng biết hai người chưa chắc đã có chuyện tư tình, có lẽ là có chuyện công việc khác. Nhưng mặc kệ thế nào, đường đường là một người đàn ông, y không bao giờ cho phép người khác và vị hôn thê của mình lui tới thân thiết với nhau. Hơn nữa y hỏi Mai Hiểu Lâm thì Mai Hiểu Lâm cũng trả lời với y rất hợp tình hợp lý, lại còn bảo y đừng xen vào.
Trong cơn giận dữ, Khâu Tự Phong đã thu hồi việc phân công Hạ Tưởng quản lý công tác du lịch cho Dương Đức Hoa, đang định muốn hái quả đào, không nghĩ lại trúng kế của Hạ Tưởng, cuối cùng quả đào lại rơi vào trong tay Lý Đinh Sơn. Tuy rằng Khâu Tự Phong không hề cam tâm, tuy rằng tự nhận là có hậu trường nhưng không muốn công khai hóa mâu thuẫn với Lý Đinh Sơn. Tất nhiên bao giờ bên Đảng và bên Chính quyền bao giờ cũng có mâu thuẫn xung đột, nhưng nếu mâu thuẫn trở nên kịch liệt và công khai thì sẽ để lại cho cấp trên ấn tượng không tốt, như vậy thì khả năng thăng chức sẽ khó khăn.
Bất kể một cấp trên nào cũng hiểu được điều cơ bản nhất là phải biết cân bằng cấp dưới, hiểu được nghệ thuật lãnh đạo cấp dưới, không phải làm việc này một cách khinh suất, không để cấp dưới tạo thêm nhiều phiền toái cho cấp trên. Khâu Tự Phong rất rõ ràng ưu thế và nhược điểm của chính mình. Ưu thế là y thuộc Thái tử Đảng ở Bắc Kinh, làm cho người ta có ảo giác là có bối cảnh và hậu trường hùng mạnh. Nhược điểm là, tại tỉnh Yến này, thậm chí thành phố Yến thì căn cơ của y rất yếu, tuy rằng ở Bắc Kinh cũng có lực lượng nhất định nhưng tất cả đều ngoài tầm tay của y. Hơn nữa, nếu đã là một Chủ tịch huyện mà tất cả mọi chuyện đều dựa vào người trong nhà thì cũng sẽ bị người khác coi thường, cho rằng không có năng lực gì cả dẫn đến tiền đồ sẽ bị ảnh hưởng.
Y muốn tạo ra một chiến tích là hạng mục Nhà máy Xi măng. Vốn y cho rằng là chắc chắn trong bàn tay, không có lý do gì không thông qua, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng khẳng định là không phản đối. Không nghĩ tới, chẳng những bị Mai Hiểu Lâm kiên quyết phản đối, ngay cả Lệ Triều Sinh cũng ngoài dự đoán của mọi người đứng dậy, lại còn cùng Cường Giang Hải ầm ĩ một trận. Kết quả là nhân dịp cơ hội Lý Đinh Sơn sử dụng quyền của mình, đè ép việc này xuống khiến mọi tính toán của y thất bại.
Khâu Tự Phong vô cùng đau đớn.
Dựa theo ý tưởng thiết lập của y thì sau khi thành lập Nhà máy Xi măng thì tổng giá trị sản lượng của huyện An có thể tăng thêm mấy chục phần trăm. Y là Chủ tịch huyện, chiến tích tới trong tay thì sự tiếp nhận chức vụ Bí thư là việc rất hợp logic. Aau khi ở vị trí Bí thư khoảng ba năm, 35 tuổi sẽ lên tới cấp bậc Phó giám đốc sở, gần như không bị trì hoãn ở điểm nào cả. Về phần đối với việc ô nhiễm môi trường xung quanh cũng như ảnh hưởng lâu dài đối với nguồn nước, thì việc đó để sau, bởi lúc đó y đã thăng chức và rời khỏi huyện An rồi, cần gì phải suy xét lâu dài như vậy? Không nghĩ rằng Mai Hiểu Lâm không ngờ lại trở thành chướng ngại vật của y.
Việc Lệ Triều Sinh đột nhiên phản bội thì Khâu Tự Phong cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều. Y chỉ đau nhất ở điểm là vị hôn thê của mình lại không nể tình mình chút nào. Cho dù không tính đến vị trí là người vợ chưa cưới thì cũng có thể nhìn đến mặt mũi của hai gia tộc đang hợp tác với nhau, kể cả có lệ một chút bề ngoài cũng được. Đằng này, kể cả một chút mặt mũi cũng không cấp, đúng là rất quá mức.
Mặc dù sau đó Khâu Tự Phong cùng Lệ Triều Sinh tiếp xúc với nhau, Lệ Triều Sinh giải thích rằng đối với y thì sự kiện cây giống đã rất phức tạp rồi, sự kiện Nhà máy Xi măng chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn, y không thể tiếp tục phiêu lưu trong chính trị như vậy được.
Tuy rằng Khâu Tự Phong không tin nhưng cũng không nói thêm điều gì. Mối quan hệ của y và Lệ Triều Sinh vốn chính là một loại quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, ai cũng không thể yêu cầu người còn lại phải ủng hộ mình trăm phần trăm được.
Để cho Khâu Tự Phong tức giận chính là thái độ của Mai Hiểu Lâm, sau khi tìm đến Mai Hiểu Lâm thì y liền chất vấn cô vì sao lại không để lại cho nhau một chút tình cảm. Mai Hiểu Lâm lại nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng cô có nguyên tắc của chính cô, sẽ không vì quan hệ với y mà buông tha cho nguyên tắc của chính mình. Khâu Tự Phong thở hổn hển nói:
- Tôi cũng là vì sự phát triển kinh tế của huyện An.
Mai Hiểu Lâm không thay đổi sắc mặt:
- Ít lời hay tự tô son trát phấn vào mặt mình đi. Anh vì cái gì thì trong lòng tôi rõ ràng hết cả. Anh nói rằng tôi không nể mặt của anh, vậy còn anh? Tôi mời đến chuyên gia là vì khảo sát quặng mỏ thạch anh, anh lại tốt nhỉ, âm thầm mua chuyên gia, bóp méo báo cáo để muốn thành lập Nhà máy Xi măng? Vì sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết dự án Nhà máy Xi măng là dự án sẽ đưa lợi nhuận tới nhanh, vừa lúc lại nằm trong nhiệm kỳ của anh, để anh giành được một chiến tích hoành tráng.