Quan Thần

Tuy nhiên thái độ của Khâu Tự Phong thuyết minh một vấn đề, quan hệ của y và Mai Hiểu Lâm đã xảy ra biến hóa tinh tế. Hạ Tưởng đã nghĩ đến việc sau khi nói chuyện với Thịnh Đại xong sẽ tìm Mai Hiểu Lâm nói chuyện.

Thịnh Đại mở cửa chờ sẵn, thấy Hạ Tưởng đến vội vàng tươi cười ra đón, y nói:

- Chờ cậu đã nửa ngày, Chủ tịch huyện Khâu cũng thật là cực kỳ, giữ chặt cậu không rời, có phải là định nhờ cậu thuyết phục Bí thư Lý ủng hộ hạng mục Nhà máy Xi măng của anh ta?

- Đúng là ánh mắt của Phó Chủ tịch huyện Thịnh thật tinh tường, liếc mắt một cái liền nhìn thấu được bản chất của sự việc.

Hạ Tưởng liền khen Thịnh Đại một câu.

- Nhìn thấu cái rắm chó gì, Khâu Tự Phong không phải là người có tầm mắt lâu dài. Thằng cha này tìm cậu nói chuyện, chắc chắn là vì muốn giải quyết khốn cảnh trước mắt. Mà khốn cảnh trước mắt thì chỉ có một việc.

Thịnh Đại cũng không quan tâm đang có Hạ Tưởng trước mặt mà nói lời thô tục.

- Ngoại trừ hạng mục Nhà máy Xi măng thì bây giờ cái gì hắn cũng không quan tâm. Tôi chỉ dùng mông để nghĩ thôi cũng biết được hắn tìm cậu là có việc gì.

- Câu châm ngôn này rất đúng, dùng mông quyết định thay đầu, ha ha.

Hạ Tưởng cũng mỉm cười.

- Không nói tới anh ta nữa, nói tình huống của làng du lịch xem, bước tiếp theo nên làm như thế nào?

- Đã được duyệt, hiện tại có thể tiến hành công tác thu hút đầu tư. Hay nói cách khác, toàn bộ quá trình sau này đều nhìn cả vào cậu.

Thịnh Đại cười ha hả ôm lấy bả vai Hạ Tưởng, thân thiết nói:

- Thế nào, có chắc thắng hay không?

Vẻ mặt của Hạ Tưởng đau khổ nói:

- Phó Chủ tịch huyện Thịnh, ngài cũng quá coi trọng tôi đi, làng du lịch là hạng mục lớn, ít nhất cũng phải mấy chục triệu tệ trở lên đổ vào đầu tư, ngài lại rất dễ dàng giao nó cho tôi, rất không có trách nhiệm đấy?

- Ít xưng hô là ngài đi, cậu cứ gọi tôi là Thịnh Đại là được rồi, nếu có thể kéo nhà đầu tư đến đây thì tôi tôn xưng cậu lên làm ngài mới đúng.

Thịnh Đại cũng là một người biết dựa vào người khác, y cười ha hả nói:

- Ai chẳng biết Phó Chủ tịch huyện Hạ có thần thông quảng đại, khu du lịch Tam Thạch cần vốn đầu tư năm mươi triệu tệ, không nói một tiếng nào kéo các nhà đầu tư nườm nượp tới, cái này gọi là chân nhân thì không lộ mặt thật, rất cao minh. Tôi cũng không phải không biết lý lịch của cậu, thời điểm cậu ở tổ cải tạo thôn nội đô đã có rất nhiều quan hệ chặt chẽ với nhà đầu tư, tùy tiện tìm lấy hai nhà đầu tư lại đây là đã uy danh lừng lẫy rồi, đúng không?

Hạ Tưởng bị Thịnh Đại thân thiết vỗ bồm bộp vào người, chỉ có thể cười khổ:

- Phó Chủ tịch huyện Thịnh, chúng tay nói vào công việc, đừng có nhiệt tình như vậy, được không? Tôi sợ lắm.

Thịnh Đại đối với tư thái của Hạ Tưởng như vậy thì có vẻ rất hưởng thụ, cười ha hả, buông Hạ Tưởng ra.

