- Việc tốt, thật sự là việc tốt rất lớn.
Hiện giờ Giang Thiên còn chưa nhận chức Chủ tịch huyện nên trong lòng anh ta vẫn còn thấp thỏm, không yên. Bởi vì anh ta biết rõ rằng kinh nghiệm chốn quan trường trong huyện và ở thành phố hoàn toàn không giống nhau, mà anh ta lại không có nhiều kinh nghiệm chính trị cho lắm. Có thể làm tốt công việc trong nhiệm kỳ ở huyện Cảnh hay không, trong lòng Giang Thiên không được tự tin lắm. Nếu mà không có thành tích gì, thì con đường làm quan sau này sẽ ảm đạm rồi.
Nếu mà đem mình và bất động sản Giang Sơn cột liên kết lại với nhau, chẳng những có thể chắc chắn rằng lợi ích và rủi ro đi cùng nhau, mà còn có thể làm cho mình nhậm chức Chủ tịch huyện Cảnh yên tâm hơn.
Mắt Giang Thiên sáng rực lên, không thể không nói:
- Chú em Hạ, cậu thật sự là một người rất giỏi.
- Ý tưởng này muốn có kết quả tốt thì phải triển khai hoạt động thật tốt. Đáng chú ý là sẽ có nhiều người ủng hộ anh. Chỉ có điều, bọn họ có tiền và đóng góp nhiều tiền hơn tôi. Nhưng hiện giờ, lại không cần tiền mà là cần có quyền, không có quyền thực sự là không dám nhắc tới.
Hạ Tưởng cũng biết, với cấp bậc của Giang Thiên hiện giờ mà để anh ta ở bất động sản Giang Sơn thì tất nhiên là cũng bình thường, đương nhiên không thể để anh ta tay không chiếm cổ phần, bởi vậy nói:
- Anh rể dùng hai triệu tiền vốn và nhân viên chiếm 10% cổ phần.
Giang Thiên cũng hiểu rõ hai triệu ở Công ty bất động sản Giang Sơn chắc chắn chiếm không tới 10%. Cái gọi là nhân viên chẳng qua chỉ là nhóm dân công không có khả năng chuyên môn, lại cũng không có tư chất ấy, mà Hạ Tưởng cho như thế phải nói là khá cao rồi. Trong lòng anh ta vô cùng cảm kích và chạm cốc với Hạ Tưởng:
- Anh em tốt, cảm ơn cậu. Nói cảm ơn nhiều cũng vô ích, nên sau này hãy xem tôi hành động nhé. Nếu có chỗ nào cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định xem như đó là việc của chính mình mà làm tốt.
Có Giang Thiên hứa hẹn, Hạ Tưởng gật đầu, mỉm cười:
- Sau này, nhất định chúng ta là anh em cùng chiến tuyến.
Sau khi Chu Hổ trở lại, tất cả cùng đưa ra kết luận. Không cần Hạ Tưởng mở lời thì Giang Thiên cũng đã nói cho Chu Hổ biết. Chu Hổ vui mừng, vò đầu bứt tai, thiếu chút nữa thì hoa chân múa tay vui sướng, cuống quýt nói:
- Thật tốt quá, thật tốt quá. Cái tên Bất động sản Giang Sơn nghe rất hoành tráng. Vừa nghe cái tên mà đã thấy nhất định là một tập đoàn doanh nghiệp khổng lồ rồi, nói ra thì thật sự rất vinh quang. Tôi là Phó tổng dù nói thế nào cũng coi như là cán bộ cấp Cục phó. Rốt cục thật hãnh diện. Tóm lại là phó chủ tịch huyện Hạ có văn hóa nên đặt một cái tên Giang Sơn rất hay, cứ như một bức tranh vẽ mỹ nhân trong thi ca vậy. Phó chủ tịch huyện Hạ còn muốn tìm cho tôi một nữ thư ký, phải không?
Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Hổ biết là mình hơi sơ ý, nên vội vàng nói:
- Dù sao cũng không cần nữ thư ký, nếu có chỉ là thư ký nam thôi. Tôi là người nghiêm túc mà.
Hạ Tưởng vẫn cười, nhưng đành kìm nén, rồi ngồi xuống, nói:
- Tôi đã nói trước rồi, vào công ty tôi thì bất kể là ai đều như nhau hết phải tuân theo sự sắp xếp của công ty. Nếu không, công ty sẽ có điều lệ xử phạt tương ứng. Còn đâu nhất định phải nghiêm túc yêu cầu bản thân mình không được nói bậy. Nếu mà có chuyện làm khó tiền đồ của Chủ tịch huyện Giang, thì anh Chu, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nói không chừng chức Phó tổng cũng không thể giữ cho anh khỏi ngồi tù.
Chu Hổ giật mình, lập tức đứng lên nói: Tại
- Nghiêm! tôi Chu Hổ có lúc hài hước nhưng phần lớn thời gian tôi vẫn rất nghiêm túc, chăm chỉ, là một đồng chí tốt đáng tin tưởng.
Giang Thiên gật gật đầu, biết rõ dụng ý của Hạ Tưởng đối với Chu Hổ, nên cũng dặn dò y:
- Sau này anh đừng có khoác lác nữa, mà nghiêm túc làm việc đi. Đừng để phó chủ tịch huyện Hạ, đừng để cho em, chị em mất mặt.
Chu Hổ nâng một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Nam tử đại trượng phu, nói lời phải giữ lời.
Cáo biệt Giang Thiên và Chu Hổ, Hạ Tưởng nghĩ, cảm thấy ở trước mặt Trần Phong hắn vẫn có chưa đủ tự tin, nên không nên nói với ông ta về sự tình bất động sản Giang Sơn vội, mà chờ sau này hãy nói. Tuy nhiên, theo tiến độ hiện giờ thì bất động sản Giang Sơn đã hợp tác được với Phó bí thư Vương, Trưởng ban Phương, Giang Thiên và có cả Thẩm Lập Xuân, Lý Hồng Giang, bước đầu coi như đã thành lập được ý cơ sở để xây dựng đế quốc kinh doanh của mình, dựa vào suy nghĩ của Hạ Tưởng thì chỉ mất hai đến năm năm để xây dựng lên một Công ty Bất Động Sản Giang Sơn bền vững.
Mặc dù Chu Hổ không quá điềm đạm, nhưng đã có Lý Hồng Giang và Thẩm Lập Xuân đứng ở sau bày mưu tính kế. Hơn nữa, Chu Hổ lại toàn tâm, toàn ý, hăng hái học hỏi nên không lo hắn không có lúc ngẩng đầu lên được.
Gần đến Quốc khánh, Tào bá bá thường xuyên phải làm thêm giờ. Sau khi Hạ Tưởng đến Tào gia thì chỉ có Vương Vu Phân ở nhà. Hắn nói mấy câu liền nghĩ ngay tới việc lên gác nghỉ ngơi, thì bị Vương Vu Phân gọi lại.
- Tiểu Hạ, cho tới hôm nay cô đã thấy cháu từng bước trưởng thành là một người đàn ông tốt. Tuy nhiên, cháu lại muốn kết hôn với Tào Thù Lê nên cô có mấy lời muốn nói.
Thấy Vương Vu Phân vô cùng nghiêm túc, Hạ Tưởng cũng nghiêm túc nói:
- Dạ, cô cứ nói, cháu nghe đây.
- Tào Thù Lê của nhà chúng tôi từ bé đã được nuông chiều, nên có đôi khi nó có thể cũng có chút cáu kỉnh. Cháu là đàn ông thì nhường nó nhé, đừng so đo tính toán, quát tháo với nó.
Vương Vu Phân ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống, bà cũng ngồi thẳng trên ghế sô pha để nói chuyện:
- Hai đứa biết nhau cũng hơn hai năm rồi, nhìn hai đứa mà cô trong lòng cũng rất vui. Tính tình hai đứa cũng hợp nhau, không khác biệt nhiều. Cô cũng thấy, gần đây, cháu luôn nhường nhin con bé. Cô là mẹ nó mang gả cho cháu, cũng coi như là yên lòng rồi.
Hạ Tưởng nghe xong chỉ biết gật đầu mà không nói gì.
Vương Vu Phân chắc chắn là một người mẹ khôn ngoan. Bà không hề nói Hạ Tưởng có điểm xấu mà chỉ nói Tào Thù Lê vẫn còn thiếu sót, bề ngoài là nâng Hạ Tưởng lên, nhưng trên thực tế lại nhắc nhở hắn hãy khoan dung với Tào Thù Lê.
- Nói thật, Tiểu Hạ à. Ngay từ đầu, lão Tào không muốn Tào Thù Lê và cháu gặp gỡ đâu. Suy nghĩ của ông ấy nghiêm trọng, không giống như cô đâu. Cô thì ngược lại, ngay từ đầu đã cảm thấy cháu được. Mặc dù được nuông chiều, nhưng Tào Thù Lê là một đứa con gái biết điều, không kiêu ngạo và hợp với cháu. Kỳ thực, một người con gái tìm được một người chồng như ý nguyện không phải là dễ. Ngày trước cô vì muốn sống cùng với lão Tào mà trong gia đình bị náo loạn, không thoải mái trong rất nhiều năm. Tuy là bây giờ chuyện cũ cũng đã trôi đi, nhưng ngẫm lại vẫn thấy đau lòng lắm. Cho nên cô nghĩ, chỉ cần con gái cô vui vẻ, thì nhất định sẽ không ngăn cản mong muốn của nó. Gả cho ai cũng được, miễn là con bé cam tâm tình nguyện là được.
Vương Vu Phân xúc động nói, trong mắt thoáng rơi lệ, hiển nhiên câu chuyện đã gợi lại chuyện cũ đau lòng của bà.
Hạ Tưởng không biết khuyên bà cái gì, chỉ biết im lặng gật đầu:
- Cảm ơn cô đã cho cháu sáng mắt. Cháu sẽ đối tốt với Tào Thù Lê, sẽ không làm cô ấy bị ấm ức và tổn thương.
Vương Vu Phân gật đầu:
- Cô cũng không nghĩ tới việc giờ cháu có thể đạt được thành tích gì. Nhớ lại lúc trước cháu đến nhà chúng ta, cô đã nói với lão Tào là đứa bé Hạ Tưởng này lớn lên sẽ rất trung thực, rất thẹn thùng, lại còn có thể nghĩa hiệp nữa. Chứ lúc đó cô không nghĩ tới, sau này cháu lại thay đổi thành một người như thế này. Thoáng một cái mà cháu đã trở nên rất cởi mở và rất có năng lực. Mấy thứ đó khiến cho lão Tào đối với cháu có vài phần kính trọng, rồi làm cho Tào Thù Lê từ từ thích cháu. Cháu có thể được như hôm nay khiến cho lão Tào rất ngạc nhiên, ông ấy nói là tất cả là do nỗ lực của cháu, chứ trên thực tế ông ấy không giúp được cháu cái gì cả. Thực ra, ông ấy không nói thì cô cũng biết, ông ấy có thể lên được đến chức
Phó thị trưởng thường trực chính là nhờ vào cháu.
- Cũng không thể nói như vậy được cô à. Tào bá bá là người có năng lực, ông ấy đã cố gắng trong nhiều năm, nên ông ấy cũng xứng đáng ở vị trí đó mà.
Hạ Tưởng cũng không dám kể công với Tào bá bá. Làm sao trước mặt mẹ vợ tương lai hắn dám làm ra vẻ chứ. Vương Vu Phân thì có thể nói như vậy như hắn thì không thể, bèn nói tiếp:
- Cô nói như vậy không đúng rồi, cô làm cho cháu là một kẻ không làm được gì mà lại tự nhận vinh quang về mình.
Vương Vu Phân mỉm cười, nói:
- Thằng ranh này, người một nhà mà còn nói như vậy sao. Ngay cả lão Tào còn cũng tự mình thừa nhận cơ mà. Ông ấy gián tiếp được nhờ từ cháu, ông ấy cũng nói một người dù có bản lĩnh mà không có cơ hội thì cũng không lên chức được. Ông ấy lại không biết Thị trưởng Trần. Nếu không có cháu đóng vai trò là cầu nối quan trọng với Thị trưởng Trần, sao Thị trưởng Trần có thể nghĩ tới ông ấy chứ? Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến là vị trí mà đến ngay cả cô cũng biết rằng bao nhiêu người đều đánh nhau vỡ đầu để đạt vị trí ấy.
Vương Vu Phân khoát tay, rồi lại lắc đầu, nói tiếp:
- Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Đều là người một nhà cả, mà nói như vậy thì xa lạ quá. Ý của cô là nói, hiện giờ cháu không phải là một người mà là hai người rồi. Niềm hi vọng của Tào gia chúng ta đều gửi gắm cả trên người cháu. Mặc dù nói như vậy có chút áp lực với cháu, nhưng cô nghĩ trong đầu cháu chắc chắn cũng hiểu rõ. Tào Thù Lê là con gái, Thù Quân là đứa không có hứng thú với chính trị, tính tình cũng rất tùy tiện không thích hợp với chốn quan trường, lại cũng không có chí hướng cao xa. Lão Tào và cô đều cho rẳng, con bé gả cho cháu là mang cả vận mệnh của Tào gia chúng ta trao vào tay cháu rồi.
Trong lòng Hạ Tưởng nặng trĩu. Bởi vì hắn biết rằng cả nhà Tào gia kỳ vọng vào hắn, hắn cũng hiểu rõ rằng nếu hắn không cưới Tào Thù Lê thì sẽ là một sự đả kích lớn với cô bé và cả gia đình cô, cho nên hắn mới nhẫn tâm khước từ Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng biết, trước đây lúc biết Tào Thù Lê, thì hắn đã sớm được cả Tào gia đối đãi như là con rể. Nếu mà hắn trở mặt, thì sẽ tạo thành một sự tổn thương vô cùng lớn với toàn bộ Tào gia.
Buổi nói chuyện hôm nay Vương Phu Phân lại nhắc nhở Hạ Tưởng. Một lời hứa của đàn ông ngàn lần quan trọng, dù cho bản tính của họ là đứng núi này trông núi nọ, nhiều thói hư tật xấu, nhưng làm người thì phải có điểm mấu chốt. Hắn và Liên Nhược Hạm đã sống chung, điều đó đã làm tổn thương Tào Thù Lê. Cho nên nhất định phải để cô kết hôn sớm để hắn gánh vác sự phó thác của Tào gia.
- Trong lòng cháu hiểu, không dám trái lời. Cháu khẳng định cả đời sẽ ở bên cô ấy, không bao giờ rời xa cô ấy.
Hạ Tưởng trịnh trọng nói.