Tần Thác Phu càng nhìn Hạ Tưởng càng cảm thấy vui mừng. Chàng trai này có thể khiến nhiều người yêu mến và thưởng thức như vậy, khẳng định là có chỗ độc đáo hơn người. Việc khác thì không rõ lắm nhưng phẩm chất chơi bài thì quả thật không tồi.
Càng hiểu biết Hạ Tưởng, Tần Thác Phu càng có ấn tượng tốt về hắn. Hơn nữa bởi vì sự kiện Hạ Tưởng bị bắt, kẻ mà ông vẫn không làm được gì là Phòng Tự Lập lập tức trở thành vật hy sinh cho các thế lực khắp nơi, bị đánh cho không có khả năng trở mình, cũng là nhờ có Hạ Tưởng. Tần Thác Phu biết rõ, chỉ với năng lực của mình, khẳng định là không thể động nổi một sợi lông của Phòng Tự Lập.
Nói vậy, mặc kệ là ai thừa cơ vặn ngã Phòng Tự Lập, dù sao thì người được ưu đãi cũng là mình. Quen biết với Hạ Tưởng quả thật đã mang đến vận may rất lớn cho mình.
Ngồi trong phòng làm việc của Lý Đinh Sơn một lát, Phương Cách cố gắng không thất lễ, nín nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không kìm nổi tới bên cạnh Hạ Tưởng, đánh giá hắn vài lần, thấy hắn hết thảy đều hoàn hảo, lúc này mới thả lỏng tâm tư nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, bọn họ không đánh anh đấy chứ? Hừ, nếu dám đánh người, tôi phải cho chúng biết tay. Đám người Ủy ban Kỷ luật này chẳng có ai là tốt đẹp cả.
Hạ Tưởng vội vàng nháy mắt với y.
Tần Thác Phu nghe thấy vậy, nhíu mày nói:
- Tiểu đồng chí này nói chuyện rất duy tâm. Người của Ủy ban Kỷ luật nhiều như vậy, sao lại không có một người tốt chứ? Ủy ban Kỷ luật chúng tôi cũng không thể so với cục Công an được. Các vụ mà Ủy ban Kỷ luật điều tra đều là vụ án lớn, cho nên nhân viên của chúng tôi đều có tố chất cao, chưa bao giờ phải tra tấn bức cung.
- Tố chất cao thì là người tốt sao?
Phương Cách mặc kệ Tần Thác Phu là ai, dù sao hiện tại y cũng chẳng hề có chút ấn tượng tốt nào đối với người của Ủy ban Kỷ luật:
- Phó chủ tịch huyện Hạ tốt như vậy lại bị người cố tình bắt đi, còn không biết xấu hổ nói sao? Nếu Ủy ban Kỷ luật có thể làm được công chính, vậy cả nước đã không có nhiều quan tham như vậy.
Điều này Tần Thác Phu lại khá tán thành, gật đầu nói:
- Nếu nói tuyệt đối công chính là không thể. Bất cứ quốc gia nào cũng không thể. Điều đó không hề quan hệ gì với chế độ cả, đó là biểu hiện của nhân tính. Chế độ dù có hoàn mỹ hơn nữa cũng không thể thay đổi được một mặt tính cách tham lam của con người. Pháp luật là một điểm mấu chốt của đạo đức. Vì sao cổ nhân có thể đi đêm không nhặt đồ rơi trên đường? Không phải là vì pháp luật hoàn thiện hơn mà bởi vì đạo đức cao thượng.
Ông bị Phương Cách kích thích, đột nhiên sinh ra cảm thán, lại hứng thú hỏi:
- Tiểu đồng chí, cậu tên là gì?
- Tôi tên là Phương Cách.
Phương Cách dù còn trẻ nhưng cũng không phải là con nít ranh, liền lễ phép hỏi:
- Ngài là vị lãnh đạo nào?
Tần Thác Phu đã nghe nói con trai của Phương Tiến Giang là Phương Cách đang công tác ở huyện An, liền cười ha hả:
- Tôi cũng không phải lãnh đạo gì cả, tôi là bác của cậu. Tôi và ba cậu là đồng nghiệp lâu năm, quan hệ coi như không tồi. Thế nào, ông ấy chưa nhắc tới gã mặt đen à?
- Chủ nhiệm Tần mặt đen?
Kỳ thật Phương Cách đã sớm đoán được Tần Thác Phu là ai, nhưng bởi vì y bất mãn đối với người của Ủy ban Kỷ luật nên mới cố ý giả vờ giả vịt. Hiện tại thấy bộ dạng của Tần Thác Phu khá thân thiện, y liền cười nói:
- Ba cháu cũng đã nhắc tới ngài, nói ngài là Bao Thanh Thiên thời hiện đại.
Tần Thác Phu hiển nhiên rất hưởng thụ cách nói này, bật cười ha ha.
Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, Tần Thác Phu được sự chỉ đạo của Thành ủy, đại diện cho Thành ủy và Ủy ban Kỷ luật thành phố, trịnh trọng tuyên bố, đồng chí Hạ Tưởng là vô tội, là trong sạch. Mọi chuyện là do Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phòng Tự Lập trái pháp luật loạn kỷ cương, tự mình hành động. Hiện tại Phòng Tự Lập đã bị cách chức để điều tra.
Gần như tất cả mọi người đều kinh hãi, dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn Hạ Tưởng. Lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, lần đầu tiên nghe nói người của Ủy ban Kỷ luật tự vùi lấp bản thân vì điều tra người khác. Việc này là do Hạ Tưởng thật sự bị người vu cáo hãm hại hay là do chỗ dựa của hắn quá cứng rắn, ngang nhiên vặn ngã Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố?
Hạ Tưởng ngồi dự thính hội nghị thường vụ, ngồi ở phía sau, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Triều Sinh. Nhìn qua thì Lệ Triều Sinh khá bình tĩnh, như thể sự tình không hề có chút liên hệ nào với y, nhưng số lần y nháy mắt rõ ràng nhanh và nhiều hẳn lên, hơn nữa vành tai hơi rung động, đã bại lộ nội tâm cực kỳ bất an của y.
Hạ Tưởng biết, chỉ sợ hiện tại Lệ Triều Sinh sẽ càng thêm hoài nghi chính mình là kẻ đã cung cấp tài liệu ở phía sau màn để chỉnh y, có lẽ mâu thuẫn đã tới lúc công khai hóa. Phỏng chừng Chủ nhiệm Tần cũng nắm giữ một ít chứng cớ, nếu không cũng sẽ không mượn cớ khôi phục lại danh dự cho hắn để tới huyện An gặp Lệ Triều Sinh một lần.
Là cán bộ Ủy ban Kỷ luật kỳ cựu, ông ta làm như vậy chắc hẳn phải có dụng tâm.
Hội nghị thường vụ họp không lâu, kết thúc rất nhanh. Sau khi kết thúc, ngay trước mặt mọi người, Lý Đinh Sơn nắm chặt tay Hạ Tưởng, tỏ vẻ chúc mừng và an ủi hắn. Tiếp đó tất cả các ủy viên thường vụ đều theo thứ tự tới bắt tay hắn. Có người cổ vũ, có người khích lệ, có người an ủi, tóm lại đều làm đủ hình thức bề ngoài.
Khi đến lượt Lệ Triều Sinh, đầu tiên là y mỉm cười sau đó nói:
- Thể diện của Phó chủ tịch huyện Hạ không nhỏ nhỉ, có thể kinh động tới Chủ nhiệm Tần. Có thể khiến Chủ nhiệm Tần tự mình đưa cậu tới huyện An, xem ra quan hệ cá nhân giữa cậu và Chủ nhiệm Tần cũng không tồi nhỉ!
Dò xét một cách lộ liễu, Hạ Tưởng sao có thể không hiểu chứ. Hắn cũng cười đáp lại:
- Đâu có, đâu có. Tôi cũng không có thể diện lớn như vậy đâu. Đó là do Chủ nhiệm Tần quá nhiệt tình muốn bồi thường cho tôi nên mới nhất định đích thân đi một chút, nói muốn đến xem tình huống huyện An, tiếp xúc một chút với mọi người. Về phần ông ấy có ý tưởng gì khác không thì tôi cũng không rõ lắm.
Hạ Tưởng có cảm giác, Lệ Triều Sinh đã đánh hơi được mùi nguy hiểm từ sự việc Thẩm Phục Minh bị bắt. Y dám thử mình như vậy đã nói lên rằng y không phải hoài nghi mình mà gần như là khẳng định mình đang âm thầm đối nghịch với y. Hơn nữa y luôn luôn cẩn thận, vậy mà hiện tại lại nói thẳng trước mặt, chẳng lẽ là y đang tính toán áp dụng hành động gì sao? Hay là y đã có đủ biện pháp phòng ngừa?
Quả nhiên Lệ Triều Sinh cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ tâm tư kín đáo, bố trí chu đáo, người của Ủy ban Kỷ luật thành phố không đấu lại cũng là bình thường. Tuy nhiên có đôi khi, rất nhiều sự tình không nhất định phải phân chia ra thắng bại và cao thấp. Có lẽ không giải quyết được gì lại là kết quả tốt nhất. Tôi rất sẵn lòng cùng nỗ lực với Phó chủ tịch huyện Hạ.
Khẳng định là Lệ Triều Sinh đã có hành động. Hạ Tưởng gần như có thể nghe ra ám chỉ của y: Người của Ủy ban Kỷ luật không đấu lại mày, tao có lẽ cũng không đấu lại mày, nhưng mày cũng đừng mong thắng được tao!
Vừa tan họp, Tần Thác Phu liền muốn quay về thành phố Yến. Đám người Lý Đinh Sơn đưa tới cửa, Hạ Tưởng mở cửa xe, thừa dịp Tần Thác Phu lên xe liền nói nhỏ:
- Chủ nhiệm Tần, Lệ Triều Sinh đã có chút phát hiện. Vừa rồi khi nói chuyện với tôi, y ám chỉ đừng có nghĩ là nắm được nhược điểm của y. Tôi nghi ngờ rằng y có lẽ đã áp dụng hành động gì đó.
Tần Thác Phu gật đầu cực khẽ, gần như không thể nhìn thấy, vẫy tay ra hiệu mọi người trở về, lại ra hiệu cho Hạ Tưởng lên xe:
- Đến đây, lên xe nói chuyện.
Ô tô đi một vòng, dừng lại ở một chỗ hẻo lánh trong thị trấn. Hạ Tưởng thuật lại lời nói của Lệ Triều Sinh vừa rồi, thản nhiên nói:
- Nghe ý tứ của Lệ Triều Sinh thì không giải quyết được gì chính là kết quả tốt nhất. Ý của y là cho dù chúng ta biết chuyện của y nhưng cũng đừng nghĩ có thể thu được chứng cớ.
Tần Thác Phu cảm thán nói:
- Lệ Triều Sinh là một trong những đối thủ có độ mẫn cảm chính trị cao nhất mà tôi đã từng gặp. Huyện An không chỉ có cán bộ trẻ nhất mà còn có quan tham khôn ranh, lõi đời nhất. Nếu tôi đoán không sai, khả năng là y sẽ cho Du Lệ rời khỏi huyện An.
Tần Thác Phu vừa dứt lời, điện thoại của Hạ Tưởng đổ chuông, là Mai Hiểu Lâm gọi tới.
Giọng của Mai Hiểu Lâm vang lên đầu bức thiết:
- Hạ Tưởng, tôi vừa nhận được tin, Du Lệ đột nhiên không thấy đâu cả. Hôm qua cô ta còn đi làm, đón con như bình thường, hôm nay lại đột nhiên không biết tung tích. Tôi nghĩ có thể là cô ta rời khỏi huyện An, làm sao bây giờ?
Giọng Mai Hiểu Lâm rất to, Tần Thác Phu ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng.
Hạ Tưởng vội vàng an ủi Mai Hiểu Lâm vài câu, nói chờ hắn trở về rồi nói sau. Cúp điện thoại, hắn hỏi Tần Thác Phu:
- Xử lý thế nào Chủ nhiệm Tần?
- Lệ Triều Sinh hoảng hốt càng chứng minh trong lòng y có quỷ. Không cần lo lắng, Du Lệ rời khỏi huyện An mới tốt. Cô ta vừa rời đi, ảnh hưởng của Lệ Triều Sinh đối với cô ấy sẽ yếu bớt. Chúng ta chỉ cần tìm được cô ta, dần dần có thể khiến cô ta nói ra chân tướng. Hơn nữa Du Lệ mang theo con trai rời đi mà chồng cô ta vẫn còn ở lại, vậy cũng có thể ra tay từ chồng của cô ta. Một người đàn ông sao có thể chịu được việc vợ mình bỏ đi chứ?
Hạ Tưởng gật đầu, vừa định phát biểu ý kiến thì đột nhiên di động lại đổ chuông. Hắn vội vàng cười ngượng với Tần Thác Phu. Tần Thác Phu không để ý nhiều, khoát tay ngăn lại:
- Nghe đi, nghe xem là có tin tức gì.
Vừa thấy số điện thoại di động, Hạ Tưởng giật mình ngây người, là Tiêu Ngũ đã biến mất rất lâu.
- Hạ Tưởng...
Giọng của Tiêu Ngũ rất gấp:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, may mà cũng liên lạc được với anh. Tôi sốt ruột chết mất. Tôi đang ở trong núi, còn có mấy anh em ở cùng một chỗ. Chúng tôi đang bị bao vây. Chúng tôi phát hiện Lệ Triều Sinh khai thác trộm quặng, nhưng lại bị người của chúng phát hiện, hiện tại đang giằng co.
Hạ Tưởng nóng nảy. Đám thợ mỏ rất nóng tính, dữ tợn, rất có thể xảy ra nguy hiểm chết người. Hắn vội vàng xin chỉ thị Tần Thác Phu. Tần Thác Phu không hổ là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban Kỷ luật, hơi trầm ngâm nói:
- Hỏi xem bọn họ tạm thời có nguy hiểm không? Còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Hạ Tưởng hỏi. Tiêu Ngũ trả lời nói:
- Chúng tôi đang ở trong một sơn động, tạm thời bọn họ không dám tiến vào. Tôi vào sâu trong động lên tới đỉnh núi mới có thể gọi được điện thoại, tuy nhiên chúng tôi cũng không ra được.
Hạ Tưởng nắm được tình thế liền nói:
- Chúng tôi dẫn người tới ngay. Các anh đừng khinh suất, bảo vệ cửa động, không cho chúng tiến vào là được. Còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn. Tiêu Ngũ, anh ngàn vạn lần không được kích động. Nhớ kỹ chưa?
Hạ Tưởng thật sự lo rằng Tiêu Ngũ sẽ kích động, cứng đối cứng với đám thợ mỏ. Mặc kệ là ai chết ai bị thương, hậu quả đều không thể thu dọn nổi. Tiêu Ngũ trả lời khiến hắn yên tâm rất nhiều:
- Phó chủ tịch huyện Hạ cứ yên tâm, hiện tại tôi đã trầm tĩnh hơn trước kia rất nhiều, sẽ không làm xằng bậy nữa. Tôi chờ các anh đến.
Hạ Tưởng buông điện thoại, lại hỏi ý kiến Tần Thác Phu:
- Chủ nhiệm Tần, ngài nói bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
- Triệu tập toàn bộ cán bộ phòng Công an huyện An, trước hết cứu người rồi nói sau.
Tần Thác Phu vừa nói vừa lấy di động ra, bảo Hạ Tưởng cho số rồi bấm thẳng vào di động của Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý, tôi là Tần Thác Phu. Tôi và Phó chủ tịch huyện Hạ phát hiện một tình huống khẩn cấp.
Lý Đinh Sơn nhận được điện thoại, không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an Kỷ Khải Đông, nói y tập hợp tất cả cảnh sát, sẵn sàng chờ lệnh. Đồng thời Lý Đinh Sơn cũng nhấn mạnh rằng, đây là vụ án do Chủ nhiệm Tần của Ủy ban Kỷ luật thành phố đích thân chỉ đạo, nhất định phải thận trọng, không được phép để lộ nửa điểm phong thanh, nếu không sẽ bị xử lý kỷ luật.
Tuy rằng Kỷ Khải Đông luôn có quan hệ khá gần với Khâu Tự Phong, nhưng sau sự kiện Hạ Tưởng, gần đây thành phố Yến đã liên tiếp xảy ra các biến cố khiến người ta phải trợn mắt, há hốc mồm, cũng khiến y phải suy nghĩ cẩn thận và nhận ra một đạo lý: Hạ Tưởng không dễ chọc, có chỗ dựa sâu không lường được. Mà Lý Đinh Sơn lại là đồng minh của Hạ Tưởng, càng nghĩ càng thấy nếu vào thời điểm mấu chốt, cần phải dựa vào Bí thư Lý mới đúng.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Kỷ Khải Đông lập tức truyền lệnh xuống, nhanh chóng tập hợp toàn bộ lực lượng cảnh sát huyện. Xuất phát từ suy tính cẩn thận, y không thông báo chuyện này cho Khâu Tự Phong.
Tần Thác Phu muốn đích thân tới núi cứu người, Hạ Tưởng khuyên không được liền cho lái xe tự lái xe trở về tòa nhà Huyện ủy trước, hắn lái chiếc Land Rover đưa đi. Đi trong núi thì dùng chiếc Land Rover sẽ an toàn hơn nhiều. Trên đường đi, Hạ Tưởng nói cho Tần Thác Phu biết rằng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Nghê Chính Phương là không đáng tin. Tần Thác Phu trầm ngâm một lát, cầm di động gọi cho Bí thư Đảng ủy Công an huyện Bình Cát:
- Bí thư Bình, tôi là Tần Thác Phu. Có một tình huống cần anh hỗ trợ công tác một chút.
Cát Bình luôn đi lại khá gần với Nghê Chính Phương, nhưng lại có quan hệ bình thường với Lệ Triều Sinh. Y cũng mơ hồ nghe nói có người đang tra Lệ Triều Sinh, hơn nữa Nghê Chính Phương cũng hàm súc lộ ra cho y biết, ở thời điểm thích hợp thì y phải giúp Lệ Triều Sinh một phen. Ngoài miệng thì Bình Cát đáp ứng nhưng trong lòng vẫn chưa hạ quyết tâm.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thác Phu, trong lòng y hơi hoảng hốt. Ai chẳng muốn nhận được điện thoại của ban Tổ chức cán bộ, mà cũng không ai muốn nhận được điện thoại của Ủy ban Kỷ luật. Y còn tưởng rằng mình phạm vào chuyện gì, nhưng vừa nghe thấy Tần Thác Phu nói với giọng thương lượng, nhờ mình hỗ trợ công tác, y mới thở phào một hơi, hỏi với vẻ được yêu mà lo sợ:
- Chủ nhiệm Tần có việc gì thì cứ thoải mái chỉ bảo, tôi nhất định làm tốt.
- Là thế này, Ủy ban Kỷ luật thành phố nắm được một ít tình huống của Lệ Triều Sinh, hiện tại lại có đột phá quan trọng. Vì phòng ngừa Lệ Triều Sinh nghe được phong thanh chạy trốn, tôi hy vọng Bí thư Bình có thể bố trí người, lưu ý hành tung của Lệ Triều Sinh.
Bình Cát nghe xong tim đập loạn lên. Chủ nhiệm Tần không nói người của Ủy ban Kỷ luật lưu ý Lệ Triều Sinh mà lại nói mình là Bí thư Đảng ủy Công an ra mặt, hiển nhiên là không hề tín nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện. Có thể nói, đây là một cơ hội lập công rất tốt. Chỉ cần trong vụ án quan trọng này có biểu hiện lập công, chỉ cần được Chủ nhiệm Tần thưởng thức, thăng lên một bước không phải là nói chơi.
Nhớ tới mình có quan hệ coi như không tồi với Nghê Chính Phương, lại nghĩ bình thường Lệ Triều Sinh cũng đối xử không tồi với mình, lại so sánh với tiền đồ của mình, trong nháy mắt Bình Cát đã hạ quyết định.
Quan hệ cá nhân có lớn thì cũng không thể lớn bằng tiền đồ của mình được.
- Ngài yên tâm, Chủ nhiệm Tần. Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Đầu tiên là Bình Cát trịnh trọng tỏ thái độ, sau đó lại biểu lộ trung tâm:
- Đa tạ Chủ nhiệm Tần đã tín nhiệm tôi. Đứng trước pháp luật và chính nghĩa, tôi biết nên làm như thế nào. Mặc kệ là ai, mặc kệ có quan hệ thế nào, tôi đều đối xử bình đẳng.
Tần Thác Phu khá hài lòng đối với thái độ của Bình Cát.
Lý Đinh Sơn giao quyền chỉ huy cho Tần Thác Phu, Tần Thác Phu liền khẳng khái ra mệnh lệnh cho Kỷ Khải Đông dẫn toàn thể cảnh sát xuất phát đi về phía trong núi. Hạ Tưởng không ngừng gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ, nghe y hướng dẫn đường đi, đi tới đi lui, không ngờ tới chỗ cầu gãy.
Hạ Tưởng xuống xe, thấy sông rộng mấy chục thước, đoạn cầu gãy cũng cách bảy, tám mét, căn bản là không thể đi qua. Hắn liền hỏi Tiêu Ngũ xem có phải đi sai đường hay không. Tiêu Ngũ đáp:
- Đúng vậy, cầu gãy này có cơ quan. Bơi qua sông, đi thêm mấy chục mét có một căn phòng, dưới sàn của phòng có chốt mở. Mở chốt ra sẽ có một tấm bản thép vươn lên ở phía dưới đoạn cầu gãy, nối hai bên cầu với nhau, thế là ô tô có thể đi được.
Hạ Tưởng giật mình, không ngờ Lệ Triều Sinh lại lợi hại như vậy, đúng là không đơn giản, thiết kế tỉ mỉ đủ tầng tầng cơ quan. Nếu không có Tiêu Ngũ ngầm điều tra thì chắc chắn là khó có thể phát hiện được đoạn cầu gãy có cơ quan bố trí khéo léo như vậy. Hiện tại thậm chí Hạ Tưởng còn hơi khâm phục Lệ Triều Sinh. Một kẻ giỏi tâm kế như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Nếu Lệ Triều Sinh là Thái Tử đảng, vừa có thế lực lại vừa có thủ đoạn, muốn đấu với y chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Hạ Tưởng nói lại tình huống cho Kỷ Khải Đông. Kỷ Khải Đông lập tức nói:
- Cho người bơi qua sông.
Trưởng đồn công an Thành Quan là Trịnh Thiếu Phong hăng hái xung phong:
- Để tôi đi, tôi bơi rất giỏi.
Y lại hơi nghiêng mình với Hạ Tưởng, cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ...
- Tiểu Trịnh khá lắm. Bạn đang đọc truyện được tại
Kỳ thật Trịnh Thiếu Phong còn lớn tuổi hơn Hạ Tưởng, tuy nhiên Hạ Tưởng là quan lớn, gọi y là Tiểu Trịnh cũng không sao. Lần trước xảy ra sự kiện đánh nhau ở nhà hàng Thường Sơn, Trịnh Thiếu Phong đã để lại cho Hạ Tưởng ấn tượng khá sâu sắc. Hiện tại thấy y là trưởng đồn mà lại hăng hái làm gương cho binh sĩ như vậy, Hạ Tưởng lại càng thiện cảm y hơn, liền vỗ vai y nói:
- Hiện tại nước khá lạnh, cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh.
Phó chủ tịch huyện Hạ quan tâm khiến trong lòng Trịnh Thiếu Phong nóng hầm hập, cả người tràn ngập sức mạnh:
- Không hề gì, Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi làm được.
- Chàng trai này rất được, rất nhiệt tình hăng hái. Cố lên.
Tần Thác Phu cũng thích Trịnh Thiếu Phong.
Được Chủ nhiệm Tần khen, Trịnh Thiếu Phong cảm giác như ăn thần dược tăng lực, toàn thân đầy động lực, tuy nhiên y vẫn không lú lẫn đầu óc, vẫn không quên nhìn Kỷ Khải Đông, chờ Trưởng phòng Kỷ hạ lệnh.
Kỷ Khải Đông đương nhiên rất vui mừng, vung mạnh tay:
- Xuống nước.
Trịnh Thiếu Phong cởi hết quần áo, chỉ để lại quần lót nhưng vẫn giơ tay chào theo đúng tiêu chuẩn:
- Vâng, Trưởng phòng Kỷ!
Trịnh Thiếu Phong lặn một hơi tới tận giữa sông mới nổi lên. Hạ Tưởng không kìm nổi tán thưởng:
- Bơi giỏi thật.
Sau một lát, Trịnh Thiếu Phong liền bơi tới bờ đối diện. Y vẫy tay với mọi người rồi nhảy lên bờ, đi dọc theo cầu vào sâu phía trong, chỉ chốc lát đã biến mất trong rừng cây.
Qua vài phút vẫn không hề có chút động tĩnh, Kỷ Khải Đông ảo não nói:
- Nguy rồi, quên mất không đưa cho Tiểu Trịnh một cái bộ đàm, cũng tiện báo cáo tình huống.
Hạ Tưởng cũng mơ hồ có chút lo lắng.
Mọi người đang chờ đợi sốt ruột lo lắng, mọi người trên cầu truyền ra những tiếng kêu ầm ầm. Chỉ thấy ở một bên của cây cầu gãy có một tấm thép rất dày duỗi ra, chậm rãi khép lại, nối hai bên cầu gãy lại với nhau. Cây cầu gãy trở thành một cây cầu hoàn chỉnh, liên tục.