- Người chính trực không nói lời gian dối, trong thời điểm không có ai thì cậu chính là em trai của tôi. Ông em, chú trả lời anh xem, có nắm chắc được việc lôi kéo các nhà đầu tư đến đây không? Anh đã phí sức lực lớn để phê duyệt được khu đất, cũng không phải chỉ để đó cho đẹp, rất muốn triển khai một kế hoạch lớn và lâu dài. Ông em, chỉ cần kéo được nhà đầu tư đến đây thì ông em và Bí thư Lý chiếm phần lớn công lao, còn tôi chỉ cần một chút là được, thế nào?

Tư thái Thịnh Đại hạ mình xuống còn thấp hơn Hạ Tưởng, cười hì hì hoàn toàn không có hình tượng của một thường ủy huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện. Hạ Tưởng lại biết đây là điểm thông minh của Thịnh Đại, dùng tư thái như vậy để biểu thị ông ta không có ý gì khác, cùng thân mật khăng khít với Hạ Tưởng, lại đồng thời có cùng một chiến tuyến trận địa, làm Hạ Tưởng không có cách nào mà từ chối.

Vốn Hạ Tưởng cũng đã đáp ứng với Thịnh Đại là sẽ kéo nhà đầu tư tới, cho dù Thịnh Đại không nói thì hắn cũng cố ý thúc đẩy Tập đoàn Đạt Tài đến huyện An để đầu tư. Thịnh tình của Thịnh Đại thì không thể chối từ, ông ta lại biểu hiện ra đủ thành ý, vì thế hắn ngượng ngùng, có chút đắn đó rồi nói:

- Được rồi, Phó Chủ tịch huyện Thịnh, chúng ta cũng không phải quen nhau ngày một ngày hai, mọi người đều là thân quen cả, cũng đừng có quy chụp như vậy, tôi sẽ cố làm hết sức.

Từ văn phòng Thịnh Đại đi ra, Hạ Tưởng trở lại văn phòng của mình, sau khi ngồi xuống liền gọi một cuộc điện thoại cho Liên Nhược Hạm.

Lần trước khi quay về thành phố Yến không kịp tới gặp mặt cô, trong cuộc điện thoại Hạ Tưởng nói đơn giản một chút tình huống hiện tại, muốn Liên Nhược Hạm tham gia diễn trò lấy danh nghĩa Tập đoàn Viễn Cảnh đến huyện An khảo sát hạng mục làng du lịch, động tác càng lớn càng tốt, tốt nhất là làm cho truyền bá thật huyên náo, làm cho tất cả các nhà đầu tư ở thành phố Yến có thể nghe thấy thì mới tốt.

Liên Nhược Hạm nghe xong thì cười khanh khách nói:

- Làm như vậy thì khác nào anh đem Tập đoàn Viễn Cảnh của bọn em làm viên gạch lót đường? Thả con tép, bắt con tôm, vậy ai là tôm đây?

Cô bé khá thông minh, Hạ Tưởng cũng mỉm cưởi:

- Cần gì phải biết là ai, dù sao cũng không hại em là được rồi. Khi nào thì lại đây? Anh đại biểu cho Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện rất nhiệt liệt hoan nghênh đối với hoạt động khảo sát của Tập đoàn Viễn Cảnh.

- Đừng giả bộ giả giọng trịch trượng như vậy, ghét anh quá.

Thanh âm kiều mị của Liên Nhược Hạm mà không mất đi vẻ nhẹ nhàng thoải mái:

- Để em sắp xếp một chút, ngày mai trả lời. Dù sao cũng phải mang một ít người trong công ty đi chứ, người càng nhiều thì càng tỏ vẻ coi trọng, có đúng không?

- Đúng, đúng vậy. Cao lão nếu có rảnh thì cũng mời ông ta đến đây đi, nói chuyện giải sầu cũng tốt.

Hạ Tưởng cũng có chút hồi tưởng lại tính tình thật sự của Cao lão.

- Cũng tốt, cũng vừa lúc có một việc em cũng muốn nói cho anh, muốn cùng anh thương lượng một chút, chuyện rất quan trọng.

Giọng nói của Liên Nhược Hạm rất nhấn mạnh.

- Nếu chẳng may, em bảo đây là chẳng may, bọn em thấy hàng du lịch này đúng là một vùng đất phong thủy đẹp, là vùng đất vàng, muốn đầu tư thì làm sao bây giờ?

Hạ Tưởng nghe xong thì gật đầu đại, nói:

- Để đến đây đã rồi nói sau.

Vừa mới nói chuyện điện thoại xong với Liên Nhược Hạm, đang muốn gọi điện cho Mai Hiểu Lâm thì có tiếng gõ ngoài cửa, ngoài ý muốn cô ta đã đến ở trước cửa văn phòng Hạ Tưởng.

Sau khi Mai Hiểu Lâm bước vào, sắc mặt có chút u buồn, có dáng vẻ không vui. Cô tiến đến ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu một hồi không nói lời nào, sau một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu thốt lên một câu:

- Tôi có lẽ là không còn ai muốn nữa rồi.

Hạ Tưởng sửng sốt hỏi:

- Có ý tứ gì vậy?

- Người chồng chưa cưới của tôi đã từ hôn tôi rồi.

Mai Hiểu Lâm hơi ủy khuất nói:

- Không phải là không có khả năng sinh con sao? Có gì đặc biệt đâu, cùng lắm là nhận một đứa con về nuôi là được mà.

Hạ Tưởng luôn trấn tĩnh, tuy nhiên lúc này nghe được lời nói từ trong miệng của Mai Hiểu Lâm nói ra, không để ý đến phép lịch sự nữa, mồm miệng há hốc ra.

- Không thể sinh con? Người cô có bệnh sao?

Lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được việc mặc kệ là nói như thế nào thì Mai Hiểu Lâm cũng là cấp trên, lại là việc hôn lễ của con gái, trực tiếp nói chuyện về vấn đề thân thể của cô thì quả thực là có chút không ổn. Vì thế Hạ Tưởng có vẻ ngượng ngừng, tỏ vẻ cười cười.

- Không sao, cũng không tính đây là việc gì mất mặt nên cũng không cần giấu diếm.

Mai Hiểu Lâm đúng là người ngay thẳng, cô nói:

- Trước đây tôi thích leo núi nên bị bệnh phong hàn. Cơ thể tôi vốn yếu nên mắc nhiều bệnh, ở trong núi thì không được trị liệu tốt lắm, sau đó quay về Bắc Kinh nên chữa bệnh không dứt điểm. Sau đó lúc về đây lại bị mắc bệnh, khi kiểm tra sức khỏe tổng thể thì kết quả là phát hiện tử cung có vấn đề.

Hạ Tưởng hơi xấu hổ, hai tay chà vào nhau, đúng là, hai người cô nam quả nữ lại đi bàn luận về vấn đề tử cung, đúng là cũng hơi thái quá. Hắn vụng trộm liếc nhìn Mai Hiểu Lâm, thấy cô không có cảm giác gì là đang nói ra một vấn đề tế nhị, hắn đành phải lắc đầu cười, quên đi, người ta con gái còn chẳng thấy gì thì việc gì mình phải bối rối.

- Bác sỹ nói khả năng rất lớn là không có khả năng sinh đẻ. Khâu gia lúc ấy vừa nghe xong thì liền thay đổi sắc mặt, ném đồ vật linh tinh rồi bỏ đi, ngày hôm sau liền đề xuất ra việc từ hôn.

Trên đôi mắt Mai Hiểu Lâm có nước mắt chạy vờn quanh.

- Hủy thì thôi, cũng chẳng ai cần phải gả cho Khâu Tự Phong. Đáng giận chính là sau đó Khâu gia quay người lại cùng với Ngô gia đàm phán điều kiện, ném bỏ Mai gia chúng ta sang một bên.

- Khâu gia, là Khâu gia nào?

Mai Hiểu Lâm không nghĩ qua lời nói lọt miệng vừa rồi liền bị Hạ Tưởng cố tình hỏi rõ.

- Người chồng chưa cưới của tôi trước đây là Khâu Tự Phong, dù sao bây giờ cũng không sợ là cậu biết, nên nói cho cậu biết nguồn cơn cũng được.

Mai Hiểu Lâm liền nói tiếp.

- Mai gia chúng tôi và Khâu gia xuất phát từ lợi ích chính trị cộng đồng của hai gia tộc nên có giao ước đám hỏi với nhau, tôi và Khâu Tự Phong trở thành vật hi sinh. Kết quả lại ngược lại, lúc vừa rồi tôi bị bệnh quay về Bắc Kinh, được bác sỹ tìm ra vấn đề của tử cung thì Khâu gia lập tức không cần tôi. Nói thật, tôi cực kỳ không thích Khâu Tự Phong, vừa keo kiệt, nhỏ nen, không độ lượng, không có tính đàn ông, không lấy y thì hơn. Tuy nhiên cảm giác bị người vứt bỏ thì không tốt lắm, vì thế đến đây nói chuyện chút đỉnh với cậu, nếu không nghẹn lại ở trong lòng, rất khó chịu.

- Cái gì, cô và Chủ tịch huyện Khâu là…?

Hạ Tưởng biểu hiện ra vẻ khiếp sợ thích hợp.

- Có cái gì mà kinh hoảng vậy, đúng là …

Mai Hiểu Lâm không cho là đúng liền nói.

- Hai gia tộc lớn vì mục đích là ích lợi cho bản thân thì chuyện đám hỏi chính trị cũng là chuyện bình thường. Chúng tôi là người trong gia tộc, được hưởng hết thảy các ưu đãi trong gia tộc thì đồng nghĩa cũng phải có trách nhiệm trả giá.

Hạ Tưởng tiếp tục kinh hoảng.

- Tôi thấy cô cực kỳ ngay thẳng, tâm tình cũng cởi mở, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy phát sinh trên người cô.

- Cùng với người mà mình không yêu mến chút nào sống với nhau trọn đời, cô có chịu được không?

- Chịu không nổi cũng phải chịu, dù sao ai cũng phải lập gia đình, ai cũng phải có chồng. Hơn nữa, trước kia tôi cũng từng rất yêu mến một người đàn ông, cuối cùng là bị hắn lừa. Vì thế nên đàn ông cũng không có người nào tốt, nếu đều là người xấu thì tùy tiện lấy một người cũng được, lại còn có thể cống hiến vì gia tộc.

Mai Hiểu Lâm không thèm để ý đến Hạ Tưởng mà ngay trước mặt hắn công kích đàn ông.

- Làm người không thể ích kỷ, muốn cái gì được cái đấy. Tôi cũng đã có lần chống đối, tuy nhiên không gặp được người yêu tôi thật lòng, vì thế cũng đã hết hy vọng.

Thật lâu sau Hạ Tưởng không nói gì.

So với Mai Hiểu Lâm thì tính chống đối của Liên Nhược Hạm mãnh liệt hơn rất nhiều, gần như không bận tâm chút nào về áp lực của gia tộc. Không nói tới việc trước kia một mình một xe chạy loạn ở khắp nơi, bây giờ một mình ở tại thành phố Yến, đến ngay cả ngày Tết cũng không trở vể, qua đó có thể thấy được tính cách và quyết tâm của cô. Mặc dù cô kiên cường, mạnh mẽ hơn nhiều so với Mai Hiểu Lâm, tuy nhiên cũng cô cũng có nỗi bất hạnh rất lớn, chính là hy vọng về một người mà không thuộc về mình.

Bởi vì người mà cô yêu mến là hắn.

Mà hắn thì lại không thể có sự hứa hẹn hôn nhân cùng với cô.

Cô có lẽ là lớn mật hơn nhiều so với Mai Hiểu Lâm, cũng không có sự đồng cảm với cảm giác bị bạn trai vứt bỏ của Mai Hiểu Lâm. Tuy rằng Liên Nhược Hạm và hắn là tâm đầu ý hợp, nhưng hắn cũng không thể cùng cô sống với nhau đến đầu bạc răng long. Về lâu dài mà nói, Liên Nhược Hạm so với Mai Hiểu Lâm thì sự mệt mỏi trong tâm tư càng lúc càng nhiều, Mai Hiểu Lâm rõ ràng là buông tha cho hy vọng, mà cô thì lại luôn khư khư giữ lấy một kết quả không có hy vọng gì.

Tâm tình Hạ Tưởng liền trở nên trầm trọng, Liên Nhược Hạm là một cô gái thật tốt, đối xử với hắn thật tốt, hoàn toàn là một mối chân tình, không có chút gì giả dối. Mà hắn, về phần công khai không thể cấp cô một điều kiện hứa hẹn, lúc ở cùng một chỗ với cô thì luôn sở hữu trong lòng một chút sự ích kỷ, lòng tham sao? Về sau, dòng đời theo năm tháng, làm sao hắn có thể an ủi sự cô tịch trong lòng cô đây?

Hạ Tưởng lâm vào sự xót xa ân hận, hắn cũng biết, hiện tại hắn không rời khỏi Liên Nhược Hạm thì Liên Nhược Hạm lại càng không rời khỏi hắn. Mà hắn lại chỉ có thể lấy Tào Thù Lê, chỉ có thể để Liên Nhược Hạm là người phụ nữ đứng trong bóng tối của hắn. Dù cho cô cam tâm đi theo hắn cả đời thì trong lòng hắn cũng có sự hổ thẹn đối với cô.

Trước kia không biết Liên Nhược Hạm quý báu, không nghĩ tới hôm nay bởi vì quan hệ với Mai Hiểu Lâm, đột nhiên Hạ Tưởng lại có cảm giác mãnh liệt rằng cô thật là tốt, cô thật là thùy mị và dịu dàng.

Mai Hiểu Lâm không chú ý tới sự thất thố của Hạ Tưởng, cô còn đắm chìm vào trong nỗi thương tâm của chính mình.

- Dù sao quá khứ cũng sẽ trôi qua, cũng không cần nghĩ tới. Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng sinh đẻ, đời này sống một mình cũng là điều tốt. May mắn là tôi được biết cậu, vào những lúc phiền lòng còn có thể tìm đến cậu để trò chuyện, đúng không?

Hạ Tưởng từ trong giấc mộng tỉnh lại:

- Đúng, đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều quá, về sau chắc chắn sẽ gặp được người thích hợp. Hơn nữa, bác sỹ nói rằng có khả năng không sinh được, cũng không nói rằng chắc chắn như vậy, từ từ điều dưỡng lại cơ thể, có lẽ sau này sẽ tốt thôi.

Mai Hiểu Lâm mỉm cười:

- Không nghĩ tới cậu cũng lại an ủi như vậy? Tốt lắm, nói được những lời trong lòng ra thì tôi cảm thấy thư tahí rất nhiều, tôi đi trước đây.

Cô đi tới cửa, bỗng nhiên lại dừng lại.

- Ngô gia cũng có một cô con gái, nghe nói cũng đang ở tại tỉnh Yến. Tuy nhiên cô bé này cực kỳ ương bướng, không mang họ Ngô, cô ta mang họ mẹ, chỉ có điều không rõ lắm là họ gì. Nghe nói, cô ta có thể sẽ có đám hỏi với Khâu Tự Phong.

Lời nói của Mai Hiểu Lâm là vô tâm nhưng Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng lại trầm hẳn xuống, dường như có cái gì đó trong lòng thật quý giá bị người khác cướp đi, đau buốt như kim châm.

Sao lại vậy? Hắn trở nên ngơ ngẩn cả nửa ngày, không có chút phản ứng nào.

Buổi tối liền nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm, cô nói có thể ngày kia cô tới. Nghe giọng quen thuộc của Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng đột nhiên thấy đau đớn.

- Nhược Hạm, anh nhớ em nhiều lắm.

Liên Nhược Hạm giật mình kinh hãi, sau đó lập tức mỉm cười:

- Lần đầu tiên em nghe anh nói vậy. Anh nói xem, có phải có tâm tình gì không? Hoặc là thổ lộ yêu đương với cô gái nào đó bị từ chối rồi mới nhớ tới em?

Hạ Tưởng không cười, trong lòng tồn tại một nỗi đa cảm không rõ ràng được.

- Không phải, anh đột nhiên nghĩ tới có ngày đột nhiên em rời bỏ anh, lúc đó anh sẽ đau thương đến thế nào.

Liên Nhược Hạm cũng không mỉm cười, bị sự sầu đau của Hạ Tưởng lây nhiễm, cũng hơi có vẻ buồn bã nói:

- Có phải anh nghe thấy phong thanh gì phải không? Em sẽ không rời xa anh, cũng không tách khỏi anh, nếu có thì cũng chỉ tạm thời.

Chấm dứt cuộc điện thoại với Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng vô cùng bị đè nén, cảm thấy dường như có việc gì đó phát sinh nhưng không nghĩ ra được. Trong lòng hắn có chút bực bội, đi tới đi lui trong văn phòng. Bỗng nhiên nghe được có tiếng người gõ cửa, liền không kiên nhẫn nói:

- Ai vậy, cửa không khóa, vào đi.

Người bước vào chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hứa Lương.

Hứa Lương lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hạ Tưởng thì trong lòng kinh sợ, nghĩ đến việc Hạ Tưởng rất bất mãn đối với công tác của y. Mà đúng là vậy, sau khi Hạ Tưởng đến đây, y mặc kệ Hạ Tưởng, không điều hành xe, cũng không sắm sửa thêm đồ đạc trong văn phòng Hạ Tưởng. Trong các Phó Chủ tịch huyện thì Hạ Tưởng là sự suy xét cuối cùng của y, mà hiện tại thì thế lực của Phó Chủ tịch huyện Hạ đang rất mạnh, trong tâm tư của Hạ Tưởng đối với hắn có sự bất mãn cũng là bình thường.

Hứa Lương cẩn thận nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi muốn báo cáo một việc với ngài, hiện tại có một chiếc xe công mới, tôi thấy công tác của ngài bận rộn, trước kia vẫn đi nhờ xe của các Phó Chủ tịch huyện khác, chưa có xe của chính mình. Vì vậy, tôi quyết định điều cái xe này để phục vụ ngài.

Hạ Tưởng lần đầu tiên không có thái độ hòa nhã nói chuyện với Hứa Lương, không kiên nhẫn phất tay nói:

- Xem thử có Phó Chủ tịch huyện nào cần thì Chánh văn phòng Hứa điều cho người đó, tôi có xe của mình rồi, không cần.

Hứa Lương sửng sốt, hôm nay chụp vào mông ngựa thế nào lại thành chụp vào đùi ngựa vậy? Phó Chủ tịch huyện Hạ hôm nay sao vậy, không phải bình thường luôn rất tốt sao, sắc mặt cũng không được tốt. Hắn vội vàng thể hiện nụ cười trên mặt nói:

- Chỉ là một cái xe, nếu Phó Chủ tịch huyện Hạ có tấm lòng đức độ như vậy, chỉ có điều chiếc xe công sắp tới không biết khi nào thì mới có.

- Còn có việc sao?

Hạ Tưởng không muốn tiếp tục nói chuyện với y nữa, trực tiếp cắt ngang lời nói của y:

- Nếu không có việc gì thì anh về văn phòng mình đi.

Trong lòng Hứa Lương nhảy lên mấy cái, hỏng rồi, Phó Chủ tịch huyện Hạ ghi hận thù mình rồi. Chẳng lẽ là cái lần Phó bí thư Mai đến văn phòng của hắn bị mình đem việc này đâm thọc với Chủ tịch huyện Khâu đã bị hắn biết? Không xong, bị Phó Chủ tịch huyện Hạ biết thì cũng là bị Phó Bí thư Mai biết, Phó Bí thư Mai là thường ủy, cô ta tìm mình mà gây phiền toái thì đúng là rất dễ dàng.

Hứa Lương lau vội mồ hôi trên mặt, cúi đầu khom lưng rời khỏi văn phòng Hạ Tưởng, lo nghĩ nửa ngày cảm thấy hay là đi sang bên Huyện ủy tìm hiểu tin tức cho thỏa đáng, nếu chẳng may đắc tội Phó Bí thư Mai thì cũng không phải là chuyện tốt. Ai chẳng biết Phó Bí thư Mai cái gì cũng đều dám nói, khiến nhiều người rất e sợ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hạ Tưởng không biết trong lúc vô ý, không kiên nhẫn lại làm cho Hứa Lương lo lắng, cuộc sống của y trở nên không yên ổn.

Hạ Tưởng lại càng không biết chính là việc đang ở lúc hắn bực bội bất an thì đồng thời Khâu Tự Phong cũng rất nổi giận.

Khâu Tự Phong nổi giận với Trưởng phòng Công thương Tra Phương, nhưng nguyên nhân bốc lửa cũng không phải bởi vì Tra Phương, mà chính là Hạ Tưởng.

Tra Phương chẳng qua là vận khí không tốt, đến để báo cáo công tác, không may mắn thế nào vừa lúc đụng vào lúc Khâu Tự Phong đang nổi giận.

Tra Phương đến báo cáo công tác vốn để báo cáo thành tích, lại được Khâu Tự Phong sau khi tiếp một cú điện thoại thì vẻ mặt ôn hòa của Chủ tịch huyện Khâu đột nhiên trở nên đại biến, thay đổi hẳn thái độ, đối với công tác của y không ngừng hung hăng phê bình, chỉ trích, càng nói càng trào dâng, cuối cùng không sai biệt lắm là khẩu khí khiển trách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui