Quan Thần

Nhưng không đợi Cao Thành Tùng mở miệng, Hình Đoan Đài lại lên tiếng lần nữa:

- Chủ nhiệm Tần của Ủy ban Kỷ luật thành phố là một người rất cứng đầu, không nói hai lời liền một mình sửa sang lại một ít tài liệu về Phòng Tự Lập, vòng qua Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi mà trực tiếp báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Ông ấy có một chiến hữu ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhận được báo cáo xong mới nói với tôi. Các anh nói xem đây là chuyện gì? Tuy rằng lão Tần hơi cứng đầu nhưng con người rất tốt. Tất cả chỉ là vì Phòng Tự Lập này làm việc quá mức quá phận. Bản thân là Phó chủ nhiệm, có việc lại không báo cáo với Chủ nhiệm, thật sự là vô tổ chức, vô kỷ luật.

Cao Thành Tùng lập tức nuốt lại lời nói trong miệng.

Nếu không có việc Thẩm Phục Minh đột nhiên bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang đi, Cao Thành Tùng tự tin cho dù có đưa ra tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, y cũng có thể nắm chắc khống chế được. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Ủy ban Kỷ luật Trung ương không hề nói năng gì bất chợt mang Thẩm Phục Minh đi. Điều này thuyết minh cấp trên đã gật đầu, hơn nữa chỉ sợ chỗ dựa của y cũng đã cam chịu việc này. Nếu không, tại sao đại sự mang một Phó chủ tịch tỉnh đi như vậy lại không hề có chút động tĩnh nào chứ?

Nếu dám trực tiếp mang Thẩm Phục Minh tới Bắc Kinh, đã nói lên rằng Bắc Kinh đã nắm giữ đủ chứng cớ chính xác, Thẩm Phục Minh chắc chắn là có đi mà không về.

Trong lòng Cao Thành Tùng có một tia lo lắng mơ hồ. Tuy rằng đã nhận được câu trả lời của chỗ dựa nhưng y vẫn hơi lo lắng, nhất là sự tình hôm nay đặc biệt kỳ quái. Mấy ủy viên thường vụ vốn thường làm theo ý mình bỗng nhiên như thể liên hợp nhau lại, cùng gây khó dễ cho y, đánh y một đòn trở tay không kịp.

Khẳng định là đã xảy ra vấn đề lớn gì đó.

Trong lòng Cao Thành Tùng xuất hiện một tia bối rối, tuy nhiên đã nhiều năm lăn lộn trong quan trường đã dưỡng thành uy thế bất động như núi vẫn khiến y cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Y thầm tự nhủ, chẳng có gì phải lo cả, chỗ dựa của mình không ngã, mình thậm chí còn có khả năng tiến vào trung ương, bọn chúng nhiều nhất chỉ xem như hòn gạch ở giữa đường, căn bản không tính là chướng ngại vật.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Phòng Tự Lập không thể bảo vệ được. Nếu bảo vệ không đúng, còn có thể tự liên lụy đến mình. Không có biện pháp! Ai bảo gã không biết làm việc, bị người khác nắm được nhược điểm chứ! Cứ tạm thời nuốt cục đắng này, chờ thăm dò tình hình xong sẽ tính sổ với chúng cũng chưa muộn!

Hai mắt Cao Thành Tùng nghiêm nghị nhìn từng ủy viên thường vụ đang ngồi. Mọi người hoặc là như không có việc gì, hoặc là cúi đầu không nói, không có ai đối ánh mắt với y cả. Ngoại trừ mấy ủy viên thường vụ luôn đi lại gần với y nhìn y bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến thì những người khác chẳng hề có gì khác lạ so với bình thường cả, không hề nhìn ra được có điểm gì không đúng.

Toàn là kẻ xảo quyệt! Cao Thành Tùng tức giận bất bình thầm mắng, nghĩ thầm rằng sau khi xong việc, nhất định phải điều tra thật kỹ xem rốt cục là kẻ nào đứng giật dây sau lưng làm chuyện xấu. Nhất định phải cho nó biết thế nào là lễ độ, cho nó biết rằng ở tỉnh Yến này thì đừng có mơ lật trời!

Y cố nén cơn tức giận trong lòng, miễn cưỡng gật đầu:

- Nếu Phòng Tự Lập quả thật có vấn đề, chúng ta cũng không thể dung túng kẻ gian. Chủ nhiệm Hình cứ xem xét xử lý đi. Tan họp!

Sau khi tan họp, Cao Thành Tùng trở lại phòng làm việc, càng nghĩ càng cảm thấy sự tình có vẻ kỳ quái. Chẳng lẽ sự tình dựng lên là vì Hạ Tưởng. Không có khả năng. Hắn chỉ là một cán bộ cấp Phó cục trưởng, sao có thể khiến cho nhiều người chú ý như vậy chứ? Nếu việc truyền ra ngoài, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy họp thảo luận về vấn đề của một Phó chủ tịch huyện, còn không khiến người ta cười cho rụng răng à? Tuy nhiên đúng là có điểm kỳ quái, sự tình đột nhiên bộc phát, khẳng định là có kẻ đứng sau màn giật dây. Chẳng lẽ là Diệp Thạch Sinh?

Cao Thành Tùng luôn khinh thường Diệp Thạch Sinh, cho rằng gã vừa nhu nhược lại vừa không dám nhận trách nhiệm. Từ khi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tới nay, gã vẫn luôn vô vi, thậm chí có thể dùng từ ăn không ngồi rồi để hình dung. Trong hội nghị thường vụ, ý kiến phản đối của gã còn không bằng nhiều ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối. Dần dần, cho dù gã làm Chủ tịch tỉnh nhưng khi lên tiếng lại không được các ủy viên thường vụ coi trọng.

Hôm nay gã đột nhiên lộ ra khí thế mạnh mẽ, cứng rắn, có phải là nghe được phong thanh gì hay không?

Cao Thành Tùng càng nghĩ càng kinh hãi, luôn cảm thấy dường như có đại sự gì đó sắp phát sinh, rồi lại nghĩ không thể có gì sai lầm được. Y đi tới đi lui trong phòng làm việc, bỗng nhiên nhớ tới việc gọi điện thoại cho Ngô gia. Phòng Tự Lập bị bắt, Hạ Tưởng phải thả ra, theo lý thì y cần phải cho Ngô gia một câu trả lời thuyết phục.

- Tài Giang, tôi là Cao Thành Tùng. Sự tình của Hạ Tưởng, tạm thời tôi bất lực, bởi vì tỉnh Yến đã xảy ra đại sự.

Cao Thành Tùng kể lại đơn giản sự tình Thẩm Phục Minh bị bắt. Đương nhiên y sẽ không nói ra sự tình trên hội nghị thường vụ, quá mất mặt.

Ngô Tài Giang nghe Cao Thành Tùng nói xong, hơi trầm mặc một chút rồi nói:

- Tôi biết rồi. Vậy cứ hoãn lại rồi nói sau. Mặc kệ như thế nào, cảm ơn Bí thư Cao.

Ngô Tài Giang năm nay cũng chưa nhiều tuổi, là người trẻ nhất của Ngô gia, năm nay 43 tuổi, da mặt trắng trẻo, mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp trai khi còn trẻ. 43 tuổi, có thể nói là đang lúc tráng niên trong quan trường.

Gã rất tức giận vì tin tức do Khâu gia truyền đến. Bởi vì Khâu gia ăn nói rất khó nghe, nói là đường đường con gái Ngô gia, không ngờ lại thích một thằng ranh nghèo khó, thứ nhất không có xuất thân, thứ hai không có bối cảnh. Nếu tin này truyền ra ở Bắc Kinh, mặt mũi của Ngô gia ở đâu nữa chứ?

Bởi vì Ngô Tài Giang được ông cụ yêu thương nhất nhà, lại thêm anh chị đều nuông chiều nên gã đã hình thành tính cách nói một không hai. Cho nên trong cơn giận dữ, gã liền gọi điện thoại cho Cao Thành Tùng, bởi vì khi Cao Thành Tùng từ Chủ tịch tỉnh lên Bí thư Tỉnh ủy, ông cụ đã nói giúp y vài câu, Cao Thành Tùng phải nhờ ơn. Hơn nữa gã cũng nghĩ, chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, Cao Thành Tùng là Bí thư Tỉnh ủy, lại luôn nghe nói là một tay che trời ở tỉnh Yến, muốn bóp chết Hạ Tưởng, chẳng phải cũng giống như bóp một con kiến sao?

Khi Cao Thành Tùng gọi điện thoại tới, gã còn tưởng rằng Hạ Tưởng đã bị hủy tiền đồ, không ngờ Cao Thành Tùng vốn luôn nghe đồn là rất mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách, lại nói bằng một giọng điệu thất bại là bất lực đối với Hạ Tưởng.

Một Bí thư Tỉnh ủy bất lực trước một Phó chủ tịch huyện. Nói ra ngoài ai có thể tin được chứ? Ngô Tài Giang tức giận quá hóa cười. Trong nháy mắt khi đặt điện thoại xuống, gã thậm chí còn cho rằng Cao Thành Tùng là qua loa cho xong, cố ý làm ăn tắc trách, không thật lòng làm việc cho mình.

Gã nhịn lửa giận xuống, lập tức gọi điện thoại cho Cao Tấn Chu.

Vài phút sau, Ngô Tài Giang chậm rãi bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng, nhíu mày. Y suy nghĩ mãi cũng không hiểu ra sao. Cao Thành Tùng đã làm ăn ở tỉnh Yến nhiều năm, đột nhiên vì sự kiện Hạ Tưởng bị bắt lại rối loạn trận tuyến, bị mọi người liên kết đối phó, không ngờ không có sức trả đòn. Sao có thể như vậy chứ?

Không thể có chuyện mọi việc xảy ra ngẫu nhiên được.

Chẳng lẽ trong chuyện này có một biến cố lớn gì đó sao? Ngô Tài Giang định tự mình đi hỏi ông cụ cho rõ nhưng suy nghĩ một hồi lại bỏ suy nghĩ này đi. Ông cụ bảo gã đặt trọng tâm ở Bắc Kinh, không cho gã quan tâm tới sự tình bên ngoài Bắc Kinh. Lý do là hiện tại gã còn chưa đủ thành thục, còn chưa có ánh mắt bao quát thiên hạ, trước tiên gây dựng tốt cơ sở ở Bắc Kinh đã rồi nói sau. Gã vẫn cho rằng mình đã sớm có năng lực chủ quản một phương, nhưng ông cụ vẫn không cho gã đi ra ngoài mà bắt gã ở lại Bắc Kinh rèn luyện thêm vài năm nữa.

Lời của ông cụ đương nhiên phải nghe, tuy nhiên bề ngoài thì y cung kính nghe lời nhưng thực tế vẫn âm thầm có liên hệ chặt chẽ với các thế lực địa phương của Ngô gia, tính dần bước đi sau này của mình.

Theo gã thấy, với lý lịch và từng trải của mình, lại thêm ảnh hưởng của ông cụ, xuống làm một ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh cũng là dư dả, hoặc thậm chí tăng thêm một bước, làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không có vấn đề. Đáng tiếc chính là, ông cụ vẫn không mở miệng, còn nói rõ với gã là trong vòng hai năm, không cần suy xét tới việc thả ra bên ngoài.

Ông cụ rất ngoan cố, cẩn thận, thậm chí còn là quá cẩn thận, cho tới bây giờ cũng không dám bước chân quá dài một chút nào. Nếu không, trong mấy người ở trung ương, ít nhất ông cụ cũng xếp vào top ba. Ngô Tài Giang hơi không phục, vừa lúc tỉnh Yến xảy ra chuyện của Hạ Tưởng, gã muốn tìm Hạ Tưởng luyện tập một chút, trước tiên diệt một Phó chủ tịch huyện chơi chơi.

Nhưng không ngờ lại đá trúng vào đá tảng.

Liên Nhược Hạm, con gái của anh hai, tính cách rất phản nghịch, yêu nghiệt, không ngờ Hạ Tưởng lại càng yêu nghiệt hơn. Mới chỉ là cấp Phó cục trưởng đã khiến cho vị quan to nhất tỉnh không làm gì được hắn, quả thật là trò đùa to bằng trời.

Nhưng sau khi nghe Cao Tấn Chu nói xong, gã biết, không phải là trò đùa mà là sự thật chân chính phát sinh. Bí thư Cao mất quyền khống chế trong hội nghị thường vụ, hơn nữa tất cả những người bắt Hạ Tưởng đều bị tóm, chỉ sợ cả đời này không trở mình được.

Ngô Tài Giang liền từ tức giận chuyển thành tò mò lại thêm cả ghen tị đối với Hạ Tưởng. Thằng ranh này giỏi thật, không chỉ lừa được con gái Ngô gia mà còn thật sự có tài. Kinh động nhiều người như vậy ở tỉnh Yến nói thay cho mày, giỏi thật đó! Nghe ý tứ của Cao Tấn Chu thì hắn mới chỉ là một Phó chủ tịch huyện mà sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả y là một Phó chủ tịch tỉnh. Điều này khiến Ngô Tài Giang dở khóc dở cười, đồng thời không kìm nổi suy nghĩ sâu xa. Một thanh niên không gốc không rễ, mới 25 tuổi đã lăn lộn lên làm Phó chủ tịch huyện, cũng coi như rất giỏi. Nhưng cho dù rất giỏi, nếu ở trong địa giới tỉnh Yến mà có thể khiến cho Bí thư Tỉnh ủy bất lực đối với hắn, việc này cũng đáng để nghiên cứu.

Gã đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, nếu nói cho ông cụ một chút về sự tình của Hạ Tưởng, có lẽ ông cụ cũng sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú. Đến lúc đó ông cụ sẽ hỏi lai lịch Hạ Tưởng, từ đó sẽ biết được chuyện của Liên Nhược Hạm, xem ông cụ có thái độ gì.

Ngô Tài Giang cũng biết rằng ông cụ vừa yêu vừa hận hai mẹ con Liên Nhược Hạm, vừa không muốn đề cao hai mẹ con lại vừa không kìm nổi yêu thương hai người. Dù sao Liên Nhược Hạm cũng là cháu gái lớn nhất của Ngô gia, lại là người xinh đẹp nhất, nhưng luôn luôn bất hòa với Ngô gia. Đó cũng là một việc khiến ông cụ luôn canh cánh trong lòng.

Ngô Tài Giang quyết định chủ ý, không tự chủ được mỉm cười. Tuy rằng gã đã hơn 40 tuổi nhưng nụ cười lơ đãng vẫn toát ra bộ dạng ăn chơi trác táng thời trai trẻ.

Lại nói về Cao Thành Tùng, sau khi cúp điện thoại, trong lòng y vẫn rất mơ hồ.

Ngô Tài Giang không tỏ thái độ gì về việc của Thẩm Phục Minh, có khi gã cũng biết một ít gì đó. Phạm vi thế lực của Ngô gia là trong Quốc vụ viện và mấy ban ngành quan trọng, sức ảnh hưởng ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương là rất hữu hạn, nhưng cũng không đến mức không hề nghe được chút phong thanh nào. Ngô Tài Giang không nói gì cả, hoặc là tỏ vẻ bất mãn đối với mình, hoặc là sự tình bí mật ở cấp độ rất cao, gã không hề biết chút tin tức gì.

Cao Thành Tùng vẫn lo lắng nên lại gọi điện thoại lên Bắc Kinh.

Trên Bắc Kinh trả lời rằng, ông ta không tiện hỏi tới vụ án của Thẩm Phục Minh, các sự tình khác thì không cần quan tâm nhiều, trong giọng nói cũng hơi khó chịu. Cao Thành Tùng cũng chỉ vội vàng kín đáo nịnh bợ mấy câu rồi cúp điện thoại.

Người trong trung ương, cho dù nói chuyện có nhẹ nhàng, đơn giản nhưng vẫn lộ ra một khí thế uy nghiêm nắm thiên hạ trong tay. Cao Thành Tùng vẫn còn cách Ủy viên bộ Chính trị một đoạn đường, đương nhiên rất ngưỡng mộ đối với ông ta.

Cao Thành Tùng ngồi một mình trong phòng làm việc một lúc lâu sau mới gọi điện thoại cho Vũ Phái Dũng:

- Phái Dũng, cậu tới Tỉnh ủy một chuyến.

Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vừa chấm dứt, Thôi Hướng lập tức mời họp hội nghị thường vụ thành phố Yến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Thôi Hướng khắc sâu nhận thức về tiêu chuẩn dùng người của Cao Thành Tùng. Thứ nhất là phải duy trì nhất trí cao độ đối với Bí thư Cao trong chính trị, không nhất trí không cần. Thứ hai là phải có thể mang tới lợi ích kinh tế cho Cao Kiến Viễn, nếu làm tổn hại tới lợi ích của Cao Kiến Viễn thì không cần. Đối với điểm thứ nhất, Thôi Hướng từng cố gắng làm được, nhưng sau này bởi vì sự kiện bất động sản Lĩnh Tiên, y đã đứng ở mặt đối lập với Cao Kiến Viễn, cũng bởi vậy mà đắc tội với Cao Thành Tùng.

Vốn y còn nghĩ Hạ Tưởng là người của Cao Thành Tùng nhưng không ngờ trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy hôm nay, y nhạy bén cảm nhận được khí thế khác thường với đủ loại dấu hiệu. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài tung ra việc Phòng Tự Lập chấp pháp trái với kỷ luật, hiển nhiên là nhằm vào Cao Thành Tùng. Rõ ràng Phòng Tự Lập là người của Cao Thành Tùng. Hơn nữa sở dĩ Phòng Tự Lập to gan lớn mật không thông qua Thành ủy và Ủy ban Kỷ luật thành phố đã dám một mình hành động, trong số các ủy viên thường vụ đang ngồi đây, ngoại trừ Bí thư Cao thì còn ai có đủ uy quyền để sai khiến gã làm như vậy chứ?

Cho dù có, ai dám làm như vậy?

Trong lòng Thôi Hướng rất buồn bực. Cao Thành Tùng muốn xử lý Hạ Tưởng, chẳng lẽ Hạ Tưởng không phải là người của ông ta sao? Hay là vì nguyên nhân gì đó mà hắn đắc tội ông ta? Mặc kệ là tình huống thế nào, lúc này Thôi Hướng liền quyết định phải giúp Hạ Tưởng một chút. Đương nhiên y cũng chẳng thích thú gì Hạ Tưởng cả, chẳng qua là y thật sự rất ghét Cao Thành Tùng. Một Bí thư Tỉnh ủy nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại, lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ trước kia anh duy trì nhất trí với hắn như thế nào, chỉ cần anh ảnh hưởng một chút tới ích lợi của hắn, hắn sẽ lập tức trở mặt. Một Bí thư Tỉnh ủy như vậy, ai dám trung thành với hắn chứ? Ai dám bước đi theo sát hắn chứ?

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Hiện tại Hạ Tưởng đang bị Cao Thành Tùng xử lý, vậy hắn cũng giống mình, cũng đứng ở phía đối lập với Cao Thành Tùng, vậy có thể đối xử như bạn bè tạm thời. Đương nhiên, Thôi Hướng còn có suy xét sâu xa hơn. Mặc kệ là Hạ Tưởng thông qua quan hệ của ai, hoặc là có chỗ dựa mạnh mẽ như thế nào, có thể khiến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài ra mặt, trực tiếp chỉnh chết Phòng Tự Lập, chiêu thức ấy chẳng những đủ độc đủ cay, cũng đủ kinh người. Có thể thấy được người ở sau lưng giúp Hạ Tưởng hoặc là quyết tâm giúp Hạ Tưởng, hoặc là hận chết Phòng Tự Lập. Đương nhiên vẫn còn khả năng thứ ba chính là muốn nhắm vào Cao Thành Tùng.

Thôi Hướng khẩn cấp mời họp hội nghị thường vụ có hai chuyện muốn tuyên bố. Thứ nhất là Phòng Tự Lập tự tiện hành động, thêu dệt tội danh, giam giữ Phó chủ tịch huyện An là Hạ Tưởng. Hành vi này cực kỳ ác liệt, đề nghị hội nghị thường vụ hủy bỏ chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, vì tránh hiềm nghi nên giao cho các đồng chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh thẩm vấn. Hai là đồng chí Hạ Tưởng từ khi đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện An tới nay, công tác nghiêm túc, cẩn thận, làm ra thành tích rõ như ban ngày, quyết định do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt, khôi phục danh dự cho đồng chí Hạ Tưởng và ra thông báo khen thưởng.

Mục đích Thôi Hướng làm như vậy đương nhiên không phải là muốn thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng mà là mượn việc lên giọng khen ngợi Hạ Tưởng để cho Cao Thành Tùng xấu mặt. Y nhạy cảm phát hiện một vấn đề, chính là ít nhất có ba hoặc năm ủy viên thường vụ đã có thái độ thay đổi so với trước kia. Trước kia cho dù họ có tức giận Cao Thành Tùng nhưng cũng không hề nói gì hoặc là tỏ thái độ như thể sự việc không liên quan gì tới mình. Hiện tại bọn họ mơ hồ có xu thế liên hợp lại. Chẳng lẽ là trời sắp lật sao?

Ngay cả Chủ tịch tỉnh Diệp vốn luôn có quan hệ chặt chẽ với y nhưng trước đó lại không hề thông báo gì với y mà ngay trong hội nghị thường vụ đột nhiên ủng hộ Hạ Tưởng. Việc này cũng khiến y rất chấn động.

Việc Thẩm Phục Minh đột nhiên bị bắt đi, ngay cả Cao Thành Tùng cũng không hề nghe được chút phong thanh nào từ trước khiến trong lòng mọi người đều biết rõ: Thẩm Phục Minh bị bắt chắc chắn là do ở tỉnh Yến có người muốn xử lý hắn, cho nên mới có thể vặn ngã hắn được như vậy.

Người đó là ai?

Mặc kệ người đó là ai, việc gió đổi chiều ở tỉnh Yến chắc chắn có quan hệ với người đó.

Thôi Hướng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa còn sắp thăng nhiệm lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, ở Bắc Kinh cũng có chỗ dựa, nhưng y lại không hề nghe được chút tin tức nào về việc Thẩm Phục Minh bị bắt cho nên trong lòng cũng sốt ruột. Bị tụt lại một bước trong sự kiện trọng đại trước mặt chứng minh rằng rất có thể mình đã bị bài xích ra khỏi trung tâm. Đây chính là một đả kích không nhỏ đối với bất cứ cán bộ nào.

Không chỉ có tâm lý này, y còn cảm thấy vô cùng căm tức đối với việc Phòng Tự Lập chẳng những không thèm để ý tới Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu mà còn không thèm để ý tới mình là Bí thư Thành ủy. Nếu Tỉnh ủy đã có quyết định sẽ ra tay đối với Phòng Tự Lập, Thôi Hướng còn có ý khiến cho Phòng Tự Lập không thể trở mình được nữa, cũng tiện thể bán cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hình Đoan Đài một nhân tình.

Đề nghị của Thôi Hướng lập tức chiếm được tuyệt đại đa số ủy viên thường vụ đồng ý. Tần Thác Phu lên tiếng:

- Chúng tôi nhận được tố cáo của quần chúng, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh có vấn đề rất lớn về kinh tế. Căn cứ những chứng cớ xác thực mà chúng tôi nắm giữ, hai người bọn họ còn có hành vi vi phạm kỷ cương pháp luật nghiêm trọng, Ủy ban Kỷ luật đã thành lập chuyên án đối với bọn họ. Lúc này xin báo cáo với các vị ủy viên thường vụ một chút.

Mọi người nghe xong lập tức rùng mình, cũng không biết Tần Thác Phu căm hận Phòng Tự Lập vì hành động vượt mặt mình hay là vì muốn ra mặt thay cho Hạ Tưởng, muốn cùng tóm cả hai người Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh luôn.

Không cần phải nói, quần chúng nhiệt tình mà Tần Thác Phu nói đương nhiên là Phùng Húc Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui